Chương 115: Phục Thiên Thị ( Dịch )

"Đúng vậy."

Diệp Phục Thiên chân thành gật đầu. Đường Uyển liếc nhìn hắn một cái. Hết nói nổi cái tên này!

Đông Hải học cung rất là rộng lớn.

Sau khi Diệp Phục Thiên đi sâu vào trong học cung. Hắn liền phát hiện ra một cảnh thần tiên khác. Đó là một cái kiến trúc vô cùng to lớn. Nó hiện ra theo từng bậc thang mà hắn đi lên. Cung điện ở vị trí cao nhất, hắn phải ngửa đầu lên mới nhìn thấy được. Nguy nga, cao vút và tráng lệ vô cùng.

"Đông Hải học cung có Thất Cung. Thất Cung này lần lượt là Tử Vi, Phá Quân, Thất Sát, Tham Lang, Thiên Phủ, Võ Khúc và Thiên Tướng. Đám người lúc trước đánh nhau với các người là người của Tham Lang cung. Mà cô bạn gái mà ngươi nhắc tới, nàng ở Tử Vi Cung."

Khi Đường Uyển nói tới hai chữ "bạn gái" kia, từ đôi mắt xinh đẹp của nàng liền ra sự không tin tưởng.

"Trước kia ta tu hành ở học cung của Thanh Châu thành, dùng chức nghiệp tu hành để phân chia. Đông Hải học cung không như vậy à?"

Diệp Phục Thiên hỏi.

"Không phải. Thất Cung trong Đông Hải học cung đều có các chức nghiệp tu hành. Đứng sau Thất Cung, cũng chính là các thế lực hàng đầu ở Đông Hải thành. Các thế lực này, phải nói là rất là rắc rối và phức tạp. Bọn họ phát triển học cung một phần là vì mình. Một phần là vì muốn bồi dưỡng một cái thế lực cho riêng mình."

Đường Uyển nhỏ giọng, giải thích cho Diệp Phục Thiên hiểu.

"Nước rất sâu a."

Diệp Phục Thiên nói.

"Ừ."

Đường Uyển nhẹ nhàng gật đầu, nói tiếp:

"Chính vì như vậy, bên trong Đông Hải học cung, Thất Cung cạnh tranh với nhau rất kịch liệt. Thường xuyên có các trận chiến giữa các cung với nhau. Nhưng nội bộ bên trong các cung lại khá là đoàn kết. Dư Sinh một mình quần chiến với người của Tham Lang cung như vậy, chẳng khác nào vả vào mặt Tham Lang cung. Cho nên, theo ta thấy, tốt nhất lúc này các ngươi nên rời đi."

Diệp Phục Thiên cười không nói gì. Đường Uyển lại nói tiếp:

"Hơn nữa, sau khi Hoa Giải Ngữ vào học cung. Nàng liền được một đại nhân vật ở phía sau Tử Vi cung nhìn trúng. Hiện tại, nàng đã thoát ly khỏi vị trí một đệ tử bình thường. Lúc này, nàng đã có thể tiến vào nơi đứng đầu Tử Vi cung tu hành. Cho dù, nàng ta có thật sự là bạn gái của ngươi. Thì ngươi cũng không thể nào tới đó được."

"Yêu Tinh quả nhiên lợi hại."

Diệp Phục Thiên lẩm bẩm nói nhỏ. Sau đó, hắn quay đầu lại, nhìn thoáng qua. Liền thấy xa xa ở phía đằng sau kia, có một nhóm người rất đông đang đi theo mình. Trận chiến vừa rồi, hiển nhiên có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy. Và đương nhiên bọn họ đều biết, Tham Lang cung chắc chắn sẽ không có bỏ qua chuyện này. Vi vậy, bọn họ đi theo, muốn chờ xem náo nhiệt.

"Lúc này đi tới đó… có phải sẽ bị mất mặt không?"

Diệp Phục Thiên hỏi Đường Uyển.

Đường Uyển quay lại, trừng mắt lên, nhìn hắn một cái. Cái tên này, lúc này là lúc nào rồi, mà vẫn còn có tâm tình để đùa giỡn nữa. Thật không hiểu trong đầu hắn nghĩ cái gì nữa??

Trong lúc hai người đang còn nói chuyện. Đột nhiên, có một đoàn người đi về phía này. Thanh thế đoàn người này có chút mênh mông. Mà hai người Mộc Vân Khinh và Mộc Vân Nghê lúc trước bị Dư Sinh bạo hành, cũng có mặt trong đoàn người này. Ánh mắt bọn họ đầy hàn ý nhìn về phía Diệp Phục Thiên và Dư Sinh.

Hai tên này ấy thế mà không chạy trốn. Quả thực muốn chết!!!

Diệp Phục Thiên nhìn thấy đối phương xông tới. Ánh mắt nhìn về phía Mộc Vân Nghê, nói:

"Lúc trước, không phải các ngươi kiêu ngạo lắm sao? Thì ra, cũng chỉ có vậy?"

Mộc Vân Nghê không thể phản bác lại được. Nhưng mặc kệ tên này nói như thế nào, thù này vẫn phải báo.

Đoàn người kia hùng hổ tiến về phía trước, càng lúc càng gần Diệp Phục Thiên. Diệp Phục Thiên quay sang nói với Đường Uyển:

"Ta có thể không tiếp nhận khiêu chiến được không?"

Đường Uyển trợn tròn mắt, nhìn Diệp Phục Thiên. Lúc trước, ngươi đánh người của Tham Lang Cung thừa sống thiếu chết như vậy. Lúc này, lại bảo không tiếp nhận khiêu chiến, đối phương mà bỏ qua cho ngươi mới là chuyện lạ đó.

"Các người tự mình xử lý đi."

Đường Uyển yếu ớt nói. Sau đó, lặng lẽ lui về phía sau. Diệp Phục Thiên thấy Đường Uyển như vậy, liền trợn mắt há mồm nhìn nàng. Người cũng quá là bất nghĩa đi!

Linh khí các hệ cuồng bạo nổi lên. Một nhóm người tiến lại gần vị trí Dư Sinh đang đứng. Bọn họ tạo thành một trận hình, sẵn sàng nghênh đón đối thủ.

"Dư Sinh, động thủ."

Diệp Phục Thiên hét lên, nói.

Dứt lời, Dư Sinh liền đạp ra phía trước một bước. Từ trên người hắn, một cỗ hơi thở cuồng dã tỏa ra.

Trong nháy mắt, mấy vị cường giả liền ra bao vây Dư Sinh, pháp thuật bộc phát.

Hai cây dây mây nhanh chóng cuốn lấy thân thể Dư Sinh. Nó quấn chặt lấy tay chân Dư Sinh. Đây là một pháp thuật Mộc hệ. Những cây dây mây này còn thô ráp hơn cả cánh tay Mộc Sinh. Giống như kiểu nó muốn bao trùm lấy cơ thể Dư Sinh lại vậy.