Chương 8: Chưa gì đã dẫn con dâu về nhà !

Phía tây Trường An.

Mùa thu, trời bắt đầu trở lạnh. Ở cái khu người nghèo này, người ta hầu như không quan tâm mùa nào, lo bữa nay bữa mai đã đủ mệt, dù muốn cũng không tích trữ nổi cái gì cho cái lạnh sắp đến.

Một bóng già đi vào cửa.

- Tiểu thư.

- Mặc lão, đừng gọi ta là tiểu thư được không? - Lâm thị từ trong nhà đi ra.

Lão bá họ Mặc chỉ cười, lão vẫn gọi như vậy 20 năm nay rồi. Có lẽ vì trung thành và biết ơn với Lâm lão tướng quân, lão sẽ không bao giờ quên thân phận tiểu thư của Lâm thị. Ngoài ra, lão gọi vậy cũng là có mục đích. Mặc lão 20 năm bảo vệ mẹ con Lăng Phong, giống như bảo vệ con cháu mình vậy. Nhưng lão chưa bao giờ công nhận cái tên Lăng Chiến kia, nếu không phải lão thấy Lâm thị vẫn rất chờ đợi điều gì đó từ nhà họ Lăng, có khi lão đã tìm đến giết hắn từ lâu. Lão chinh chiến nhiều năm, tự tin mạng già vẫn có thể liều được một lần như thế.

Lâm thị vừa búi lại tóc vừa hỏi :

- Bá có chuyện gì vậy?

- Lão vừa nghe chút tin tức từ Tô Châu ...

Mặc lão ngập ngừng. Lão có một vài huynh đệ ở Tô Châu, thi thoảng cũng nhờ họ nghe ngóng. Tô Châu là chỗ của gia tộc Lăng Chiến, thời trẻ cũng tại Tô Châu mà Lâm thị gặp hắn.

Lâm thị hơi khựng người không đáp. Tuy vậy mắt nhìn Mặc lão.

- Hắn đã chết. - Mặc lão cố nói chầm chậm.

- Bá có biết nguyên nhân không?

Trái với dự đoán của Mặc lão, Lâm thị mặc dù giọng có chút run, nhưng không phản ứng gì thái quá.

- Nghe nói bệnh chết.

Mặc lão nói đơn giản, thực ra lão đang thầm mỉa mai, có khi tạo nghiệt nên trời bắt phải chết cũng không chừng.

- Tang kỳ của hắn ra sao?

- Nghe nói vài ngày nữa.

Lâm thị nghe đến đó cũng không hỏi thêm, định quay vào nhà. Nhà trống vắng, Lăng Phong thằng con này từ sau lần bệnh dậy, giống như biến thành người khác, không còn lẩn quẩn quanh nhà như trước, thường xuyên ra ngoài, cả tuần mới về một lần. Lâm thị lúc đầu vô cùng lo lắng, nhưng về sau thấy hắn đều bình yên, còn đem tiền về nhà, bà vô cùng vui mừng, con trai cũng đến lúc lớn, không ngốc nghếch như xưa.

- Mặc lão, có chuyện gì vậy?

- Không có gì đâu, con mang gì về à? - Lâm thị thấy Lăng Phong có trở về, vui mừng ra mặt.

- Thịt gà, hôm nay nương phải làm món ngon đấy, lâu lắm chúng ta không ăn thịt rồi.

- Được rồi.

Lăng Phong nhận ra không khí có chút không đúng, nhưng hắn không gặng hỏi. Lâm thị đã không muốn nói hắn không ép, hắn có thể hỏi Mặc lão sau.

- Cô nương này là ...? - Lâm thị giờ mới để ý, sau lưng con trai còn có một cô gái đang cúi đầu theo sau.

- À, nàng ấy muốn ở nhờ nhà chúng ta một thời gian, chỗ tiền này cũng là của cô ấy đưa.

Lăng Phong cầm túi tiền đưa ra, mặc dù đây là tiền công của hắn, nhưng nhận lời đưa người tới Danh Châu lại nửa đường quay về, có chút áy náy, coi như tính luôn tiền thuê nhà vậy.

- Ở nhờ? - Lâm thị khó hiểu nhìn.

Cô gái này, quá xinh đẹp. Mặc dù áo váy bị bẩn đôi chút. Nhưng điều quan trọng, chỉ cần nhìn qua Lâm thị cũng biết là tiểu thư thiên kim, tuyệt đối không cùng đẳng cấp với cái chỗ này. Bà từng là tiểu thư con nhà danh giá, nhìn qua bà cũng đủ biết cô gái này có gia giáo qua. Làn da tay trắng mịn, ngón tay thon dài, dáng đi nhẹ nhàng, thậm chí so với Lâm thị thời trẻ chỉ hơn chứ không kém. Tiểu thư như thế làm sao lại đi theo Lăng Phong về đây, lại còn đưa cả tiền cho hắn? Nếu nàng ta có tiền, vậy thì thuê khách điếm ở không hơn sao?

