Chương 2: Gặp nàng

🍋🍋PHU NGỐC 🍋🍋

CHƯƠNG 2: GẶP NÀG 🍒🍒

Sau khi chạy nhanh đến trấn trên cũng đã 1canh giờ hơn, hắn tuy sức khỏe tốt nhưng cũng biết mệt, mồ hôi đầy đầu...

Miệng thở dốc liên tục, gặp người quen trong xóm cũng lên đây lãnh aó bông

Thấy A Ngưu tươi cười vui vẻ, tay còn cầm một cái Áo bông rất đẹp, A Ngưu là bạn tốt của A Đại, hai người chơi với nhau từ nhỏ nên rất thân,

A Ngưu thấy A Đại đứng một góc nhìn ngó xung quanh thì chạy tới, miệng hớn hở nói

-A Đại, ngươi tới lãnh Áo Bông sao, sao đi trễ như vậy, nhanh xếp hàng k thôi là hết đó...

A Đại gãi gãi đầu ngây ngô cười hì hì, thành thật mà xếp hàng, trc hắn cũng khoảng 10người....

Hắn thân hình có vẻ phá lệ cao lớn, nên rất bắt mắt, người dân xung quanh k ai k biết hắn...

Có người chào hỏi qua loa, có người khinh Bỉ hắn, thương hại, đồng cảm, đồng tình, ghét bỏ đủ loại cảm xúc...

Cũng có hàng xóm thương hắn thật lòng như Lý Thẩm, bà là hàng xóm gần nhà hắn nhất, thấy hắn thật thà chất phát nên rất thương, thường xuyên cho hắn ăn, hắn cũng giúp bà làm viỆc nặg, bà càng mến hơn...

Lý Thẩm cười hiền từ đi đến chỗ A Đại nói nhỏ

-A Đại cháu đi tranh aó bông sao

A Đại vui vẻ trả lời, hắn cũng rất quý Lý Thẩm, hắn k nói k có nghĩa là hắn k biết ai thật lòng với mình ....ai k thật lòng

- Dạ, Lý Thẩm cháu đi nhận Áo Bông... 🍌🍌

Đang nói chuyện thì có người la lên.... Có chút k tha nói

-Hết rồi sau, thật là tiếc quá..... 🍉🍉

Nói xong mọi người vẻ mặt luyến tiếc đều lần lượt ra về..... A Đại ngơ ngác đứng im một chỗ, lòng cũng trầm xuống, buồn hiu chạy tới người phát aó, thật thà hỏi 🥔🥔🥔

-Xin.... Chào cho tôi hỏi ngày mai còn có sao..

Hắn ấp úng một chút mới can đảm hỏi hết thắc mắc trong lòng....

Người phát Áo nhìn A Đại bộ dạng thật thà, k tham niệm bèn vui vẻ trả lời 🍑🍑

-cậu Thanh niên này, xin lỗi nhé, ngày mai k phát Áo bông nữa, phiền cậu đợi mùa sau thôi...

A Đại có chút cuối đầu buồn thiu, chậm chạp k muốn về, hắn k phải tham Áo bông, mà Dì của hắn mà biết hắn k lãnh đc Áo nhất định sẽ tìm lý do chì chiết hắn, k cho hắn ăn cơm.... 🥕🥕

Bà ta rất ích kỉ thiên vị, chỉ lo con trai bà, bà xem hắn k ra gì, đều này hắn biết, ruộng đất nhà cửa bà đều quán xuyến hết k cho hắn một đồng... 🥑🥑

Hắn nhiều lúc buồn bực muốn ra ở riêng, nhưng cha hắn lại khuyên hắn là chừng nào hắn lấy vk, ông sẽ cho ra riêng, thương cha nên hắn nhẫn nhịn ở lại, cho dù k có đất k có nhà, hắn cũng có thể đi kiếm việc để nuôi sống bản thân

Cũng k đến mức chết đói mà.... 🍆🍆

Thấy hắn chần chờ k đi, người phát Áo có chút k kiên nhẫn nói to..

