Xin chào Tướng Công
Chương 6:Sinh ra chỉ để yêu chàng.(phần 1)
Nghe tin Gia Nhi tỉnh lại,Anh Tài vội bỏ hết công việc chạy đến bệnh viện ,vào đến gần phòng bệnh mà Gia Nhi nằm điều trị anh đã thấy chị Cà Na và Gia Mẫn.
_Mẹ vợ,Gia Mẫn...Gia Nhi em ấy đã tỉnh lại rồi sao?
_Anh Tài...ừm mẹ hay tin là chạy đến đây ngay,bác sĩ đã đưa Gia Nhi đi kiểm tra,hiện giờ vẫn còn thăm khám tiếp.
_Chị hai đã tỉnh lại rồi...nhưng bác sĩ còn đọc kết quả chuẩn đoán thêm vài lần , mới thông báo bệnh tình của chị cho người nhà biết...anh rể chờ một chút ...
Một lúc sau bác sĩ đi ra.
_Bác sĩ con gái tôi sao rồi bác sĩ.?
_Sức khoẻ của vợ tôi như thế nào rồi bác sĩ?chúng tôi có thể vào thăm em ấy không?
_Bệnh tình của bệnh nhân Gia Nhi thật là quá kỳ lạ,cái khối u trong não bỗng dưng tan biến,cô ấy không hề có biểu hiện gì của người đã từng bị bệnh,nằm hôn mê suốt ba năm vậy mà chân tay cô ấy vẫn rất linh hoạt không cần điều trị vật lý trị liệu,tôi cứ ngỡ là cô ấy chỉ mới ngủ một giấc tỉnh lại mà thôi...nhưng có điều...trí nhớ của cô ấy vẫn chưa khôi phục.
Mọi người hoảng hốt.
_Bác sĩ nói gì...con gái tôi trí nhớ có vấn đề sao?
_Vợ tôi bị mất trí nhớ sao bác sĩ?em ấy không còn nhớ gì cả hay sao?
_Mọi người bình tĩnh,không phải cô ấy quên đi tất cả...mà cô ấy nói chỉ là không nhớ đến chuyện của ba năm trước tại sao cô ấy phải vào bệnh viện thôi...
_Vậy chúng tôi có thể vào thăm Gia Nhi phải không bác sĩ?
_Ừm...để bệnh nhân ở lại kiểm tra thêm hai ngày ,nếu như kết quả chuẩn đoán vẫn giống như thế thì tôi sẽ ký giấy cho bệnh nhân xuất viện.
_Cám ơn bác sĩ.
Khi vừa vào phòng thấy Gia Nhi đứng bên cửa sổ ,Anh Tài mừng rỡ mà chạy đến ôm chầm lấy cô.
_Gia Nhi.
Gia Nhi hoảng hồn xô Anh Tài ra và hét lớn
_Anh bị điên hả,dám ôm tôi,muốn đánh nhau phải không?
_Ui da! sao em vừa mới hết bệnh mà sức vẫn như trâu thế kia...còn xô ngã chồng mình nữa chứ.
Gia Nhi chớp mắt liên tục hỏi Anh Tài.
_Chồng,chồng gì?chồng của ai hả?
Chị Cà Na lên tiếng.
_Chồng của con chứ của ai,hỏi lạ đời.
_Phải đó chị hai,hai người đã đính hôn rồi,chỉ chờ chị tỉnh lại là đăng ký kết hôn và đãi tiệc cưới.
Gia Nhi trợn mắt.
_Ai ai chịu chứ.?
_Mẹ chịu,mẹ gả con cho Anh Tài rồi.
Gia Nhi há hốc mồm
_Sao mẹ không hỏi ý của con mà đã gả con đi chứ,con không chịu....con không lấy...
_Chị hai à nếu ba năm trước không có anh rể thì chị đã đi bán muối với ba Mập rồi đó...chị còn không mau lấy thân đền đáp đi....chị này...
Gia Mẫn kéo Gia Nhi nói nhỏ vào tai cô.
_Anh rể bây giờ là Giám Đốc điều hành của một công ty đó,rất hợp với tiêu chuẩn chọn chồng của chị luôn...tổng tài nam thần.
_Nhưng mà....nhưng mà chị chưa nghĩ đến chuyện yêu anh ấy...lại còn làm vợ nữa....
Anh Tài mỉm cười.
_Em vừa mới khỏi bệnh vẫn chưa hồi phục hẳn,chuyện đám cưới hãy tính sau,anh chưa vội mà.
Gia Nhi gãi đầu ấp úng nói
_Em ,em xin lỗi nhưng chuyện này bất ngờ quá...anh để em suy nghĩ một thời gian nha.
_Suy nghĩ...ừm...cũng được ,nhưng đừng suy nghĩ lâu quá...
Hai ngày sau Gia Mẫn đến phụ dọn quần áo cho Gia Nhi xuất viện.
_Em không bận đi học sao?
_Em tốt nghiệp trung học rồi,nhưng vì chị nằm viện không có ai trông cửa hàng nên em không thi Đại Học,ở nhà phụ mẹ bán hàng.
Gia Nhi thở dài.
_Chị xin lỗi...
_Không phải lỗi của chị,em cũng không thích đi học đâu....í cái mặt đồng hồ của chị này,nó lại tắt queo nữa rồi,ừm chắc suốt ba năm anh Anh Tài không có đụng vào nó.
_Anh ấy thường đến đây sao?
_Chị nói gì lạ vậy,anh ấy là chồng chưa cưới của chị đương nhiên là có quyền ở lại đây chăm sóc chị mà...tính ra em và mẹ đến đây thăm chị cũng không nhiều bằng anh ấy.
_Đưa chị xem cái mặt đồng hồ.
Gia Nhi cầm nó trên tay cảm thấy có một luồn khí ấm chạy vào người cô.
_Lạ thật,mình nhớ mấy năm trước khi mua nó đâu cảm nhận được sự ấm áp này...hay mình tưởng tượng nhỉ.?
_Chị hai à xong rồi chúng ta về thôi.
_Ừm....
Gia Nhi thuận tay đeo luôn cái mặt đồng hồ vào cổ.
_Cũng đẹp nhỉ!
Gia Nhi hẹn Phan Phú và Lập Thất ra công viên khu phố nói chuyện.
Phan Phú vừa ngồi bập bênh vừa nói
_Đại Tỷ à ,Anh Tài đúng là một người chồng tốt đó,biết rõ là chị không có cơ hội tỉnh lại hoặc sẽ chết bất cứ lúc nào mà hắn cũng xin dì Cà Na cho lấy chị làm vợ,đây là tình yêu đó .
Lập Thất cũng vừa nhúng đầu bập bênh còn lại vừa nói.
_Đại Tỷ không phải chị đã nói chồng tương lai của chị phải giỏi võ,giàu có và tài ba soái ngầu hay sao?Anh Tài cũng xem như là hot boy rồi,con nhà tài phiệt giàu sụ,quá khứ còn là đàn anh đầu gấu ,quán quân võ tự do,chị còn kén chọn chi nữa,ưng đi mà,chị năm nay ngấp nghé gần ba mươi rồi đó,không mau lấy chồng là thành bà cô già đó.
Gia Nhi ngồi trên xích đu vẻ mặt rầu rĩ.
_Nhưng chuyện xảy ra trong vòng ba năm tao đâu có biết...không cảm nhận được gì luôn...mà dường như tao đã trãi qua một cuộc sống thú vị lắm...nhưng sao nghĩ mãi mà chẳng nhớ ra là gì...tao có cảm giác là tao đã có chồng rồi ấy...chồng rất rất đẹp trai luôn ấy...
_Thì đúng rồi...là Anh Tài đó mà....
_Chắc là vì tình yêu của hắn đã khiến con tim của chị trong lúc mê man vẫn cảm nhận được nên khi chị tỉnh lại mới có hiện tượng déjàvu .
Gia Nhi nhếch khoé môi lên
_Gì?
_À à ....hiện tượng trùng lập đó mà...
_Xừ...tào lao....ý của tao là....mà thôi đi càng nói lại càng thấy vô lý...đi tìm kẹo bông ăn thôi.
Phan Phú nói
_Từ khi chị nhập viện thì suốt ba năm nay bác Dương cũng không có đến công viên bán kẹo nữa.
Gia Nhi ngạc nhiên
_Sao vậy?bác ấy bị gì hay sao?
_Bọn em đâu biết...
_Ring...ring ..
Chuông điện thoại của Gia Nhi vang lên.
_Là Anh Tài sao?...alô...em nghe đây...
_Sao vừa mới xuất viện lại không ở nhà nghỉ ngơi lại chạy ra đây chơi chứ.?
_Em đâu có em đang...
Gia Nhi chưa kịp nói dối đã nhìn thấy Anh Tài đi đến.
Lập Thất nói
_Tổng tài soái ca của chị đến rồi kìa.
Gia Nhi lườm mắt nhìn cậu ta.
_Im đi,nói lung tung...
Anh Tài đi đến cởi áo khoác ngoài khoác lên người của Gia Nhi.
_Ngoài này gió lớn em còn mặc phong phanh,này khoác vào đi.
_Ơ,cám ơn...
_Anh đến là để đưa em đi xem nhà.
Gia Nhi tròn mắt.
_Xem nhà?
_Ừm đi thôi...xe anh đậu bên kia...chào hai đứa nhé.
_Dạ,anh chị đi chơi vui vẻ..
Gia Nhi miễn cưỡng bước đi,từ đằng xa Khải Tuấn đã nhìn thấy,anh cúi mặt quay đi,trên gương mặt anh không giấu được nỗi buồn day dứt như vừa mất đi một thứ gì đó rất quý báu.
_Đá Huyền Ảnh vẫn ở bên cạnh bảo vệ nàng,ta không còn phải lo lắng nữa....
