Chương 14: Cần bị đuổi khỏi Giang Nam

Mùa đông đã sắp hết. Lăng Phong tới cái thế giới này cũng đã xấp xỉ ba tháng rồi.

Gió thổi nhẹ, mang theo chút khí lạnh và hương vị cổ kính. Tô Châu một màu xanh lục, năm nay tuyết không rơi. Ở một góc nhỏ bên sông, khung cảnh còn đẹp hơn khi có một thân ảnh lung linh.

Ngô Oánh Oánh mấy hôm nay mỗi sáng đều vô tình hữu ý đi ra sau nhà, nàng giống như thành thói quen chờ hình bóng kỳ quái nào đó chạy qua đây. Thậm chí còn cố gắng tu chỉnh trang điểm nhẹ nhàng. Chỉ một chút, nàng sợ nếu nàng thực sự ăn mặc tỉ mỉ, người kia sẽ không nhận ra.

Ngô Oánh Oánh cũng dành thời gian làm lại một lần món cháo gà kia, gà chặt có hơi khó, phải nhờ Hồng phụ nhân cạnh bên, nhưng bát cháo thì nàng tự làm được, nàng nghĩ nó cũng khá ngon rồi. Lúc đó Oánh Oánh vui vẻ vô cùng, nàng còn tưởng tượng cả cảnh mình hếch mũi lên nhìn hắn ăn món này và khen nàng nấu ngon nữa. Mấy ngày nay lúc nào cũng bị hắn ta chỉ trỏ bảo nàng cái gì cũng không biết, khiến nàng rất không phục.

Thời gian này với Lăng Phong phải nói là không tệ, hắn đã trở thành con cháu trong Lăng phủ, còn là thuộc dòng nào chi nào hắn cũng chả buồn quan tâm, Lăng phủ cũng chả mấy ai soi mói, hàng năm đều có vài tên "con cháu" không biết từ đâu lòi ra tới xin việc. Công việc Lăng Phong là thư đồng cho Lăng Hải, nhưng tên Nhị thiếu gia này căn bản một khắc đọc sách cũng không có, đâm ra làm thư đồng như Lăng Phong không khác gì vô công rỗi việc cả, đến tháng lại có tiền, việc thế này ai cũng muốn, mấy tên hạ nhân còn nhìn với ánh mắt ghen tị.

Nói đến tiểu mỹ nữ Ngô Oánh Oánh này, Lăng Phong rất thích trò chuyện với nàng, đúng hơn là hắn chém gió, còn nàng hỏi chuyện. Người đẹp, cho hắn ngồi ngắm không cả ngày cũng đã thú vị rồi. Mặc dù trong nhà hắn còn một vị mỹ nữ khác, Khương cô nương, nhưng cô gái này quá nội tâm, lúc nào cũng một bộ dáng tránh hắn không hiểu vì sao, khiến Lăng Phong lúc đầu cũng muốn nói chuyện đôi chút, về sau nản dần đều. Thôi thì mỹ nữ sáng ngắm một vị, chiều nhìn một vị, phúc đức như thế cũng quá đủ với một tên thư đồng như Lăng Phong rồi.

Hôm nay Ngô Oánh Oánh đem cổ tranh ra biểu diễn, nàng muốn chứng minh cho hắn biết mình không phải nữ nhân vô dụng.

Có điều, Lăng Phong ngồi nghe một lúc buông một câu, lại chả phải tâng bốc khen ngợi gì :

- Nghe cũng tạm. Nhưng nói cho nàng biết nhé, ở quê hương ta, cái thể loại nhạc đơn âm này, căn bản không ai nghe nữa.

Ngô Oánh Oánh hơi đỏ mặt, thậm chí tức giận.

Hắn có thể nói nàng nấu ăn tệ, nhưng đến đàn mà hắn cũng chỉ nói tạm, còn nói chỗ hắn không ai nghe, thì có hơi đụng chạm tự tôn của nàng quá rồi. Riêng về tấu đàn, Ngô Oánh Oánh bấy lâu nay luôn trên đỉnh cao, kể cả không phải thiên hạ đệ nhất cũng là hàng khủng, làm gì có kẻ nào dám chê chứ.

- Không biết Lăng công tử có thể chỉ giáo đôi chút? - Ngô Oánh Oánh hơi sẳng giọng nói.

- Haha, dỗi sao? Được thôi. Mặc dù cái kiểu đàn này của nàng ta chưa sờ qua bao giờ, nhưng đều bộ dây cả, chắc cũng tương tự đi.

