Chương 13: Thân phận đầu tiên

Cố gái chần chừ nhìn Lăng Phong một lúc rồi hỏi.

- Ngươi ... tên gì?

- Lăng Phong. - Lăng Phong đáp ngay, tên hắn cũng chả có gì bí mật.

- Ngươi ... là đầu bếp?

- Đầu bếp? Cô nương đùa sao. Tại hạ không dối gạt cô nương, tại hạ nghề nào cũng thông, kỹ nào cũng giỏi, giang hồ đặt biệt hiệu gọi là siêu nhân đấy.

Lăng Phong vẫn ăn, tiện thể bốc phét, trò này hồi trước tán gái hắn tự cho là rất giỏi, lúc nào cũng đem ra dùng, có điều hỏa hầu hình như không đủ, toàn bộ đều thất bại, không em nào mắc câu.

- Hìhì. - Cô gái lại cười, tuy không hiểu cái từ "siêu nhân" kia, nhưng thấy thoải mái với sự vui tính của hắn. Trước kia cũng rất nhiều tài tử công tử bốc phét chém gió trước mặt nàng, nhưng chưa bao giờ nàng thấy vui vẻ kiểu này.

- Lăng ... đại ca, ngươi ở gần đây à? - Cô gái tiếp tục hỏi, nàng không biết xưng hô thế nào với hắn, thiếu gia công tử gì đó chắc chắn không phải. Hai má lại ửng đỏ lên, lần đầu tiên nàng tò mò muốn biết về một nam nhân khác, bình thường bọn họ đều tự khoe ra từ đầu.

- Rất gần, Lăng phủ.

- Ồ, là hạ nhân Lăng phủ, lại còn họ Lăng, vậy chắc cũng có tí thân phận. - Nàng tự nhủ.

Hai người trò chuyện đôi chút, Lăng Phong đôi khi pha trò. Dù sao đi từ kiếp sau, chuyện thời đại này thì đúng là hắn ngu thật, nhưng điều mới lạ vặt vãnh hắn vô cùng nhiều. Nàng ta vừa nghe vừa hỏi, không khí rất vui vẻ.

Nữ nhân, một khi đã tò mò về một nam nhân khác, thì rất dễ rơi vào "thiên la địa võng". Nhất là khi xung quanh đang có một loạt nam nhân cùng một kiểu, tự nhiên lọt ra một người thú vị.

Nhoáng cái đã gần trưa, Lăng Phong nửa đùa nửa thật cười nói :

- Thôi, không làm phiền mỹ nữ vụng về, ta phải về, kẻo bị trừ lương thì toi.

- Ta ... tên Oánh Oánh. - Cô gái nghĩ ngợi một lúc, nói với theo.

- OK, Ngô Oánh Oánh mỹ nữ. - Lăng Phong quay lại cười, giơ tay làm động tác ok, tỏ vẻ đã biết.

Động tác và câu chữ kỳ cục của hắn khiến Oánh Oánh đứng ngây ra một lúc, chờ Lăng Phong đi khuất, nàng mới nhoẻn miệng cười. Hắn tạm biệt mà còn ngầm khen nàng đẹp, lại bảo nàng vụng về. Nữ nhân thông thường cả đoạn văn ngươi diễn thuyết bao nhiêu nàng cũng không buồn để ý, nhưng chỉ cần có một đoạn đụng đến nhan sắc là họ sẽ bắt sóng cực nhanh.

"Kỳ quái. Hắn không biết tên ta." Bỗng Oánh Oánh hơi ngạc nhiên nghĩ lại.

"Cũng có thể do hôm nay ta ăn mặc thế này, lại có chút chật vật." Nàng tự nhủ.

...

Tại Nam Tống này, trọng văn khinh võ, chứ đừng nói là buôn bán. Thương nhân trong xã hội này là tầng lớp thấp nhất, có lẽ chỉ hơn làm thuê hoặc nô tài. Nếu đã là thương nhân, kể cả có giàu nứt vách thì bước ra đường vẫn không bằng sỉ tử, đặc biệt sĩ tử có danh phận.

