Phủ Giang Ninh, Đại Báo Ân tự.
Có tiền có quyền hưởng đãi ngộ "VIP", cái khái niệm này ở chỗ nào thời nào cũng đều như nhau, liền ngay chùa miếu cũng không ngoại lệ, dù cho giáo lý nhà Phật chủ trương "chúng sinh bình đẳng" đi nữa. Đơn cử lấy ngay Đại Báo Ân Tự mà xem liền thấy, dân chúng bình thường tới dâng hương đều ở Đại điện, nhưng quan to quý nhân tuyệt nhiên không thấy ở chỗ này. Bọn họ được an bài ở chỗ riêng, đại loại yên tĩnh hơn, cao cấp hơn.
Gian này bình thường không ít phu nhân tiểu thư ra vào, hôm nay lại chỉ có hai người, Lăng Vân và nha hoàn Tiểu Tinh.
Từ lúc biết tin Lăng Phong mất tích, Lăng Vân gần như cả ngày đều ở Báo Ân tự dâng hương bái Phật. Nữ giới thường tin vào lòng từ bi của Phật môn. Cũng không rõ nàng đang cầu mong điều gì.
Từ khi nhận ra tình cảm cấm kỵ dành cho Lăng Phong, Lăng Vân rất đau khổ dằn vặt, nàng thực sự cần một thứ gì đó để "giải thoát" chính mình.
Hai người là chị em cùng cha khác mẹ. Lăng Vân đem lòng yêu Lăng Phong là trái luân thường đạo lý. Nói lại, Lăng Vân không hề biết "Lăng Phong" thực sự đã chết, Lăng Phong bây giờ chỉ là một kẻ xuyên không đến từ tận ngàn năm sau. Nhưng điều này nói ra ai sẽ tin tưởng đây? Giả sử Lăng Vân biết đi nữa, cố chấp lấy đó làm lý do đến với Lăng Phong đi nữa, cả hai vẫn không thay đổi được một sự thật nghiệt ngã, đó là thân thể máu thịt Lăng Phong vẫn cùng huyết thống với Lăng Vân. Hai người cùng lắm chỉ có thể yêu thầm, không thể tiến xa hơn.
Lăng Vân mạnh mẽ. Nàng không muốn chịu thua sự thật nghiệt ngã này, nhưng đồng thời nàng không biết phải làm gì.
Lần chia tay ở phủ Đại Danh, Lăng Phong hỏi Lăng Vân muốn đi đâu, nàng không đáp nổi. Nàng rất muốn nói với hắn rằng "ngươi đưa ta đi đâu cũng được, đến một nơi không có ai biết chúng ta", nhưng rút cục không thể nói thành lời. Loại chuyện tỷ đệ luyến này, trong bất kỳ trường hợp nào cũng bị xã hội chửi rủa phỉ nhổ, liền ngay cả tác gia giấu mặt viết thành sách còn bị cấm đăng, đừng nói gì bắt một nữ tử phải mở lời trước.
Còn về Từ Nguyên?
Lúc ở Đại Danh, Lăng Vân đưa cho Lăng Phong một cái hộp nhỏ, không rõ bây giờ Phong ca vứt nó đi đâu, nhưng riêng Từ Nguyên vẫn canh cánh mãi, mấy lần vờ hỏi dò Lăng Vân.
Từ Nguyên lo lắng cái hộp kia chứa sổ sách con dấu của Lăng gia. Nếu điều này là thật, trong mắt Từ Nguyên Lăng Vân sẽ mất hết "giá trị", chỉ còn là một nữ nhân tầm thường, cưới về nhà ngoại trừ đem lên giường chơi ngoài ra không khác gì các nữ nhân khác, kể cả nhan sắc nàng có đẹp thế nào đi nữa. Từ Nguyên muốn dùng Lăng Vân làm bước đệm tính toán Lăng gia, Lăng Vân càng lúc càng thấy rõ, nàng chỉ không muốn nói ra.
