Chương 2: Đổi lòng(2)

Lãnh Bách Nguyên không thích loại ánh mắt này của Thượng Quan Tú, càng không thích bị hắn nhìn mà trong lòng sinh ra cảm giác không rét mà run.

Hắn nghiêng đầu, nhếch miệng nhìn Thượng Quan Tú đang bén nhọn trừng mắt, hỏi: "Làm sao? Tiểu tử, không phục sao?"

Thượng Quan Tú một tiếng cũng chưa kêu hàng, chỉ trừng trừng mà nhìn Lãnh Bách Nguyên.

Khốn nạn! Lãnh Bách Nguyên giận dữ, ở trong lòng chửi bới một tiếng, không hề báo trước, hắn bỗng nhiên đánh một quyền.

Quả đấm của hắn là linh khải trảo, vừa nhanh vừa mạnh vô cùng.

Thượng Quan Tú chưa kịp phản ứng, đã bị Lãnh Bách Nguyên dùng chiêu Trọng Quyền đánh trúng bụng dưới.

Khi nắm đấm trúng vào, hắn kêu to một tiếng, thân thể cũng hướng nhảy lên một phát, sau đó rầm một tiếng quỳ ngồi xuống đất.

Lục phủ ngũ tạng trong cơ thể giống như đánh kết lại, đau đớn sắp nát, Tiên huyết theo khóe miệng của hắn chậm rãi chảy ra. Hắn cố cắn chặt hàm răng, vẫn một tiếng chưa hàng, sau đó hai chân dùng sức, chống đỡ lấy thân thể, lại một lần nữa đứng thẳng lên.

Rất khó tưởng tượng, người đang không có linh khải bảo vệ bị nắm đấm linh khải tráo của người tu hành bắn trúng hắn còn có thể tự đứng lên. Lãnh Bách Nguyên trên mặt cũng lóe qua một vệt kinh ngạc. Ngay lúc đó, Thượng Quan Tú Đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, luân quyền hướng về Lãnh Bách Nguyên vọt tới.

Chỉ bất quá hắn lảo đảo ra quyền đối với Lãnh Bách Nguyên không tạo thành bất kỳ cái gì uy hiếp, Lãnh Bách Nguyên hơi nghiêng người, ung dung cho hắn một nắm đấm.

Quanh thân Lãnh Bách Nguyên trong nháy mắt hiện ra một luồng sát khí nồng nặc, ngữ khí âm lãnh: "Tiểu tử, ngươi muốn chết!" Trong khi nói chuyện, hắn nhấc lên nắm đấm, lại muốn ra tay.

Thấy Lãnh Bách Nguyên động Chân khí, lòng Phan Mộng Quân khẽ se lại, dù cho hiện tại nàng không còn xem Thượng Quan Tú là người yêu, nhưng hai người chung quy là Thanh mai trúc mã, vẫn có hơn mười năm cảm tình bên nhau.

Nàng nhảy đến trước mặt Lãnh Bách Nguyên, chắn giữa hắn cùng Thượng Quan Tú, đôi mi thanh tú nhíu chặt, gấp giọng nói ra: "Bách Nguyên, đừng đánh nữa!"

Rồi, nàng vừa nhìn về phía Thượng Quan Tú, dùng ngữ khí gần như cầu xin, khuyên nhủ: "Tiểu tú, đi nhanh đi, coi như ta xin ngươi..."

Nhìn thấy khóe mắt Phan Mộng Quân hơi ngấn nước, nắm đấm Thượng Quan Tú chậm rãi buông ra, đầu óc bị lửa giận hun cũng tỉnh táo lại.

Hắn muốn cùng Lãnh Bách Nguyên liều mạng, nhưng hắn hiện tại không có năng lực đó.

Lãnh Bách Nguyên cùng Phan Mộng Quân, đều là học sinh của học viện Linh Võ Đế Quốc, tu vi ít nhất đã đạt đến linh hóa cảnh tầng thứ 5, mà hắn chỉ là linh động cảnh tầng thứ hai mà thôi, tu vi chênh lệch quá xa, đã không thể dựa vào đấu chí cùng ý chí lực để bù đắp chênh lệch .