Lăng gia cho dù làm giàu mấy đời, nhưng lúc nào cũng muốn con cháu trong nhà có người đi vào đường quan tước, kể cả làm một chức nhỏ bé ở cái xó nào đó cũng đủ. Nghe nói phải ba đời trước có một vị từng làm huyện thừa ở tận Kiếm Nam. Thế hệ này của Lăng gia đang trông chờ vào Nhị thiếu gia Lăng Hải, Lăng gia lần này gần như quyết tâm đổ vốn liếng cho tên này đi vào con đường làm quan.

Nói đến "niềm hy vọng" Lăng Hải, tên này ở Tô Châu cũng tí tên tuổi, cũng tự xưng "tài tử", có điều chữ tài ở đây là trong "tài lộc" đi.

Lăng Hùng đang ngồi trong thư phòng. Lăng gia cũng như bao nhà khác, có tiền cũng cố xây một cái phòng đọc sách, lại còn bỏ tiền kiếm vài bộ sách bức tranh có giá đem về chưng cho có không khí.

- Lão gia. - Phong quản gia đi vào nói.

- Chuyện gì? - Lăng Hùng mắt lim dim dựa vào ghế ngồi, mệt mỏi trả lời.

- Thằng nhóc kia muốn gặp ngài.

- Thằng nhóc nào?

- Là tên Lăng Phong.

- Lăng Phong? Thằng nhãi đấy thì có chuyện gì nói với ta?

- Hắn nói chuyện của mẹ con hắn.

- Vậy sao? Cho hắn vào đi.

Lăng Hùng mở mắt, nhắc đến Lâm Nghi Anh lão mới tỉnh ra đôi chút, liền giả vờ cầm bút lông lên viết viết.

"M**, toàn con buôn bày đặt sách vở", Lăng Phong đi vào thấy cái cảnh tượng kia, suýt phun ra.

- Không nghĩ Nhị lão gia lại còn có hứng thú này?

- Ta lâu nay vẫn yêu thích đọc sách làm từ, nếu không bị việc buôn bán quấn thân thì có lẽ cũng sẽ đầu tư một chút.

"Ngất mất." Lăng Phong suýt nữa ngả ngửa. Lão Hùng không ngờ được thể chém gió kinh quá.

- Ngươi có chuyện gì? Không đủ ăn? - Lăng Hùng không buồn nhìn, hỏi qua loa.

- Làm gì có, ngược lại. Vì ăn hơi nhiều nên mới qua đây gặp Nhị lão gia thì đúng hơn. - Lăng Phong cố nhịn nói.

Lão già này nói bừa cũng rõ thâm, vừa rồi chẳng phải chửi hắn ăn bám sao? Lại nói, không vì lão ta cứ úp úp mở mở, khiến Lâm Nghi Anh cứ bắt Lăng Phong nán ở lại Tổ Châu, hắn cũng chả thèm ở chỗ này mãi. Hắn không quen cái kiểu ngồi chơi xơi nước vô tích sự thế này.

Lăng Phong tự nhiên ngồi xuống đối diện. Lão Hùng vờ không thấy, hắng giọng nói :

- Muốn nói gì thì nói, ta còn phải viết nốt.

- Chuyện ngài nói lần trước, rút cục định thế nào?

- Chuyện gì?

- Công nhận ta là thiếu gia Lăng gia.

- Ta có nói đến hai chữ thiếu gia sao?

Lăng Hùng khinh thường nghĩ thầm. Thằng nhãi này hóa ra cũng vội không chịu nổi, chạy tới đây đòi danh phận. Nếu là Lăng Chiến còn sống, may ra còn có cơ hội, nay lão ta chết rồi, ở đó mà tưởng bở.

Lăng Phong trái lại không bất ngờ, hắn không muốn vòng vo với lão già này mới nói thẳng toẹt ra từ đầu. Cái này giống như một kiểu trả giá giao dịch, nếu ngươi không có thời gian ngồi chờ, vậy thì phải trực tiếp ngả giá. Nhưng để không bị hố quá, đầu tiên ngươi cứ phải ra một cái giá vớ vẩn đã, nhưng vẫn nằm trong mức chấp nhận được, sau đó đối phương sẽ cho ra mức của họ. Muốn khơi chuyện cũng tương tự, đôi khi phải giả ngu nói ra ý kiến của mình trước.

- Vậy ngài nói đưa hai mẹ con ta vào Lăng gia chỉ là nói bừa?

- Ta nói có thể vào, nhưng không nói thành thiếu gia.