Anh Tài đưa Gia Nhi đến một khu chung cư cao cấp gần sông lớn của thành phố.
_Em vào xem đi,căn hộ này là do anh chọn đó...những vật bày trí được thiết kế riêng theo phong cách sang trọng nhất của năm nay ...em xem đây là phòng khách,cửa sổ thiết kế rộng lớn để ngắm dòng sông ngoài kia,buổi sáng có thể đón mặt trời mọc,ban công rộng lớn cho em tha hồ trồng hoa,qua đây...phòng ngủ cũng là thiết kế độc đáo,có thể nhìn ngắm hoàng hôn đó.
Gia Nhi bị những thứ sang trọng ,tao nhã của căn hộ làm xao xuyến.
_"Cả đời mình cũng chẳng dám mơ đến sẽ được ở trong căn nhà đẹp như thế này..."
Anh Tài lấy ra một cái hộp nhỏ ,bật nắp mở ra.
_Đây là nhẫn đính hôn của em...anh đã chọn mua cho chúng ta vào ngày tổ chức đính hôn trong bệnh viện,anh đã đeo suốt ba năm nay rồi,còn em là vì sợ ảnh hưởng đến các thiết bị y tế nên anh không có đeo cho em.,giờ thì anh có thể tận tay đeo lên cho em rồi....
Gia Nhi sững sờ.
_Nhẫn đính hôn sao?
_Ừm...em hãy đeo tạm đi...đến khi hôn lễ anh sẽ chọn nhẫn cưới sang trọng hơn cho em,đám cưới xong chúng ta sẽ dọn đến đây sinh sống,em không cần phải làm dâu trong biệt thự lạnh lẽo của mẹ anh đâu.
Gia Nhi bối rối không biết nói gì cho đúng,dù rằng Anh Tài đã đạt hết những mong muốn của cô về một người chồng,nhưng cô vẫn cảm thấy trong lòng mình thiếu vắng thứ gì đó,mà cô nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra được.Anh Tài cứ thế nâng lấy bàn tay của Gia Nhi lên mà đeo nhẫn vào.
"_Phải chăng người chồng mà mình đang nghĩ đến chính là Anh Tài?Cũng đúng thôi suốt ba năm mình nằm trên giường bệnh có đi đâu được mà lại có chồng khác chứ....chắc là tim mình đang cảm nhận về Anh Tài rồi."
Anh Tài mỉm cười hạnh phúc cúi hôn lên môi của Gia Nhi.
_Xoẹt.
_A...a...
Gia Nhi đưa một tay ôm lấy đầu mình,cô cảm thấy những hình ảnh về nụ hôn như đang lướt qua trong tâm trí,nó mơ hồ nhưng lại giống như thật,còn làm đầu của cô đau nhói.
"_Bờ môi đó không giống của Anh Tài...là gì đây.?aaa...càng cố nhớ lại càng đau đầu..aa.."
Anh Tài lo lắng.
_Gia Nhi em sao vậy?
_Đầu của em đau quá...áaaaa....
_Gia Nhi,Gia Nhi....
Gia Nhi ngất đi khiến cho Anh Tài cuống lên vội bế cô đưa đi đến bệnh viện.
Trong lúc Anh Tài bế Gia Nhi lên xe thì Hứa Lâm xuất hiện gần đó.
_Hừm....không biết cách khống chế Linh lực của Đá Huyền Ảnh nên ngươi mới bị nghẽn khí lực,Như Mộng và tên Khải Tuấn đã trốn biệt tích, ở đây không còn ai có linh lực để cứu ngươi rồi...Gia Nhi lần này ngươi chết chắc...hừ..ngươi chết rồi thì cái yểm chú thuật vệ chủ đó sẽ tự hoá giải,ta sẽ lấy được mãnh đá trong cái mặt đồng hồ ,ha..ha ha..
Xin chào Tướng Công
Chương 6:Sinh ra chỉ để yêu chàng(phần 2)
Như Mộng lại đến cửa hàng của nhà Gia Nhi mua đồ.
_Bà nghe nói chị của cháu đã xuất viện rồi nhỉ?
Gia Mẫn vừa gói hàng vừa trả lời.
_Dạ,cảm ơn bà quan tâm ,chị hai của cháu đã xuất viện gần một tuần rồi ạ.
Bất chợt điện thoại của cửa hàng reo lên
_Reng...
_Dạ cửa hàng tạp hoá Kim Mập nghe đây ạ....
_Gia Mẫn hả?Gia Nhi lại phát bệnh anh đã đưa em ấy nhập viện rồi...em báo lại cho mẹ vợ biết nhé..
_Anh rể hả? Chị em sao vậy?mẹ đã đi chùa cúng trả lễ rồi đến tối mới về kịp, em sẽ đến bệnh viện ....
_Ừm...thôi anh tắt máy nhé...
_Dạ...
Gia Mẫn căng thẳng vội đưa hàng cho Như Mộng và nói.
_Chị cháu lại phát bệnh rồi cháu phải đến bệnh viện ngay,hàng của bà đây ạ,cháu phải đóng cửa hàng.
Như Mộng suy nghĩ
_"Phải chăng nàng ta bị linh lực của Đá Huyền Ảnh gây nghẽn khí,ba năm qua mình đã cố tìm cơ hội tiếp cận để điều khí đả thông kinh mạch cho nàng ta mà chẳng được,bây giờ không phải là dịp may sao?"
_Bà có xe để bà chở cháu đi.
_Ơ...nhưng mà...xe của bà là xe đạp điện mà...còn bệnh viện cách đây hơn ba mươi cây số á ...
_Hừm lên xe đi rồi biết nhé ,đừng nhưng nhị cái gì nữa đi nhanh nào...
_Dạ,dạ...
Cả hai ngồi lên chiếc xe đạp điện của Như Mộng chạy đi.
_Á....bà chạy chậm thôi...ghê quá...aaaa....
_Tuổi trẻ gì mà nhát thế hả,bám chắc vào bà tăng tốc đấy...bệnh viện thẳng tiến ...yaaa....
_Á.....aaaa.....
Khi cả hai đến bệnh viện thì thấy Anh Tài đang làm thủ tục ở quầy .
_Anh rể..
_Gia Mẫn..
_Chị của em sao rồi ạ?
_Ừm ,chỉ là cô ấy bị suy nhược thần kinh nên ngất đi thôi,bệnh tình đã ổn...nhưng anh vẫn để cô ấy nằm viện kiểm tra vài hôm.
_Làm em hoảng hồn ...thế chị em nằm phòng nào ạ?
_Phòng 802,em vào đi anh còn chờ thanh toán tiền viện phí..
_Dạ...đi bà ơi...ủa ...bà Như Mộng đâu rồi...?
Như Mộng dùng linh lực dò tìm đá Huyền Ảnh nên đã tìm đến phòng bệnh của Gia Nhi trước,bà ấy bế Gia Nhi lên xe lăn và đẩy ra khỏi bệnh viện.
_Ở đây không an toàn để thi triển pháp thuật,lỡ như khi vận công điều khí cho Gia Nhi cái tên ác quỷ Hứa Lâm xuất hiện là ta chết chắc,phải đưa Gia Nhi về nhà của Khải Tuấn,có hắn ta hộ pháp cho mình sẽ tốt hơn.
Gia Nhi vẫn chưa tỉnh cho nên Như Mộng dễ dàng dùng thuật tráo ảnh biến cô thành một chú gấu bông to lớn khiên lên xe chở về nhà .
_Khải Tuấn tiếp ta một tay...Khải Tuấn...
Nghe tiếng của Như Mộng ,Khải Tuấn ra mở cửa,thấy bà ta chở con gấu bông sau xe ,thì ngạc nhiên.
_Cô lại làm gì nữa vậy.?
_Bế con gấu vào nhà đi rồi nói.
Khải Tuấn vội bế con gấu bông lên,anh cảm nhận sức nặng của con gấu như sức nặng của một người trưởng thành.Sau khi đặt con gấu bông nằm lên giường thì Như Mộng thi triển pháp thuật con gấu biến thành Gia Nhi.
_Gia Nhi?nàng ấy bị gì vậy?
_Đừng lo,nàng ấy bị nghẽn khí do bị linh lực của Đá Huyền Ảnh gây ra thôi,để ta điều trị cho nàng ,ngươi hộ pháp giúp ta.
Như Mộng độ linh lực giúp cho Gia Nhi đả thông được luồn khí nghẽn trong kinh mạch nên nàng đã khỏi bệnh.Nhưng Hứa Lâm cũng phát hiện ra việc Như Mộng đưa Gia Nhi rời đi ,hắn lén theo sau để tìm ra chỗ ẩn nấp của Khải Tuấn.
_Hừm ..kết giới bảo vệ sao?để xem các ngươi có sống cả đời trong đó được không.?
Vì chỗ ở của Khải Tuấn có kết giới bảo vệ cho nên Hứa Lâm không thể nhìn ra căn nhà gỗ của Khải Tuấn trong khu phố An Đông ,hắn chờ đợi họ rời khỏi kết giới rồi mới ra tay giết họ.
Đến tối Gia Nhi tỉnh lại ,cô ngạc nhiên khi nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đứng nơi nhà bếp .
_Ưm...là ai đó?
Khải Tuấn quay người lại
_Cháu tỉnh rồi hả?qua đây ăn chén cháo đi...cháu bị suy nhược nên mới ngất đi đó.
Gia Nhi khó hiểu hỏi.
_Bác Dương?sao lại là bác?đây là đâu ạ,sao cháu lại ở đây?
Khải Tuấn đặt nồi cháo lên bàn ăn gần nhà bếp rồi nói.
_Đây là nhà của bác,cháu đừng sợ....nào qua đây....Như Mộng xuống ăn tối đi....
Từ trên gác xếp Như Mộng bước xuống cầu thang.
