Chương 9: Cô ấy ... cũng đi theo ta .

Cửa Quang Hóa, một trong ba cửa ra vào thành bắc Trường An,

Vị trí của Trường An tại Nam Tống ở phía bắc, không phải trung tâm, toàn bộ giao thương trong nước đều chủ yếu từ năm cửa thành nam ra vào. Bởi vậy thành phía nam tập trung nhiều thương nhân và hàng quán nhất. Thành phía tây nhiều lao động chân tay và hạ dân tập trung. Còn thành phía đông là nơi ở của quyền quý quan lại các kiểu, đất đai chỗ này cũng cao giá nhất. Thành phía bắc không rõ dành cho thể loại nào sống, hỗn tạp đủ kiểu.

Sau lần giết người kia, cả nhóm tên Hùng bàn nhau chuyển địa điểm lên phía bắc. Dù sao sống ở kinh thành đã quen, không muốn trốn hẳn đi, vả lại xác suất bị Đàm gia gì kia phát hiện cũng không cao.

Chỗ này lại không nhiều mối cần thuê người cho lắm.

Lăng Phong hôm nay tới coi như chia tay, bấy lâu hắn cũng chỉ quen mấy người này. Nói là chào hỏi, thực tế cũng chỉ có Lăng Phong và tên Quyền nói với nhau. Tên Vinh không có ở đây, tên Hùng và Diệp thì không mấy quan tâm. Lăng Phong có đi tự sát hai tên này cũng không nháy mắt một cái, nói gì tạm với chả biệt.

Tên Quyền có được ít tiền, cũng chịu khó mua ít áo quần sạch sẽ mặc, thế mà nhìn rất ra dáng thiếu gia đi lừa gái. Gã vừa nhai vừa hỏi :

- Huynh sẽ đi Tô Châu à?

- Đúng vậy, ta đi cùng mẫu thân.

- Nghe nói nữ tử Giang Nam rất mượt mà đó, cố gắng mà thử một lần cho biết. - A Quyền cười cười.

Lăng Phong cầm một ít tiền đưa cho A Quyền, nói :

- Chuyện Tiểu Hoa, nhờ ngươi.

- Haha, ta biết rồi. Tiểu ăn mày thôi, không có đệ vẫn sống tốt.

Tên tay nhanh nhẹn nhận tiền, ra vẻ khách sáo.

- Huynh không đi tạm biệt nó sao? - A Quyền lại hỏi.

- Có. Ta sẽ ghé qua.

- Quên mất. Còn cô gái kia?

- Cô ấy ... cũng đi theo ta. - Lăng Phong ậm ừ rồi nói.

- Ý. - Quyền mắt nheo lại, nhìn Lăng Phong thăm dò.

- Là nàng ta muốn thế.

- Haha. Ta chỉ thắc mắc tí thôi, chúc may mắn.

Tên Quyền lại vỗ vai Lăng Phong, thằng nhãi này lúc nào cũng có cái điệu bộ "chỉ thắc mắc tí thôi" thế này, thực tế là rất muốn biết đoạn tiếp theo.

Thực ra, Lăng Phong từng bàn với Khương tiểu thư, nói có thể nhờ đám tên Quyền đưa nàng đến Danh Châu, nhưng nàng ta không chịu, có lẽ ấn tượng về bọn họ quá kém. Ngoài ra, có một vài điều liên quan đến Danh Châu thực ra nàng ta vẫn không nói hết cho Lăng Phong biết, vì vậy cuối cùng quyết định đi theo hắn đến Tô Châu, chuyện về Danh Châu từ từ tính sau.

Tạm biệt nhóm tên Hùng, Lăng Phong quyết định sang chỗ đám ăn mày của Tiểu Hoa một lát.

Vừa đi vào căn nhà đổ nát, hắn đã thấy Tiểu Hoa ngồi vắt vẻo trên một cái tủ gỗ. Cô bé đang cầm trong tay một con dế bằng cỏ đùa nghịch. Con dế bằng cỏ này do Lăng Phong làm cho. Ở cái thế giới này e rằng chỉ có một cái như vậy thôi, hàng hiếm. Bây giờ màu cỏ cũng đã ngả sang vàng héo, nhưng Tiểu Hoa vẫn yêu thích không buông tay.

- Tiểu Hoa, hôm nay muội ăn gì chưa?

- A, ca ca đến, mấy hôm nay huynh đi đâu. Muội tìm không thấy. Còn tưởng đã ghét bỏ muội. Hihi. - Tiểu Hoa nhìn thấy Lăng Phong, liền mừng rỡ nhảy xuống chạy lại ôm lấy hắn.

