Chương 202: Tất cả đều là vong hồn

"Hừ hừ"

Lăng Phong chưa bao giờ chạy thục mạng cỡ này. Nào Hoạt Bất Lưu Thủ, Đoạt Hồn Quyết, Kiện Bộ Công, chạy nước rút, chạy vượt rào, chạy tiếp sức, có bao nhiêu bản lĩnh để chạy đều đem ra dùng hết, này m* nó không khác gì thi đấu ba môn phối hợp.

Lại nói, đám Độc Mộc này quả nhiên trượng nghĩa, đuổi người thì làm màu cho có là được, nhắm không đuổi được thì bỏ đi, ai đời cứ thế bám riết không tha, khối kẻ không biết móc đâu ra cả ngựa, vung đao hú hét cuồng loạn phía sau. Ban đầu là thể dục thể thao trên tinh thần hữu nghị, đại khái tân lang lặn lội từ xa đến, mấy huynh đệ trong làng tổ chức giao lưu đón tiếp thôi, về sau chuyển thành đuổi giết thật sự, khiến Lăng Phong từ chạy bộ chuyển sang chạy trối chết.

Huynh đệ đang mắng Lăng Phong quá ngu? Chạy không chịu đổi hướng cứ cắm đầu chạy đường thẳng để người ta đuổi? Cứ vào đây đi đã, cả cái chỗ này là bình nguyên, đâu đâu cũng là đường thẳng, suốt một đoạn dài một cái cây cao cũng chả thấy nói gì rừng với chả núi.

- Tiểu huynh đệ, ngươi chạy sao không báo lão ca một tiếng?

Lăng Phong suýt nữa chuột rút chúi mũi xuống đất.

- Ngươi ... lão già này, kiếp trước chúng ta có thù oán sao, lúc nào cũng bám lấy ta?

- Hêhê, cũng chưa biết chừng.

Lăng Phong mới chả hơi đâu quan tâm thâm thù đại hận với lão này, hạnh phúc cả đời vẫn quan trọng hơn cả.

Giữa buổi trưa nắng chang chang, một già một trẻ vừa chạy bộ vừa tâm sự, nói đúng hơn người già lảm nhảm người trẻ im lặng lắng nghe, xã hội thanh bình lại có tôn ti đến thế này chẳng phải mơ ước của các triết gia đời sau sao?

Thêm một lúc, đoán Cố lão điên tuổi già sức yếu đã bị cắt đuôi, Lăng Phong định cảm thán một câu, vừa thở ra lấy hơi thì giọng nói vang lên bên trái suýt làm hắn úp sấp.

- Tiểu huynh đệ, muốn nghe chuyện xưa không?

- Không. - Lăng Phong sẳng giọng, chả buồn nhìn cũng biết là ai.

Lăng Phong đang lúc vội không để ý. Trong khi hắn vận hết khí lực vào Hoạt Bất Lưu Thủ để chạy, tưởng chừng sắp đạt đến cảnh giới khinh công trong truyền thuyết, cả người bay lên trời, Cố lão điên bám theo bên cạnh vẫn khí định thần nhàn, một giọt mồ hôi cũng không thấy, không rõ lão ta di chuyển bẳng cách nào.

Cố lão điên vẫn bám lấy không tha :

- Ngươi không muốn nói vậy để ta nói.

- ...

- Tiểu cô nương tóc ngắn là do ngươi cứu?

- ...

- Tiểu mỹ nữ kia cũng do ngươi cứu? - Cố lão điên có lẽ muốn nói đến Nguyệt Dung.

...

- Ài, mà thực ra lão ca cũng do ngươi cứu a ...

Lăng Phong nhịn không nổi nữa, phiền phức chửi :

- Lão già, ngươi nếu đã biết bản thân mang ơn ta, thì làm ơn ngậm miệng vào giùm.

- Hếhế. - Cố lão điên cười nham hiểm.

Lúc Lăng Phong tưởng Cố lão điên đã hết chuyện, lão ta lại hỏi :

- Ngươi cũng là một kẻ đáng ra phải chết từ lâu, đúng không?

Lăng Phong giật mình, lần này hắn lại không thấy phiền. Cứ mỗi lần có tên nào nhắc đến hai chữ "ma đầu", kiểu gì cũng vô tình hữu ý liên quan đến Lăng Phong.

Ngoài ra, lão ta còn dùng từ "cũng" là ý gì?

Cố lão cười :

- Hêhê, không sớm thì muộn ngươi cũng sẽ biết số mệnh của mình thôi. Cái hôn lễ kia, đối với ngươi trăm lợi không hại, không việc gì phải trốn.

Lăng Phong im lặng, hắn không vội hỏi "số mệnh" kia là gì, lão già này có tật thích nói, hắn không hỏi lão ta cũng sẽ phun ra.

- Vừa rồi ngươi dùng thần lực thăm dò tân nương?

- Phải thì sao?

Lăng Phong không thắc mắc vì sao lão ta đoán ra. Hắn biết lão già họ Cố này cũng có thần lực, thậm chí còn khủng hơn mình.

