Chương 17: Mỹ nữ lên đài

"M*, loạn quá." Lăng Phong toát mồ hôi. Mấy vị đại nhân vật ở hai bên lầu phản ứng cũng chả kém, có lão thì nhìn ai đó đến mồm miệng mở ra, có vị thì giả vờ câm điếc thanh cao, hoặc có vị thì to nhỏ với người khác, có lẽ là bàn chuyện công tác chăng? Riêng ở dưới sân khấu đã rất hỗn loạn. Lúc đầu còn đỡ, càng về sau các ứng cử viên tên tuổi xuất hiện, đám hâm mộ cuồng ở dưới càng chen ra trước, thậm chí giẫm đạp lên nhau rớt cả xuống sông cũng có. Khiến lão xướng tên cũng phải nói như hét lên :

- Các vị các vị, mong hãy giữ bình tĩnh. Các hoa khôi đây chỉ muốn ra chào thôi, nếu bị kinh sợ thì làm sao biểu diễn cho tốt được chứ.

Theo Lăng Phong thấy thì ở trên sân khấu, cô nào cũng xinh cả. Nói thế nào đây, nếu chỉ một hai mỹ nữ cạnh nhau thì còn so sánh được, đằng này cả chục mạng, hoa cả mắt. Hoa nhường nguyệt thẹn, khuynh quốc khuynh thành, đều là mỹ nữ ngàn người chọn một, mỗi người một vẻ, khó phân cao thấp được. Mỹ nữ, nói cho cùng, chỉ đẹp không không đủ, còn cần thân phận, danh khí, tài năng, mới nổi lên được. Thậm chí mấy thứ đó không hẳn tự cô ta có, nhiều khi còn do may mắn, do ngoại lực giúp đỡ, được người ta tâng bốc gì đó.

Lăng Phong để ý ở giữa có một vị mỹ nữ có vẻ "hạc giữa bầy gà" nhất. Tuy đứng xa hắn vẫn cảm giác thái độ nàng ta khác nhất.

"Hừm, sao cứ thấy quen quen nhỉ, giống diễn viên nào kiếp trước à?"

Các tiết mục dần lên sân khấu. Lăng Phong thì liên tục thở dài.

"Đàn hát? Hừm, hơi đơn điệu."

"Múa? Ài, các chị em vẫn nên học tập chút mới mẻ đi, ví dụ múa lửa múa cột gì đó. Đơn giản hiệu quả nhất là cứ thoát y dần từng mảnh, đảm bảo không chỉ hoa mà anh em ở dưới sẽ phát cuồng ngay."

Lăng Phong quả thật nhớ mấy màn biểu diễn đẳng cấp kia, hắn là dân nghiện nhạc điện tử nặng, giá như có cái điện thoại ở đây thì tốt. Mấy tháng rồi toàn lo kiếm ăn, bây giờ chuyển sang giải trí mới thấy thời này rõ chán.

Tuy thế, cứ mỗi một tiết mục hoàn tất, thiếu gia công tử vẫn nhiệt tình vung hoa tiền tới tấp, đám sĩ tử cũng không chịu kém dâm thơ xả loạn. Có điều thú vị là hai tên Quách Lăng nhị thiếu lại khá thờ ơ, làm Lăng Phong còn tưởng mới đó đã tu thành chính quả. Nhìn kỹ lại thì không phải.

"Xem ra màn hay còn chưa đến chăng?" Lăng Phong thầm đoán.

- Thằng Ngưu, hoa đã chuẩn bị tốt chưa?

- Đã chuẩn bị thiếu gia.

- Tốt, xem bản thiếu làm thế nào chiếm được phương tâm Tô cô nương cho thằng Quách nhị kia sáng mắt ra. M* dám tranh với ông, không đủ tuổi.

- Đúng đúng, thiếu gia nhất định thắng lợi.

- Tiếp theo là Tô Đóa Nhi Tô cô nương của hoa phường Thu Cung.

- Aaa, Tô mỹ nhân lên rồiiii.

Không khí đột nhiên ồn ào hẳn, Lăng Phong cũng phải chen chúc xem chuyện gì.

"Ồ". Lăng Phong không khỏi mắt sáng lên. Tô Đóa Nhi, nàng đẹp như một đóa hoa rực rỡ. Nàng kia khuôn mặt thon dài, khoảng cách xa nên Lăng Phong không thể nhìn được rõ lắm. Tóc búi ngang, cài rất nhiều trang sức vàng, lại thêm dải lụa hồng rủ xuống tận lưng, quý phái vô cùng. Dáng người lung linh yểu điệu. Có lẽ chỉ mới 17 18t nhưng mấy chỗ kia đã to hơn tỷ muội khác nhiều rồi, bộ váy tuy nhiều lớp nhưng không che hết nổi, Lăng Phong chép miệng liên tục.