Lâm thị nghĩ vậy, nhưng ngoài mặt tươi cười. Người ta không phản ứng, lo nghĩ cũng bằng thừa.

- Được rồi, cô nương, cô tên là ...?

- Ta ... họ Khương.

- Khương cô nương, mời vào. Ài, nhà chúng ta rất nhỏ bé, chỉ sợ cô nương chê cười.

- Ta ... không sao. Làm phiền bà.

- Để con đi làm cá.

Lăng Phong tìm cớ chuồn đi, hắn biết tiếp theo có lẽ nàng ta cần tẩy rửa. Nữ nhân yêu thích sạch sẽ, đặc biệt là mỹ nữ.

"Ài, nếu được nhìn một chút, chắc là đẹp lắm." Lăng Phong cười cười nghĩ.

Lâm thị nhìn theo bóng Lăng Phong, cười mỉm. Bà mặc dù không biết đằng sau còn có chuyện gì, nhưng nhìn cô gái này không đến mức đề phòng con trai mình, là người mẹ, Lâm thị cũng nghĩ này nọ.

Tiểu thư thiên kim thì đã sao? Lăng Phong về danh phận cũng là con cháu Lâm gia, Lăng gia Tô Châu này nọ đó sao? Cũng không phải cái gì đũa lệch chòi mâm son gì. Đứa con Lăng Phong này, nói gì thì nói cũng đã 20 tuổi. Ở thời đại này, nhà khác cũng đã có con bồng rồi. Bà làm mẹ lo lắng chuyện này gấp mấy lần hắn, chỉ là gần đây không tiếp xúc được với Lăng Phong nhiều, không hỏi chuyện được.

Nhìn lại cô gái họ Khương này, nếu có thể trở thành nàng dâu trong nhà, quả thật không tệ. Chỉ là khả năng này quả thật quá thấp. Giả sử có tình cảm với nhau đi nữa, thì khả năng đưa nàng ta vào cửa cũng vô cùng khó khăn. Lại nói, người ta quen sống cảnh giàu sang, tính tình chỉ sợ đanh đá khó bảo, tiểu thư nhà nào cũng thế thôi. Bản thân Lâm thị những ngày đầu bị đuổi ra khỏi nhà, cũng không thể chịu nổi, mấy lần muốn chết, nếu không có đứa con trong bụng, không có Mặc lão khuyên can, e là đã xong từ lâu.

"Ài." Vừa nghĩ lung tung, Lâm thị lại thở dài.

...

Buổi tối, bữa cơm diễn ra khá trầm lặng.

Lăng Phong thi thoảng ngắm Khương tiểu thư, lúc đầu còn bị kinh diễm ngại ngùng, nhưng dần dần có chút quen thì càng nhìn càng không muốn dứt mắt ra, khiến nàng ta ăn cũng không yên, rõ ràng cảm nhận thấy ánh mắt của Lăng Phong hơi quá trớn.

Xem ra con trai là có ý với cô gái này không sai. Lâm thị phải giả vờ ho khan để cứu vãn.

- E hèm ...

- Nương, chiều nay là có chuyện gì? - Lăng Phong chột dạ, giả vờ kiếm chuyện để nói.

- Không có gì đâu.

Lâm thị bị nhắc tới chuyện của Lăng Chiến, cảm thấy không tự nhiên.

- Là chuyện của người kia? - Lăng Phong nói bâng quơ.

Thực ra lúc chiều khi làm cá, hắn đã hỏi qua Mặc lão. Biết được Lăng Chiến đã chết. Lúc đó một chút gợn sóng trong lòng Lăng Phong cũng không có, hắn không biết tên Lăng Phong cũ sẽ phản ứng ra sao, nhưng hắn thì không cảm thấy gì cả, vì không chút quan hệ.

- Con đã biết vậy cũng tốt. Ngày mai chúng ta đi Tô Châu. - Lâm thị đột nhiên nói.

- Để làm gì? Vì lão ta?

Lăng Phong khó chịu nói.

- Ta không đi, ngài cũng không cần đi làm gì?

- Phong, chúng ta ...

- Ngài khóc vì hắn, khóc mãi rồi, bao nhiêu năm rồi, hắn có biết không? Còn khóc làm gì nữa, sao phải thế cho khổ.

- Nhưng hắn chết rồi.

- Chết, tốt. - Lăng Phong bật thốt lên.

- Phong, hắn là cha con.

