Chương 1: Đổi lòng

Phong Lịch năm 386.

Trên kinh thành Phong Quốc, học viện Linh Võ Đế Quốc.

"Tú, chúng ta... chúng ta ở cùng nhau là không thể." Một vị thiếu nữ mười bảy mười tám tuổi xuân, dung mạo xinh đẹp thấp giọng nói với người thanh niên tuổi tác cũng xấp xỉ đang đứng ở phía đối diện.

Thanh niên mờ mịt không hiểu nàng.

"Ta hi vọng phu quân tương lai của ta là một người cùng địa vị với ta, cùng chung chí hướng, là người cùng tu Linh Võ, nhưng ngươi..." Nói tới chỗ này, nàng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, sau đó lại từ từ cúi thấp đầu xuống, dùng thấp đến mức không thể thấp hơn âm thanh nói ra: "Nhưng ngươi, không phải là người như thế, cũng sẽ không trở thành người như vậy, tú, xin lỗi..."

Đúng, Thượng Quan Tú rất rõ ràng, mình không thể trở thành người trong miệng Mộng Quân nói. Hắn ba tuổi đã bắt đầu tu luyện Linh Võ, khổ luyện gần 15 năm, tu vi mới từ linh sơ cảnh tầng thứ nhất đạt đến linh động cảnh tầng thứ hai, dùng tiêu chuẩn bình thường để so sánh, hắn vốn là người không thích hợp với tu luyện Linh Võ.

Chỉ là Phan Mộng Quân không phải chỉ mới quen hắn một ngày hai ngày, một năm hai năm, mà hai người là Thanh mai trúc mã, từ nhỏ đến lớn, đối với tình huống này của hắn, không có ai sẽ biết rõ ràng hơn nàng, vậy mà hôm nay, nàng lại đột nhiên nói ra những lời như vậy.

"Trước đây, ngươi chưa từng như vậy nói với ta." Trên mặt Thượng Quan Tú lóe qua một vệt cay đắng.

Phan Mộng Quân trầm mặc hồi lâu, tự lẩm bẩm nói ra: "Trước đây, thế giới của ta rất nhỏ bé, nhỏ đến mức chỉ có vài người, nhưng sau khi đến kinh thành, đi vào học viện Linh Võ Đế Quốc, thế giới trong mắt ta đã thay đổi, thấy được những điều trước kia chỉ dám tưởng tượng. Tú, thật xin lỗi."

Thượng Quan Tú không biết mình nên nói cái gì, hắn nghĩ, hiện tại hắn hẳn là nên xoay người rời đi .

Thế nhưng hai chân của hắn cứ chậm chạp đứng tại chỗ không có động, hơn mười năm cảm tình, hắn không thể nào nói buông liền buông.

"Tú, ta...Ta đã mến người khác."

Câu nói này của Phan Mộng Quân đã triệt để đánh nát trong đáy lòng Thượng Quan Tú một tia hi vọng còn tồn tại.

Hai mắt óng ánh của hắn âm u hạ xuống, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười, gật gù, nói: "Ta đã hiểu."

Tâm tư của nữ nhân thì lại như diều đứt dây, nàng chỉ muốn bay càng cao, bay càng xa.

Thượng Quan Tú không nói ra được câu 'Chúc ngươi hạnh phúc' giả dối như thế, hắn cũng không có lòng dạ rộng lớn như vậy, hắn chỉ có thể âm thầm thề trong lòng, chỉ cần cho ta một cơ hội, ta sẽ chứng minh cho ngươi thấy quyết định của ngươi ngày hôm nay là sai lầm!

Lúc này, một chiếc xe ngựa chạy lại đây, ở cổng chính học viện Linh Võ Đế Quốc dừng lại.

Tấm màng liêm trướng bốc lên, từ trong xe một vị thanh niên gần 20 tuổi đi ra.

Người thanh niên ấy vóc người thon dài, tướng mạo cũng anh tuấn, mặc chế phục của học viện Linh Võ Đế Quốc màu đen, bên sườn mang theo bội kiếm tinh mỹ, ở trước ngực còn đính danh sĩ huy chương bắt mắt, cả người nhìn qua tuấn dật kiên cường, diện mạo bất phàm.

Từ xa nhìn thấy hai người Thượng Quan Tú cùng Phan Mộng Quân đứng chung một chỗ, đầu tiên hắn sững sờ, sau đó nhanh chân đi lên phía trước, tự nhiên mà đứng bên Phan Mộng Quân, tay rất tùy ý mà khoác lên hông nàng, cười ha ha đánh giá Thượng Quan Tú, hắn vừa ung dung hỏi: "Mộng Quân, hắn là ai?"

Tên này thanh niên xuất hiện, tức thì trên mặt Phan Mộng Quân mấy phần áy náy đã biến mất hết, nàng mỉm cười, thật dễ dàng nói ra: "Bách Nguyên, hắn chính là người cùng thôn mà ta thường nhắc tới , cũng là bạn Thanh mai trúc mã của ta, Thượng Quan Tú."

Cái cách nàng nói chuyện thật giống như đang sợ người thanh niên ấy hiểu lầm mình, rồi đàng hoàng trịnh trọng đối Thượng Quan Tú nhỏ giọng nói: "Tiểu Tú, ngươi mau về đi. Sau này không cần tới tìm ta nữa!"