- Muội đáng yêu như vậy. Làm sao có ai ghét bỏ được chứ. Ta dẫn muội đi ăn nhé. - Lăng Phong xoa đầu cô bé nói.

- Đi ăn? Ca ca có tiền sao? - Tiểu Hoa mắt chớp chớp hỏi.

- Dĩ nhiên rồi. Đi thôi. Hôm nay phải ăn thật ngon.

Lăng Phong quyết định dẫn cô bé đi dạo một vòng phố, mua ít đồ ngọt cho nàng, lại còn thêm một cái vòng tay nhỏ xinh. Tiểu Hoa chưa có lúc nào vui vẻ như vậy, nói cười không ngớt. Hắn chỉ nhìn cô bé vui vẻ rồi cười nhẹ.

Kiếp trước, Lăng Phong là con một trong nhà, hắn chưa bao giờ biết qua tình cảm anh chị em. Hắn nghe nói anh em trong nhà không phải lúc nào cũng hòa thuận. Đến kiếp này, tiểu cô nương này lại như thân muội của hắn vậy. Hoàn cảnh tuy khó khăn, nhưng tâm hồn trong sáng vui vẻ, Lăng Phong rất yêu thương.

Lần này đi sợ là không mang cô bé theo được. Cô bé tự lo cho mình đã lâu, không phải kiểu trẻ con ngờ nghệch. Lăng Phong thân mình còn chưa lo đủ, hắn cũng không biết sẽ lo cho Tiểu Hoa ra sao nữa? Vả lại chẳng qua đi Tô Châu, chắc chỉ dạo một vòng rồi loại quay lại thôi.

Có điều, cuộc đời chả có gì biết trước được.

Lần ra đi này, Lăng Phong không hề biết, cuộc đời hắn thực sự đổi thay. Tiểu Hoa, Quyền, thậm chí Hùng, Diệp, Vinh, .... những con người này, khi hắn gặp lại một lần nữa, cũng đã khác.

...

Thành Tô Châu, thủ phủ của đạo Giang Nam.

Thành này ở phía cực đông. Đây là thành lớn thứ hai của Nam Tống, chỉ xếp sau kinh thành Trường An.

Tô Châu - Hàng Châu cạnh nhau, cảnh đẹp nhiều không kể xiết, lại mang nét cổ kính hương diễm lẫn lộn, vô cùng thu hút.

Lăng gia, cùng với Quách gia và Từ gia là tam đại gia tộc làm ăn tại Tô Châu.

Lăng đại lão gia chẳng may thăng thiên, hoặc bị đày xuống âm ti cũng không chừng. Tin này cũng tầm cỡ tin nóng toàn thành.

Lão Lăng quá cố tiếng tăm không đến nỗi tệ lắm. Lăng Chiến, chả biết tại sao gia tộc theo buôn bán mà đặt tên như vậy, chắc lão cha của hắn muốn hắn mạnh mẽ hơn cũng nên.

Lúc còn sống Lăng Chiến đối hạ nhân trong phủ không tệ, nói đúng hơn là không quan tâm. Đối các vị quan lại trong vùng qua lại đầy đủ, đối cùng ngành đối thủ tạm thời cân bằng, thi thoảng xung đột chút ít mà thôi. Nếu không có chuyện của hai mẹ con Lăng Phong thì lão Lăng cũng coi như cuộc đời khá hoàn mỹ.

Lúc trước Lâm thị mang con tìm đến cửa phủ đệ họ Lăng, khiến lão Lăng lật đật chạy đi chạy lại. Thời điểm đó Lâm thị vẫn còn là đại tiểu thư Lâm gia kinh thành, Lăng Chiến không dám đắc tội. Khổ nỗi phu nhân của lão làm quá căng, khiến lão không thể thu mẹ con Lăng Phong vào phủ được. Về sau, Lâm thị bị Lâm gia bỏ rơi, Lăng Chiến nhân thế cũng dần dần bỏ quên. Người xung quanh lúc đó chỉ rộ lên một thời gian, có người thông cảm cho vị tiểu thư kia, có kẻ chửi ngu ngốc, Lăng Chiến thậm chí còn được tiếng phong lưu, lên tận kinh thành để chơi gái, một thời gian tin tức cũng chìm.

Nói về đường buôn bán, Lăng Chiến quả thật không tệ. Nhờ có lão mà Lăng gia mới chia ba thương trường với hai nhà kia được lâi như vậy. Hôm nay lão lăn ra bất thình lình, trong Lăng gia loạn thành một cục, kẻ đấu người đá.