_Gia Nhi tỉnh lại rồi hả?ôi cháo thơm quá...
Gia Nhi gãi đầu.
_Ơ ...bà là ai sao bà lại biết tên của cháu?
_Ta hả?ta là chị của bác Dương này....qua ăn cháo đi....
Gia Nhi nhìn gương mặt của Khải Tuấn cảm thấy rất quen thuộc,từ khi cô biết đến anh thì anh toàn đội nón sụp xuống , che khẩu trang,dù không nhìn rõ mặt nhưng nghe tiếng và dáng hình của Khải Tuấn là cô nhận ra ngay.Giờ đây cô nhìn rõ được mặt của anh lại càng cảm thấy có gì đó rất ấm áp,rất gần gũi.
"_Bác ấy đẹp quá!"
Gia Nhi không hỏi thêm gì,ngoan ngoãn đến ngồi vào bàn ăn cháo.
_Ưm...ngon quá....bác nấu cháo ngon hơn mẹ cháu nấu luôn ấy...miam... nham..nham...
Khải Tuấn mỉm cười
_Nếu ngon thì cháu ăn nhiều một chút nhé...
_Dạ...cháu không khách sáo...
Như Mộng nói.
_Cháu ăn xong bà sẽ đưa cháu về nhà.
_Cháu cám ơn bà..
_"Bà ấy trông quen quá...nhưng không nhớ rõ là đã gặp ở đâu,cách ăn mặc thật là nổi bật lắm..."
Ăn bữa tối xong Như Mộng lấy xe đưa Gia Nhi về ,khi cô bước ra khỏi cửa thì thấy quanh nhà và cả sân trước đều trồng hoa mười giờ thì rất thích thú.
_Bác thích hoa mười giờ sao bác Dương.?cả nhà đều trồng hoa mười giờ nè ...í còn có cái xích đu nữa...nếu bây giờ là buổi sáng chắc hoa nở đẹp lắm!
_Vợ của bác rất thích hoa này....
_Bác gái ạ?
"_chưa bao giờ mình thấy bác gái nhỉ?trong nhà cũng chẳng có hình của bác ấy luôn..."
_Ừm...
Như Mộng gọi
_Gia Nhi à,đi thôi cháu...
_Dạ,cháu đến ngay...
Như Mộng hối thúc ,khiến Gia Nhi bước vội cô vấp phải viên đá sỏi lót đường từ cổng rào vào cửa nhà,khi cô chưa ngã nhàu về trước thì đã được Khải Tuấn nắm vai kéo lại,theo đà cô ngã luôn vào lòng của anh,Khải Tuấn vòng tay ôm chật Gia Nhi giữ cô lại.Lúc này cả hai đưa mắt nhìn nhau ,không gian như tan biến.
"_Tim mình,sao nó lại thổn thức như vậy?ánh mắt này mình đã gặp qua rồi....cảnh tượng này đã từng xảy ra rồi...ở đâu chứ,ở đâu?..."
_"Nàng vẫn thân thuộc như xưa,vẫn là Tư Mỹ Nhân của ta,cơ thể này ta muốn ôm chật mãi..."
_Này!hai người diễn xong chưa?ta còn phải đi siêu thị mua kem dưỡng da nữa đấy nhé,không có thời gian xem phim ngôn tình đâu.
Như Mộng lên tiếng làm cho Gia Nhi lẫn Khải Tuấn chợt tỉnh ,cả hai đỏ mặt ngượng ngùng,Gia Nhi vội chạy ra xe hối thúc.
_Cháu xin lỗi bác,chào bác cháu về !Chạy đi bà ơi,chạy đi...
Khải Tuấn cũng ấp úng.
_Ừ...ờ...
Khi thấy Gia Nhi đi rồi Khải Tuấn mới thở dài.
_Ngại cái gì chứ,nàng ấy vốn là nương tử của mình mà...
Đưa Gia Nhi về lại nhà thì Như Mộng cũng bị cảnh sát vây bắt.
_Là bà ấy đấy....a chị hai...hu hu...em tưởng bà Như Mộng đem chị đi bán rồi...sợ quá hu hu...
Gia Mẫn chạy đến ôm Gia Nhi khóc nức nở.
_Buông tôi ra mấy người làm gì vậy hả?
_Bà bị tố cáo là kẻ bắt cóc mời bà về sở cảnh sát lấy lời khai.
Thì ra phòng bệnh của Gia Nhi nằm là phòng thượng hạng cho nên có lắp camera theo dõi ,khi Gia Mẫn và Anh Tài đến phòng không thấy Gia Nhi nên mở camera lên xem,thấy Như Mộng đưa Gia Nhi rời phòng,nên đã báo cảnh sát.Gia Nhi nói.
_Hiểu lầm thôi,chính tôi đã nhờ bà chở ra khỏi viện đi chơi....bà không phải bắt cóc...thật xin lỗi mọi người...
_Nghe thấy chưa buông tôi ra...
_Vậy hả?sao chị không nói một tiếng rồi hẳn đi,làm em và anh Anh Tài sợ quá...chị điện thoại cho anh ấy đi,anh ấy lo lắng cho chị nên lái xe đi tìm kiếm khắp nơi luôn đó.
_Ừm,chị xin lỗi...tại chị quên...để chị điện thoại cho anh ấy.
Như Mộng đã lấy đi viên Đá Huyền Ảnh trong cái mặt đồng hồ của Gia Nhi và giải chú hộ thân của Đào Nga,bà định đợi đến đêm trăng tròn sẽ kết hợp viên đá và quả cầu thủy tinh thành một để nâng cao linh lực của đá và nhờ sức mạnh của nó đưa mình và Khải Tuấn về lại An Lý.
Hứa Lâm dùng nguyệt quang ảnh theo dõi Như Mộng,thấy trong tay của Như Mộng đang giữ mãnh đá Huyền Ảnh của Gia Nhi nên biết Gia Nhi không còn chú hộ thân .
_Hừ...lần này thì trời giúp ta...giết Gia Nhi trước,lấy lại một nửa linh lực rồi phá vỡ kết giới giết hai tên còn lại đoạt lấy Đá Huyền Ảnh...ha ha ha....
Vì lúc hút nguyên thần của Gia Nhi phải cần một khoảng thời gian thi triển linh lực, Hứa Lâm sẽ mất đi cảnh giác vào lúc đó cho nên hắn muốn tìm một nơi thanh vắng để giết Gia Nhi tránh bị người khác quấy rầy .Hắn giả đặt hàng rồi bắt Gia Nhi đem đến một kho hàng bỏ hoang ở nơi vắng ,do đơn hàng đã thanh toán tiền trước cho nên Gia Nhi phải đi giao theo chỉ dẫn.
_Hừ,sinh sống gì ở nơi khỉ ho cò gáy thế này kia chứ?chạy lòng vòng muốn hoa mắt luôn,nếu không có chị Google chắc khỏi biết đường về.
Cuối cùng Gia Nhi cũng đến nơi.
_Giao hàng đây...có ai không....tạp hoá Kim Mập giao hàng....hú u....
Không thấy ai ra lấy hàng Gia Nhi đợi một lúc lâu định quay xe ra thì điện thoại của cô reo lên
_Alo...tôi đang đứng trước kho hàng đây này...sao?đem vào trong à...OK?
Gia Nhi dựng xe vát bao hàng lên vai đẩy cửa đi vào.
_Úi a....kho hàng này bộ bị bỏ hoang hay sao á?bụi bặm quá...có ai không?giao hàng này...
_Rầm!
Cánh cửa tự dưng đóng sập lại khiến cho Gia Nhi giật bấn người.
_Á.
Hứa Lâm xuất hiện ngay trước mặt cô.
_Tư Mỹ Nhân lần này xem cô chạy đi đâu?
_Hạo Xuyên?anh điên hả?ai là Tư Mỹ Nhân chứ?tôi là Kim Gia Nhi ở cửa hàng tạp hoá Kim Mập ,đến giao hàng thôi..
_Hừm...mất trí nhớ à,cũng chẳng sao...chết đi sẽ không có gì quyến luyến...yaaa....
Xin chào Tướng Công
Chương 6:Sinh ra chỉ để yêu chàng(phần 3)
Hứa Lâm đưa tay hút Gia Nhi bay về phía mình,khiến cô hoảng sợ,nhưng không chạy kịp được nữa ,cổ của cô đã bị bàn tay rắn chắc của hắn bóp chật.
_Á...ư...ư...ặc ặc....
_Lần này thì trả linh lực lại hết cho ta...yaaaa....
Gia Nhi bị bóp cổ đưa lên khỏi mặt đất,cô không kháng cự được chỉ biết huơ chân và dùng hai tay cào cấu bàn tay của Hứa Lâm trong vô vọng,cô nghẹt thở đến độ mặt đỏ tía.
_Xoẹt...xoẹt...
Từng hình ảnh ký ức hiện ra trong đầu của Gia Nhi.
_"Hắn...hắn...đã từng bóp cổ mình như thế...hắn...hắn...đã giết ...Mỹ Nhân...không...không..."
_Khooggggg.!
Gia Nhi bất ngờ phát linh lực đánh một chưởng vào Hứa Lâm,hắn bị phản công bất ngờ nên đẩy cô ra,cả hai văng đi hai hướng,Hứa Lâm văng vào cửa rơi xuống,còn Gia Nhi thì văng vào cột nhà nằm bất tỉnh.
_Rầm..
_Aaaa...
_Bốp...
Hứa Lâm đứng lên ôm ngực đi khập khiễng đến gần Gia Nhi.
_Ư...khốn kiếp ...dám dùng linh lực của ta đả thương ta...chết đi...
Hứa Lâm đánh một chưởng giáng xuống người Gia Nhi,nhưng Như Mộng hiện ra đột xuất đánh chưởng cản phá.
