Chương 18: Lên giường nghe đàn

Tình cảm quần chúng lên cao. Lúc này anh em đang tinh trùng lên não, máu dồn ra tay, tự nhiên có thằng ngu nào đứng ra làm bia, dĩ nhiên ăn đủ.

"Là hắn?" Vì tiếng ồn ảnh hưởng, Ngô Oanh Oánh cũng đưa mắt nhìn. Từ lúc lên đến giờ, nàng chỉ để tâm đánh đàn. Nhưng vừa nhìn thấy người này, Ngô Oánh Oánh mắt nhìn chăm chăm không chớp. Cái tên chết bầm này, mấy hôm nay không hề chạy bộ qua chỗ nàng.

- Hừ, đáng chết, để Ngô tài nữ cũng phải oán giận nhìn ngươi.

- Khoan, nhờ thế mà Ngô cô nương mới nhìn về phía này. Haha, mỹ nữ, là ta, Lăng Hải, nhớ ghi lại nhé.

Ngô Oánh Oánh cất làn váy đứng lên, làm ở dưới một mảnh nuốt nước miếng ừng ực, nàng nhẹ nhàng cười nói :

- Không biết vị công tử này có gì chỉ giáo?

- Cái thằng hạ nhân đấy thì cần gì Ngô cô nương để ý. Ta tặng nàng 100 bông coi như giúp nàng giải cơn giận. - Một vị nhà giàu chớp thời cơ thể hiện, vừa ra tay đã trấn áp quần lang.

- Đúng vậy đúng vậy, vừa ngu vừa thấp kém, không với được tiên nữ nên nói nhảm thôi.

"..."

Ngô Oánh Oánh vẫn nhìn về phía Lăng Phong. Mấy thứ tân kỳ nàng làm hôm nay, phân nửa là từ Lăng Phong luyên thuyên mà thành, dĩ nhiên nàng muốn nghe hắn nhận xét. Hơn nữa, không gặp cũng đã lâu, nàng cũng có chút nhớ kẻ này.

- Ta thấy ... - Xung quanh một đống ánh mắt đỏ ngầu đang nhìn, Lăng Phong phải cẩn thận suy tính. Chỉ cần nói sai một chữ là toi cơm luôn không chừng.

- ... Ngô cô nương tiếng đàn rất tài tình, phải nói đăng phong tạo cực, nhân gian đệ nhất, ...

- Phì, cái đó ai chả biết.

- Ông đã nói mà, chỉ tìm cách tự làm mình nổi bật để lấy sự chú ý của người đẹp, không biết xấu hổ.

- Chắc thiếu gia nhà hắn sai bảo, cũng gọi có tí thông minh.

Lăng Phong hắng giọng nói tiếp :

- Tuy nhiên, bổn thiếu gia ... à nhầm, tiểu sinh ... á lại nhầm, tại hạ thấy hình như cô nương luyện tập chưa đủ thì phải ...

Lăng Phong run run, khen cũng bị ăn chửi, đã vậy chê luôn. Hắn cảm giác đôi chỗ vẫn bị lỗi thật, Lăng Phong nghe nhạc đa âm hiện đại nhiều, thời trước nhạc trống bass dây phím một đống mà hắn còn nghe ra từng âm sắc một, cũng gọi là có chút đặc biệt.

- Đệch, nói nhảm, Ngô cô nương đệ nhất cầm kỹ Giang Nam mấy năm nay, còn bảo luyện không đủ, ta sợ thời gian còn nhiều hơn người đi theo thiếu gia ngươi đấy.

- Sút hắn xuống sông.

- Nam mô a di đà phật, thí chủ không nên nói dối. - Thậm chí có cả tiếng vị tu hành nào đó.

Ngô Oánh Oánh trái lại không giận, nàng đang muốn nghe những câu thế này. Nàng tự biết mình luyện tập không đủ, hắn nói đúng sự thật.

- Mong công tử nói rõ hơn, nô gia xin nghe.

- Chỉ cần công tử nói hợp lý, nô gia xin phép tiếp chuyện riêng với công tử. - Thấy hắn còn chần chừ, Ngô Oánh oánh liền nói thêm.

"Oanh" Một tiếng sét chấn trụ cả hồ.

- Này, ta có nghe nhầm không nhỉ?

- Nghe nói, từ sau Thái Minh tài tử, liền không có ai có thể tiếp chuyện Ngô tài nữ.

- M*, đánh bậy đánh bạ thế mà cũng trúng. Biết vậy vừa rồi ta cũng đứng lên nói hôm nay Ngô mỹ nữ trang điểm có hơi ít, chẳng phải cũng vào khuê phòng sao? Thằng kia vận chó sao?

