"Tò tí te ò e í e e e e e"
Thôn Độc Mộc, người người tụ tập, kèn trống inh ỏi.
Hôm nay là ngày vui của Đại tiểu thư Triều gia, tính tình không rõ, khuôn mặt nghe nói bị hỏng một chút. Tân lang là một vị công tử đến từ kinh thành, nghề nghiệp không ai biết, tính tình nghe đâu hơi dâm một chút.
Cũng phải khen ngợi Triều gia trang xứng danh đại trang viện. Chưa đến một ngày bao nhiêu thứ cần chuẩn bị cho hôn lễ đều hoàn tất.
Đình viện không hẳn quá lớn, được cái một góc trồng rất nhiều hoa, đủ loại màu sắc kiểu dáng, khiến hôn lễ tràn ngập mùi hoa tươi. Trên từng cửa phòng đều dán giấy hồng chử "Hỷ", trên cao treo đầy đèn lồng đỏ thẩm. Toàn bộ một màu đỏ, trời đã nóng sẵn còn nóng hơn.
Triều Lam không gióng trống khua chiêng gì, cắt giảm hết mọi thủ tục, ngay cả nạp thải vấn danh nạp cát nạp tệ gì đó đều bỏ cả, đùng cái làm luôn từ đoạn rước dâu. Kết hợp với màn "nửa đêm bắt gian" hôm trước ít nhiều đã bị lọt ra, người xem không khỏi đoán già đoán non, phải chăng tân lang tân nương đã lỡ "đóng đinh", không cưới sớm không xong?
- Tân lang tân nương chuẩn bị bái đường.
- Tứ ca, chúc mừng chúc mừng a.
"Ài, cuối cùng anh đây cũng làm chú rể nha, trước giờ m* nó toàn đi mừng cưới. Thật muốn làm đến hẳn đoạn hai vợ chồng đếm tiền, không biết thời này người ta mừng cưới bao nhiêu tiền đây?"
Lăng Phong trang phục tân lang đỏ hồng, mang bông hoa to đùng trước ngực, mặt mũi toe toét "cưỡi ngựa xem hoa", trong đầu vẩn vơ. Ngoài Lăng Phong tâm trạng trên mây, Tần Quyền là tên vui thứ hai, hắn nhạy cảm đoán Tứ ca đang "đùa dai", trong lòng lại trông cho giả thành thật, Phong ca mà bị buộc vào tròng, từ nay Quyền ca tung hoành thiên hạ không sợ bị Tứ ca cuỗm mất "mỹ nữ".
Tại sao Lăng Phong vẫn còn nán lại?
Chẳng phải vì Phong ca là nam tử hán đại trượng phu sao? Có làm có chịu. Chính hắn làm hoen ố trong sạch của cô nương nhà người ta, cho dù đêm đó hắn quả thật chưa kịp làm gì, nhưng cô nam quả nữ phát sinh, nam nhân luôn phải đảm đương.
Kỳ thực thì sao?
Từ sáng nay, Lăng Phong đã cảm nhận được thần khí phục hồi, mặc dù chưa hoàn toàn nhưng đại khái đủ tự tin bỏ chạy. Đám Tần Quyền, Lăng Phong không lo lắng lắm, mấy người này đủ bản lĩnh tự thoát đi, cũng không cần hắn phải đi quản. Vị nữ hiệp kia càng không đến lượt hắn để tâm. nàng ta cứu hắn xong liền không xuất hiện lần thứ hai, Lăng Phong tỉnh lại ngay cả mặt nhân gia còn chả rõ nói gì để tâm.
Lăng Phong tất nhiên nghe không ít bàn tán về tân nương, hình như bị hỏa hoạn làm hỏng khuôn mặt, thu mình trong khuê phòng. Đều là lời đồn thổi, Lăng Phong không cho là 10 phần thật cả 10.
Với tư cách thanh niên độc thân gương mẫu, Phong ca phải luôn ngẩng đầu nhìn lên tương lai tươi sáng. Nói ra, thời nào tỉ lệ ế vợ cũng cao, người ta muốn cưới còn chả có mà cưới, đằng này vợ dâng đến tận cửa, còn chưa nhìn ngó gì đã bỏ chạy còn ra thể thống gì. Cái khó có lẽ ở Công Tôn Dao và Lâm Nghi Anh.
Lăng Phong nghĩ kỹ rồi, cùng lắm về sau Lăng Phong tìm cách giải thích cho Công Tôn Dao, đại khái "nhân gia có ơn cứu phu quân a, không thể không đền đáp", sau đó sắp xếp lại một chút thứ tự bà cả bà hai là được. Thằng nào xuyên không mà chả cả đống vợ, Phong ca cũng không muốn lạc hậu.