_Bùm...
_Hứa Lâm...ngươi vẫn chấp mê bất ngộ...vẫn còn luyện tà thuật Huyết Linh giết người bừa bãi...ta hôm nay sẽ thu phục ngươi rồi mới về An Lý...yaaa...
_Như Mộng?Sao ngươi biết nơi này?
_Hừ...ngươi tưởng ta không biết ngươi theo dõi ta khi ta đưa Gia Nhi rời bệnh viện hay sao?Từ hôm ấy ta đã luôn để mắt đến Gia Nhi rồi,cô ấy đi đâu là ta theo sát đến đó,nếu không thì đâu biết quỷ kế này của ngươi.?
_Linh lực của ngươi ...tại sao chỉ có mấy ngày mà phát huy vượt bật như vậy?...ngươi đã lấy đá Huyền Ảnh trong tay Gia Nhi...?
_Hừm...ngươi nói đúng ...và ta đã hợp nhất chúng lại rồi...xem đây...
Hứa Lâm thấy linh lực của Như Mộng tăng lên ,và bản thân đang bị thương nên ẩn thân bỏ chạy.
_Hừ...biến...
Như Mộng đuổi theo hắn.
_Lần này ta không để ngươi chạy thoát đâu...phải giải quyết ngươi trước rồi ta mới an lòng mà về An Lý...biến...
Khải Tuấn nhận được chim yến ánh sáng truyền tin của Như Mộng tức thì chạy theo nó đến kho hàng,anh thấy Gia Nhi bị thương nằm bất tỉnh thì đỡ cô dậy,truyền linh lực cho cô.
_Gia Nhi?nàng đừng sợ có ta ở đây rồi...
Sau khi điều thương cho Gia Nhi xong,Khải Tuấn bế cô rời khỏi kho hàng,Gia Nhi tựa đầu vào vai của Khải Tuấn ,mơ màng tỉnh lại,cô thấy gương mặt quen thuộc của Khải Tuấn lại nhớ đến khung cảnh cũng y như vậy đã từng xảy ra.
_Tướng công....
....An Lý...
Khải Tuấn dùng Huyền Ảnh Đao đánh với đôi bàn tay biến hình móng vuốt sói to lớn của Sát Lang,cả hai đánh ngang tài ngang sức nhau.Tuy Sát Lang có tu linh hơn năm mươi năm nhưng Khải Tuấn cũng có công lực hơn hai mươi năm cộng thêm sức mạnh của Huyền Ảnh Đao chàng vẫn có thể đánh trả linh hoạt với Sát Lang.
_Tên tiểu tử nếu muốn sống thì ngoan ngoãn giao đá Huyền Ảnh đây,Sát Lang Gia Gia sẽ tha mạng cho ngươi.
_Hừ,nực cười...yêu nhân tà đạo như ngươi mà dám mạnh miệng như thế sao?ta sẽ cho ngươi biết thế nào là Thiết Diện Dạ Xoa...yaaa...
Lần này Khải Tuấn bay lên cao liên tục ra đòn bằng Đao khí ,những lưỡi Đao ánh sáng phóng ra như vũ bão tấn công Sát Lang,hắn dùng đôi tay biến dị đỡ đòn liên tục,nhưng Đao khí của Huyền Ảnh Đao là khắc tinh của yêu khí tà thuật nên Sát Lang cũng không đỡ nổi ,hắn trúng nhiều vết chém,ngã xuống chết tươi,đôi tay hắn biến trở lại như cũ,đá Huyền Ảnh có sức hút lẫn nhau nên không còn linh lực níu giữ của Sát Lang ,mãnh đá từ trong áo của hắn bay ra,nhập vào thanh đao Huyền Ảnh của Khải Tuấn,Khải Tuấn vội chạy đi tìm Gia Nhi.
Về phía Như Mộng và Hứa Lâm bọn họ vẫn đánh nhau ngang sức.
_Như Mộng chết tiệt...kiếp trước ta lẫn lộn xương cốt với ngươi hay sao?sao lúc nào ngươi cũng theo ám ta thế hả?
_Hừ...Huyền Ảnh Tộc là tộc tu pháp chánh khí ...ngươi trốn khỏi tộc đã đành,còn luyện tà thuật giết người,làm ô uế thanh danh Tộc ta...ta phải bắt ngươi về trị tội...
_"Đồ đầu đất...nếu không phải vì năm xưa ngươi đi qua cửa hang động tình duyên phá vỡ trận pháp bẫy tình của ta thì ta đâu có kết nghiệp duyên với ngươi....chú ái tình chỉ kết một lần trong đời thôi,ta mà thay đổi sẽ bị trùng tử đục khoét thân thể...đời này ta không bám theo ngươi thì bám theo ai?"
Hứa Lâm hét lớn.
_Yaa...nếu không phải vì ngươi năm xưa học trộm thành quả ta giải chú thuật ,lén đi nhanh hơn ta một bước thi triển linh lực cho các Trưởng lão trong tộc xem thì vị trí Tộc Trưởng có đến tay của ngươi hay sao?Nếu không phải vì ta uất hận chuyện đó thì trong lúc luyện công ta đã không phân tâm làm bản thân bị phản chú mất đi khả năng giữ thanh xuân ,ngươi mưu mô xảo trá,độc ác ...yaaa...còn lập dị nữa...chết đi...
_Ầm.
_Grừ...sở thích trang phục của ta ...không phải để ngươi châm biếm....yaaa...
_"Ngươi vừa tài giỏi lại vừa tuấn tú...để ngươi làm Tộc Trưởng ,ngươi sẽ lấy nhiều nữ nhân xinh đẹp làm vợ hay sao?Như Mộng ta với mấy con trùng tử ái tình trong bụng phải tính sao?Không mưu kế sao trị được ngươi...."
_Ầm.
Cả Hai rượt đuổi nhau vừa đánh vừa biến,thoáng chốc đã rời khỏi khu vực ban đầu
Khải Tuấn chạy đến thì chỉ còn thấy Tư Mỹ Nhân nằm trên đất,Đan Nô ,Trúc Nô thì ngồi vận công điều thương,chàng đỡ Mỹ Nhân lên.
_Mỹ Nhân ,Mỹ Nhân nàng sao vậy?...Gia Nhi...hai người có nhìn thấy Kim Gia Nhi không?
_Ặc..ặc...Dương tướng quân Tư Mỹ Nhân đã bị yêu nhân giết chết rồi..
_Ặc...còn Gia Nhi cô nương cũng bị Hứa Lâm hút mất linh lực ,linh hồn bị đánh nhập vào cơ thể của Tư Mỹ Nhân rồi...
Khải Tuấn nhìn Mỹ Nhân lo lắng.
_Mỹ Nhân chết rồi sao?Gia Nhi...Gia Nhi..nàng có nghe ta nói không?Nàng tỉnh lại đi...nàng hãy tỉnh lại đi mà ....Gia Nhi....
Khi Gia Nhi nhập hồn vào Mỹ Nhân một phần linh lực trong Gia Nhi đã làm các vết thương trên người của Mỹ Nhân lành lại,nhưng nội thương của Gia Nhi vẫn còn,mặc dù bị Khải Tuấn lay mạnh thân thể nhưng cô vẫn không tỉnh lại được.
_Biểu huynh!
Khải Thành tỉnh lại vội chạy đi tìm Khải Tuấn,nghe tiếng của Khải Tuấn gọi tên Mỹ Nhân nên đã chạy đến và thấy chàng ôm Mỹ Nhân ngồi trên đất.
_Ngũ tẩu sao vậy?Còn Gia Nhi cô nương đâu.?
_Mỹ Nhân đã chết rồi,Gia Nhi bị Hứa Lâm đánh nhập lại vào thân xác của Mỹ Nhân rồi,không bị thương tích ngoài thân,nhưng gọi mãi nàng vẫn không tỉnh.
_Chúng ta nên quay lại Thành,về phủ mời đại phu chữa trị cho tẩu ấy...
Trúc Nô nói.
_U hồn nhập xác cần một khoảng thời gian thích ứng sẽ tự tỉnh lại...có điều...
Đan Nô nói.
_Có điều khi nhập xác của Tư Mỹ Nhân,Gia Nhi cũng đã bị thương...không biết có tỉnh lại hay không...
Khải Tuấn vội bế Mỹ Nhân lên
_Đi thôi về phủ rồi tìm cách...hai người cũng theo ta đi.
_Ừm....
Mỹ Nhân tựa đầu vào vai Khải Tuấn ,mơ màng mở mắt ra hi hí thấy được gương mặt của Khải Tuấn ,môi nàng mấp máy nhưng không nói được,chỉ nghĩ thầm.
_Tướng công....
Rồi nàng lại ngất đi.
...Hoàng Cung...
Oanh Oanh chờ cho Lý Hiểu bãi chầu quay về thẩm cung của mình ,thì xin yết kiến.
_Tại sao lại tìm trẫm vào giờ này?ta vừa thiết chầu về còn rất nhiều tấu chương cần phê duyệt lắm,cháu có gì thì nói nhanh đi.
_Xin Hoàng Thượng làm chủ cho Oanh Nhi,hu hu hu...
_Sao lại khóc?
_Hic,hic....lần này Hoàng Thượng không giúp Oanh Nhi thì Oanh nhi chỉ còn con đường chết...hic hic....
_Lại còn muốn chết sao?vậy thì nghiêm trọng lắm rồi...
_Hic...đêm qua Khải Tuấn đến phủ dự yến tiệc của Oanh nhi chiêu đãi ...chàng ấy uống say...hic...đã chạy vào khuê phòng của Oanh nhi ...làm nhục Oanh nhi...hic....sáng nay chàng ấy đã vội rời thành ....về Châu Linh trối bỏ trách nhiệm ...hic...Hoàng Thượng...chuyện này đêm qua đã gây náo loạn Lý Phàm Vương phủ...Oanh nhi còn mặt mũi nào nữa ...biết sống ra sao....hic....