Lăng Vân càng lúc càng không thích Từ Nguyên, cũng càng mong chờ có "ai đó" đến dẫn nàng đi.
Quỳ lạy được một lúc, Lăng Vân bắt đầu phát giác có gì không ổn.
- Tiểu thư ...
"Bịch"
Nha hoàn Tiểu Tinh sau lưng lung lay té ngã trên mặt đất.
Lăng Vân đầu óc choáng váng, toàn thân mềm nhũn không một tia khí lực. Nàng nhìn về phía lư hương giữa điện, trong đầu toát ra một ý nghĩ :
"Chẳng lẽ, kia là ... mê hương? Nhưng đây là Báo Ân tự? Kẻ nào ..."
Lăng Vân không kịp nghĩ thêm gì nữa, nàng dần ngã sóng xoài ra sàn.
Trong lúc mơ màng, nàng thấy một người bịt mặt từ sau tượng Phật đi ra.
Người này không ngờ lại trọc đầu, thân mang cà sa sặc sỡ, rõ ràng là hòa thượng tiếp đón nàng lần trước.
...
Đợi khi tỉnh lại, Lăng Vân phát giác mình nằm trên một giường trúc đơn sơ, tứ chi vẫn mềm nhũn không có chút khí lực.
Lăng Vân hoảng hốt kiểm tra thân thể, nàng thầm hô may mắn, dường như vẫn chưa xảy ra chuyện xấu gì.
Nàng gắng gượng mở mắt đánh giá bốn phía.
Đây là một gian mật thất khá âm u, xung quanh vô cùng im ắng. Sự yên tĩnh khiến nàng sinh lo sợ. Lăng Vân muốn giãy dụa đứng dậy, nhưng lại không tài nào động đậy được.
Cái cảm giác "lực bất tòng tâm" này gợi cho Lăng Vân nhớ lại một kỷ niệm cũ. Lúc đó, nàng rơi xuống nước, giãy dụa đến kiệt sức, hơi thở dần cạn kiệt, cả người muốn vùng vẫy nổi lên lại không tài nào làm được. Thế rồi "người kia" xuất hiện, nhẹ nhàng ôm lấy nàng, dùng miệng truyền dưỡng khí cho nàng. Khoảnh khắc đó đi sâu vào trái tim nàng, cho đến giờ vẫn không thể bỏ ra được.
Lăng Vân muốn kêu cứu thật to, rút cục chỉ phát ra thanh âm ngắt quãng :
- Có ai ... không? Cứu ...
- Tiểu thư, ta tới cứu nàng.
Một tiếng cười dâm tà vang lên, khiến Lăng Vân cả kinh, hồn phi phách tán.
Tên bắt cóc che miệng bằng vải đen, nhìn không rõ khuôn mặt. Nhưng kẻ này đầu tóc lại cột đầy đủ, không trọc như tên hòa thượng vừa rồi, xem ra đều cùng một bọn.
Lăng Vân cố gắng bảo trì sự bình tĩnh. Kẻ xấu rõ ràng đã dùng mê hương khiến nàng bất tỉnh, nếu là dâm tặc "thông thường", trước sắc đẹp của Lăng Vân chỉ e sẽ không đợi nàng tỉnh lại mà đã tàn phá nàng từ lâu, xong xuôi bỏ đi luôn chẳng phải càng thêm bí ẩn sao?
Lăng Vân ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi. Nàng hy vọng tên này không nhắm vào thân thể mình, mà vào tiền tài hay vào Lăng gia gì đó. Nếu đúng như vậy, nàng có thể xử lý được. Về cơ bản, kể từ khi biết tin Lăng Phong sống chết không rõ, Lăng Vân dần sinh chán nản buông xuôi. Bây giờ kẻ nào kề dao bên cổ đòi nàng giao ra tiền bạc giấy tờ, không biết chừng nàng sẽ giao ra sạch sẽ.