- Chả lẽ bắt ta làm hạ nhân? - Lăng Phong nhếch mép nói.

- Ngươi chả lẽ còn đòi hơn?

Lăng Hùng ngước nhìn Lăng Phong. Lão định dùng ánh mắt khinh thường nhìn thằng nhãi mới 20 tuổi này, nhưng khi ngước lên thì bắt gặp một ánh mắt hoàn toàn khác. Người thanh niên trước mặt, nụ cười và ánh mắt không gà mờ như lão nghĩ.

Trải qua một đoạn thời gian, Lăng Phong nhận ra trong cái xã hội này, điều cơ bản cần có là một cái thân phận. Lăng Phong là người hiện đại, lúc đầu tới đây, hắn không quá để ý đến chuyện này, hắn vẫn nghĩ có chút tài năng gì đó, kiếm được tiền, cứ thế mà phất dần lên. Kiếp trước, khái niệm danh phận không nặng nề lắm, đổi lại thậm chí lộn tùng phèo lên. Thế nhưng ở chỗ này, không có thân phận đủ tốt, ngươi căn bản không làm nổi điều gì quá phận, nói chung làm cái gì cũng bị bật ngược trở lại.

- Ta làm hạ nhân cũng chả sao. Nhưng mẫu thân sẽ không đồng ý.

- Thiếu gia là không thể.

Lăng Hùng nghiêm túc hơn một chút. Lão cảm giác như mình như đang ngồi bàn giá cả với dân buôn, khác hẳn suy nghĩ khinh nhờn lúc đầu. Lão thấy kỳ lạ, thằng nhóc trước mặt giống như cũng từng trải chuyện buôn bán như mình vậy.

- Vậy con cháu họ xa. Xem nào, làm thư đồng thì sao? - Lăng Phong nói.

- Thư đồng?

- Đúng vậy. Chả phải Lăng Hải đang chuẩn bị đi thi gì đó sao?

- Ngươi cũng chịu khó tìm hiểu tin tức đấy. - Lăng Hùng cười cười.

- Ta biết Nhị lão gia đưa mẹ con ta vào tộc còn có ích lợi khác. Vì vậy ngài xem giá hợp lý chút đỉnh, nếu không ta hủy giao dịch, ngài coi như mất trắng mấy ngày nuôi chúng ta mà không thu được gì. - Lăng Phong nhìn thẳng vào Lăng Hùng, nói chậm.

Lăng Hùng nhìn nhìn Lăng Phong một chốc, rồi nói.

- Thành giao.

- Thành giao.

Chủ ý này cũng không tệ. Nếu Lăng Phong thành con cháu chi nào đó trong tộc, chuyện này lão sắp xếp dễ hơn đẩy hắn thành Tam thiếu gia. Ngoài ra, như vậy Lâm Nghi Anh không phải tẩu tẩu của lão nữa, có muốn ý đồ gì cũng dễ hơn. Lão cũng chả muốn mang tiếng xài hàng của đại ca mình. Thậm chí, nếu lão có thể thu nàng ta vào một phòng thiếp, thì mối quan hệ lão tạo dựng với Lâm gia kinh thành sẽ hoàn toàn trực tiếp. Chuyện thuận cả đôi đường như thế, Lăng Hùng dĩ nhiên đồng ý. Mấy hôm nay vì nghĩ chuyện này mà lão ta cũng đang bế tắc.

- Chuyện đã xong, ta cũng rời đi thôi. Để ngài còn viết chữ chứ nhỉ?

- Haha, tuổi trẻ, làm việc lại nhanh gọn, có phong phạm của ta năm xưa. - Lăng Hùng vờ vờ vuốt râu, mặc dù chỉ có mấy cọng lơ thơ.

- Vậy sao? - Lăng Phong trong lòng khinh thường nhưng vẫn cười nói.

Lăng Phong bước chân rời khỏi nội viện. Có điều, hắn thấy kỳ lạ là dù đã đi xa nhưng lại có cảm giác vẫn nhìn thấy Lăng Hùng đang đi lại trong phòng.

"Lại là cái cảm giác kỳ lạ này. Chẳng lẽ ta có giác quan thứ sáu?" Lăng Phong khó hiểu đứng lại một chút, nhưng vừa đứng lại thì những hình ảnh kia lại nhanh chóng biến mất.