Chương 118: Phục Thiên Thị ( Dịch )

"Ai nha, nữ thần của ta ơi. Không phải yến hội gì đâu. Ta tới tìm ngươi tâm sự thôi mà."

Thư Ngữ Yên liếc nhìn nàng, nói.

"Hôm qua, ở Đông Hải học cung xảy ra một chuyện rất thú vị. Một đám đệ tử Tham Lang cung bị hai tên từ bên ngoài đến đánh cho tơi bời hoa lá. Hơn nữa, đám đệ tử Tham Lang cung bị đánh kia, cảnh giới cũng không hề thấp hơn hai người kia đâu. Ngươi nói xem có phải là do võ phủ học cung khác ở Đông Hải thành phái người tới gây sự hay không?"

Thư Ngữ Yên đem chuyện thú vị xảy ra ở Đông Hải học cung ngày hôm qua kể lại.

"Không biết."

Hoa Giải Ngữ nhỏ giọng nói. Có vẻ như nàng không có hứng thú lắm với chuyện này.

"Thế nhưng, ta nghe nói hai tên kia đều rất có mị lực. Trong đó có một người cuồng dã như yêu thú. Còn người kia thì lớn lên rất tuấn tú. Nghe nói rất nhiều nữ đệ tử tận mắt chứng kiến trận chiến hôm qua đều bị bọn họ mê hoặc. Bọn họ còn thảo luận xem ai có mị lực hơn."

Thư Ngữ Yên tiếp tục nói.

"Vậy ngươi thích kiểu nào?"

Hoa Giải Ngữ mỉm cười hỏi.

"Ta chưa tận mắt nhìn thấy, nên cũng không biết. Nhưng mà nghe nói tên tuấn tú kia rất là cuồng ngạo. Lúc rời đi còn để lại một câu, muốn mọi người nhớ kỹ tên của hắn."

Thư Ngữ Yên cười nói.

"Chẳng lẽ hắn tự nhận mình còn ưu tú hơn cả thiên tài của Đông Hải học cung sao?"

"Ngươi cũng thật là hết thuốc chữa."

Hoa Giải Ngữ cười nói.

"Ai bảo ngươi suốt ngày chỉ biết tu luyện."

Thư Ngữ Yên liếc nhìn Hoa Giải Ngữ một cái, nói:

"Được rồi, được rồi. Biết ngay là ngươi không có hứng thú mà. Ta đi đây."

Nói xong, Thư Ngữ Yên xoay người, nhẹ nhàng rời đi. Miệng nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Diệp Phục Thiên, Phục Thiên, cái tên cũng thật kiêu ngạo."

Hoa Giải Ngữ ở phía sau nghe thấy nàng nói như vậy, thân thể khẽ run lên. Đôi mắt đẹp xoay chuyển, nhìn bóng lưng Thư Ngữ Yên, hỏi:

"Ngươi vừa nói tên gì?"

Thư Ngữ Yên xoay người lại, nói:

"Diệp Phục Thiên. Chính là tên tuấn tú kia."

Vừa nói, nàng vừa nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng Hoa Giải Ngữ càng lúc càng rực rỡ. Sau đó, giống như đóa hoa nở rộ, kiều diễm vô song. Nhìn thấy nụ cười trên mặt Hoa Giải Ngữ, Thư Ngữ Yên ngây người, hỏi:

"Ngươi sao vậy?"

Nụ cười trên mặt Hoa Giải Ngữ vô cùng rực rỡ, giống như không nghe thấy nàng nói gì.

"Chẳng lẽ ngươi cũng bị hắn mê hoặc rồi sao?"

Thư Ngữ Yên trêu chọc nói.

"Không có."

Hoa Giải Ngữ cười khẽ, nhìn Thư Ngữ Yên, hỏi:

"Chỉ có hai người bọn họ tới thôi sao?"

"Hình như là đi theo một vị đệ tử của Thiên Tướng cung tên là Đường Uyển."

Thư Ngữ Yên nhớ lại, nói.

"Vậy sao?"

Hoa Giải Ngữ cười nói:

"Ta biết rồi."

"Vậy ta đi nha."

Thư Ngữ Yên nói xong liền xoay người rời đi. Sau khi nàng rời đi, nụ cười trên mặt Hoa Giải Ngữ vẫn như cũ rực rỡ. Nàng còn lộ ra vẻ tinh nghịch, nhỏ giọng nói:

"Tên kia, quả nhiên rất xấu xa."