Lâm thị nhìn Lăng Phong nói. Dù sao để con trai nói như thế với người là cha mình, người làm mẹ như nàng cũng cảm giác nhói đau.

- Ta không có cha như hắn.

Lăng Phong bực bội nhìn mẫu thân sẳng giọng. Hắn không có tình cảm gì kẻ kia là một, thứ hai không hề cảm thấy biết ơn lão ta đã sinh ra hắn, vì hắn là từ dưới âm phủ chui lên đây.

Đứng từ góc độ của Lăng Phong nhìn vào hoàn cảnh hai mẹ con này, rõ ràng không vì lão già kia sẽ không khiến Lâm thị phải khổ 20 năm thế này. Chết hay sống cũng thế. Lúc lão ta còn sống cũng chả bao giờ quan tâm đến mẹ con hắn, chết rồi còn bắt người quay lại nhớ thương, đây là kiểu gì đạo lý.

Khó chịu khi thấy Lâm thị bắt đầu muốn khóc, hắn bỏ đi ra.

- Ta ra ngoài.

- Phong con. - Lâm thị gọi với theo.

- Để ta đi khuyên hắn.

Khương tiểu thư đứng ngồi không yên từ đầu, chuyện này là chuyện riêng nhà người ta, nàng từ lúc bắt đầu đã cảm giác khó xử.

Lâm thị lo lắng cho thân phận Lăng Phong là một, thì lo cho tương lai của hắn mười. Bà luôn xem sự cô độc mà hắn chịu bấy lâu nay là lỗi của mình gây ra. Lúc nào cũng tìm cách đền bù cho hắn, kể cả mất hết lòng tự trọng. Chính vì vậy mà bao lâu nay, vẫn chưa lúc nào bà dừng nghĩ việc đưa Lăng Phong về Lăng gia nhận nhà nội. Đối với bà, Lăng Phong quan trọng hơn người kia nhiều lắm, nuôi đứa con này 20 năm rồi, thấy hắn lớn dần lên, bao nhiêu tình cảm dồn hết vào cho hắn. Còn người kia, chỉ như cái bóng ma, vài năm hiện ra một lần, bây giờ biến mất hẳn cũng không phải chuyện gì quá khó chấp nhận.

Nhưng bà phải về Tô Châu. Cơ hội sắp hết rồi.

Lăng Phong cần có thân phận. Bao nhiêu năm nay bà vì điều này mà hy vọng. Cuộc đời bà coi như hết rồi, nhưng con trai vẫn còn. Lâm thị muốn Lăng Phong ít nhất phải vào được Lăng gia, không cần danh phận to tát thiếu gia nhận kế thừa này nọ gì, nhưng ít nhất con người sinh ra phải có cha có mẹ, có gốc có cội, ghi vào gia phả. Bà không muốn chút bồng bột xưa kia khiến Lăng Phong cứ sống như không tồn tại. Về phần Lâm gia, e rằng vĩnh viễn không trở về được. Từ sau khi Lâm Canh mất đi, trong tộc không có ai để ý đến còn một Lâm thị ở bên ngoài nữa.

...

Lăng Phong ra cổng ngồi. Nói là cổng, chẳng qua hai cây tre dựng lên, hàng rào cũng không có.

Trời tối mùa thu, gió mát thổi vào người khiến hắn thanh tỉnh ra đôi chút.

Ngẫm nghĩ lại, hắn đã không phải Lăng Phong "chính hiệu", vậy tại sao lại nổi cơn giận lên như vậy làm gì? Rõ ràng hắn chỉ là người ngoài, về Tô Châu thì đã sao? Coi như đi du lịch thôi.

Có tiếng bước chân ở phía sau. Khương tiểu thư bước tới đứng bên cạnh hắn.

- Ngươi rất may mắn, còn có mẫu thân lo cho mình.

Lăng Phong không trả lời, hắn đã nghĩ thông suốt. Có điều nếu mỹ nữ muốn nói, vậy ngồi nghe chút vậy. Dù sao cơ hội được mỹ nữ bắt chuyện không có dễ. Thời trước của hắn, muốn người đẹp nói một câu, còn phải trả tiền.

Khương tiểu thư nói không nhiều lắm, chỉ kể một chút về mẫu thân của mình. Hóa ra nàng cả phụ mẫu đều đã mất, chỉ còn lai bà ngoại ở Danh Châu. Còn những chuyện khác, ví dụ vì sao bị bắt đi lần trước, không hề nói tới.

- Đa tạ. Cô yên tâm, ta sẽ tìm cách đưa cô về Danh Châu.

Lăng Phong đứng lên nói, rồi đi vào nhà.

- Nương, con sẽ đi Tô Châu.