Lăng Phong phi như bay về lại căn miếu, hắn biết trong miếu còn Bùi Thiệu Huy. Gã Lý Thành đáng ngại nhất đã bị Từ Tử Lăng bám lấy, Lăng Phong dễ dàng xử lý tên Bùi Thiệu Huy kia. Kẻ này hai lần muốn giết Lăng Phong, hắn không thể làm ngơ tiếp.
Lúc ngang qua chỗ cũ, Lăng Phong phát hiện kẻ lừa hắn ra ngoài thành đã biến mất, không để lại chút vết tích nào.
Bỏ qua kẻ kia, Lăng Phong từ từ đi vào miếu.
Ngay lúc hắn dùng thần thức kiểm tra bên trong, đột nhiên bị một luồng thần lực khác đánh ngược trở lại.
"Khai Thần Thuật? Thành Bích?"
Từ bên trong có tiếng nữ nhân :
- Ngươi lần sau có thể bỏ cái kiểu nhìn lén đó đi không?
- Chỉ huy sứ đại nhân quả nhiên thần thông a, có thể tìm đến đây.
Thành Bích đang đứng trong gian miếu, nàng bộ dáng mềm mại, một chiếc áo bào rộng bao cả thân người.
- Hừ. Ta cũng giống ngươi, bị lừa ra đây thôi.
- Hắn đâu? - Lăng Phong nhìn xung quanh hỏi.
- Chết rồi.
- Chết rồi? Chưa tra hỏi đã giết? - Lăng Phong hơi bất mãn.
- Ngươi chỉ là thân vệ cho ta, dám nói năng kiểu đó? - Thành Bích dẫu môi lên.
Lăng Phong nhìn Thành Bích, miệng nhếch lên, ánh mắt dần thay đổi.
Cứ nhìn mỹ phụ này, hắn lại nghĩ tới cảnh tượng nàng ta lõa thể, kể cả bàn chính sự gì đi nữa cũng thấy kích thích.
Nếu gặp nữ tử khác, có lẽ Lăng Phong sẽ gắng bảo trì phong độ "quân tử". Nhưng gặp Thành Bích, chướng ngại tâm lý của hắn gần như mất sạch. Nàng ta là góa phụ, phong tình diễm lệ, lại thường xuyên giở trò câu dẫn, hắn không chiếm cũng có kẻ khác chiếm. Càng nghĩ vậy, Lăng Phong càng muốn phóng túng với nữ nhân này, coi như chơi đùa giải trí.
Kiếp trước, Lăng Phong thường xuyên đi hộp đêm vũ trường, thể loại "mỹ phụ cô đơn" kiểu này hắn tiếp xúc không ít, vô cùng phong tao lại dễ dãi, đã lâu không chạm tới.
Thành Bích nhìn ánh mắt đỏ dần của Lăng Phong, hỏi một câu rất thừa thãi :
- Ngươi muốn ... làm gì?
- Nàng nói xem ta muốn làm gì? - Lăng Phong ánh mắt giảo hoạt.
Nữ nhân xinh đẹp có nhiều loại, trong đó có một loại vừa nhìn đã muốn "ăn", Thành Bích lại là hàng khủng trong loại này. Nàng ta lời nói thì ra vẻ tức giận từ chối, dáng điệu khuôn mặt lại chẳng khác nào đang mời gọi Lăng Phong. Đặc biệt đôi môi kia, đỏ mọng ẩm ướt, giống như trái dâu tây chín, hai bên cánh môi còn hơi vênh lên, khiến Lăng Phong không kìm nổi sinh kích động muốn "cắn" một miếng. Lần nọ hắn cũng bị đôi môi này hút vào không thoát ra được.
Lăng Phong bước tới, Thành Bích ngả ra sau.
- Ngươi không được ... lại gần nữa.
- Không nghĩ Chỉ huy sứ đại nhân lại có lúc yếu ớt thế này.
- Ngươi ...
Lăng Phong làm gì chịu nghe, tiếp tục ép sát Thành Bích.
Thành Bích cả người run rẩy, bởi lúc này hai người hạ thân đã dính sát nhau, nàng thậm chí cảm nhận được cái thứ "kia" của Lăng Phong đã phản ứng, còn chạm bụng dưới của mình, đầu óc nàng như nổ tung.
Hai tay Lăng Phong như gọng kìm chụp lấy hai tay nàng giữ trước ngực, Thành Bích không cách nào phản ứng. Nàng hơi thở dồn dập, cố gắng trấn định, ánh mắt nhìn Lăng Phong tỏ vẻ trách móc thù hận. Có điều cái ánh mắt vừa quyến rũ, vừa sợ hãi vừa tức giận kiểu này càng khiến Lăng Phong thêm khô nóng.