Lăng Phong dĩ nhiên nhìn ra cô nàng này đang tự ái, hắn chỉ cười nói. Hắn kiếp trước cũng học qua guitar, còn cả piano. Tất nhiên rồi, thằng nào muốn tán gái thời trước không học qua guitar chứ. Lăng Phong cũng chỉ biết chút ít, học thuộc vài bài cơ bản, nhưng lại chả có em nào để thể hiện cả, đều có thằng khác giành mất. Ngược lại, bản thân Lăng Phong đánh đàn thì không đâu ra đâu, nhưng chém gió thì vô đối. Có điều, người ta nói, một người học qua guitar và piano, thì chơi được hầu hết nhạc cụ.

- Ta có thể thử cây đàn của nàng chứ?

- Thử? - Ngô Oánh Oánh nhìn hắn. Chiếc đàn này, trước giờ là bảo vật của nàng, chưa ai khác đụng vào.

- Không cho ta đụng vào làm sao mà chỉ nha.

- Ngươi cẩn thận, mấy hôm nữa ta còn dùng đến nó. - Ngô Oánh Oánh lưỡng lự.

- Mỹ nữ cứ yên tâm đi.

Nói rồi Lăng Phong tiếp cây đàn qua. Thật nặng, hắn lần đầu sờ đến cái thể loại đàn cổ to đùng thế này. Cây cổ tranh này màu gỗ sẫm, tổng cộng đến 25 dây. Thử qua từng dây, Lăng Phong nhận ra hình như chỉ có 5 quãng 5 nốt, thiếu mất 2 nốt, có lẽ phải dùng thêm tay trái.

Ngô Oánh Oánh hiếu kỳ nhìn người này, lúc đầu nàng muốn cười, vì thấy hắn cứ như trẻ con nghịch đàn, cứ đánh tới đánh lui mấy dây không ra giai điệu nào, nhưng nhìn hắn thực sự chăm chú, nàng cũng dần nghiêm túc.

Lăng Phong dĩ nhiên nhìn ra chút gì đó mới dám chém gió. Hắn nghe qua cũng thừa biết Ngô Oánh Oánh là đỉnh cấp về thứ này, tuy nhiên trước mặt mỹ nữ kiểu gì cũng phải tỏ vẻ một chút, hơn nữa hắn đúng có biết chút ít thật. Cách chơi đàn của Ngô Oánh Oánh là kiểu cổ điển, chỉ có móc và vê dây nhiều ngón bằng tay phải, tay trái gần như chỉ để chỉnh cao độ.

- Ở chỗ quê hương chúng ta, ta thấy còn có kiểu chơi hợp âm ... Hợp âm sao? Ví dụ mấy dây này.

- Ngoài ra còn có thể kết hợp âm trầm một chút, nàng đánh lại bài vừa rồi đi, ta thử cho nàng xem.

- Nếu tiết tấu nhanh, có thể bịt hoặc chặn dây thế này ... thế này nữa ...

Lăng Phong biết kỹ thuật hợp âm và âm trầm mãi đến khi âm nhạc phương Tây gia nhập vào mới có, nên chắc chắn hiện tại không ai biết. Hắn từng nghe qua mấy bản phối của Châu Kiệt Luân, thậm chí nhạc Adele đánh bằng đàn cổ tranh, nên biết rõ điều này.

Mặc dù Lăng Phong nói thì hay, nhưng thọc tay vào thì đôi chỗ hỏng bét. Tuy nhiên, Ngô Oánh Oánh là dân trong nghề, nàng chỉ cần hiểu ý tưởng là biết tên Lăng Phong này muốn nói cái gì. Kể cả nàng không hiểu "hợp âm" là gì, nhưng thiên tài có cách lý giải của thiên tài, Ngô Oánh Oánh tự mình cũng có thể tìm ra một khái niệm tương tự cho nó. Nàng từ giận dỗi dần dần chuyển sang trầm mê vào. Bất kỳ ai khi đã đam mê thứ gì, lúc đầu muốn giỏi như người đi trước, sau đó vượt qua, sau cùng là sáng tạo ra cái mới. Cái này chính là cái mới. Nếu làm tốt, không chừng nàng sẽ lưu danh về sau.

Lăng Phong nhìn cô gái này quên hết xung quanh tập trung vào chiếc đàn, thi thoảng còn quay qua hỏi hắn. Lăng Phong chỉ cười cười, nàng hỏi gì đáp nấy. Thực tế hắn chỉ biết tí da lông, cũng không muốn giữ làm của riêng làm gì. Nhưng Ngô Oánh Oánh vẫn nghĩ hắn giấu nghề không chịu nói hết. Nàng tuy thế cũng không giận, những tuyệt kỹ thế này, người ta chịu nói ra đã tốt.