Hắn giơ tay chà đi vết máu ở khóe miệng, mối thù này, hắn sẽ ghi nhớ trong lòng.

Lãnh Bách Nguyên nhìn Phan Mộng Quân, rồi lại nhìn Thượng Quan Tú một cái, âm thầm cắn răng, cưỡng chế lửa giận trong lòng, khóe miệng vung lên, cười một tiếng, khóe mắt đuôi mày toát ra vẻ khinh bỉ, ngạo nhiên nói ra: "Thượng Quan Tú, ngày hôm nay coi như ngươi số may, nếu như lại để ta thấy ngươi chạy tới học viện Linh Võ Đế Quốc dây dưa với Mộng Quân, ta tuyệt đối không tha ngươi!" Nói xong, lệ khí trên mặt Lãnh Bách Nguyên biến mất, đồng thời trên tay tản mất linh khải, quay lại cười ha hả ôm eo Phan Mộng Quân, ngẩng đầu nói ra: "Mộng Quân, chúng ta đi! Tên vô tích sự như hắn ta thấy nhiều rồi, nàng không cần để ý tới hắn nữa, để ý tới hắn là càng làm xấu mặt mình, về sau nếu gặp loại người này nên tránh xa ra,..."

Trong khi nói chuyện, hắn ôm lấy Phan Mộng Quân, như là một con gà trống lớn đấu chọi thắng, vênh váo tự đắc đi qua trước mặt Thượng Quan Tú, không liếc mắt lại một cái.

Phan Mộng Quân liên tục quay đầu lại, mấy lần muốn quay người lại chạy qua xem Thượng Quan Tú có bị thương không, nhưng cuối cùng nàng vẫn là nhịn xuống, theo Lãnh Bách Nguyên đi vào cổng chính của học viện Linh Võ Đế Quốc .

Bọn học sinh vây xem xung quanh chỉ chỉ chỏ chỏ Thượng Quan Tú, đoàn người thỉnh thoảng phát sinh tiếng cười nhạo.

Thượng Quan Tú tu luyện Linh Võ không ra gì, nhưng từ nhỏ đến lớn hắn còn chưa bao giờ chịu nhục nhã lớn đến vậy.

Hắn cũng không biết mình từ cổng chính của học viện Linh Võ Đế Quốc rời đi thế nào, khi hắn không để ý, người đã đi tới một phố lớn rộng rãi lại phồn hoa.

Hiện tại là tháng 7, trên trời chẳng có mây, ánh mặt trời chói chang, khí trời nóng bức, nhưng vào giờ phút này tâm Thượng Quan Tú lại là lạnh như băng, cả người dường như rơi vào trong hầm băng.

Lúc Lãnh Bách Nguyên ôm lấy Phan Mộng Quân rời đi, Thượng Quan Tú cảm thấy có một bàn tay vô hình đưa vào trong cơ thể mình, cầm lòng tự ái của hắn móc ra, mạnh mẽ vứt xuống đất, lại đạp lên một cái nát tan.

--------

Linh Võ loại danh từ:

Linh Võ tu vi cảnh giới đẳng cấp:

Cảnh giới đẳng cấp tầng thứ nhất: Linh sơ cảnh, linh động cảnh, Linh Chân cảnh, linh phá cảnh, linh hóa cảnh, Linh Nguyên Cảnh, Linh Thiên cảnh, Linh Thần cảnh, linh không cảnh.

Cảnh giới đẳng cấp tầng thứ hai: Linh? Huyễn diệt cảnh, Niết Bàn cảnh, Thường đoạn cảnh, Huyết Viễn Cảnh, Quy chân cảnh, Phi Thăng Cảnh, Vĩnh Sinh Cảnh, Tề Thiên cảnh, Hư Vô cảnh.

Tầng thứ ba cảnh giới đẳng cấp: Tạm thời không giới thiệu trước

Tu linh giả: Người tu luyện Linh Võ.