Lăng gia hiện tại do Lăng Hùng tiếp quản vị trí tộc trưởng. Lão Lăng Hùng này đã trên 50 tuổi, là em trai Lăng Chiến. Đáng lẽ ra con trai trưởng Lăng Minh mới là người thừa kế cha hắn. Nhưng hắn trước khi cha chết chưa bao giờ lo lắng chuyện tạo dựng thế lực trong nội bộ gia tộc, nói đúng hơn, những gì cha hắn dựng lên giúp hắn đều bị người chú Lăng Hùng "thân thiết kia" âm thầm gỡ sạch mất từ lâu. Đối với một đại thiếu gia đã 27 tuổi như Lăng Minh mà nói, không phải trẻ con gì, nhưng rõ là bấy lâu sống tốn cơm to đầu mà uổng phí. Lão cha che chắn giúp quá lâu mà biến thành yếu ớt, chưa ra gió đã bị bật gốc, có nắm gia tộc cũng khó mà làm được trò trống gì.

Lăng Chiến ngoài đại phu nhân họ Mạnh thì còn một vị thiếp khác, trong nhà gọi Trâu Nhị nương. Trâu Nhị nương sinh cho lão một đứa con trai, tên Lăng Hải. Kể ra, thời đại này, một chủ gia tộc giàu có như lão mà biết "giữ gìn thân thể" chỉ có hai bà vợ cũng khá hiếm hoi, mặc dù lão thời trẻ còn chơi lề đường ra sao chả ai biết nổi.

Hôm nay cửa Lăng gia trắng xóa màu tang lễ. Người lũ lượt ra vào.

Một chiếc xe ngựa cũ màu xám đỗ lại. Mặc lão nhảy xuống. Lão tất nhiên đi theo bảo vệ hai mẹ con Lăng Phong. Về lại cái chỗ thị phi này, lão không đi theo thì chả có ý nghĩa bảo vệ gì nữa.

- Tiểu thư, đã tới Lăng phủ.

- Nương, để ta đỡ ngài.

Lăng Phong đứng ngoài đưa tay cho Lâm thị cùng Khương tiểu thư vịn xuống xe. Cả hai đều có vẻ mệt mỏi vì đường xa. Từ kinh thành đến Tô Châu, đi lại tốn cả tuần lễ.

Lâm thị đứng thừ ra. Cái phủ này, đối với bà cũng không quá quen thuộc. Bà tới đây vài lần lúc trẻ, đều bị đối xử lạnh nhạt đánh đuổi ra ngoài. Bà chỉ cảm thán cái cảnh cửa kia, làm sao để con trai có thể tự do ra vào.

Khương tiểu thư hôm nay ăn mặc rất giản dị, bộ đồ màu xám nhạt, không chút trang sức, nàng cũng không còn trang sức nào giá trị, tất cả đều đã bán đi. Nàng lần này cố ý trang điểm nhẹ trên mặt làm xấu đi chút, cái này Lăng Phong dặn dò từ trước lúc đi. Hắn quả thật mang chút tư tâm, không muốn kẻ nào nhìn ngắm đánh giá gì vị mỹ nữ này. Ngoài ra, người ta nói hồng nhan họa thủy, mỹ nữ đi đến đâu cũng sẽ có chuyện, đặc biệt là bên cạnh một người mạt hạng như Lăng Phong, sinh chuyện hắn e là cũng bất lực giải quyết.

Nhưng dù đã cố ý che vẫn không đủ giữ được vẻ đẹp tỏa ra, mặt có thể che, dáng thì không. Ngay tên canh cổng Lăng phủ cũng phải thất thần một lát, về sau nhìn kỹ khuôn mặt nàng ta thì lại lắc đầu đáng tiếc.

- Người tới báo danh đi.

- Ta là ... - Lâm thị ngập ngừng không biết nên nói cái gì.

- Kinh thành, Lâm gia. - Lăng Phong chen vào.

- Vâng, mời các vị vào trong.

Tên canh cổng cũng không thèm nghĩ xem Lâm gia là Lâm gia nào. Mà hạng canh cổng như hắn thì chắc cũng chả biết gia tộc nào, đặc biệt là còn ở tận kinh thành tới.

"M**, nhìn cỗ xe ngựa đã rẻ tiền, áo quần cũng bụi bặm, có cái gì mà hô to gọi nhỏ. Đã thế còn không có chút tiền nào cho ta, đã vậy cho ngựa các ngươi chết đói". Tên kia lẩm bẩm.

Đi vào trong, Lăng Phong hơi ngợp.