- Cậu trai trẻ, cậu có đứng đây cũng k còn Áo bông nữa, về đi 🍄🍄

-Lão Lý, ông khoan hãy đuổi hắn đi

Một giọng nói lanh lẹ vang lên, Tiểu Sắc từ xa đi đến, trên tay còn mang theo cái túi vải, vẻ mặt vui vẻ đi đến gần A Đại, nói nhỏ

-Vị ca ca này, biết ca ca đến trễ k có aó bông, tiểu thư nhà ta thiện tâm tặng cậu cái Áo này, cậu nhận lấy rồi về đi...

Nói xong ánh mắt có í tứ nhìn xa xa ở cổng nhà..

A Đại ngạc nhiên vui mừng nhận Áo, nương theo ánh mắt của tiểu cô nương nhìn theo, phía xa một thân ảnh đang đứng quay lưng về phía hắn ,chỉ nhìn bóng lưng nàg mà sao tim hắn đập nhanh quá...

Nàg kia có dáng người nhỏ nhắn, so với hắn nàg chỉ cao tới ngực mình.... Hắn thất học, k có biết ngôn từ nào diễn tả bóng hình nàg nhưng hắn chỉ có thể dùng một từ để miêu tả hình dáng ấy,

Đẹp, mái tóc dài của nàg phất phơ trong gió, nhẹ nhàng rồi lại như ảo mộng, mỹ lệ vô cùng....

-Tiểu Sắc, đi thôi

Giọng nói từ xa vang lên, nhẹ nhàng thanh thót, nge vào ngọt thấm tận tim gan, hắn nge giọng nói nàg mà ngây ngốc...... Tim đập nhanh muốn hít thở k thông...

Nhìn bóng lưng kia xa xa tằm mắt, tâm tình kích động mới dần hồi phục, nhìn nhìn cổng lớn Cố gia đoán chắt nàg là người trong Cố phủ,....

Sực nhớ lại, hồi nải cô nương nha Hoàng lanh lẹ kia kêu nàg là Tiểu thư..... Tiểu thư hắn như nhận ra đều gì giật mình, mắt trừng to nhìn chằm chằm cổng Cố gia...

Nàg là vị tiểu thư trong truyền thuyết kia ư, k bao giờ ra ngoài...

Tuy hắn k ăn học nhưng cũng k phải chậm hiểu, mà nhìu chuyện còn rất thông suốt, người dân trong làng đồn đãi rằng..

Cố gia có hai người con, một nam một nữ, nam thì dung mạo anh Tuấn phi phàm tài giỏi hơn người, Nữ thì rất thần bí.....

Mỗi người một í, nói nàg là gái ế, nói nàg dung mạo bị hủy mới k dám ra cửa, nge nói nàg bị từ hôn nhiều lần...... Đủ loại lời đồn.... Về nàg...

Cũng có thôn dân bạo dạn đi tìm bà mối, đi hạ sính lễ muốn cưới nàg nhưng Cố phủ k chịu nhận, ....

Lời đồn chung quy vẫn là lời đồn, hắn nhìn bóng lưng nàg mà cảm giác được, nàg k như họ nghĩ...

Nghĩ nghĩ rồi cất bước đi về trấn dưới, thôn mình đang ở...

Hắn có chút tò mò nhìn xem cái Áo bông là dạng gì, vừa mở ra hắn liền sửng người....

Một cái Áo khoát bông màu đen, k phải màu trắng như A Ngưu lúc nãy khoe ra, kích thước vô cùng to, sờ vào ấm áp mềm mại vô cùng, hắn k nở buôn tay, ma xui quỷ khiến hắn liền đem cái Áo bông giấu đi, k muốn cho Bà ta cái Áo này, k biết vì lý do gì, con tim hắn mách bảo hắn làm như vậy...

Chắc là do cái aó này khác với những aó khát, hay là cái aó này là nàg đưa........