Giống như hai người bạn, chỉ có điều là nam và nữ, lại còn mỹ nữ, quả hiếm có. Bình thường cặp đôi kiểu này, nam chắc chắn là gay.

Chỉ là, tên Lăng Phong gà mờ này, căn bản không biết mình đang ngồi cùng ai.

Ngô Oánh Oánh, cái tên này chỉ cần hắn bước ra đường lớn phía trước hỏi một cái, gần như ai cũng nghe qua. Tài nữ đầu bảng của Hoa Tú phường.

Hoa Tú phường, cùng với Thu Cung phường là hai nữ phường lớn nhất Tô Châu, thậm chí cả Giang Nam này. Nghe qua còn tưởng chốn thanh lâu kỹ viện? Thực ra hai nơi này kinh doanh rất nhiều thứ khác, thành cả một hệ thống, gồm cả đổ phường, chọi phường, thanh lâu, thuyền hoa, tiệm rượu, tiệm ăn. Nói chung gần như mọi dịch vụ giải trí ở Tô Châu đều bị cả hai "tập đoàn" này nắm gần như toàn bộ, còn lại chỉ để chút canh thừa cho vài kẻ làm ăn lẻ. Thu Cung phường có Dương tri châu chống lưng, còn Hoa Tú phường của Ngô Oánh Oánh thì không rõ ai đằng sau.

Oánh Oánh là tài nữ duy nhất trên tầng bốn - tầng cao nhất của Phượng thuyền, hoa thuyền số một Thái hồ.

Nàng không hề liên quan gì đến mấy thanh lâu của Hoa Tú phường, mặc dù cùng một hệ thống. Nói chung nó giống như phân chia đẳng cấp vậy. Trong thành này, danh khí của nàng có lẽ chỉ dưới mấy vị đại quan, tộc trưởng. Nếu nói riêng trong cánh công tử thiếu gia, nàng là lớn nhất, thần thánh nhất, mấy lão già kia cái gì Dương tri châu với chả Mạc tướng quân đều là con rệp hết.

Hồng bài của mấy thanh lâu kia, cao mấy cũng là kỹ nữ, không đủ tiền thì thêm tiền, không đủ quyền thì kéo thêm chỗ dựa, rồi cũng sắp xếp lên giường được hết.

Nhưng tài nữ thuyền hoa như Oánh Oánh lại là một chuyện hoàn toàn khác, nàng muốn cùng ai uống trà, vậy thì không cần chi phí cũng có thể, nàng không muốn nói chuyện với ai, vậy thì mặc kệ người tiền tài cỡ nào, quan vị ra sao, cũng chỉ vô ích.

Dân gian xem nàng gần giống với những sĩ tử có danh phận. Tuy cũng có kẻ đồn thế này thế kia, nào là hình như Dương tri châu, Từ đại thiếu gia, Thái Minh tài tử, thậm chí còn tận võ lâm cao thủ đã từng ghé khuê phòng nàng ta. Chẳng qua đều "ăn không được thì đạp đổ", mấy kẻ tung tin này biết mình không có cơ hội, nên tìm cách khinh nhờn mỹ nữ, ra vẻ nàng ta cũng thường thôi, ta đây chả cần. Thực ra trong lòng đám này đều chảy hết các loại nước ra rồi.

Oánh Oánh nổi bật như vậy, một là vì nàng quá xinh đẹp. Điều này chả có gì bàn cãi, nàng cùng với Tô Đóa Nhi của Thu Cung phường là hai mỹ nữ nhất nhì của Tô Châu, thậm chí cả Giang Nam cũng không sai. Ai hơn ai vậy còn tùy vào mắt nhìn của từng người, dù sao không phải sắc lang nào cũng có sở thích giống nhau. Oánh Oánh giống như một vị muội muội cạnh nhà, khiến ngươi thấy muốn gần gũi, nhưng rồi lại đột nhiên mông lung như một tiên nữ không nhiễm bụi trần. Trái ngược với Đóa Nhi, nàng kia thì có vẻ hơi sắc sảo, xa vời, rất giống với kiểu diễn viên hạng A thời hiện đại.

Thứ hai, là bởi tài năng của nàng. Ngươi có biết bài "Thái hồ vịnh" do ai sáng tác? Không biết? Ngươi có biết "Thủy khúc" ai phổ nhạc, ai đánh đàn? Cũng không rõ? Vậy thì mới ra khỏi Giang Nam đi thôi, ngươi không thuộc về nơi này rồi.

Lăng Phong chính là thể loại cần bị đuổi khỏi Giang Nam này. Hắn chả biết gì cả, còn đang ngồi chê đệ nhất tài nữ.