Linh khải hóa: Tu linh giả đem Linh khí của mình tán phóng ra bên ngoài cơ thể, đem hoá Linh khí ngưng kết thành vững chắc áo giáp bảo vệ.

Binh chi linh hóa: Tu linh giả đem Linh khí của mình rót vào Linh Võ khí bên trong, đem Linh khí cùng Linh Võ khí dung hợp với nhau, khiến Linh Võ khí phát sinh biến chất.

Khải chi linh biến: Kỹ năng Linh khải hóa lên. Tu linh giả đem Linh khí rót vào linh khải, khiến linh khải cường hóa đồng, thay đổi hình thái linh khải.

Binh chi linh biến: Kỹ năng Binh chi linh hóa lên. Xảy ra linh hóa sau Linh Võ khí tiến hành linh hóa lần thứ hai, khiến Linh Võ khí tiến thêm một bước phát sinh biến chất.

Linh Võ khí: Đựng ô kim loại vũ khí. Ô kim loại là kim loại cùng Linh khí có mức độ hòa hợp cao nhất.

Tu linh giả thuộc tính: Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Ngoài Ngũ Hành, còn có một loại khác mà mọi người không biết: thuộc tính —— gió.

Linh Võ học phe phái: Linh Võ Quang Minh Hệ học cùng Linh Võ Ám hệ học.

Linh Võ Quang Minh Hệ học: Thuộc tính ngũ hành cùng Phong thuộc tính tu linh giả đều thuộc Linh Võ Quang Minh Hệ học; từ xưa tới nay, Linh Võ Quang Minh Hệ học chính là chủ lưu Linh Võ học.

Linh Võ Ám Vệ học: Không có thuộc tính phân chia, tu linh giả đều là Ám thuộc tính. Ở sơ cấp Linh Võ học, cùng Linh VõQuang Minh Hệ học cùng tồn tại, sau này bị cho là Cấm Võ, khi Phong Quốc thành lập, lại bỏ lệnh cấm, nhưng hiện nay không chủ lưu Linh Võ học.

Phong Quốc danh từ:

Sự tồn tại của Phong Quốc: Phong Quốc vốn là Hạo Thiên đế quốc chư hầu Quốc cấp 1. Bản đồ Hạo Thiên đế quốc có gió, ninh, mạc, ngọc, an, xuyên, trinh, hoàn, Thần Trì, Cửu Đại là các nước chư hầu. Sau này phong diệt các nước, thống nhất thiên hạ, thay thế Hạo Thiên đế quốc, Phong Quốc thành lập.

9 quận của Phong Quốc: Phong Quận, Ninh Quận, mạc quận, ngọc quận, an quận, xuyên quận, Trinh Quận, hoàn quận, Thần Trì quận. Các nước chư hầu sau khi Phong Quốc thành lập, đã bỏ quốc hiệu, đổi danh xưng quận.

Quận giàu có nhất Phong Quốc: Xuyên quận.

Quận nghèo nhất Phong Quốc: Trinh Quận.

Thần Trì: Tự xưng là khởi nguồn của Linh Võ, cung điện là chỗ dựa tinh thần cao nhất của người Phong Quốc. Cung điện chật hẹp nhỏ bé, nhưng tập hợp vô số Linh Võ giả thành công.

Trữ Nam: Phong Quốc diệt ninh quốc, chiếm đoạt một phần lãnh địa ninh quốc, cho đại tướng Trưởng Tôn Uyên Hoành cầm đầu ninh quốc coi giữ Trữ Nam chư quận. Sau khi Phong Quốc thành lập, từng mấy lần xuất binh thảo phạt, nhưng đều tay trắng trở về. Trưởng Tôn Uyên Hoành độc chiếm các nước phương tây, tự xưng là đế, lập quốc gọi là Hạo Thiên.

Huyền Linh Cung (Linh Cung): Trữ Nam ngăn được Thần Trì và sáng lập, tự xưng là Linh Võ học khởi nguồn .

Bối Tát Quốc: Ngoại tộc cường quốc phương bắc của Phong Quốc, rất cường thịnh, thế lực ngang với Phong Quốc.