Chương 156: Độc nhất thiên hạ

Lăng Phong chầm chậm tiếp cận ngôi miếu.

Dùng thần thức hắn đã biết bên trong có khoảng chục người chờ sẵn, còn bố trí nỗ tiễn lại không nhìn ra hết. Dù sao khoảng cách còn xa, thần thức Lăng Phong cũng không phải cái radar cỡ nào cũng quét được.

Từ Tử Lăng ôm kiếm rảo bước theo sau, vừa đi vừa nói :

- Ngươi biết bên trong có mai phục, còn muốn chui vào?

- Vừa rồi có tên nào đó tự nguyện làm hộ vệ cho bổn đại hiệp, ta đang muốn xem bản lĩnh hắn ra sao?

Từ Tử Lăng cười khinh :

- Ta nói kẻ nào bị ta nhắm trúng, ngoài ta ra không ai được giành. Không hề nói sẽ bảo vệ cho ngươi.

- Ý nghĩa khác nhau sao? - Lăng Phong quay lại hỏi.

- Dĩ nhiên khác. Ngươi chui vào đó bị đâm gần chết, ta bồi một kiếm, vậy vẫn tính ta là người kết thúc.

Lăng Phong giơ ngón giữa.

Vừa rồi Từ Tử Lăng xuất hiện khiến Lăng Phong không khỏi lo lắng.

Phía trước một đám đang chờ sẵn, sau lưng lại thêm một kẻ đòi "ám sát" mình, chuyện này chả hay ho gì. Chỉ buồn cười là tên họ Từ không phải đến đánh hôi, ngược lại khệnh khạng nói mình đã chọn giết ai, trừ gã ra không ai được giết, làm Lăng Phong dở khóc dở cười.

Độ "điên" của kẻ này khiến Lăng Phong dần dà mất cả đề phòng, thậm chí xem như bạn đồng hành.

- Ngươi rời nhà lần này lần thứ mấy?

- Rời nhà? Lần đầu. - Từ Tử Lăng không hiểu, hỏi lại.

"Thảo nào."

Lăng Phong hỏi tiếp.

- Ngươi trong nhà có mấy huynh đệ?

- Ngươi hỏi làm gì? - Từ Tử Lăng khỏ hiểu hỏi lại.

- Võ công "cao cường" như ngươi, chắc làm đại ca. - Lăng Phong không đáp, trái lại vờ nói.

Từ Tử Lăng đáp :

- Từ gia ta người nào cũng võ công cái thế, ta tuy đứng thứ năm nhưng võ công xem như ... đứng đầu.

- Cái tên Từ Nguyên kia mà cũng gọi "võ công cao cường"? - Lăng Phong châm chọc.

- Từ Nguyên? Hắn thì liên quan gì đến nhà chúng ta? Thương nhân ti tiện.

"Xem ra cùng tộc khác chi."

Lăng Phong liếc mắt vào trong miếu nói :

- Trong một phân thời gian, đám trong kia ngươi giết được bao nhiêu?

- Việc gì ta phải giết chúng?

- Ví dụ thôi.

- Tất cả. - Từ Tử Lăng không thèm suy nghĩ nói luôn.

- Ta nói này Từ tiểu đệ, bốc phét nó cũng có mức độ thôi, quá nhiều rất ngán, ngươi hiểu không?

- Ai nói ta bốc phét? - Từ Tử Lăng không cho là đúng.

Lăng Phong chỉ vào trong thách thức :

- Vậy được, nếu ngươi trong ba phân thời gian giết được hết đám trong kia, ta đứng luôn ở đây cho ngươi muốn làm gì thì làm.

Nói xong Lăng Phong hơi hối hận, lỡ đâu tên họ Từ này có sở thích biến thái nào đó, đại loại "hiếp xong giết" này nọ, Phong ca đảm bảo sẽ lật mặt hủy kèo.

- Không chút hứng thú. - Từ Tử Lăng nghiêng đầu nhìn trời, ra vẻ khinh thường.

- Vậy ý ngươi thế nào?

- Một phân là đủ.

Lăng Phong suýt nữa phì cười.

Tên họ Từ này, người thì lớn nhưng đầu vẫn trẻ con. Xem ra làm ngũ đệ trong nhà, có chút bản lĩnh nhưng bị cưng chiều tâng bốc thái quá, lần đầu ra giang hồ không xem ai ra gì, có điểm đáng yêu.

Lăng Phong dĩ nhiên không muốn tự chui đầu vào bẫy, nhưng có một thằng "điên" đi thay, hắn rất vui vẻ đồng ý. Ngoài ra, nhân đây xem thử tên bốc phét này thực lực bao nhiêu.

Từ Tử Lăng vừa định đi vào, Lăng Phong đã chặn lại nói :

- Khoan. Chúng ta còn chưa giao kèo, nếu ngươi thất bại thì sao?