Nghe nàng nói lời này, tên thanh niên kia hết híp lại mở mắt, sắc mặt khó coi nhìn Thượng Quan Tú.

Thượng Quan Tú còn chưa đầy 18 tuổi, vóc người hơi gầy, nhìn mặt thì tướng mạo cũng là đẹp trai thô lỗ, ngũ quan khác hẳn với người thường, lông mày thô rậm, vừa đen vừa dài, phía dưới là một đôi mắt hẹp dài, khóe mắt mắc câu, tựa như mắt ưng, lấp lánh có thần, khi ánh mắt lưu chuyển, hình như có tia sáng ác liệt bắn ra, sống mũi cao thẳng, môi mỏng như gọt, trong tuấn tú lại lộ ra mấy phần cương nghị.

Khiến người ta không thể khen nổi chính là một thân trang phục cũ kĩ không thể tả của hắn, quần áo vải thô, dưới chân đeo một đôi giày vải, tuy rằng chưa đến mức phải vá víu, nhưng nhìn qua đều đã rất cũ rồi. Ở học viện Linh Võ Đế Quốc nơi tập hợp phú nhị đại, trang phục của hắn hoàn toàn không

thích hợp.

Khóe miệng Lãnh Bách Nguyên câu lên, khẽ cười ra tiếng, hắn tiến lên hai bước, đứng ở trước mặt Thượng Quan Tú, bàn tay to lớn thăm dò, xách lên cổ áo Thượng Quan Tú.

Một tay giơ khác của hắn lên, đồng thời, sương mù màu trắng từ cánh tay hắn tản ra, vờn quanh cánh tay của hắn, ngưng tụ không tan, chỉ trong nháy mắt, sương trắng đã ngưng kết thành thực thể cố định, bao trên cánh tay hắn một tầng áo giáp màu trắng.

Tu linh giả đem Linh khí của mình phóng thích ra bên ngoài cơ thể, khống chế Linh khí ngưng kết thành hình dạng, tự tiến hành bảo vệ cơ thể mình, đây là linh khải hóa trong tu luyện Linh Võ.

Lúc này, Lãnh Bách Nguyên giơ lên linh khải trảo, làm dáng vẻ muốn đánh về đầu Thượng Quan Tú.

Thượng Quan Tú tu vi chỉ đạt đến linh động cảnh tầng thứ hai, còn rất xa mới đạt tới hoàn thành trình độ linh khải hóa, nếu như hắn thật sự bị Lãnh Bách Nguyên đấm trúng, xương sọ hắn sẽ bị đối phương đánh nát.

Thấy thế, Phan Mộng Quân sợ đến biến sắc, vội vàng tiến lên, kéo cánh tay Lãnh Bách Nguyên lắp bắp: "Bách... Bách Nguyên, ngươi làm cái gì vậy, Tiểu Tú là bạn Thanh mai trúc mã của ta!"

Lãnh Bách Nguyên cũng chỉ là muốn hù dọa Thượng Quan Tú một chút, hắn sẽ không tùy tiện đến mức giữa ban ngày ban mặt, ở trước cổng học viện Linh Võ Đế Quốc giết người.

"Không phải hắn đang dây dưa với muội sao?" Lãnh Bách Nguyên cười cợt với Phan Mộng Quân, sau đó ánh mắt âm lãnh nhìn mặt Thượng Quan Tú, cố ý quơ quơ linh khải, nói gằn từng chữ: "Mặc kệ ngươi là Thượng Quan Tú hay là Hạ Quan Tú, nếu như lại để ta thấy ngươi dám đến học viện dây dưa với Mộng Quân, thì đừng trách ta đối với ngươi không khách khí! Bây giờ, cút cho ta!"

Trong lúc nói chuyện, hắn cầm lấy cổ tay Thượng Quan Tú dùng sức đẩy ra ngoài một cái, làm người không đứng thẳng được, thịch thịch lui ra vài ba bước, sau đó đặt mông ngồi dưới đất.

Thượng Quan Tú ngã thì nhanh, mà tốc độ đứng dậy cũng không chậm, hắn đứng lên, đôi mắt hổ trát cũng nhìn chằm chằm vào Lãnh Bách Nguyên.

Hắn cũng không phải người ngu, tất nhiên có thể thấy, người Phan Mộng Quân thích hẳn là chính là hắn.

Nhìn thấy kẻ thù đoạt người yêu, trong lòng Thượng Quan Tú đã cố kìm nén một cỗ hỏa khí, bây giờ đối phương lại đánh mình, lửa giận trong lòng lập tức bộc phát ra.

Đôi ưng mục của Thượng Quan Tú vốn đã sắc bén, lúc này hắn còn căm phẫn nhìn chằm chằm Lãnh Bách Nguyên, làm người trong lòng sản sinh một loại ảo giác, thật giống như mình không phải đang bị một người nhìn chằm chằm, càng như là như bị một con dã thú hung mãnh nhìn chằm chằm, thật giống đối phương bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới cạnh mình, ở cổ họng của mình cắn mạnh một cái.