Mọi người nhìn thấy thân thể Diệp Phục Thiên và thân thể Mộc Vân Khinh va chạm vào nhau. Thế nhưng Diệp Phục Thiên lại chiếm ưu thế. Rất nhanh, thân thể Mộc Vân Khinh bị quả đấm của Diệp Phục Thiên quét trúng. Thân thể Mộc Vân Khinh còn chưa kịp ổn định lại. Thì một khắc sau, chân Diệp Phục Thiên đã đạp lên người hắn. Ngay lập tức, cơ thể Mộc Vân Khinh bay thẳng về phía mặt đất. Quả thực, quá là tàn bạo.
Mộc Vân Nghê nhìn thấy Diệp Phục Thiên nhìn về phía mình, liền vội vàng bỏ chạy. Cái tên này không khác tên Dư Sinh kia là bao. Hắn đáp trả lại nàng càng thêm thẳng thừng, càng thêm hung mãnh hơn.
Diệp Phục Thiên đuổi theo nàng. Sau đó dùng một quyền đánh bay nàng.
Ngày hôm nay, hai huynh muội Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê bị bọn họ hành hạ tàn khốc cho đến chết những hai lần. E rằng sau vụ này, có lẽ sẽ lưu lại bóng ma trong lòng.
Rất nhiều người nhìn thấy hai huynh muội Mộc Vân Nghê như vậy, cũng không đành lòng nhìn nữa. Nhất là đối với vị tiểu mỹ nữ kia. Hai cái tên này không biết thương hương tiếc ngọc là gì à??
Chiến trường bên Dư Sinh cũng nằm xuống vài người. Dư Sinh quả thật cuồng bạo. Hắn giống như thiên thần hạ phàm vậy. Nếu như không phải hắn bị mọi người liên thủ, vây khốn lại, căn bản đám người này không phải là đối thủ của hắn. Mà hai vị cường giả cảnh giới Vinh Quang ngũ tinh kia cũng như vậy, đều không phải là đối thủ của hắn.
Thân hình Diệp Phục Thiên lóe lên. Sau đó phóng về phía vị pháp sư thuộc tính Phong giữa không trung. Rất nhanh, vị pháp sư thuộc tính Phong liền bị một tát đánh bay, vô cùng thê thảm.
"Tham Lang cung thảm rồi."
Đám người nhìn thấy một màn như vậy, âm thầm run sợ trong lòng. Bọn họ hiển nhiên đánh giá thấp sự cường đại của Dư Sinh và Diệp Phục Thiên. Mặc dù bên đoàn người mới tới có hai vị cường giả cảnh giới Vinh Quang ngũ tinh. Thế nhưng, sau khi Diệp Phục Thiên gia nhập cuộc chiến. Dư Sinh liền biến thành một con mãnh thú xổng chuồng. Quả thực, hắn quét ngang tất cả. Không lâu sau, trên mặt đất nằm la liệt một đống người. Lúc đến, khí thế rất là hung hãn. Nhưng hiện tại, lại vô cùng thê thảm. Rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cảm thấy thương xót cho Tham Lang cung. Lần này cũng quá mất thể diện đi.
Nhưng mà hai tên này đến tột cùng là ai vậy? Cũng quá là bạo lực đi!
Một con Hắc Phong Điêu đáp xuống mặt đất, Diệp Phục Thiên hô:
"Dư Sinh, rút lui."
Vừa nói xong, hai người liền di chuyển về phía Hắc Phong Điêu đã đáp xuống. Hai con mắt xinh đẹp của Đường Uyển liếc nhìn Diệp Phục Thiên một cái. Tên này mà cũng biết chuồn à?
"Bạn gái của ta nếu như tới tìm ngươi, dẫn nàng tới Cầm Viên."
Diệp Phục Thiên nhỏ giọng nói với Đường Uyển. Sau đó bước lên Hắc Phong Diêu. Hắc Phong Diêu vỗ cánh, bay vút lên bầu trời.
Hắn cũng không có ngu chạy tới Tử Vi cung hô hào tìm bạn gái.
"Nhớ kỹ, ta tên Diệp Phục Thiên."
Giọng nói Diệp Phục Thiên truyền tới, rơi vào tai mọi người. giống như châm chọc đám người Tham Lang cung.