Cố lão điên cười hỏi :

- Dung nhan nàng ta rất khủng khiếp, đúng không?

Lăng Phong gật đầu, nghĩ lại vẫn thấy sợ.

Hắn đã tưởng tượng đủ loại tình huống, dù sao anh Phong xem phim kinh dị cũng không ít. Nói gì thì nói, một người bị bỏng dù có kinh khủng đến mấy cũng không thể bằng mấy con "zombie" được. Thế nhưng ...

Đằng sau mạng che mặt kia là một "nữ vương zombie", đen đen nhúc nhích gớm ghiếc, không thể diễn tả bằng câu chữ, nói chung hoàn toàn không phải mặt người. Không chỉ riêng hình dáng, nó còn mang một thứ "gì đó" chấn nhiếp Lăng Phong.

Thật không rõ đám cháy kia đốt kiểu gì, nữ nhân này nếu cứ cố rước về nhà, chỉ e ngay đêm động phòng vừa cởi đồ ra tân lang đã bị hù chết.

Nếu nghĩ lại, khuôn mặt méo mó của vị cô nương kia, có gì đó tương tự với hình ảnh lão Cố trong tâm cảnh của Lăng Phong lần nọ.

Lăng Phong chưa kịp phản hồi, Cố lão lại cười nói :

- Haha, kia chỉ e không phải khuôn mặt thật, nàng ta đã dùng thần lực để qua mặt ngươi.

- Giống như lão già ngươi lần nọ? - Lăng Phong linh quang lóe lên.

- Thông minh, đỡ mất công lão ca lòng vòng. Có điều, ngươi khoan đánh đồng lão ca với nàng ta. Ngay cả ngươi cũng thế thôi, haha.

- Ta?

Cố lão cười quỷ dị, chuyển đề tài :

- Tiểu huynh đệ ngươi cũng thấy, nàng ta khuôn mặt dù tệ, nhưng với dáng người phong mãn như kia, chậc chậc chậc, nhất là cái mông a, vừa căng vừa tròn, lão ca nhớ lại mà ... chậc chậc ... - Cố lão điên nói chưa xong câu nước miếng đã nhỏ giọt.

- E hèm ... - Lăng Phong đằng hắng.

Lăng Phong không khỏi bái phục lão già này, lão này cũng có thần lực, dám chắc biết cô nương kia gớm ghiếc ra sao, thế mà vẫn tỏ thái độ thèm thuồng, đúng là không hổ "già bất tử", người quỷ đều muốn ăn.

Cố lão điên cười giả lả :

- ... Hềhề. Nói chung, cho dù mặt có bị đốt cháy đen cũng không đến mức khiến người người sợ hãi đến vậy, liền đám nam nhân quê mùa kia nhìn nàng ta ngay cả một chút dâm niệm cũng không hiện ra.

"Nhưng lão dâm tặc nhà người vẫn sinh dâm niệm đấy thôi". Lăng Phong không khỏi chửi thầm.

- ... Nếu lão ca ta đoán không sai, nàng ta không chỉ qua mặt mình người lần này, mà dùng trò này với rất nhiều người khác từ bao lâu nay.

"Dùng thần lực khống chế tâm lý người khác?"

Lăng Phong ngầm hiểu ra, bổ sung :

- Xem ra thần lực của cô ta không hề yếu, nếu không đã không thể qua mặt được ta.

- Tiểu huynh đệ, thần lực của ngươi cũng không tệ đâu. Hê, quan trọng là tuyệt kỹ ... à ... bỏ đi ... - Cố lão điên nói rồi vội vàng ngừng, như sợ bị lộ gì đó.

- Nhưng để làm gì? - Lăng Phong khó hiểu hỏi lại.

Một cô gái nếu có bản lĩnh như vậy, nàng ta nên làm ngược lại mới phải, dùng thần lực khiến người khác nghĩ mình là tài nữ, mỹ nữ gì đó. Đằng này khuôn mặt thật có khả năng đã bị hủy, không cần dùng thần lực người khác cũng đã tránh xa, nàng ta còn làm cho nó thêm đáng sợ hơn.

Cố lão điên ra vẻ kỳ bí, nheo mắt nói :

- Cái này ngươi phải biết mới phải.

Lăng Phong liên hệ đến mình một lúc, nghĩ ra gì đó nói :

- Nàng ta muốn giấu thân phận?

- Chính xác. Nàng ta không phải cô nương "Triều Nguyệt Nga" kia nữa, người thật ước chừng đã chết trong hỏa hoạn. Nàng ta giống như ngươi, giống như ta, giống như tiểu hài thần y và nha đầu mỹ nữ đi cạnh ngươi. Tất cả ...

Cố lão điên cố ý nói chậm lại :

- ... đều là vong hồn.

"Bùng"

Đầu Lăng Phong ong ong, cứ như bị ai dùng dùi đánh thẳng vào.

"Vong hồn?"