Nói xong, nàng đi tới mép vực sâu. Gió nhẹ nhàng thổi qua, nâng đỡ lấy thân thể nàng. Sau đó, thân thể nàng nhẹ nhàng nhảy xuống. Thân thể uyển chuyển ở giữa không trung như đang khiêu vũ. Giống như tiên nữ hạ phàm vậy.

Từ sau khi Diệp Phục Thiên rời đi, Đường Uyển liền bận rộn hơn rất nhiều. Không ít người tìm đến nàng để hỏi về lai lịch của Diệp Phục Thiên và Dư Sinh. Có vẻ như bọn họ đều rất tò mò về hai người kia.

Điều khiến cho Đường Uyển cảm thấy bất đắc dĩ nhất chính là, có mấy nữ đệ tử đồng môn ở Thiên Tướng cung lại muốn nàng giới thiệu bọn họ làm quen với Diệp Phục Thiên. Nhưng mà, Diệp Phục Thiên và Dư Sinh hiện tại đang ở Cầm Viên, nàng biết phải giới thiệu như thế nào đây?

"Đường Uyển, có người tìm ngươi."

Lúc này, lại có người tới tìm nàng. Đường Uyển có chút buồn bực, cũng không muốn gặp.

"Lại tới hỏi thăm hai người kia sao?"

Đường Uyển nhỏ giọng lẩm bẩm. Thế nhưng, người tới gọi nàng lại lộ ra vẻ mặt kỳ quái, nói:

"Đường Uyển, lần này chắc chắn không phải đâu."

"Vậy sao? Là ai vậy?"

Đường Uyển tò mò hỏi.

"Ngươi đi ra ngoài là biết."

Người kia nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái. Đường Uyển mang theo vẻ mặt nghi hoặc đi ra ngoài. Nàng liền nhìn thấy một bóng hình tuyệt sắc đang đứng ở đó. Nàng ta đứng đó, tự thành một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.

Trên mặt Đường Uyển dần dần hiện lên vẻ kinh ngạc. Nàng nhớ tới lời nói của tên kia trước khi rời đi. Trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái.

Không phải chứ?

"Xin chào, ta là Hoa Giải Ngữ."

Bóng hình tuyệt sắc trước mặt nở nụ cười nhạt với nàng. Mặc dù Đường Uyển rất tự tin với dung mạo của mình. Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của thiếu nữ trước mặt, nàng vẫn không nhịn được mà khen ngợi trong lòng. Thật sự rất đẹp!

"Ta là Đường Uyển."

Đường Uyển nhỏ giọng nói.

"Ngươi có thể dẫn ta đi gặp hắn được không?"

Hoa Giải Ngữ mỉm cười nói. Đường Uyển lập tức hiểu được nàng ta đang nói tới ai. Nàng gật đầu, nói:

"Được."

"Cám ơn."

Hoa Giải Ngữ mỉm cười nói lời cảm ơn. Sau đó, hai người cùng nhau rời đi. Những người nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy nghi hoặc. Không biết Hoa Giải Ngữ tìm Đường Uyển là có chuyện gì.

"Ngươi quen biết Diệp Phục Thiên sao?"

Trên đường đi, Đường Uyển không nhịn được mà tò mò hỏi.

"Ừ."

Trong đầu Hoa Giải Ngữ hiện lên bóng hình của một người nào đó. Nụ cười trên mặt nàng càng thêm rực rỡ.

"Xem ra, hôm qua hắn không có lừa ta."

Đường Uyển nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Hắn nói gì với ngươi?"

Hoa Giải Ngữ nhìn Đường Uyển, hỏi.

Đường Uyển nhìn thiếu nữ xinh đẹp trước mặt, nhỏ giọng nói:

"Hắn nói, ngươi là bạn gái của hắn."

"A…"

Hoa Giải Ngữ chớp chớp mắt. Ngay lập tức, hai má nàng ửng đỏ. Dung nhan vốn đã xinh đẹp, lúc này càng thêm kiều diễm, động lòng người.

Giờ khắc này, Đường Uyển làm sao còn không hiểu. Thì ra, hắn thật sự không có lừa gạt mình.

Nói như vậy, hôm qua hắn gây ra động tĩnh lớn như vậy, chính là muốn cho Hoa Giải Ngữ biết, hắn tới tìm nàng.

Thật là một tên cố chấp.

Nếu như chuyện này bị người của Đông Hải học cung biết được, không biết sẽ gây ra sóng gió lớn tới mức nào.

"Không phải đâu."