Chương 12: Thâm tình.....
A Đại đầu óc cứ ong ong.....bây giờ trong đầu hắn chỉ nghĩ Nàng có bị làm sao không, sao nàng không cho người nói cho hắn biết, nàng bị bệnh từ bao giờ,.....
Tim hắn cứ hồi hộp đập liên hồi tay run rẩy nắm khẩn, các khớp sương kêu răn rắt....
A Ngưu cũng lo lắng hồi hộp lây.... Sau mấy bữa trước còn an lành, mới qua mấy ngày lại có chuyện rồi
Tiểu thư của Cố gia này cũng xui xẻo đi.....
Két ....cổng mở ra lão quản gia vẻ mặt rầu rĩ nhìn hai người rồi xua tay nói
-Hai cậu về đi, Cố gia không tiếp khách..
Nói xong không đợi hai người trả lời, cánh cổng lần thứ hai đóng sập lại...
Tâm A Đại run rẩy lợi hại hơn,..... Vậy là đúng rồi, Cố phủ không tiếp khách vậy nàng đã sảy ra chuyện.... Lòng hắn nóng như lửa đốt, lại tiếp tục đập cửa.....
Đập tới lần thứ mười cũng không ai mở....
A Đại vô lực dựa vào cánh cổng, A Ngưu thấy vậy cũng khuyên bảo
-A Đại thôi chúng ta về thôi ,ngày mai lại lên xem xao!!! ❣️❣️
A Đại giống như không nge lọt tai những lời bạn mình nói, vẫn đứng nhìn trân trân cánh cửa...
Trời hôm nay không được tốt, mây đen bắt đầu kéo tới, một bầu không khí âm u quỷ dị, gió thổi phần phật tạt vào người...
Sấm sét chớp nhoáng sáng cả bầu trời.....
A Ngưu thấy khuyên bạn mình không được nhìn ông trời lắc đầu......
Cũng không đi về mà đến trước cổng ngồi xuống bật thềm gần đó tránh mưa ....
Vụ mùa năm nay thất thu rồi.......
Mưa lại đến sớm hơn một tháng hay.....
A Đại như cây đại thụ to sừng sững đứng chặt một chỗ, không nhúc nhích mặt cho nước mưa tạt vào người lạnh buốt, lạnh tới thấu tận tim gan, lạnh tới tê tái cõi lòng...
Nương Tử, nàg nhất định phải cố lên, nàg nhất định phải đợi ta, nàg không được có mệnh hệ gì đó nương tử... 💔
Két..... cánh cửa mở ra lần hai Tiểu Sen mặc bất đắt dĩ gọi
-A Đại, A Ngưu hai người vào trong tránh mưa đi...
A Đại vì đứng quá lâu chân tê rần, phải một lúc lâu chân hắn mới nhất lên được....
Vừa vào tới hắn liền nhìn Tiểu Sen hỏi
-Tiểu Sen Tiểu thư nhà cô đâu, tôi muốn gặp cô ấy....
Tiểu Sen biết được hắn nôn nóng, liền dẫn hắn tới Phòng của Cố Thủy Linh
Sau khi đoàn người Vương gia đi khỏi, Cố Thủy Linh đã được Tiểu Sen cho uống thuốc giải chuẩn bị trước, rồi chuyển nàng sang phòng mình để tiện chăm sóc.....
Mọi khâu điều trị đều được chuẩn bị tỉ mỉ, giờ chỉ cần làm theo là được...
Đứng ở cửa phòng, Tiểu Sen quay đầu lại hỏi kĩ một lần nữa
-A Đại huynh nghĩ kĩ chưa, có chuyện gì huynh cũng không được hối hận
A Đại ánh mắt kiên định chắc nịch gật đầu...
Mở cửa bước vào, hắn đi đến bên giường, Cố phu nhân đang ngồi canh giữ bên con gái mình, khóe mắt đỏ hoe, giặc khăn lau mặt cho Cố Thủy Linh bà lẩm nhẩm
-Đứa con gái tội ngiệp của nương, con phải cố lên, phải khỏe lại, Linh Nhi con phải kiên cường lên...
A Đại vừa gặp Cố Phu Nhân thì lễ phép chào hỏi, mắt hắn luôn hướng về người nằm trên giường, nhưng vì màng lụa được phủ xuống nên hắn không thấy rõ tình trạng hiện giờ của nàng
-Xin Chào Cố Phu Nhân, con là A Đại con đến Thăm Cố tiểu thư...
Lý Nhã quay người lại, nhìn chằm chằm A Đại, có chút giễu cợt nói
-Cậu còn đến đây làm gì?Về đi chuyện của Cậu cùng con gái tôi tôi đã biết, cậu cũng thấy đó con gái tôi giờ sống chết không rõ, dung mạo lại bị hủy hoại.... Cậu hãy chết tâm đi...
A Đại nge xong kinh hách, quỳ phịch xuống dập đầu, sợ hãi trả lời
-Không con không về, Phu nhân có đánh chết con cũng không về, con yêu nương tử, hãy cho con ở lại con nguyện sống cùng nàng chết cũng cùng nàng... Xin phu nhân.....
Vừa nói hắn vừa dập đầu bang bang khóc tức tưởi, hu.... Hu.... Khóc một cách chân thành, khóc tê tâm liệt phế, khóc như một đứa trẻ không màng mặt mũi, khóc chạm đến tâm của Lý Nhã...