Một bộ váy tím nhạt, hoa văn rất tinh xảo màu vàng, tỏa lên vẻ quý phái, tà váy dài lung linh, quanh eo mang dải lụa hồng. Nhìn phục trang các cô gái hôm nay, Lăng Phong mới thấy phục người cổ đại trong việc phối màu áo váy, trước hắn vẫn khinh thường. Hóa ra vì hắn gặp chủ yếu toàn dân nghèo, không có tiền mua sắm thôi.

"Chậc chậc. Thế chứ, không bõ đứng mỏi chân cả buổi."

Tô Đóa Nhi nói cái gì đó Lăng Phong không nghe rõ, sau đó bắt đầu bài múa. Lúc này thì Lăng Phong chính thức bực mình.

- Đệch, không có cái màn hình lớn nào, xem thế chó nào được? Đã thế cái đám này còn nhảy nhót tưng tưng ...

- Ngươi lảm nhảm cái gì lớn đấy?

- Ta nói ngực nàng ta thật lớn, chỉ sợ đi đứng đều tưng tưng.

- Láo, dám xúc phạm Tô mỹ nữ?

- Nó nói đúng đấy, bản thiếu cũng thấy thế.

- Dạ dạ, thiếu gia chọn người dĩ nhiên phải lớn rồi.

Lăng Phong cố xem, về cơ bản hắn chả hiểu gì kỹ thuật múa, chỉ thấy vô cùng uyển chuyển và đẹp mắt thôi. Cả thân thể lẫn váy áo phối hợp tung bay khiến hắn nhìn không chớp mắt. Hóa ra cái gì cũng có đẳng cấp của nó, cái này xem ra hơn múa cột nhiều.

- 10 bông hoa cho Tô cô nương.

- Ta nói này Hoàng công tử, như điệu múa của Tô mỹ nữ mà chỉ 10 bông thôi sao, không đủ tiền thì đừng có ra vẻ, ta tặng 20 bông.

- Hừ, hai thằng nghèo, muốn chơi trội trước mặt ông sao? 50 bông.

- Thiếu gia, chúng ta chỉ có 100 bông thôi. Còn Ngô cô nương thì sao?

- Im mồm, ông khắc có chuẩn bị.

"..."

Lăng Phong thì toát mồ hôi với độ chơi của nhà giàu Tô Châu. Mới một lát Tô mỹ nữ đã nhận cả mấy trăm hoa tiền, tính ra cả mấy vạn lượng bạc, dĩ nhiên lên đầu bảng, không hổ số 1 số 2 đất Lưỡng Chiết. Đấy là còn chưa kể phần sĩ tử.

"Ài, bắn tiền cỡ này em ấy không đổ mới sợ đấy." Lăng Phong nhếch miệng nghĩ.

- Tại hạ thấy điệu múa thần tiên của Tô cô nương, đột nhiên linh cơ xuất hiện, xin được phép tặng một tiểu khúc ...

- Tiểu sinh tuy tài năng có hạn, nhưng ít nhất so với Hà huynh đệ vừa rồi vẫn dư sức hơn, xin gửi tặng Tô cô nương ...

"Lại nữa, không tiền thì cũng ba cái trò thơ ca này. Không biết phải xuyên đến thời nào thì thì mỹ nữ thích thư đồng nhỉ?" Lăng Phong nghĩ thầm buồn bực.

- Tô Đoá Nhi của Thu Cung phường. Tổng cộng 650 bông, tạm thời đứng đầu. Sau đây là Ngô Oánh Oánh cô nương của Hoa Tú Phường.

- Đây rồi, đến Ngô mỹ nữ rồiii.

Ở dưới phấn khích còn hơn vừa rồi, đương kim hoa khôi dĩ nhiên xuất hiện cuối cùng. Trong lúc xung quanh đang huýt sáo hô hào loạn xạ, Lăng Phong lại trầm ngâm.

"Hừm. Cô gái này thật đẹp quá đi. Ý, nhưng sao cứ thấy giống như gặp ở đâu rồi nhỉ?"

Nhìn sang Lăng nhị thiếu, gã ta không rống cũng chả kêu, xem ra rất bình tĩnh, chỉ có điều mồm miệng thì đang mở to ra, mắt ngây dại nhìn chằm chằm, nước miếng chảy dài. Lăng Phong xem thường thằng này, quay sang nhìn Quách thiếu gia bên kia. Khuôn mặt tuy có khá hơn, hồng hào đôi chút, có điều một tay thì đang giữ quần, "Ài", Lăng Phong suýt phì cười. Thậm chí không biết từ lúc nào Từ đại thiếu cũng đã xuất hiện, xem ra thằng này ái mộ mỗi Ngô mỹ nữ, giờ này mới thò đầu ra.

Một tiếng đàn vang lên. Cũng may đám sắc lang ở dưới còn biết thưởng thức, im lặng hẳn, nếu như cứ hét loạn lên thì khỏi nghe gì luôn.

"Ồ" Lăng Phong cảm thấy bất ngờ.