Lăng Vân mấp máy môi, nói ngắt quãng :
- Ngươi ... muốn ... làm gì?
Giọng nàng yếu ớt, kết hợp với dáng người nhu nhuyễn vô lực, càng dễ khiến nam nhân sinh dâm ý.
Tên kia quả nhiên nuốt nước bọt cái "ực", mắt đảo liên hồi :
- Tiểu thư yên tâm, ta bảo đảm sẽ không làm loạn, trừ phi tiểu thư van xin ta.
Lăng Vân khóc không ra nước mắt :
- Ngươi vì sao ... phải làm vậy? Không sợ ... ta tố cáo ngươi?
- Haha. Còn mạnh miệng? Quả nhiên Tô Châu đệ nhất nữ thương. Chẳng qua, nàng đi buôn, không biết đã ăn nằm với bao nhiêu người a, còn ra vẻ cái gì? Tên họ Từ kia, còn không phải vì gia sản của Lăng gia mà nhẫn nhịn sao? Nàng nghĩ mình là ai? Tiểu thư danh giá hay tài nữ thuyền hoa?
- Vô sỉ! - Lăng Vân tức giận mắng.
Tên kia vẫn nhởn nha :
- Mắng ta? Khinh ta? Hừ, ta ghét nhất chính là thái độ này của nàng. Chờ thêm một lát, nàng cũng sẽ giống dâm phụ cầu khẩn ta mà thôi.
Giọng điệu của "dâm tặc" bỗng khiến Lăng Vân thấy có gì đó quen thuộc.
Đó là giọng điệu của một người bị chà đạp, muốn "báo thù" tất cả.
Dương Diên Hi xuất thân danh môn, từ nhỏ nổi danh khắp vùng, đùng một cái thi hỏng tiến sĩ. Dương Diên Hi bị người khác khinh bỉ, hoặc có khi chính hắn "tự kỷ ám thị", nghĩ người khác đang khinh bỉ mình. Họ Dương như một con thú bị tổn thương, sinh lệch lạc tâm lý, muốn tra tấn trừng phạt bất kỳ kẻ nào khinh thị mình.
Lần gặp ở khách điếm, Dương Diên Hi bị Lăng Vân phớt lờ khiến hắn bị "tổn thương", mới sinh động cơ bắt cóc.
Thực ra, Dương Diên Hi và hòa thượng kia đã làm trò này không ít lần. Tiểu thư nhà giàu thời cổ, ngoài đi chợ mua trang sức cũng chỉ còn đi chùa cầu Phật. Phàm nữ nhân nào lọt mắt hai tên "biến thái", Dương Diên Hi sẽ cùng hòa thượng bày kế thả mê hương, đem xuống hầm giở trò, xong xuôi âm thầm thả đi. Mấy vụ trước đều trót lọt, danh tiết làm đầu, mấy nữ nhân kia xong chuyện đều phải âm thầm giữ kín, coi như bí mật "sống để bụng chết mang theo" mà thôi.
Lăng Vân bỗng nhiên rùng mình, nàng nhận ra giọng nói của kẻ này.
- Ngươi là ... Dương Diên Hi?
Tên "dâm tặc" khựng lại, dường như đã bị Lăng Vân nói trúng thân phận. Mắt lộ sát khí, gằn giọng cười :
- Không hổ Lăng tiểu thư, băng tuyết thông minh như vậy. Xem ra lần này ta phải phá lệ ...
Lăng Vân run rẩy, nàng tự mắng chính mình. Thà không nói ra tên đối phương thì thôi, đã nói ra chỉ e khó lòng ra khỏi chỗ này.
Đúng lúc này, có tiếng động ở bên ngoài.
Lăng Vân ngay lập tức hô lên :
- Có ai ... ư ...
Còn chưa kịp hô đủ đã bị Dương Diên Hị bịt miệng, mồ hôi của gã bắt đầu tuôn ra.