Bà hỉ cực mà cười, đi đến chỗ của A Đại, đỡ hắn đứng dậy.... Hiền từ nói
-Được rồi, chàng trai trẻ ta đây cho cậu một cơ hội, vậy Linh nhi giao lại cho cậu chiếu cố rồi, Tiểu Sen sẽ hổ trợ Cậu ta đi trước...
Vừa ra tới cửa, bà đưa ánh mắt cho Tiểu Sen rồi mừng như điên đi về phòng mình....
Tiểu Sen vừa cười vừa lau nước mắt, giờ nàng mới hiểu được câu "Hoạn nạn mới gặp chân tình "
Trong phòng, A Đại bất chấp khuê phòng của nữ tử liền chạy nhanh tới chỗ Cố Thủy Linh nằm, vừa thấy hắn liền không khống chế được mà thất kinh ,đau lòng, hắn cầm tay nàng nỉ non
-Nương tử Đại Ngốc đến rồi đây, ta sẽ không bao giờ buôn tay Nương Tử nàng phải mau khỏe lên....
Hắn đưa tay nàng lên má mình mà hưởng thụ, mặc cho khuôn mặt nàng nhìn vào có ghê tởm cỡ nào, mùi hôi thối có làm người buôn nôn hay không, hắn mặt vẫn không đổi sắt... Mày cũng không nhíu lấy một cái.
Hắn chỉ nhìn vào mắt nàng, cảm nhận được nàng hơi thở, như vậy hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một chút... Nương Tử ta sẽ chăm sóc nàng ,nàng phải cố lên ...
Hắn bắt chước Cố Phu Nhân, lấy khăn nhúng nước rồi cẩn thận lau mặt cho nàng, tỉ mỉ từng chút từng chút một...
Ánh mắt chuyên tâm miệng còn cong cong, như rất thoã mãn hắn nghĩ thầm được chăm sóc nương tử cũng là điều vô cùng hạnh phúc, đây là cảm giác yêu sao.....
Cố Thủy Linh được đút cho thuốc giải, nàng biết thuốc có thể giải được bệnh, nhưng những vết sẹo do ghẻ lỡ gây ra thì Vĩnh Viễn Lưu lại...
Nhưng nàng không quan tâm , nếu như dung mạo này mà xém đem nàng vào chỗ chết vậy không có cũng được , vết sẹo có thể mờ đi nhưng không hết hoàn toàn, đều này nàng không dám nói cho cả nhà biết
Nàng sợ Nhà sẽ không cho nàng dùng cách này, dù sao tới đó mọi người có biết cũng sẽ thông cảm cho nàng thôi...
Cơn sốt đã lui phân nữa, đầu óc ong ong cũng tỉnh táo vài phần, từ lúc A Đại bước vào, những lời nói của hắn nàng nge không lọt từ nào
Những từ những câu hắn nói, đều làm nàng chấn động thật lâu, cái tên ngốc này hắn nói bậy bạ gì đó, cái gì mà sống cùng nàng cái gì mà Chết cùng nàng, đúng là đồ ngốc
Nhưng mà sao nàng cảm thấy rất vui sướng rất hạnh phúc, lòng cứ ngọt ngào lân lân không sao tả được
Cảm nhận được hắn nhẹ nhàng lau mặt cho nàng cẩn thận săn sóc, nàng cảm thấy muốn khóc, muốn ôm hắn làm nũng, muốn hắn yêu thương cưng chìu ,đây là cảm giác yêu một người sao, thật khó tả thành lời.....
-Nương tử, nàng có đau lắm không??
-Có cần mời đại phu khám không???
-Ta có làm nàng đau không??
-Nếu đau ,nàng phải nói cho ta biết ta sẽ nhẹ tay một chúc
Cố Thủy Linh nge hắn lẩm nhẩm mà buồn cười, tên Ngốc này thật hết cách với chàng....
Nhập nhèm mở cặp mắt của mình ra, đập vào mắt nàng là khuôn mặt ngốc ngếch khờ khạo của hắn, hắn chuyên chủ nhìn nàng, không dám chớp mắt.....
Trong giây phút đó nàng cảm thấy vô cùng run động, tim đập nhanh mãnh liệt
-Đại Ngốc....
A Đại vừa thấy nàng tỉnh lại mừng rỡ định chạy ra ngoài thông báo cho Tiểu Sen ,liền bị nàng gọi lại
Vẻ mặt hắn mừng như điên chạy tới cầm tay nàng quan tâm hỏi
-Nương tử, nàng tỉnh rồi nương tử, làm ta sợ quá, Nương Tử..... Ta nhớ nàng quá.... Hu.... Hu....
Hắn vừa nói vừa khóc rống lên như đứa trẻ bị đánh, làm nàng cũng không kìm được nước mắt ngẹn ngào nói
- Đồ Ngốc, ta làm sao nỡ bỏ chàng lại chứ, đừng khóc khóc ta sẽ không thương chàng nữa
Hắn nge nàg nói thế liền nhanh chóng vội vàng lau nước mắt ,miệng cười lấy lòng nàng
-Nương tử nhìn xem, ta không có khóc nhé ,nương tử đừng không thương ta, ta sẽ rất khổ sở....
Nàng mỉm cười dịu dàng nói
-Được, Đại Ngốc ngoan Nương tử thương chàng....
A Đại nge thấy nàng khen vui vẻ cười khúc khích như đứa trẻ được cho kẹo..... Làm nàng cũng vui lây...
Két.... Cánh cửa phòng mở ra...