Chương 114: Phục Thiên Thị ( Dịch )

Ngay trong nháy mắt này, thanh trường mâu trong tay Mộc Vân Khinh kia liền đâm tới. Tốc độ của hắn nhanh tới cực điểm. Lúc này, hắn không khác gì một tia chớp màu vàng phá không mà tới, đâm về phía Dư Sinh kia.

Cánh tay Dư Sinh lại một lần nữa đánh ra. Gai ngược trên cánh tay bay ra. Thấy một màn như vậy, sắc mặt Mộc Vân Khinh đại biến. Cánh chim màu vàng khép lại, bao bọc lấy thân thể hắn. Lực lượng cường đại đánh lui hắn lại. Khi cánh chim mở ra, Mộc Vân thấy Dư Sinh nhẹ nhàng bước tới chỗ hắn, đập một cái.

"Ông."

Cánh chim run lên, Mộc Vân Khinh mở cánh bay lên không trung, tạm tránh phong mang.

"Oanh."

Mặt đất kịch liệt run lên. Mọi người liền thấy bước chân Dư Sinh hung hăng đạp xuống mặt đất một cái. Ngay lập tức, dưới chân hắn liền xuất hiện vết nứt. Sau đó, thân thể hắn bật lên, bắn về phía Mộc Vân Khinh đang ở giữa không trung, để lại một đạo tàn ảnh màu vàng.

"Cẩn thận."

Mộc Vân Nghê hét lên một tiếng. Vừa nói xong, Mộc Vân Khinh đang còn lơ lửng giữa bầu trời liền cúi đầu, hoảng sợ nhìn cảnh tượng ở phía dưới. Cánh tay Dư Sinh đã nắm được chân hắn. Một cỗ lực lượng truyền tới. Tiếp theo, thân thể của hắn liền bay xuống mặt đất.

"Rầm rầm."

Một tiếng nổ lớn vang lên. Thân thể Mộc Vân Khinh liền bị Dư Sinh dùng một tay ném xuống dưới mặt đất. Trong nháy mắt, Mộc Vân Khinh liền gục xuống, không dậy nổi.

"Quá tàn bạo."

Đám người Thanh Châu học cung vây xem ở xung quanh, thấy như vậy trong lòng liền sợ hãi không thôi. Đây có còn là chiến sĩ nữa không vậy? Sự mạnh mẽ của Dư Sinh quả thật phá vỡ cách nhìn của họ đối người tu hành võ đạo, lại vượt biên mà ngược sát Thiên Mệnh Pháp Sư võ pháp kiêm tu.

Dư Sinh tiếp tục đi về phía trước. Đồng bạn của Mộc Vân Nghê đứng bên cạnh liền tự động tách ra. Trên gương mặt bọn họ hiện ra vẻ sợ hãi. Thấy tình trạng thê thảm kia của Mộc Vân Khinh, bọn họ cũng biết, có tiến lên ngăn cản cũng chỉ rước họa vào thân.

"Ngươi muốn làm gì?"

Mộc Vân Nghê thấy Dư Sinh đang đi từng bước từng bước về phía mình, liền có chút luống cuống. Ngay lập tức, nàng liền gọi ra mệnh hồn tương tự như của Mộc Vân Khinh, sau đó lùi lại phía sau.

Dư Sinh bước lên một bước, bàn tay liền nắm lấy cánh tay Mộc Vân Nghê. Mộc Vân Nghê thấy vậy, cũng không dám công kích ngược lại. Bởi vì nàng không dám. Dư Sinh tạo ra cho nàng cảm giác quá mức áp bách, quá mức mạnh mẽ. Hắn giống như một con dã thú cuồng bạo vậy.

Sau một khắc, thân thể nàng liền bị Dư Sinh kéo về phía trước.

"Buông."

Mộc Vân Nghê hét lên.

Dư Sinh kéo nàng tới bên cạnh Mộc Vân Khinh đang còn nằm sóng soài kia. Sau đó, cánh tay hắn lại một lần nữa vung lên, đập nàng một cái, khiến cho nằm sóng soài xuống mặt đất, bên cạnh tên Mộc Vân Khinh kia.

"Cha ngươi không xứng dạy hắn."

Dư Sinh lạnh băng nói, giống như hung hăng phun một ngụm ác khí ra vậy. Hoa Phong Lưu để cho Diệp Phục Thiên chủ động bái sư. Thế nhưng, hắn ta lại bị cự tuyệt. Mộc Vân Nghê lại còn buông lời vũ nhục, trong lòng Dư Sinh giận như thế nào không cần phải nói cũng biết.

Sau khi làm xong, khí tức trên người Dư Sinh liền biến mất. Sau đó quay trở lại, đứng bên cạnh Diệp Phục Thiên. Lúc này hắn không khác gì một thanh niên to lớn, đứng yên tĩnh ở đó. Nào còn có khí thế cuồng dã như vừa rồi.

Hai huynh muội Mộc Vân Khinh từ dưới mặt đất bò dậy. Hai con mắt băng lãnh gắt gao nhìn Diệp Phục Thiên và Dư Sinh kia.

"Ta sẽ nhớ kỹ các ngươi."

Mộc Vân Nghê lạnh lùng nói.

"Chả lẽ ngươi lại về mách với cha ngươi rằng nhóm người các ngươi bị một tên đánh cho thừa sống thiếu chết sao??"

Diệp Phục Thiên nói nho nhỏ. Mộc Vân Nghe nghe thấy Diệp Phục Thiên nói như vậy, thiếu chút nữa thì hộc máu. Người xung quanh cũng cảm thấy xấu hổ thay cho nàng. Nếu như nàng thật sự về mách lẻo với cha mình như vậy, cũng quá là mất mặt đi…

Đoàn người Mộc Vân Nghê sắc mặt xám xịt rời đi.

Hai con mắt xinh đẹp của Đường Uyển nhìn về phía Diệp Phục Thiên. Tên này cố tình nói như vậy sao? Nơi này nhiều người nghe được lời hắn nói, chắc chắn Mộc Vân Nghê không dám mách lại với cha mình, để rồi tự làm xấu đi hình tượng của mình.

"Xem ra hôm nay tới tay trắng rồi. Các ngươi có lẽ nên trở về đi."

Đường Uyển cười khổ nói. Hai người này đánh nhóm sư huynh đệ người ta một trận, không ra chuyện mới là lạ.

"Không phải ngươi nói trưởng bối Đông Hải học cung không quản chuyện này sao?"

Diệp Phục Thiên hỏi.

"Trưởng bối đương nhiên không quản, nhưng bọn họ còn có đồng môn mà."

Đường Uyển nói.

"Không sao! Dù sao ta cũng muốn đi tìm bạn gái của ta nữa."

Diệp Phục Thiên đi bộ về phía trước. Đường Uyển im lặng theo sau, nhỏ giọng hỏi:

"Cái cô bạn gái mà ngươi nhắc tới đừng bảo là Hoa Giả Ngữ à nha?"