Còn Lâm Nghi Anh, bà muốn có con dâu từ rất lâu, chắc chắn dù tỉnh lại cũng sẽ vui mừng.
Nghĩ vậy, Phong ca quyết định nán lại, ít nhất cũng phải nhìn xem đám cưới cổ tổ chức thế nào, sau này cưới vợ cho chu toàn. Tiện thể, xem tân nương dáng dấp thế nào, biết đâu chuẩn mực thời này khác hiện đại, đám cổ đại này không thích nhưng Lăng Phong lại thích. Nếu sinh chuyện thật, bỏ chạy cũng không muộn, Lăng Phong không tin đám "thảo khấu" này đuổi tận giết tuyệt tận kinh thành. Nói gì thì nói, Phong ca là nhân viên mật vụ quốc gia, lật mặt làm giả danh phận là chuyện trong lòng bàn tay.
- Chúng ta đi thôi.
Nguyệt Dung đứng trong đám đông quá khích, nàng nhìn không nổi cảnh tiếp theo.
- Đi? Còn hắn thì sao? - Thạch Sơn đưa mắt về phía Lăng Phong.
- Hắn có gia đình rồi, chúng ta còn ở lại làm gì?
Trong giọng nói nàng vừa mang nét buồn bã, giận dỗi, khó hiểu, đâu đó còn có cả thất lạc.
Mấy ngày Lăng Phong nằm liệt, hai đại cô nương lo lắng sốt sắng cho hắn. Bây giờ người ta vừa tỉnh lại, cả hai đều vô duyên bỏ đi, khiến "thánh tăng" như Thạch Sơn gãi gãi đầu trọc chả hiểu ra sao.
Từ tối qua vị Hồng hiệp nữ và sư huynh kia đột ngột biến mất, điều này chỉ có Nguyệt Dung và Thạch Sơn theo dõi mới biết. Triều Lam đang bận rộn chuyện hôn lễ quên mất hai vị khách quý này, nếu không không biết gã sẽ nghĩ gì, có khi nào đương trường hủy hôn hay không? Về cơ bản gã hy sinh cô em gái vừa vì "cực chẳng đã" muội muội không ai lấy, vừa muốn lôi kéo nhân tài làm đại sự, chẳng ngờ vừa chạm vào đã làm đối phương tan đàn xẻ nghé.
Nguyệt Dung quay sang tiểu cô nương Tạ Phi Yến bên cạnh hỏi :
- Phi Yến, cùng đi với tỷ không?
Tạ Phi Yến ngước nhìn Nguyệt Dung, rồi lại nhìn về phía Lăng Phong, trong mắt hiện vẻ vô định.
Nguyệt Dung thấy cô bé chần chừ, liền ngồi xuống xoa đầu Phi Yến nói :
- Hắn có thê tử, không có thời gian lo cho người khác nữa đâu ...
Câu này của Nguyệt Dung giống như đang nói cho chính nàng nghe.
Tạ Phi Yến lại quay đầu nhìn Lăng Phong, đầu hơi nghiêng, mày nhíu lại, đôi mắt long lanh trông rất đáng yêu. Kỳ thực nếu quan sát kỹ, cô bé lúc này lại rất giống một con "búp bê" vô cảm, khuôn mặt không biểu hiện bất kỳ tình cảm nào, chỉ có đôi mắt chớp chớp nhìn Lăng Phong như muốn tìm tòi gì đó từ ký ức. Được một lúc, có lẽ không nhớ ra điều gì, Tạ Phi Yến nhìn Nguyệt Dung gật đầu.
Thạch Sơn, Nguyệt Dung cùng Tạ Phi Yến cứ thế lặng lẽ rời đi. Lăng Hổ giữ lời hứa 7 huynh đệ, chỉ gật đầu với Thạch Sơn rồi ở lại hôn lễ cùng với Tần Quyền.
Cả năm người không hề biết, từ bên trong đám đông có một ánh mắt đục ngầu vẫn bí mật quan sát họ từ đầu, tận lúc cả nhóm khuất dạng mới chịu dời mắt đi.
Lúc này, giữa vòng vây người xem.
"Sắp đến đoạn bái đường rồi, m* nó dù sao đến đây thôi. Bái xong là hỏng, lần đầu giao bái của anh phải để dành cho vợ cả a."