- Không bao giờ có chuyện đó. - Từ Tử Lăng mắt không thèm liếc, vẫn tiến tới.

- Từ lão đệ, lại bốc phét rồi. - Lăng Phong lại châm chọc.

- Hừ, ngươi sao phiền vậy. Nếu ta thất bại, đi theo làm hộ vệ cho ngươi một năm.

"Vù."

Nói rồi Từ Tử Lăng nhanh như cắt lao vào trong miếu.

- Này, nói trước tiền lương ta không trả đâu, tự ngươi ...

Lăng Phong chỉ nói được nửa câu, vì nửa câu sau hắn phải nuốt vào.

Cảnh tượng trong miếu khiến Lăng Phong trợn mắt há mồm.

"M* nó, hóa ra quả thật lợi hại. Biết vậy bắt hắn hứa hộ vệ cho ta năm năm. Không, cả đời luôn."

...

Một phân thời gian tương đương 15 giây.

Chỉ trong 15 giây, Lăng Phong mới biết tên "trẻ con vênh váo" Từ Tử Lăng kia bốc phét là có cơ sở cả.

Chục tên mai phục trong miếu đều lên sẵn nỗ tiễn, chỉ chờ đối phương vào cửa sẽ đồng loạt bắn. Trong số chục cây nỗ, vẫn có phân nửa kịp phát tiễn, nhưng không cây nào trúng đích, bởi Từ Tử Lăng tiến vào ở tư thế khác hẳn người thường, đám mai phục hoàn toàn bất ngờ.

Lúc vừa đến cửa, Từ Tử Lăng búng người lộn tròn vào, sau đó chân đạp vào không trung, thân người đổi hướng trên không, tưởng như có một sợi dây kéo hắn vậy. Thân pháp này khá tương tự loại Trương Quân Bảo từng thi triển, ngoại trừ tư thế có đôi chút khác biệt.

5 giây đầu tiên, cứ mỗi một giây Từ Tử Lăng lại xử lý ít nhất một kẻ địch. Điều đáng nói nhất, cây Quân Tử Kiếm của hắn chưa hề rời khỏi bao, Từ Tử Lăng chỉ sử dụng bao kiếm để giết địch.

Lăng Phong bên ngoài nhìn hết trong mắt mà toát mồ hôi.

Dù Lăng Phong cũng khá tự tin, nhưng nhìn màn biểu diễn trong kia, hắn tự biết nếu mình so chiêu với Từ Tử Lăng, chỉ có chưa đến ba phần thủ thắng. Cái khả năng "đạp không" kia, Lăng Phong vừa học được một chút da lông, nhưng so với tên trong kia cứ vèo vèo qua lại, Lăng Phong biết mình vẫn kém nhiều.

Lúc này, bên trong có tiếng hét :

- Khá lắm thằng nhãi, xem chiêu.

"Coong"

- Haha, lâu lắm ông đây mới có đối thủ như ngươi.

Lý Thành xuất hiện, gã phừng phừng chiến ý, hú hét điên cuồng. Từ Tử Lăng ngược lại không nói gì.

- Rút kiếm ra đi. - Lý Thành hét lên.

Hai bên qua lại khoảng chục chiêu. Đúng giây thứ 15, Từ Tử Lăng rút ra ngoài.

- Chạy đâu? - Lý Thành đuổi theo.

Lăng Phong đang mang tâm lý "xem phim", chẳng ngờ diễn viên chính bỏ phim trường phi ra ngoài, đã thế còn nhằm đúng hướng đạo diễn phóng tới.

"Chuyện gì? Tên họ Từ kia thua?" Lăng Phong giật mình, vừa rồi màn show-off của anh Từ quá "đỉnh cấp", nhưng cái tên hú hét trong kia lại khiến họ Từ bỏ chạy, Lăng Phong không nghĩ nhiều, hắn cũng quay đầu chạy.

Giữa đồng trống có ba tên đuổi nhau, tên ở đầu cắm đầu cắm cổ, tên thứ hai chạy kiểu thong thả, còn tên cuối vừa giơ đao vừa hét.

- Đứng lại, đang đánh hay tại sao bỏ chạy? - Tên ở cuối hét lớn.

- Hết giờ. - Tên thứ hai đáp.

- Hết cái gì ... giờ?

- Ngươi đánh thua hắn? - Tên ở đầu ngoái đầu lại nói.

- Nói đùa? Ta chỉ tiếc cái bao kiếm, lúc rời khỏi nhà cha ta căn dặn không được làm hỏng.

- V*, vậy tại sao ngươi lại chạy?

- Ta phải hỏi tại sao ngươi chạy mới đúng?

- Ta thấy ngươi phi từ trong ra, ta đành chạy trước.