Lý Hiểu đưa mắt nhìn Tịnh công công,ông ấy cúi đầu xác minh chuyện Oanh Oanh nói là thật.
_Tại sao Khải Tuấn về Châu Linh lại không nói với Trẫm chứ?
Tịnh công công ngớ người.
_Ơ...dạ bẩm Hoàng Thượng...hôm trước Dương Tướng quân đã đến Ngự Thư Phòng xin Hoàng Thượng cho phép ngài ấy về Châu Linh và Hoàng Thượng đã đồng ý rồi mà..
Lý Hiểu ngạc nhiên
_Ta đồng ý ?khi nào chứ?Hôm trước ta ngồi ở Ngự Thư Phòng ngắm tranh,xong thì...đã ngủ quên trên long sàn ở thẫm cung....chưa gặp Khải Tuấn.
_Dạ bẩm Hoàng Thượng ,khi người xem tranh đã ngủ gật ạ,ngay lúc đó thì Dương Tướng quân đến xin yết kiến,sau khi ngài ấy đi thì Hoàng Thượng ra lệnh cho tất cả binh lính Kinh Thành đi tìm vị cô nương trong bức tranh,còn nói vị cô nương ấy tên là Kim Gia Nhi.
Lý Hiểu chưng hửng.
_Chính ta đã ra lệnh sao?Kim Gia Nhi?Gia Nhi...Gia Nhi....aa...đầu của ta....a...sao lại nhức như vậy.?aaa....
Một loạt hình ảnh kỳ lạ lướt qua trí nhớ của Lý Hiểu,mà khung cảnh nào cũng toàn hiện ra gương mặt Gia Nhi.
_Gia Nhi ế chồng,...Gia Nhi đáng ghét,...Gia Nhi đánh nhau nào....Gia Nhi....
_Hoàng Thượng người sao vậy?..Hoàng Thượng ?truyền thái y.....truyền thái y....
_Ta không sao....để ta ngồi nghỉ một chút...pha trà tĩnh tâm cho trẫm đi..
_Dạ...người đâu pha trà cho Hoàng Thượng....
Oanh Oanh cũng ngỡ ngàng nhưng vẫn xin lệnh bắt giữ Khải Tuấn.
_Hoàng Thượng còn Khải Tuấn thì sao?
_Aaa...thật là...truyền lệnh của trẫm triệu Khải Tuấn quay lại Kinh Thành....đợi trẫm triệu kiến...
_Dạ....
_Cháu lui đi...
_Dạ,Oanh nhi xin cáo lui....Hoàng thượng bảo trọng Long thể ...
Xin chào Tướng Công
Chương 6:Sinh ra chỉ để yêu chàng(phần 4)
Nhóm người của Khải Tuấn đi chưa bao lâu thì quân lính của Kinh Thành đã chạy đến,một tên thống lĩnh nhảy xuống ngựa thi lễ với Khải Tuấn.
_Hạ quan là thống lĩnh Ngự Tiền Thị Vệ Cao Việt thuận theo ý chỉ của Hoàng Thượng triệu kiến Dương Tướng quân vào Cung.
Khải Tuấn hỏi
_Tại sao Hoàng Thượng lại muốn gặp ta?
_Dạ ,chuyện này hạ quan không rõ,xin Tướng quân hãy tự đến hỏi Hoàng Thượng.
_Phu nhân của ta đang bệnh ,ta muốn đưa nàng về phủ Tổng Binh cho đại phu chuẩn bệnh ,biết kết quả rồi ta mới vào Cung ,phiền Cao đại nhân quay về bẩm báo lại cho Hoàng Thượng biết.
_Dương tướng quân,xưa nay không ai dám cãi lại thánh ý của Hoàng Thượng,xin Tướng Quân hiểu cho chức trách của Hạ quan không thể quay về phục lệnh mà không có ngài đi theo.
Khải Thành lên tiếng.
_Ngũ tẩu của ta đang bệnh nặng cần gặp đại phu chữa trị ,nếu như Cao đại nhân nói như thế,vậy biểu huynh ,huynh hãy bế theo Ngũ tẩu nhập Cung mà xin Hoàng Thượng mời thái y chuẩn mạch cho tẩu ấy.
Cao Việt lúng túng.
_Ơ chuyện này....
Khải Tuấn đanh giọng lại
_Nếu Cao đại nhân không đồng ý cho phu phụ bọn ta cùng vào Cung ,vậy ta đành đưa nàng về phủ,còn ngài không hoàn thành nhiệm vụ thì...
_Thôi được....vậy thì cùng đưa Dương phu nhân vào Cung...
...Hoàng Cung...
Lý Hiểu cảm thấy có gì đó rất lạ đã xảy ra với trí nhớ của chàng,những chuyện chàng làm vào ngày trước chàng không hề ấn tượng với một chuyện nào.
_Thật kỳ lạ,ta đang phê duyệt tấu chương ,sao có thể rời đi dạo Ngự hoa viên ,đã thế lại còn mắng Oanh Nhi,Kim Gia Nhi....sao ta lại biết tên của nàng ấy?lẽ nào....hừm...lẽ nào lúc ta đi hỏi cung của Đào Nga đã bị ả lén yểm chú?Không đúng,năm xưa Hoàng Gia Gia đã dùng xương cốt của Ngưu Tinh luyện ra hai cây đinh đóng vào huyệt đạo ở hai vai của ả ,Đào Nga không thể thi triển linh lực ...vậy nguyên nhân là do đâu?
_Bẩm Hoàng Thượng ,Dương Tướng quân bế theo ngũ phu nhân của mình xin yết kiến ạ.
_Ngươi nói sao?hắn bế cả thê thiếp đến Thẩm cung của Trẫm sao?
_Dạ,Cao Thống Lĩnh quay về phục lệnh đã nói vì Dương phu nhân đang bệnh cần đại phu chữa trị ,Dương tướng quân không muốn để bà ấy ở lại phủ một mình nên bế theo vào cung.
_Hừ...đường đường là Thiết Diện Dạ Xoa tướng quân mà lại vì một tiểu thiếp làm chuyện buồn cười như vậy....truyền thái y chuẩn bệnh cho Dương phu nhân đi ,bảo Khải Tuấn vào đây ,đừng để hắn làm trò cười nữa.
_Dạ,tuân lệnh...
Mỹ Nhân được các thái giám đưa đến Thái Y Phòng chữa bệnh,còn Khải Tuấn thì ở lại Ngự Thư Phòng yết kiến Lý Hiểu.
_Đêm qua trăng tròn ngươi đã làm gì ở khuê phòng của Oanh Oanh,mà khiến nó đến đây đòi sống đòi chết với trẫm hả.?
Khải Tuấn đành thuật lại hết câu chuyện cho Lý Hiểu nghe,nghe xong chàng mỉm cười.
_Hừm...Khải Tuấn ơi là Khải Tuấn...Con bé Oanh Oanh dù có kiêu kỳ ,ương bướng nhưng nó thật lòng yêu ngươi...vì ngươi mà chờ đợi hết cả tuổi thanh xuân,ngươi không phế thê lấy Oanh Oanh làm chính thất,ta không thể trách ngươi nhưng sao lại muốn lập thêm Lục thiếp chứ?còn là một ả A Hoàn mới mua nữa,ngươi đang bỡn cợt tình cảm của Oanh Oanh sao?
_Hoàng Thượng tình cảm không thể miễn cưỡng,với Oanh Oanh quận chúa Thần đã sớm nói rõ tình cảm của cả hai đã không còn là tư tình nam nữ,thần chỉ xem nàng như muội muội.
_Cho dù đêm qua ngươi không có lỗi gì nhưng thanh danh của Oanh Oanh đã không còn nữa,nó là người của Hoàng Tộc nó bị chê cười thì Hoàng tộc ta cũng mất mặt....con bé không thể gả cho ai được ngoài ngươi nữa.Ta đã nói với nó nếu nó chấp nhận làm thê thiếp thì ta sẽ ban hôn cho ngươi,nó đã gật đầu ưng thuận,lời ta đã nói sẽ không thu lại,Dương Khải Tuấn ta ban hôn Oanh Oanh cho Khanh lệnh cho ba ngày sau cử hành hôn lễ,mọi sính lễ ,nghi thức ta sẽ ra lệnh người hoàng cung chuẩn bị cho hai ngươi.
Khải Tuấn sửng sốt,chau mài nhưng không thể kháng chỉ ,đành miễn cưỡng chấp nhận.
_Thần,đa tạ Hoàng Thượng.
_Ừm...ta nghe quân lính về báo lại,ngươi trên đường về Châu Linh đã gặp Yêu Nhân?
_Dạ...nhưng bọn chúng đã bị thần giết sạch rồi,Mỹ Nhân vì bị Yêu nhân làm hoảng sợ mà sinh bệnh như vậy.
_Ừm ta hiểu rồi ,chuyện xong rồi ngươi lui ra đi.
_Dạ ,thần xin cáo lui....
Khải Tuấn vẻ mặt đăm chiêu đi về hướng Thái Y Phòng,khi chàng rời đi thì một mật thám đi vào bẩm báo.
_Dạ bẩm Hoàng Thượng,thần đã điều tra được gần mười ngày qua có một nhóm người đã theo Tam Vương Gia về phủ ,họ sống trong tiểu trúc ở một nơi hẻo lánh ít ai lui tới của Vương phủ,trong đó có ba nữ một nam nghe họ gọi nhau là Như Mộng,Đan Nô,Trúc Nô và Gia Nhi,họ đều có pháp thuật thường ngày luyện công trong vườn trúc.
_Gia Nhi?