"Thật không thể quá khinh thường người cổ đại." Lăng Phong tỉnh ra ít nhiều. Hôm trước ra vẻ chém gió trước mặt Ngô Oánh Oánh kia, Lăng Phong còn thấy mình thật bá đạo thông thái, nghĩ rằng người cổ đại các ngươi hãy xem bản đại gia bay từ ngàn năm sau tới, hiểu biết hơn các ngươi một vạn tám ngàn dặm là thế nào đi.

Hắn vẫn cứ nghĩ âm nhạc thời xưa thì cùng lắm như lần trước Ngô Oánh Oánh đánh là hết cỡ.

Hôm nay Ngô Oánh Oánh biểu diễn khúc cầm không phải mới, khúc "Cung Thương Giác Trưng Vũ", lấy tên theo 5 dây trên cây cầm, nhưng nàng đánh trên cổ tranh 25 dây, ứng dụng hết những gì Lăng Phong nói hôm trước, tạo thành một khúc nhạc hoàn toàn mới với người ở đây.

Ngay cả Lăng Phong cũng thấy vô cùng mới lạ, đắm chìm vào trong đó. Mới lúc trước cũng có mấy tiết mục chơi đàn, nhưng hắn đều để ngoài tai.

Mặc dù Lăng Phong hắn chỉ thuộc loại bình thường, kỹ năng đặc dị không có, thơ ca văn vẻ không có, võ công cũng chả biết gì. Nhưng hắn vẫn luôn khinh thường người cổ đại, Lăng Phong luôn cho rằng, dù thế nào đi nữa thì kiến thức và kinh nghiệm hắn có được là vô đối ở thế giới này, đi trước tất cả. Nhưng xem ra, cái dị giới này, Lăng Phong chưa hẳn đi trước kẻ khác. Chẳng qua từ lúc đầu tới giờ, những người Lăng Phong tiếp xúc vẫn quá ít, nên chưa biết đâu là "núi cao còn có núi cao hơn". Nghĩ lại, Ngô Oánh Oánh ở bờ đê kia chẳng qua biết chút về cầm kỹ, dù sao nàng ta cũng chỉ con nhà nghèo, không được tiếp xúc học hành sư phụ tốt, không biết nhiều thứ cũng có thể hiểu. Nghe xem, vị cô nương này, căn bản hai đẳng cấp khác biệt, tiếng đàn kết hợp trầm bổng, nghe như nhiều người đánh chứ không phải một người. Lăng Phong cũng bắt đầu lắng nghe.

"Khoan đã. Đúng rồi. Ngô Oánh Oánh?" Lăng Phong bừng tỉnh. Thảo nào hắn thấy quen, chính là cái tên này.

"Chẳng lẽ là cô ấy? Làm sao có thể?" Lăng Phong cố nhìn kỹ, nếu tự kỷ ám thị là giống thì có điểm giống thật, nhưng nếu bảo khác thì rõ ràng khác. Cô gái này, phong thái hoàn toàn khác xa Ngô Oánh Oánh mà hắn gặp. Đơn thuần là giữa tiên nữ và phàm nhân, một trên trời một dưới đất. Ngô Oánh Oánh mà hắn biết, dù cho rất dễ thương xinh tươi, nhưng nàng ta không có cái kiểu cao xa sang quý vời vợi thế này. Khuôn mặt, dáng người cũng không sắc sảo diễm lệ như kia.

"Hay trùng tên?" Lăng Phong lẩm bẩm.

"Tưng", tiếng đàn cuối vang lên. Không khí xung quanh chợt tĩnh lặng khác thường, chỉ còn tiếng nước đập vào bờ rì rào.

Đại loại có vài loại tĩnh lặng. Một là các vị công tử thiếu gia đang chảy nước miếng, hai là vài vị sĩ tử đang nhíu mày tìm thơ ca để tuôn ra, ba là quay qua quay lại như Lăng Phong. Thấy tình hình im ắng, Lăng Phong buột miệng :

- Cũng tạm, có cái gì mà phải như trời trồng chứ?

Họa từ miệng mà ra, vừa nói xong hắn liền hối hận. Xung quanh đang tĩnh lặng nên câu nói thầm của Lăng Phong xung quanh đều nghe mồn một.

- Ngươi vừa nói cái gì nói lại ta nghe.

- Thằng nô tài nhà nào đây? Dám khinh thị tài năng Ngô cô nương.

Và thế là làn sóng phẫn nộ cứ thế mà lan ra, mọi người đều hận không thể một tay dìm chết trôi thằng ngu nào vừa nói. Mặc dù hầu hết ở xa đều không biết tên kia nói sai cái gì.

- Là thằng mắt đui nào? Dám nói ngực Ngô cô nương bé.

- Đùa, còn bá đạo khinh Ngô mỹ nữ mông không đủ tròn, vớ vẩn, giết hắn.

- Đúng, dìm chết hắn, đã ngu còn to mồm.

"M*, dại rồi." Chủ nhân câu nói kia thì đang toát mồ hôi.