Nàng ta cô đơn lâu dài, thân thể thành thục tốt tươi lại như thảo nguyên khô cằn cần mưa làm dịu, mẫn cảm hơn hẳn nữ nhân bình thường. Chỉ riêng mùi nam nhân trên người Lăng Phong cũng đủ kích thích nàng, Thành Bích dần dà cảm thấy đầu óc nóng lên, miệng nói một đường thân thể lại phản ứng một nẻo.
Lăng Phong cúi đầu xuống.
- Ưm.
Thành Bích mắt trợn tròn, sau đó dần nhắm lại, hai tay cũng mềm dần. Nàng chịu thua, không phải thua kẻ này mà thua chính bản thân. Chưa đến một khắc thời gian đã bị nam nhân thu phục, trong lòng tuy tự chửi mình, nhưng thân thể không kìm được khoái cảm đang bốc lên.
Lăng Phong vừa mới nhấm nháp tư vị tiêu hồn kia, chuẩn bị đưa lưỡi vào "thám thính", đột nhiên cả hắn lẫn Thành Bích đồng thời mở mắt tách nhau ra.
Bên ngoài có tiếng đao kiếm, hai người nhìn nhau, bao nhiêu "mùi mẫn" đều mất sạch.
Lăng Phong lao ra ngoài, đầu bốc khói :
- M* lại là thằng nào? Lần nào cũng vậy, toàn canh lúc phá đám. Ông không giết hết chúng mày không thể.
Ở ngoài, Đại Đao đang chiến đấu cùng một tên cầm côn, xung quanh vài người đang đánh nhau.
Bỗng Lăng Phong thấy một bóng dáng quen quen, định thần lại không khỏi tròn mắt.
"Nguyệt Dung? Mật Thám tự thực sự đến Hà Bắc?"
Nguyệt Dung cũng đã nhìn thấy Lăng Phong, hơi ngẩn ra, sau đó hô lớn :
- Mau giúp ta, giết chúng.
- Giết chúng?
Lăng Phong nhìn lại, đám kia đều là người Nam phủ, đều là thân vệ bên cạnh Thành Bích, có cả đám A Tam.
"Phiền to rồi đây, chân đạp hai thuyền, chưa được lợi lộc gì đã lộ." Lăng Phong lẩm bẩm.
Nhìn Lăng Phong vẫn ngơ ra, Nguyệt Dung không khỏi khó hiểu. Nhưng nàng lại không mảy may nghi vấn tại sao Lăng Phong cũng có mặt ở đây.
- Sao ngươi còn đứng đó? Chúng là mật thám phản quân, mau hành động.
Thành Bích thong thả từ trong miếu cúi người đi ra. Nàng ta nhìn Nguyệt Dung một cái, cố ý lại gần ôm lấy cánh tay Lăng Phong, cười nói :
- Hắn dĩ nhiên phải đứng xem rồi, vì hắn là người của Nam phủ chúng ta.
Nguyệt Dung hoàn toàn quên mình đang lúc đánh nhau, cả người ngơ ngác, tay cầm kiếm buông hẳn xuống.
Kẻ khác phản bội nàng thấy bình thường, Cảnh Dương phản bội nàng thấy lo sợ, nhưng Lăng Phong phản bội khiến Nguyệt Dung có gì đó trong tim nhói lên.
Mấy ngày nay vất vả, tránh đông tránh tây xuyên chiến trường đến Hà Bắc, trên đường Hàn Nguyệt Dung vẫn tưởng tượng đủ loại tình huống gặp Lăng Phong. Nàng thậm chí nghĩ, kể cả hắn có phản bội, nhưng chỉ cần có lý do hợp lý, đại loại bị đe dọa tính mạng gì đó, nàng sẽ cho qua. Nhưng tình huống vừa rồi khiến Nguyệt Dung vừa tức vừa hận, không nói nên lời. Chính bản thân nàng cũng không hiểu vì sao, mặc dù tính ra Lăng Phong chỉ vừa vào Mật Thám tự không lâu.
Một kẻ nhìn thấy Nguyệt Dung khựng lại, gã đảo kiếm đâm tới.
Lăng Phong làm sao để chuyện như vậy xảy ra, hô lớn :
- Nguyệt Dung, cẩn thận.
Hắn quên luôn chuyện lộ danh tính gì đó. Thực tế ở đây đều dân mật thám với nhau, hồ sơ cao tầng hai bên đều nắm, lộ tên cũng chẳng mấy quan trọng nữa.