_Dạ ,là một vị cô nương rất xinh đẹp ,Tam Vương Gia với bốn người bọn họ rất thân thiết,có cả Dương Tướng Quân cũng thường hay gặp họ.Hôm trước cô nương tên Gia Nhi đã theo Dương Tướng quân về phủ để làm a Hoàn.
_A Hoàn?...hừm lẽ nào là ả A Hoàn mà Khải Tuấn muốn lập làm Lục Thiếp chăng?Gia Nhi...cũng tên là Gia Nhi sao?...Cái ả tên Gia Nhi đó vẫn còn ở phủ Tổng Binh à?
_Dạ ,hôm nay nàng ta đi theo Dương Tướng quân rời thành... ..nhưng không thấy cùng về phủ...có lẽ trong lúc giao chiến với yêu nhân ,nàng ta đã bị giết rồi.
_Hừ...Mẫn Di huynh ấy đang muốn mưu tính gì đây?Ngươi tiếp tục điều tra bọn người đó đi.
_Dạ...
_Tịnh công công...truyền Tam Vương Gia nhập cung.
_Dạ....
Gia Nhi tỉnh lại nhưng toàn thân cô như võ sĩ mới bị đánh văng khỏi võ đài,đau buốt khắp nơi.
_Hơ...đây là đâu vậy?
_À phu nhân tỉnh lại rồi...đây là Thái y phòng trong Hoàng Cung.
Gia Nhi ngồi dậy
_Hoàng Cung?ta ..ta sao lại vào được Hoàng Cung vậy?ta phải ở ngoại Thành chứ....Tướng công ta đâu...Dương Khải Tuấn đâu...?
_Phu nhân bình tĩnh là Dương tướng quân đã bế bà vào cung...tuy bà chỉ hoảng sợ mà ngất đi ,nhưng kinh mạch bị tắt nghẽn,ta đã châm cứu đả thông cho bà rồi, vẫn phải uống thuốc hỗ trợ lưu thông máu....này bà uống chén thuốc này trước đã...
_Ơ...ừm...cám ơn ngài...
_Cạch.!
_Úi.
Hai cây răng cửa của cô trúng phải vành chén khiến cô giật cả mình,đưa tay sờ sờ.
_Sao lại mọc răng chuột nữa rồi...thái y ,thái y ngài có gương không?xin cho ta mượn một chút..
_À...ta có đây...
Gia Nhi cầm lấy cái gương soi mặt mình xem thử.
_Á....sao lại biến thành Mỹ Nhân rồi,sao ta lại biến thành Mỹ Nhân rồi?
_Ta ta ...không biết...
_Ta phải tìm tướng công,phải hỏi chàng....hu hu hu....Tướng công ơi...ta biến thành Mỹ Nhân rồi nè...hu hu....
Gia Nhi xuống giường chạy đi tìm Khải Tuấn,vị thái y nhìn theo mà không giấu được vẻ mặt kinh ngạc của mình.
_Bà mà là Mỹ Nhân thì mấy con chuột trong Cung này thành Quý Phi hết rồi....
Gia Nhi chạy một hồi thì ra đến Ngự Hoa viên ,trên đường gặp mấy cung nữ vừa đi vừa xì xầm.
_Ta nghe nói Oanh Oanh quận chúa đã được phối hôn rồi.
_Phối cho ai vậy?
_Là Dương Tướng Quân Tổng Binh thành Châu Linh.
_Có thật không,ta nghe lúc trước Quận chúa Oanh Oanh không muốn gả cho Dương tướng quân vì phải làm thiếp mà.
_Chính xác nhất luôn vì Tịnh công công đã đến phòng Lễ Vật ra lệnh tuyển lựa sính lễ cho hôn sự này rồi đó.
_Ài...quận chúa thiệt thòi rồi...
_Phải đấy....
Gia Nhi nghe xong bậm môi giận đỏ mặt.
_Hừm....đàn ông là thứ không thể tin vào được mà...hừ Khải Tuấn ..chàng ăn nói sao với ta....
Gia Nhi tăng tốc đi còn nhanh hơn,khi qua khúc quẹo của một hành cung thì cô đụng vào một người khiến cả hai ngã bật ra sau.
_Ối mẹ ơi ,cột nhà mọc giữa đường sao?
_Úi bể mũi ta rồi...là cái tên nào đi đường quên mang theo mắt đó hả?
Nghe tiếng của Mẫn Di,Gia Nhi đứng lên
_Mẫn Di là ngươi hả,sao đi đứng không nhìn đường hả.?
_Là...là...Chuột Tinh?
Mẫn Di nghi ngờ đi xung quanh Gia Nhi
_Ngươi là ai đây,Mỹ Nhân hay Gia Nhi?
_Hừm,mặc kệ đi...tóm lại ta là Ngũ phu nhân của Dương Khải Tuấn...ngươi có thấy tướng công của ta không hả?là chàng ấy bế ta vào cung cho thái y chữa trị đó.
_Hừ...ngươi đúng là con Chuột Tinh rồi....vậy cũng tốt...ta nhìn ngươi thuận mắt hơn,với tính khí của ngươi gương mặt này là hợp nhất.
_Này ,đã lâu chưa bị ta đánh nên ngươi ngứa da rồi hả,nói gì thế?
_Ta sợ ngươi sao...đã xấu còn dữ...ta phải đi gặp Hoàng Thượng không rảnh nói với ngươi...ta không nhìn thấy Khải Tuấn,nhưng đây là Hoàng Cung ngươi đi lung tung xem chừng đi vào nơi cấm là tiêu đời đấy...ngươi ở lại tiểu đình bên đó chờ hắn đi,ta sai người tìm và bảo hắn đến .
_Ừm...cám ơn...
Gia Nhi ngồi đợi hồi lâu thì ngủ gật luôn.
_Hừ...vừa đói lại vừa buồn ngủ ..ngoáp....ngủ chút đi đã ....
....Trong một hang động hẻo lánh....
Hứa Lâm bị Như Mộng đánh văng xuống vực ,nhanh chóng dùng linh lực dịch chuyển bừa bãi thì hiện ra vào một hang động .Hắn bị thương nặng ối ra cả búng máu.
_Ụa..ặc... ặc.con ả Như Mộng khốn kiếp dám giả chết đánh lén ta...hừ...lần này phải bế quan điều thương hơi lâu rồi....
Hứa Lâm thi triển linh lực tập trung ý niệm để trị nội thương,vô tình khiến cho sinh mệnh kết đôi của hắn là Gia Nhi cũng bị ảnh hưởng.Gia Nhi rơi vào trạng thái mơ hồ ngồi xếp bằng và tự thi triển linh lực.Hứa Lâm biến gương mặt đang bị thương trầy xước của mình thành lành lặn như bình thường,bên đây Gia Nhi cũng biến gương mặt Mỹ Nhân thành gương mặt của cô.
Hứa Lâm vào trạng thái nhập tịnh điều khí chạy quanh thân,chuyện này thì không ảnh hưởng đến Gia Nhi nữa,cô ở Hoàng Cung vươn vai ngáp lớn,tỉnh lại.
_Woa....khoẻ quá đi....ngủ một giấc ngon ơ....
Tiếng bụng đói réo lên
_Rột...lộc cộc...ộc..
_Hừm tao biết mày đang đói nhưng cũng đừng sôi lên kiểu ngựa phi thế chứ...hừ....cái bụng xấu xí...huơ...hơ...đói...
Cô nhìn quanh chợt thấy một cái hồ nước lớn ở xa,ven bờ lại có mấy đám hoa Sen .
_Í...gương sen...có cái để ăn rồi...hí hí....
Gia Nhi ngồi trên bờ vừa bóc hạt sen ăn vừa hát nghêu ngao ,cô cởi giày bỏ hai chân xuống nước ,vung vẫy đá nước lên ,thư thả mà chờ Khả Tuấn.
_Đêm qua tát nước í a chứ đầu đình...trời đêm sáng tỏ ...í cái đêm trăng rằm...bỏ quên chiếc áo ,chứ trên cành ...là cành hoa sen..í i...
Lý Hiểu sau khi triệu kiến Mẫn Di đã cãi nhau một chập,bực tức chàng ra Ngự hoa viên dạo một mình cho khuây khoả ,không cho người theo hầu quấy rầy để đầu óc thanh thản mà nghĩ ra kế sách đối phó Như Mộng.
_Ai mà hát như bị cắt cổ thế này...làm mất nhã hứng của trẫm hừ....
_Em được thì cho anh xin....hay là em để....
_Hừ...là ả nô tỳ nào đó ,có im đi không hay muốn trẫm cắt lưỡi của ngươi xuống hả?
Lý Hiểu vạch nhánh cây ven bờ hồ ra thì nhìn thấy Gia Nhi ,lúc này Gia Nhi cũng ngưng hát nhìn sang xem là ai đang đi đến.
_Là nàng!
Lý Hiểu như bị thôi miên khi thấy Gia Nhi ngồi đá nước , ánh mắt thơ ngây ,trong veo ,gương mặt thanh tú ,hai ống quần vén lên làm lộ đôi chân trần trắng ngần ,mịn màng .
Gia Nhi thấy Lý Hiểu thì hoảng hồn.
"_Chết mình rồi,tự ý hái trộm gương sen trong Hoàng Cung,có khi nào bị chặt tay không?"
Cô nhanh chân đá nước văng vào mặt Lý hiểu rồi bỏ chạy.
_Á,xin lỗi.
_Ôi...
Lý Hiểu nhanh lấy tay áo che mặt lại,khi chàng buông xuống thì Gia Nhi đã chạy xa rồi ,nhưng chàng vẫn nhìn thấy bóng lưng cô ,vội đuổi theo.Gia Nhi cắm đầu chạy đến tiểu đình thì va phải Khải Tuấn.
_Á...
_Gia Nhi?