Trong đầu Đường Uyển vang lên những lời Diệp Phục Thiên nhắn nhủ. Lại nghĩ tới vị thiếu nữ xinh đẹp kia. Nàng nhẹ nhàng lắc đầu, thầm nghĩ trong đầu, chắc do mình nghĩ nhiều rồi. Tên kia không đúng đắn, có thể hắn nói đùa a?
Trên bầu trời, Diệp Phục Thiên nhìn lại Đông Hải học cung càng lúc càng mờ dần kia, nhỏ giọng nói:
"Yêu Tinh, ta chỉ có thể dùng phương thức này để nói cho người biết, ta đã tới rồi!"
Câu chuyện về việc đệ tử Tham Lang cung, một trong Thất Cung của Đông Hải học cung, bị người ta đánh cho tơi bời nhanh chóng lan truyền khắp học cung. Nếu chỉ là trận đấu tranh phong bình thường thì có lẽ sẽ không gây ra tiếng vang lớn như vậy. Vấn đề là một đám đệ tử học cung có danh hiệu thiên tài lại bị hai người có cảnh giới thấp hơn đánh cho gục toàn bộ. Chuyện này muốn không oanh động cũng khó.
Hơn nữa, theo lời kể của những người tận mắt chứng kiến, hai người kia ra tay vô cùng tàn bạo. Trong đó có một người dáng người khôi ngô, lực lượng kinh người, đánh nhau còn hung hãn hơn cả yêu thú. Có người còn nói, có lẽ trong Đông Hải học cung này khó mà tìm ra được người có thiên phú võ đạo nào hơn được hắn. Tương lai, hắn chắc chắn sẽ trở thành một vị Chiến Thần. Mặc dù rất nhiều thiên tài võ đạo của Đông Hải học cung tỏ vẻ khinh thường với lời nói này.
Người còn lại cũng là một kẻ quái thai, là một Thiên Mệnh Pháp Sư võ pháp kiêm tu. Mệnh hồn của hắn là Kim Sí Đại Bằng Điểu. Đáng sợ hơn là hắn không chỉ có thân pháp, tốc độ nhanh như chim bằng, mà còn có lực lượng kinh người. Hắn đánh bại Mộc Vân Khinh có cảnh giới cao hơn hắn hai bậc.
Lúc rời đi, tên kia còn kiêu ngạo để lại một câu, muốn mọi người nhớ kỹ tên của hắn, Diệp Phục Thiên.
Rất nhiều người đều đang bàn tán xem hai người kia là ai. Thậm chí còn có không ít người chạy tới Thiên Tướng cung hỏi thăm Đường Uyển.
Người của Tử Vi cung đương nhiên cũng không tránh khỏi bàn tán chuyện này. Thế nhưng, ở tầng cao nhất của Tử Vi cung, những lời bàn tán này lại ít hơn rất nhiều. Dù sao những người có thể tu hành ở nơi này đều là những nhân vật yêu nghiệt do các vị đại nhân vật tự mình lựa chọn. Đối với bọn họ mà nói, những trận đấu ở phía dưới kia chẳng qua chỉ là trò trẻ con mà thôi. Đương nhiên, cũng không thiếu những người thích náo nhiệt.
Ví dụ như Thư Ngữ Yên, tính cách nàng tương đối hoạt bát, thích náo nhiệt.
Lúc này, trước một căn gác xếp ở tầng cao nhất Tử Vi cung, Thư Ngữ Yên chạy tới. Nàng liền nhìn thấy một bóng hình tuyệt sắc đang đứng ở bên mép cung khuyết, nhìn ra xa phong cảnh phía dưới. Đứng ở nơi này, dường như có thể thu hết toàn bộ Đông Hải học cung vào trong tầm mắt.
"Giải Ngữ, ngươi đứng đó cũng đủ khiến người ta mê mẩn rồi."
Thư Ngữ Yên chạy tới, mở miệng nói. Hoa Giải Ngữ xoay người lại, trong đôi mắt đẹp hiện lên ý cười nhàn nhạt, nói:
"Lại có yến hội gì sao? Ta đã nói là ta không đi rồi mà."