Lăng Phong vừa nói vừa thi triển Hoạt Bất Lưu Thủ, chân đạp trái phải lao tới, tung ra một chiêu Phiên Thiên Bích Địa trấn áp kẻ kia, đồng thời lúc ngang qua Nguyệt Dung đưa tay ôm lấy eo nàng ta.
Cảnh xưa kia ở bờ sông tái hiện, lần này Nguyệt Dung lại cảm nhận rõ ràng, tim nàng đột nhiên nhũn ra.
Nguyệt Dung nhìn Lăng Phong, ánh mắt vô cùng thất vọng :
- Ngươi, hóa ra thực sự phản bội. Ta vậy mà ... vậy mà ...
- Có gì nói sau, ở đây không tiện.
Lăng Phong hoàn toàn đang nói dối, nhưng Nguyệt Dung lại im lặng. Hình như nàng lại lựa chọn tin tưởng hắn.
Lăng Phong hô lớn :
- Tất cả dừng tay.
Không ai nghe thấy.
Dĩ nhiên không ai thèm nghe, vì Lăng Phong ở chỗ này chả là cái gì cả. Phe Mật Thám tự đều là thủ hạ Ưng tổ của Nguyệt Dung đem đến, phe Nam phủ đều là thân cận của Thành Bích, thậm chí vị trí còn cao hơn cả Lăng Phong.
Nguyệt Dung vẫn nằm gọn trong lòng Lăng Phong, lúc này mới tỉnh táo lại, nàng mặt hơi ửng hồng, lúng túng đẩy Lăng Phong đứng ra một bên.
Thành Bích bên cạnh nhắc nhở :
- Lăng Phong, giết hết chúng, chức phó sứ sẽ thuộc về ngươi. Ngoài ra ...
Nói nửa câu Thành Bích dừng lại, nhìn Lăng Phong liếc mắt. Cái ánh mắt kia, ý tứ không nói cũng rõ, "ngay cả ta cũng thuộc về ngươi". Lăng Phong chỉ nhìn phớt qua cũng thấy trong lòng rạo rực, lửa tình vừa bị dập xuống lại bốc lên.
Nguyệt Dung bên cạnh nhìn cảnh này, trong lòng gần như quên luôn chuyện nhiệm vụ này nọ, nói một câu "chua lét" :
- Ngươi vì mụ đàn bà này mà phản bội? Đáng sao?
- Ta ...
Đám Nam phủ xung quanh đều âm thầm nghĩ, "M*, đáng chứ sao không? Các ông ở đây toàn thế cả."
Lăng Phong đầu to như cái đấu, đang không biết nói gì thì từ sau miếu lại có tiếng ai đó :
- Lăng phó sứ, huynh làm tốt lắm. Trở về muội nhất định có thưởng.
"Gì nữa đây?" Lăng Phong mờ mịt.
Một nhóm người từ sau miếu dần lộ diện, người đứng giữa nhìn Lăng Phong nở một nụ cười vô cùng mê hồn.
Nhìn thấy khuôn mặt kia, Lăng Phong suýt nữa bị "cao huyết áp". Thành Bích lẫn Nguyệt Dung đều quay sang nhìn Lăng Phong, ánh mắt Nguyệt Dung kèm theo hỗn loạn, còn ánh mắt Thành Bích lại kèm vẻ "thú vị".
Người xuất hiện là Mộc Hàm Yên, Kim Quốc Thiên Sách Nội thần.
Cái căn miếu lụp xụp này, cả chục năm chả ai ngó tới, chỉ nhoáng cái đã tập trung ba siêu cấp "cường nữ", đáng ra cách đó vài dặm trong Đại Danh còn có một Lăng Vân, chỉ tiếc không tham dự được.
Có điều, "Lăng phó sứ" là gì? Lăng Phong từ lúc nào xưng huynh muội với "mỹ nữ điên điên" kia?
Xung quanh một đám nam nhân nhìn Lăng Phong đầy vẻ ghen tỵ.
Nguyệt Dung dáng chuẩn lung linh, Thành Bích phong tư trác tuyệt, còn vị mới tới kia thì gần như tiên nữ giáng trần. Các "quý ngài" ở đây đánh nhau bở hơi tai, trong đó không thiếu phần muốn thể hiện với mỹ nữ, rút cục chả ai để ý. Trong khi thằng nhãi kia cứ đứng một chỗ, ngơ ngơ ngác ngác, thế quái nào ba phương mỹ nữ đều tranh giành hắn.
Quả nhiên xã hội vẫn quá bất công, người lao động không đươc trả công thích đáng, yêu cầu cách mạng đã đến lúc gấp gáp.
Bị địch ý khắp nơi bao trùm, Lăng Phong mồm miệng méo xệch.
"Các huynh đệ, ta cũng không biết a. Chắc ... do số đi."
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!