_Tướng công,tướng công...thiếp hái trộm gương sen bị Hoàng Thượng bắt gặp rồi,thiếp sợ quá đá nước vào mặt của Người rồi bỏ chạy...hu hu...tướng công nếu thiếp bị bắt sẽ bị chặt tay đó...
_Nàng ,sao lại thất lễ như vậy...còn là Hoàng Đế nữa...
Nghe tiếng chân đến Khải Tuấn chỉ còn kịp gian tay che Gia Nhi nấp sau lưng mình,thì cũng là lúc Lý Hiểu đuổi đến.
_Thần tham kiến Hoàng Thượng...
_Khải Tuấn?
Lý Hiểu nhìn dấu chân để lại trên đất thì hỏi
_Ai nấp sau lưng Khanh,tại sao thấy trẫm mà không chịu hành lễ,bộ muốn chết à?
Gia Nhi hoảng sợ lên tiếng.
_Dạ không muốn.
Khải Tuấn cũng nhìn thấy dấu chân của Gia Nhi để lại trên đất nên nói.
_Xin Hoàng thượng thứ tội,khi nãy Thần đến Thái Y Phòng đón phu nhân cùng về phủ, lúc đi đến hồ nước thấy cảnh vật thơ mộng nên có dừng lại ngắm cảnh,phu nhân của thần thấy hoa sen ven hồ đẹp quá nên đã định hái nhưng bất cẩn làm rơi giày xuống hồ,Thần đành cõng nàng đi đến đây ,nàng ấy sợ mọi người cười nhạo nên bảo thần bỏ nàng xuống để nàng tự đi ,trùng hợp Hoàng Thượng đến bất ngờ ,Thần sợ phi lễ nên đã che nàng lại.
_Hừm,là như vậy sao?Người sau lưng Khanh là Tư Mỹ Nhân à?
_Dạ ,Thần thiếp là Tư Mỹ Nhân ạ...
_Vậy thì bước ra đây cho trẫm xem ..nhanh lên...
Gia Nhi sợ run lập cập dúi mặt vào lưng của Khải Tuấn...
_Hic....lần này thì chết thật rồi,y phục còn chưa kịp thay....khỏi chối luôn....
Xin chào Tướng Công
Chương 6:Sinh ra chỉ để yêu chàng(phần 5)
Gia Nhi sợ đến độ bủn rủn chân tay,mồ hôi ra nhuể nhãi ,hoa mắt chóng mặt,nàng ngất xỉu đập cả mặt úp xuống đất.
_Huơ...xỉu...
_Bịch.!
_Ôi...Mỹ Nhân nàng sao vậy?
Khải Tuấn hoảng hốt đỡ Gia Nhi ngồi dậy,lúc này Lý Hiểu cố nhìn thật kỹ người nấp sau lưng của Khải Tuấn có phải là vị cô nương trong tranh hay không,vừa thấy gương mặt chuột dính đầy bụi đất của Mỹ Nhân thì chàng giật nẩy người.
_Hước...làm mất cả hồn!
Mặt của Gia Nhi đã biến trở về thành Mỹ Nhân.
Khải Tuấn vẻ mặt ái ngại nói.
_Ơ xin Hoàng Thượng thứ tội ,Mỹ Nhân nàng ấy sợ quá nên đã ngất rồi.
Lý Hiểu cũng ngượng ngùng
_,Ừm...không sao...vì Dương phu nhân mang bệnh trong người nên ta tha cho tội vô lễ ...Khanh mau đưa nàng ta về phủ chăm sóc đi.
_Dạ ,đa tạ Hoàng Thượng,thần xin cáo lui.
Khải Tuấn vội bế Gia Nhi rời đi,đi được một đoạn xa thì Gia Nhi nheo nheo mắt mở ra dò xét.
_Hoàng Thượng đi rồi hả tướng công...?
_Nàng giả vờ cũng hay lắm,may mà gương mặt của nàng đã doạ cho Hoàng Thượng không dám đến gần nếu không với sự quan sát tỉ mỉ của người thì nàng đã bị phát giác rồi.
_Hừm ...chàng đang chê ta xấu xí hả?
_Ta chỉ nhắc nhở nàng đừng có giở trò gì ở trước mặt Hoàng Đế,mất mạng như không đó.
_Ừm thiếp hiểu rồi...chàng sẵng bế thì bế thiếp về phủ luôn đi...
_Nàng tưởng ta sẽ để nàng đi chân trần về phủ sao...dám lộ chân trước mặt nam tử khác thật đáng bị phạt mà...
_Hừ...chàng còn dám nói ta ,ta còn chưa hỏi tội chàng...chàng ...chàng lấy Oanh Oanh làm thiếp thật hả?
_Đây là lệnh của Hoàng Đế ta không thể kháng chỉ...khi quân là tội chu di đó....nàng hãy hiểu cho ta...
Ánh mắt của Khải Tuấn đượm buồn nhìn Gia Nhi,Gia Nhi nhìn Khải Tuấn không nói gì nữa,nhưng trong lòng cô cảm giác rất uất ức.
"_Mày buồn cái gì chứ Gia Nhi?Khải Tuấn là tướng công của Mỹ Nhân đâu phải là chồng của mày đâu..."
_Hu hu hu hic hic....hu hu..
Gia Nhi úp mặt vào vai của Khải Tuấn mà khóc thúc thít,khiến Khải Tuấn thêm rối bời.
_Nàng đừng khóc mà...
Khi cả hai về đến phủ thì đã thấy Liễu Tuyết chờ ở cửa.
_Lão gia ...ngũ muội ....
_Liễu Tuyết!
_Tam tỷ!
_Lão Gia sau khi thiếp được đám nô tài đưa về thành thiếp đã sai thị vệ phủ trở lại nơi gặp bọn yêu nhân để cứu lão gia nhưng giữa đường lại gặp Khải Thành,đệ ấy nói Gia Nhi cô nương đã bị mất tích ,lão gia thì đưa theo ngũ muội vào cung ,làm thiếp lo lắng đứng ngồi không yên....đã thế lại có một đám nô tài trong Cung mang sính lễ,bánh cưới đến phủ của chúng ta nói Hoàng Thượng ban hôn,ngày mai bọn họ sẽ đến giúp trang hoàng phủ đệ,vậy là sao hả Lão gia?hôn sự này là của ai vậy?
Gia Nhi mếu máo
_Là của Lão gia với Oanh Oanh quận chúa đó....hic....thiếp về phòng đây....thiếp muốn tắm cho sạch sẽ rồi đi ngủ...hic...
Gia Nhi nói xong thì ủ rũ đi một nước ,Liễu Tuyết ngỡ ngàng.
_Muội ấy sao bỗng dưng lại hết ngờ nghệch rồi?
Khải Tuấn thở dài.
_Để nàng ấy yên tĩnh đi ...,hai tên nô tài Phan Thất ,Lập Phú có còn sống sót không?
Nghe gọi tên hai tên liền chạy đến trước Khải Tuấn thi lễ.
_Dạ..nhờ ơn trời phù hộ hai nô tài vẫn toàn mạng quay về phủ ạ.
_Hai ngươi đi chuẩn bị nước tắm và cơm tối cho ngũ phu nhân đi.
_Dạ....
Liễu Tuyết thấy Khải Tuấn mệt mỏi cũng không dám hỏi thêm nhiều.
_Lão gia đã vất vả rồi...Tiểu Cúc mau đi pha trà sâm cho lão gia..
_Dạ...
Hôm sau Gia Nhi buồn bã trốn biệt trong phòng không ra ngoài gặp ai,cô cứ nằm ườn trên giường ,mặc kệ mọi chuyện.Khải Tuấn có đến tìm mấy lần nhưng gọi mãi cô cũng không thèm lên tiếng,chàng biết cô đang giận dỗi nên cũng không dám tự ý đi vào phòng đành phải rời đi,nhưng lại căn dặn Phan Thất mua táo đỏ mang vào phòng cho Gia Nhi ăn.
_Ta phải đi gặp Mẫn Di có vài chuyện bàn bạc...đến tối mới về...nàng không chịu ra ngoài thì cũng phải ăn đầy đủ bữa ...đừng để bản thân lại đổ bệnh...
Liễu Tuyết không thích Mỹ Nhân nhưng nàng rất yêu Khải Tuấn ,thấy chàng buồn bã như vậy trong lòng nàng càng buồn hơn .
_Mỹ Nhân thật chẳng hiểu chuyện gì cả...lão gia vì bất đắc dĩ mới phải chấp nhận hôn sự này,mà muội ấy còn giận dỗi.
Tiểu Cúc nói
_Phu nhân bà hà tất phải lo cho ngũ phu nhân ,bà ta có giận dỗi cũng đâu thay đổi được gì,không khéo lại khiến cho lão gia nguội lạnh với bà ta luôn,như thế thì càng hay mà.
_Em không hiểu rồi ,ta và lão gia cùng nhau lớn lên ,tâm tư của chàng ,mọi sở thích,thói quen hằng ngày của chàng ,ta đều rõ cả ...Với Đại tỷ lão gia luôn giữ lễ phu thê đối đãi theo nghĩa,còn với ả Tú Liên vì chàng muốn thực hiện tâm nguyện của thê tử,để nàng an lòng mà ra đi,với Ngọc Trân là vì thương hại cô ta mất đi huynh trưởng,không nơi nương tựa,với ta chàng luôn xem ta là một biểu muội thanh mai trúc mã ,nhưng với Tư Mỹ Nhân thì khác...chàng luôn để tâm lo lắng,muội ấy mà bị gì là chàng trở nên mất bình tĩnh,khi ở bên muội ấy chàng cười vui vẻ hơn,nụ cười chứa đựng nhiều niềm hạnh phúc hơn...Lão Gia thật lòng yêu Mỹ Nhân rồi....ta không còn hy vọng gì nữa rồi...