- Thiên lý ở đâu? Ta tặng nàng biết bao là hoa, cũng không bằng một thằng chém gió lung tung.

Lăng Phong thì không đến nỗi mừng rỡ lắm, tiếp chuyện thôi, làm như gặp mặt tổng thống không bằng. Hắn đang mồ hôi vã ra, như đứng trên chảo nóng lọt giữa thiên quân. Trước tiên không biết có toàn thây mà giữ mạng ra khỏi nơi này không đã, nghĩ gì đến chuyện khác.

- Này thằng nô tài, đừng có ra vẻ nữa.

"M*, đâm lao theo lao luôn. Dám khinh ông?"

- Ta chỉ thấy hình như Ngô cô nương mới cải biến, lúc đánh đôi chỗ còn sai âm tiết thì phải, nhưng rất ít thôi. Tài nghệ của cô nương tổng thể che lại hết rồi, nghe không kỹ thì không nhận ra.

- Đệch, láo, dám bảo các ông đây đều tai điếc?

- Đa tạ công tử. - Ngô Oánh oánh cười tươi, cũng không nói tiếp chuyện tiếp chuyện kia. Nàng thông minh nhận ra câu nói của mình đưa Lăng Phong vào thế khó, tạm thời vờ như quên đi.

- Ặc. - Ở dưới chưng hửng, nhưng vẫn ánh mắt cây đao nhìn Lăng Phong.

- Tiểu sinh thực ra cũng nghe Ngô cô nương hình như có tâm sự, nên đánh đàn cũng vì thế mà sơ ý chăng? Tiểu sinh nguyện tặng một bài thơ ...

- Bản thiếu gia e rằng Ngô cô nương cần tẩm bổ sức khỏe. Cứ chỗ nào khuyết thiếu thì thiếu gia ta bù vào chỗ đấy là ổn ...

"..."

Quách Lăng hai vị thiếu gia cũng lên tiếng cạnh tranh, mặt đỏ tai hồng, tuy nhiên về cuối hình như Quách thiếu gia hết hoa, có vẻ đã đốt hết cho Tô mỹ nữ lúc trước, nhận thua, để lại Lăng nhị thiếu mặt mày hớn hở thành người chi nhiều tiền nhất. Từ Chính Huy từ đầu vẫn nhìn chằm chằm Ngô Oánh Oánh không chớp. Gã chỉ tặng 50 bông, sau đó tuyệt nhiên không đua đòi chạy theo giá cả thị trường nữa, chỉ đứng ngơ ngẩn nhìn nàng.

"Một tên si tình." Lăng Phong cười nhẹ. Hắn thở phào nhẹ nhỏm, quần chúng vì người đẹp cũng dần quên béng vụ của hắn.

Ngô Oánh Oánh nhận đến 800 bông, lại đăng quang đệ nhất. Nàng xuất hiện cảm ơn một cách nhanh chóng, cũng không nói gì thêm đã lui ra sau. Báo hại Lăng Hải mặt như đưa đám, bình thường tặng hoa nhiều như hắn, mọi năm mỹ nữ cũng sẽ nói dài dài một chút khách sáo này nọ, thậm chí còn tiếp chuyện, năm nay xui xẻo thế nào Ngô Oánh Oánh chỉ qua loa vài tiếng như thế rồi thôi.

Hoa khôi hội năm nay kết thúc tốt đẹp, ngoài việc giữa đường chọc ra một thằng ngu nói nhảm bị quần chúng chửi té tát.

Lăng Hải đã buồn chán đi tìm chỗ giải sầu, Lăng Phong đang rón rén cúi gằm mặt đi về thì bị người chặn lại.

"M*, xui rồi."

- Không biết vị này có phải công tử vừa rồi nói lung tung?

- Có việc gì? - Tên kia mặc áo hầu bàn, nhưng Lăng Phong vẫn cẩn thận hỏi. Không loại trừ khả năng có kẻ ghét hắn muốn chụp bao đánh thì lại khổ ra.

- Là tiểu thư gửi lời, mời công tử đi theo tiểu nhân.

Tên hầu mồm thì xưng công tử, nhưng trong bụng thì chửi tám đời tổ tông Lăng Phong lên. Gã nhìn qua thấy rõ Lăng Phong cũng chỉ thư đồng cho ai đó thôi, thế đếch nào mà để Ngô tiểu thư muốn gặp, dù sao khách của tiểu thư nên gã không dám lên mặt, nếu không còn phải lịch sự làm gì.

- Tiểu thư nào?

- Là Ngô Oánh Oánh Ngô tiểu thư.

- Ồ? - Lăng Phong nghĩ nghĩ. "Có khi nào nói láo để dẫn ta vào góc đánh không đây?"