Nhân đây cũng phải phê bình lão Dương, bắt cóc được mỹ nữ mà còn dài dòng, xôi hỏng bỏng không là đáng.
Ở ngoài cửa mật thất.
- Cao ca, võ công của kẻ này, rất quen thuộc.
Cao Diệp gật đầu đồng ý :
- Giống Lăng Hổ. Nhưng tệ hơn nhiều.
Từ Tử Lăng, Cao Diệp và Chu Tiểu Xuyên đang có mặt. Đứng đối diện là tên hòa thượng sặc sỡ kia, khóe miệng gã rỉ máu, trên vai còn có vết thương của kiếm.
Từ Tử Lăng không hiểu nội tình câu chuyện giữa Cao Diệp và Chu Tiểu Xuyên, mà hắn cũng không thèm quan tâm. Món ngạnh công của hòa thượng này so với người khác coi như tạm, nhưng so với họ Từ chả là cái đinh gì. Vừa rồi Từ Tử Lăng mới chỉ tung chiêu Đoạn Mặc Tàn Chử cơ bản nhất trong Ô Mặc Kiếm pháp của Từ gia, kẻ kia đã trọng thương mất tiêu, thật mất cả hứng.
Từ Tử Lăng rút kiếm định phi tới lần hai. Cao Diệp thấy vậy vội vàng ngăn lại :
- Khoan giết hắn, ngươi vào trong tìm Đại Tiểu thư đi, ở đây để chúng ta lo.
Từ Tử Lăng dừng lại, hừ lạnh một tiếng. Xem chừng hắn cũng khinh thường đối thủ không xứng ra tay, đành lắc người khinh thân vào trong mật thất.
Cao Diệp nhìn hòa thượng hỏi :
- Ngươi có quan hệ gì với Đại Lâm Tự?
Tên hòa thượng kia nghe đến ba chữ "Đại Lâm Tự", sắc mặt biến đổi rõ rệt, nhưng miệng vẫn cố nói cứng :
- Cái gì ... Đại Lâm? Chưa từng nghe qua ... khụ ...
- Hừ, đi tu, Phật dạy ngươi nói dối sao? Vừa rồi rõ ràng là Thiết Bố Sam của Đại Lâm tự. Bọn ta từng gặp một người, luyện công phu này đến mức đao thương bất nhập, chẳng lẽ còn không nhận ra nó?
Mấy anh em trong Hắc kỳ dạo trước vẫn hay trò chuyện về thân phận Lăng Hổ, bọn họ biết Lăng Hổ xuất thân là võ tăng Đại Lâm Tự, ngoài ra biết ngôi chùa này đã bị đốt rụi từ lâu, ngay cả hòa thượng cũng chết gần hết. Bản thân Lăng Hổ vẫn luôn muốn tìm những người còn sống sót. Chỉ không ngờ lúc anh em bắt gặp một người lại là một tên đồi bại như này.
Hòa thượng nọ nghe vậy bật thốt lên :
- Đám Thạch Phi vẫn còn sống?
Cao Diệp và Chu Tiểu Xuyên liếc mắt nhìn nhau. Lăng Hổ, hình như có quả thật có họ Thạch, còn Thạch Phi là ai thì không rõ. Đi cùng nhóm Lăng Phong còn có Thạch Sơn - cũng là võ tăng Đại Lâm tự, cùng bối chữ Thạch với Lăng Hổ.
Cao Diệp bỗng sinh nghi hoặc. Hòa thượng trước mắt khi nhắc đến "Thạch Phi", trên khuôn mặt không phải là sự vui mừng khi nghe tin sư huynh đệ đồng môn còn sống, mà là vẻ kinh cụ không dám tin, giống như "đám họ Thạch" đều đáng chết. Xem ra, Đại Lâm tự trước khi bị đốt, cũng không đồng lòng là mấy.
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!