_Phu nhân...
Liễu Tuyết thở dài
_Đến phòng của Mỹ Nhân nào..
Liễu Tuyết đẩy cửa bước vào trong phòng thấy trên bàn có cả giỏ táo đỏ chín mộng,bên cạnh còn có mấy lõi táo cắn nham nhỡ.
_Hừm,ăn như chuột ấy...Mỹ Nhân ngồi dậy đi tỷ biết là muội đang giả vờ ngủ.
_Muội không muốn dậy,không muốn ra ngoài...
_Hừ...ta mặc kệ muội giận dỗi gì cũng được,nhưng muội không được làm lão gia buồn...lão gia nạp thiếp thì đã sao?Dương phủ đâu phải chỉ có một vị phu nhân ...muội tưởng lão gia vui lắm hả khi phải lấy ả Oanh Oanh đó làm thiếp...năm xưa ả ta vì sỉ diện mà phụ rẫy tình cảm của Khải Tuấn khiến chàng suy sụp ....khó khăn lắm mới quên được ...bây giờ chàng phải hàng ngày đối diện với ả...muội tưởng chuyện này đối với chàng vui lắm sao?Muội có biết nếu chàng kháng chỉ thì Dương phủ của chúng ta sẽ ra sao không?nhẹ thì bãi chức quan ,tịch thu hết tài sản,nặng thì chém đầu cả nhà...muội không hiểu cho chàng còn bộc tính trẻ con khiến chàng thêm u uất...Một lúc nữa chàng về ,tỷ không muốn chàng phải mang gương mặt ưu tư nữa...nếu không ta từ nay sẽ xem muội là kẻ thù....hứ.
Gia Nhi bật ngồi dậy
_Ta cũng buồn thúi ruột nè...hức hức....yêu ai không yêu đi yêu người đã có nhiều vợ...hức còn là người trong ảo mộng nữa...hức...lần này thức giấc ....sẽ khùng luôn cho xem....hức...hức....
Khải Tuấn đến Lý Mẫn Vương phủ để gặp Mẫn Di
_Có chuyện gì quan trọng hay sao mà huynh lại muốn gặp ta.
Mẫn Di thở dài.
_Hoàng Thượng đã biết Như Mộng cô nương trú ở phủ của ta rồi...còn không muốn trả đá Huyền Ảnh cho nàng ta nữa...
_Có chuyện này sao?lẽ nào ...Hoàng Thượng đã biết về Tộc Huyền Ảnh và sức mạnh của đá Huyền Ảnh?
_Chẳng những biết rõ về đá Huyền Ảnh mà Hoàng Thượng còn đang tự tu luyện pháp thuật nữa.
Khải Tuấn nghe thế kinh ngạc
_Luyện pháp thuật?
_Ta vì khuyên Người mà đã bị cấm túc trong Vương phủ đây,nếu ta tự ý ra khỏi phủ sẽ bị cho là kháng chỉ....hừ ...ta sợ Hoàng Thượng sẽ đi theo vết xe đổ của Thái Thái Thượng Hoàng năm xưa...
_Ta không hiểu...huynh đang nói về chuyện gì?
Mẫn Di cho hạ nhân lui ra hết ,sau đó nói
_Thái Thái Thượng Hoàng năm xưa không phải bị bệnh mà băng hà....ông ấy bị chú thuật phản lại vào thân khiến kinh mạch bị đứt hết...vì để chuyện này không bị truyền ra ngoài nên Thái Thượng Hoàng đã ban chiếu công bố thiên hạ Thái Thái Thượng Hoàng là do bệnh tái phát bất ngờ ...
_Hoàng Thượng đã có cả thiên hạ...theo phò trợ có hàng trăm tướng tài ,cơ đồ vững chắc sao lại còn tu đạo pháp?
_Chuyện này có lẽ là liên quan đến một người ...
_Người nào...?
_Thái Phi Linh Hương tên gọi là Đào Nga.
_Đào Nga?có phải là vị hộ pháp mà Như Mộng cô nương vẫn đang tìm kiếm không?
_Thái Phi và vị hộ pháp đó có phải là cùng một người hay không thì ta không biết...ta chỉ biết năm xưa Thái Phi rất được Thái Thái Thượng Hoàng ân sũng vì bà ta biết pháp thuật đã giúp Thái Thái Thượng Hoàng tiêu diệt tàn dư của Hứa Trọng ,luyện ra Cung bách tiễn ...là cây cung mà ta đã mượn Hoàng Thượng đi tiêu diệt yêu nhân đó.
_Thế vị Thái Phi đó thì có liên quan gì đến việc Hoàng Thượng luyện đạo pháp.?
_Ta được biết năm xưa Thái Thái thượng hoàng đã giam cầm vị Thái Phi đó ở Thiên Lao trong Hoàng Cung ....suốt hơn ba mươi năm chưa hề thả ra...mà khoảng thời gian trước Hoàng Thượng vẫn hay tới lui Thiên Lao...ta đoán rằng Hoàng Thượng học đạo pháp từ vị Thái Phi bị nhốt ở đó.
_Vậy Hoàng Thượng muốn giữ lại đá Huyền Ảnh của Như Mộng cô nương là để trợ tu linh?
_Nếu đúng như lời huynh nói và ta suy diễn thì An Lý những ngày tới sẽ khó yên ổn.
_Huynh có thuật chuyện trả đá Huyền Ảnh cho Như Mộng cô nương chưa?
_Vẫn chưa...ta sợ nàng ta sẽ xông vào Hoàng Cung làm loạn....mà nàng ta vẫn chưa về Vương phủ.
_Chưa về sao?hôm qua Cô nương ấy đã đánh nhau với Hứa Lâm và dẫn dụ hắn đi xa...ta không biết là cô nương ấy đi đâu.
_Ta đã phái người đi tìm cô nương ấy rồi...giờ chỉ chờ xem cô nương ấy xử trí như thế nào...à mà hai ngày sau huynh phải cử hành hôn lễ với Oanh Nhi đúng không?
_Ừm...
_Ta biết huynh không còn tình cảm gì với con bé ấy...nhưng dẫu sao nó cũng là cháu gái của ta...ta mong huynh sau này đối đãi nó tốt một chút.
_Sau hôn lễ ta sẽ về Châu Linh...chuyện đá Huyền Ảnh ta không muốn xen vào...nhưng vật không phải của mình cố giữ chỉ mang thêm hoạ mà thôi...
_Hừm...nếu Hoàng Thượng cũng nghĩ như huynh thì tốt quá.
Khải Tuấn quay về phủ Tổng Binh thấy mấy nô tài trong Cung đang trang hoàng phủ đệ ,chàng không quan tâm vội đi tìm Gia Nhi.
_Ngũ phu nhân vẫn ở trong phòng sao?
_Dạ không ạ,ngũ phu nhân đi ra cây táo ngồi rồi ạ.
_Cây táo?
Khải Tuấn đi ra cây táo xem thử thì thấy Gia Nhi ngồi bó gối ,khoanh tay cúi mặt ,dựa lưng vào cây.
_Mỹ Nhân...
Gia Nhi ngước mặt lên
_Hơ...
_Á...nàng làm ta mất cả hồn....mắt ,mắt của nàng....nó đâu mất rồi....?
Gia Nhi vì khóc quá nhiều nên đôi mắt bị sưng bụp ,mà mắt của Mỹ Nhân vốn đã nhỏ nay bị sưng lên nên khép kín như một sợi chỉ.
_Tướng công....hic...
Gia Nhi đứng lên ôm lấy thân hình mập mạp của Khải Tuấn mếu máo.
_Thiếp không có giận tướng công ,thiếp chỉ giận mình thôi hà....hic...
Khải Tuấn vòng tay ôm lấy Gia Nhi ,rồi vuốt nhẹ lên tóc cô vỗ về.
_Nàng nín đi đừng khóc nữa....Khải Tuấn ta xin thề dù ta có phải lấy bao nhiêu thê thiếp ,trái tim này chỉ yêu mỗi Kim Gia Nhi...nếu trái lời thề nguyện thịt nát xương tan.
Gia Nhi ngước lên nhìn Khải Tuấn.
_Gia Nhi đã yêu chàng rồi...hic...dù là ảo mộng ,thiếp vẫn nguyện chỉ yêu chàng thôi...hic...
Khải Tuấn hôn nhẹ lên trán của cô nói.
_Dù gương mặt của nàng có biến đổi bất thường trong lòng ta nàng vẫn là một Mỹ Nhân.
_Ừm...thiếp vốn là Mỹ Nhân mà...
_Nào đi theo ta...
_Đi đâu ạ?
_Trước khi về Châu Linh ta muốn đưa nàng đi dạo khắp Kinh Thành,ăn nhiều món ngon,đến nhiều nơi náo nhiệt...đi thôi...
_Dạ...hihi...có ăn có chơi...thiếp vui lại rồi nè....hi hi...
_Xem nàng kìa...ha ha...cười lên càng không thấy mắt ở đâu luôn ha ha...
_Ơ...thiếp vẫn thấy rõ mặt của tướng công mà...
_Vậy sao...vậy thử đuổi bắt ta xem...bắt được ta ,ta sẽ thưởng quà cho nàng...ha ha....
_Tướng công đứng lại....chờ thiếp với....
Liễu Tuyết đứng từ xa quan sát cũng mỉm cười.
_Chàng đã vui lên rồi kìa....chưa bao giờ thấy chàng ấy vui như vậy....như trẻ con được kẹo ấy...
Tiểu Cúc thở dài nói.
_Phu nhân...Lý Oanh Oanh không phải là người dễ đối phó...nàng ta lại rất ghét ngũ phu nhân...về Châu Linh e trong phủ ta càng hỗn loạn.
_Hừm...một ả Tú Liên đã khó đối phó giờ thêm một Lý Oanh Oanh....