Có điều nghĩ một lúc Lăng Phong đánh liều đi, cơ hội gặp người đẹp không nhiều, tiện thể hỏi nàng ta vài nghi vấn.

"Có thể là họ hàng chăng? Hay là ngẫu nhiên trùng tên?" Lăng Phong vừa đi theo tên kia vừa nghĩ.

Hắn tất nhiên liên hệ giữa hai cái tên Ngô Oánh Oánh. Nếu hai cô gái kia là một, vậy Lăng Phong càng thích. Tự nhiên quen với tuyệt đại mỹ nhân như thế, thằng nào chả mơ mộng. Mặc dù nghĩ kỹ ra, với những gì hắn thấy hôm nay, Ngô Oánh Oánh rất giống những ca sĩ diễn viên hàng đầu. Nếu nàng ta thực sự đi ra ngoài chặt gà làm cháo, nó giống như thời trước vào ký túc thăm bạn gái gặp siêu cấp diễn viên đang ăn cơm nước mắm vậy, vô cùng vô lý.

"Kệ đi, chẳng phải sắp gặp rồi sao? Xác nhận là được rồi."

- Công tử, đã đến.

- Cám ơn.

Đi lòng và lòng vòng mãi, Lăng Phong gần muốn gãy cả chân mới đến. Đây là tầng ba trên một con thuyền, khắp nơi dăng lụa kết hoa, đèn đuốc sáng trưng.

"Hừm, phố đèn đỏ có cần sáng quá thế này không nhỉ? Cứ phải mờ mờ mới là chính đạo chứ?"

Một nha hoàn bước ra, trông khá đáng yêu. Có điều cô ta nhìn hắn từ trên xuống dưới như kiểu muốn lục soát thân thể khiến Lăng Phong có chút run. Cảm giác như sắp bị hiếp dâm vậy, lại còn là trẻ em muốn hiếp mình, đáng sợ. Nha hoàn kia nói vẻ chán ghét :

- Vào trong đi.

Hắn rón rén thò đầu vào, sau đó nửa người rồi mới đến cả người. Dù sao Lăng đại nhân lần đầu vào khuê phòng mỹ nữ, mà theo hắn nghĩ là phòng riêng gái làng chơi, không khẩn trương mới lạ. Hắn rất muốn ưỡn ngực nâng mặt đá cửa đi vào, hô loạn cái gì "Ta đã đến" các kiểu, có điều nghĩ lại trên người chả có đồng nào, làm loạn bị bắt bù tiền thì khổ.

- Công tử đã đến.

Lăng Phong xoay người lại, đứng như trời trồng. Cái gọi là ngôi sao ca nhạc, ngôi sao điện ảnh chắc cũng chỉ thế này là cùng, thời trước đồ giả khắp nơi, chỉ sợ có làm giả vẫn kém hẳn cô gái trước mặt.

Ngô Oánh Oánh chỉ cởi bớt một lớp lụa xanh ở ngoài, đường cong càng hiển lộ, đẹp không tả xiết.

- A ... haha ... bổn tọa, ấy nhầm tại hạ rất hân hạnh được gặp Ngô tiên nữ, haha. - Lăng Phong giả cười, mồm miệng méo xệnh.

"Hắn không nhận ra ta?" Ngô Oánh Oánh nhanh chóng nhìn ra thái độ khách sáo của Lăng Phong.

Nàng có ý hỏi dò, nếu hắn trả lời thì đúng không nhận ra mình :

- Công tử, không biết nô gia có thể xưng hô thế nào?

- Tại hạ Lăng Phong.

"Không phải cô ấy?" Lăng Phong cũng đang dò xét.

Hắn vừa nói vừa nhìn vào ánh mắt của cô gái này, rõ ràng nàng ta không quen mình. Lăng Phong quên mất tiêu, cô gái trước mắt này lăn lộn cả chục năm ở thuyền hoa, một chút diễn xuất đã là cái gì. Muốn giả vờ không quen chỉ trong nháy mắt.

- Lăng công tử. Vừa rồi nô gia múa rìu qua mắt thợ, thật hổ thẹn vô cùng.

- Không dám không dám, tại hạ chỉ nói bừa thôi. Không biết Ngô mỹ nữ hẹn gặp có chuyện gì? Có điều ta nghĩ trước hết cũng nên có cái chỗ ngồi ít trà bánh gì chứ nhỉ?

- Vậy sao? Chẳng phải nam nhân vào khuê phòng nữ nhân chỉ muốn lên giường thôi sao?

- Ồ, hóa ra còn có vụ lên giường nghe đàn? Thú vị. - Lăng Phong ra vẻ khó hiểu đáp.