- Còn ta thấy ngươi đột nhiên chạy, ta cũng chạy theo thôi.

- Ôi m*, thua.

Lăng Phong mặt mày đen thui.

- Ngươi nói một phân thời gian là giết hết, bây giờ ba phân thời gian vẫn còn một tên đuổi ra.

- Hừ, ta làm sao biết có thằng biến thái kia, m* nó cái bao kiếm của ta là hàng quý hiếm, đánh lên người hắn vài cái nữa bong tróc, ngươi đền được không?

- Ta còn tưởng ngươi rất coi trọng mặt mũi.

- Mặt mũi dĩ nhiên quan trọng, nhưng tiền vẫn quan trọng hơn. Ngươi có biết cái bao kiếm này bao tiền không?

- Bao nhiêu?

- Nó trị giá ... ta cũng không biết nữa.

- V*, vậy cũng nói. - Tên chạy đầu suýt vấp chân ngã. - Dù sao ngươi cũng thất bại, từ giờ làm hộ vệ cho ta.

- Hộ vệ thì hộ vệ. Có điều hết một năm, ta sẽ giết ngươi.

- Hừm, thằng điên. - Lăng Phong chửi.

- Hai thằng kia, chọc ông tức còn ở đó tán gẫu, xem chiêu.

Lý Thành ở phía sau hơi thở phì phò, hai chân bật mạnh, cả thân người bay trên không, đao trong tay chém ngang ra trước.

Lăng Phong ngay lập tức dùng Hoạt Bất Lưu Thủ né đao, muốn vòng ra sau Lý Thành.

Chẳng ngờ gã kia trông to béo nhưng không hề chậm, lộn người trên không vung đao xoay tròn, Lăng Phong khá chật vật lùi ra sau.

Đao pháp của Lý Thành khá giống Mộc Sinh, thế chân vững chãi, thế đao như núi đè, tuy không được nhanh gọn như Đại Đao, nhưng ra chiêu nào đều khiến đối thủ phải toàn lực chống đỡ không thể phá. Ngoài ra Lý Thành hơn Mộc Sinh ở độ cuồng, gã ra chiêu đao nào đều cầu thắng bất kể sinh mạng, ngay cả Từ Tử Lăng cũng phải lùi vài bước.

- Này, ngươi đánh nghiêm túc chút đi, cái bao kiếm kia hỏng thì đúc cái khác a.

- Ngươi thì khác gì ta? Rõ ràng có phi đao cũng không thèm dùng.

- Phi đao này một cây cả chục lượng bạc, chúng ta đang hai đánh một đem ra dùng không phải phí phạm sao?

- Kiếm của ta thiên hạ chỉ có một cây, phi đao của ngươi muốn đúc là đúc, sao có thể so sánh.

- Hai thằng mày nói ít thôi, đao của ông thiên hạ cũng chỉ có một cây, thằng nào bị nó chém chết là phước đức tám đời đấy.

"Choang."

- Phải rồi, hai vị anh hùng "thiên hạ chỉ có một" hay là cứ so chiêu với nhau đi nha, xem bên nào mới đáng độc nhất.

- Vậy ngươi cút. - Lý Thành hét lớn.

- Đi ngay đây. Từ lão đệ, cảm phiền chăm sóc hắn, ta có chút việc riêng.

"Coong."

- Khoan, nếu không có tiền, ta không làm. - Từ Tử Lăng giơ bao kiếm, vừa đỡ đao vừa nói.

- Về nhà tính sau. - Lăng Phong bỏ lại một câu trong không khí rồi phi đi mất.

Trở lại căn miếu.

Bùi Thiệu Huy mặt mày xanh lét, gã biết Lăng Phong có võ công, nhưng không nghĩ lại lợi hại đến vậy. Vừa rồi chỉ vài cái nháy mắt cả tiểu đội nỗ tiễn đã bị xử đẹp.

Nhưng đáng sợ nhất, lúc gã quay ra sau kiểm tra đội thứ hai, phát hiện tất cả đều đã bị giết chết, kẻ nào cũng bị một đao cứa ngang cổ. Bùi Thiệu Huy mồ hôi chảy ròng ròng, rõ ràng Lăng Phong đi vào từ cửa trước, làm sao phía sau cũng bị giết?

Lần này Bùi Thiệu Huy tính kế người khác, muốn một vố ôm gọn, thật không ngờ bị tính ngược lại, đến giờ vẫn không biết ai làm.

Bùi Thiệu Huy nhìn trái phải, quyết định âm thầm rời miếu.

Vừa bước chân ra ngoài chuẩn bị lên ngựa, gã đã thấy có vài người chờ sẵn, một người mang áo bào cười nói :

- Bùi Tả sứ, đi vội vậy?

Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!