Lăng Phong liếc ngang liếc dọc, quyết định thi triển thần pháp, hắn muốn tệ nhất cũng phải nhìn xuyên tấm mạng che mặt ở bên cạnh. Từ đầu Lăng Phong đã tò mò về vợ sắp cưới. Hơn nữa, hắn tin ở cái xó này không có cao thủ về thần, không cần thiết phải giữ mình quá. Dù sao trước kia, ngay Thành Bích phu nhân - nữ thủ lĩnh Nam phủ - ban ngày "lõa thể tự sướng" hắn còn dám xem trọn vẹn, nhìn lén mặt vợ sắp cưới đã là cái gì.
Tân nương mặc y phục phượng hoàng đỏ thẩm, bên hông mang ngọc bội khắc hình uyên ương bằng bạch ngọc, chân mang giày thêu màu đỏ.
Lúc nàng ta đi lại, bước đi rất súc tích nhẹ nhàng, không hề có dáng dấp hổ báo hàm hồ của huynh trưởng Triều Lam. Nói mới nhớ, cũng may thời này không có tục chân bó, các thiếu nữ vẫn đi lại tự do khỏe mạnh.
Nói chung, cô dâu thì thời nào cũng đẹp cả. Chỉ tiếc, tân nương ăn mặc quá kín, cả người chỉ lộ ra đôi bàn tay.
Ngoài dự đoán của Lăng Phong, đôi tay nàng ta vô cùng nõn nà, hắn cứ nghĩ đáng ra bị hỏa hoạn thì cả người chỗ nào cũng sẹo đỏ sẹo đen mới phải, hóa ra vẫn có chỗ trắng nõn thế này, nếu "mấy chỗ khác" cũng nguyên vẹn như vậy, kể ra "tắt đèn nhà ngói cũng như nhà tranh", hy sinh đồi trai lấy về cũng không phải cái gì ngày tận thế. Nói gì thì nói, riêng đôi bàn tay kia mà kích thích "đệ đệ" cho Lăng Phong, nghĩ cũng không thể nghĩ tiếp.
Sắp bái đường, nàng ta quỳ xuống bên cạnh Lăng Phong, cặp mông tròn trịa kia đường cong hiện rõ.
"Ài, ực. Không tệ, không tệ."
Lăng Phong hít nhẹ một hơi, nhịn không nổi thi triển thần lực ra thăm dò.
Thời gian chậm chạp trôi, tiếng bà "MC" nói gì đó hắn không nghe rõ.
Mắt Lăng Phong đột nhiên trợn tròn.
- Ai cha má ơi, quỷ ...
Cả đình viện im bặt, tên nào tên nấy bị cảnh trước mắt làm cho trợn mắt há mồm.
Tĩnh lặng.
"Quạ quạ"
Có tiếng quạ kêu, sau đó tên nào đó bừng tỉnh.
- Tân lang đào hôn a.
"Binh booong choang"
Tiếng đổ vỡ bắt đầu vang lên.
- Các vị, các vị, bình tĩnh, bình tĩnh. Cái này không phải đào hôn, đây là tập tục của Triều gia chúng tôi thôi.
- Còn có loại tập tục này?
- Bây giờ phải làm gì?
- Haha, vị nào bắt được tân lang trở về, bổn trang sẽ thưởng lớn. - Hình như đây là giọng Triều Lam, còn kèm theo tiếng nghiến răng ken két.
Ngay sau đó.
- Huynh đệ đâu, đuổi theo.
- Ủa, bắt ai vậy? Ca mới tới còn chưa kịp uống rượu mừng a.
- Không rõ, chỉ biết bắt về Triều gia có thưởng.
- Xem ra người xấu rồi? Lỡ như giết chết thì sao?
- Hừm, chắc thưởng càng lớn đi.
- Haha, tốt, đao của ta đâu? Lão Tứ này đã ra tay, tên kia chết chắc rồi.
Lăng Phong nghe loáng thoáng đằng sau mà toát mồ hôi.
Buổi trưa còn chưa qua được bao lâu, từ cổng thôn bụi đã bốc mù mịt, phía trước một người mặc đồ đỏ, trước ngực kết bông to đùng phi vèo vèo, chân xoay tròn như bánh xe, đằng sau cả một đoàn người ngựa chó gà heo bò đuổi sát nút.
Trong đám đông đuổi bắt, tên hăng hái nhất không phải gia đinh Triều gia, cũng không phải thôn dân Độc Mộc, mà hình như là ... Tần Quyền, ngay cả thân pháp Quỷ Phiêu Phong cũng đem ra dùng, chưa đến hai khắc đã tót từ cuối đoàn lên dẫn đầu, mặc kệ không ít ánh mắt để ý đến.
Khung cảnh vô cùng vui mắt. Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!