Lăng Phong chợt nhớ tới những lần gặp Công Tôn Thắng, tên đạo sĩ điên kia đã nói nhiều câu lúc đó Lăng Phong cho là "vớ vẩn", nhưng bây giờ kết nối lại ...

...

Ở một bìa rừng cách Độc Mộc không xa.

Nguyệt Dung muốn rời đi không hẳn chỉ vì giận Lăng Phong. Nàng nhận ra ký hiệu của Mật Thám tự, xem ra dù phần lớn đặc vụ miền bắc đã bị Nam phủ của Yên Vương thâu tóm, vẫn có một ít chưa bị phát hiện đang âm thầm hoạt động đâu đó, chờ liên lạc từ tổng bộ Trường An. Điều này cũng cho thấy mạng nhện của Mật Thám tự nhiều "mắt" đến thế nào, nói cắt không thể ngày một ngày hai là xong.

Thạch Sơn nóng ruột hỏi :

- Thế nào rồi?

- Mất dấu. - Nguyệt Dung lạnh lùng đáp.

Thạch Sơn càng lúc càng thấy Nguyệt Dung kỳ quái, nàng ta như thể hai người khác nhau trong một thân thể. Trước mặt Lăng Phong thì nữ tính giận dỗi, nhưng không có Lăng Phong lại sinh lạnh lùng thâm trầm, khiến gã dù biết Nguyệt Dung từ lâu cũng sinh cảm giác càng ngày càng khó tiếp xúc.

Thạch Sơn vừa định hỏi câu sau, Nguyệt Dung đã xoay lưng cảnh giác nói :

- Chúng ta bị phát hiện.

Thạch Sơn hơi hụt hẫng, gã không hề phát hiện ra. Trước nay Nguyệt Dung dù giỏi về phân tích theo dõi, nhưng về phản ứng cũng không đến mức nhạy cảm cỡ này.

Tĩnh lặng vài giây.

Có tiếng nữ nhân cười nói từ một góc gần đó :

- Hai vị theo chúng ta chắc đã mệt rồi đúng không?

- Là các ngươi? - Thạch Sơn rút côn đứng chắn trước mặt Nguyệt Dung, nhìn chằm chằm về trước.

Nguyệt Dung lách sang một bên, tỏ vẻ không cần Thạch Sơn bảo hộ, nói nhỏ :

- Không cần căng thẳng, bọn họ không có địch ý.

Thạch Sơn định hỏi "làm sao cô biết", nhưng nghĩ lại đành nhịn xuống.

Nữ nhân che mặt hỏi :

- Các ngươi rút cục là ai?

- Hừ, ở cùng nhau mấy ngày, còn ra vẻ giấu diếm làm gì? - Nguyệt Dung lạnh giọng.

- Hìhì, muội muội quả nhiên tinh mắt. - Đối phương bỗng bật cười.

Hai người kia chính là Hồng nữ hiệp và tên sư huynh, lúc này cô gái kia không còn trang phục màu hồng đẹp mắt như trước, trên mặt mang khăn, một thân đồ nhẹ bó sát, đường cong hiện rõ, đặc biệt bầu ngực căng tròn vô cùng bắt mắt. Chỉ tiếc ở đây Thạch Sơn là đại sư "không sắc dục", Nguyệt Dung là nữ, may ra chỉ có tên sư huynh kia có phúc được ngắm, đáng tiếc lại đứng sau lưng, thôi đành ngắm mông đỡ vậy.

- Các ngươi vì sao theo chân Cái Bang? - Nguyệt Dung hỏi.

- Giống hai vị thôi. - Hồng nữ hiệp cười cười, đáp nước đôi.

Hai bên chẳng có gì để tiết lộ, nói nhảm thêm vài câu vô nghĩa.

"Kỳ quái." Thạch Sơn đứng bên đột nhiên thấy lạnh cả người, gã không khỏi sinh cảnh giác. Này đang tháng 7, trời đang trưa bức bối, thế quái nào lại như mùa đông. Thạch Sơn có cảm giác sát khí tràn ngập không gian, nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ có hai nữ nhân đang trò chuyện?

Chờ hai người kia đi khuất, Nguyệt Dung nhỏ giọng :

- Chúng không phải gián điệp, có lẽ chỉ là nhân sĩ giang hồ mà thôi.

- Vì sao? Dựa vào việc cô ta hỏi chúng ta là ai?

Nguyệt Dung gật đầu.

Thạch Sơn không đồng ý, nói :

- Không chắc, chúng hoàn toàn có thể giả vờ để đánh lạc hướng.

- Ta không biết, là cảm giác. - Nguyệt Dung đáp.

"Đại sư" Thạch Sơn ngán ngẩm lắc đầu, nói thế gã muốn tranh luận cũng chả tranh được.

Sư phụ trụ trì ngày trước dạy phải, đàn bà là giống sống theo cảm tính, lại còn vô lý nhất trên đời, đệ tử Phật gia thà rằng tìm hiểu kinh Phật, nhất định không được tìm hiểu đàn bà.

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!