Chương 12: Du ngoạn sơn động huyền cơ và nhặt được bảo vật

Đương lấy củi về ,Ngạo phong nhìn người ngọc tại trên đống cỏ vẫn đang nằm ngáy o..o…. tay mịn đùi ngọc lộ ra tại bên ngoài, khóe miệng vẫn mang theo thỏa mãn ý cười, hắn nghĩ tới đêm qua làm lụng vất vả

Có chút mệt mỏi,một phen mây mưa, vài lần tiêu hồn,xâm nhập của nàng lãnh địa u cốc, mưa móc nước sữa vứt rơi khắp nơi, Lý mặc sầu tước vũ khí đầu hàng,Ngạo phong dương đắc ý khoé miệng cười tà hắc hắc, nhẹ nhàng vui vẻ đầm đìa.

Đúng lúc hắn đang yy(tự sướng) thì bụng đột nhiên ọt ọt,cô cô kêu lên,mấy ngày nay chính là không có hạt cơm nào vào bụng, chỉ ăn một chút trái cây rừng nhai tạm,nay lại là đói bụng đến phải cô cô kêu lên. Ngạo phong lắc đầu thở dài,mở ra bao bọc nhìn xem còn bao nhiêu thức ăn,khi mở ra trong bao chỉ còn lại vài qủa đỏ mọng cây rừng,cùng với 1 cây chủy thủ (dao) ngắn của Lý mặc sầu cùng 2 viên đá đánh lửa,nhìn những đồ vật còn sót lại ,với thức ăn ít ỏi,Ngạo phong không đành lòng ăn ,muốn để dành cho lý mặc sầu ,sau đó đóng lại bao bọc, rồi đi tới bên cạnh định đánh thức ái thê,nhưng nhìn người ngọc đang hạnh phúc ngủ say liền không đành lòng,thầm nghĩ"để cho nàng ngủ thêm một chút,hôm qua chiến đấu qúa kịch liệt rồi,để lại chút đồ ăn còn lại hôm qua cho nàng, giờ ta đi kiếm chút đồ ăn liền trở lại,nhưng trước khi đi phải ghi lại lời nhắn để nàng ở lại chờ ta mới được, kẻo nàng tỉnh lại rồi suy nghĩ miên man,đi loạn khắp nơi sẽ có hiểu lầm ,kẻo ta tìm nàng không ra địa phương " nghĩ tới đây. Ngạo phong liền lấy chủy thủ chẻ đôi khúc gỗ rồi khắc những dòng hán ngữ " Bà xã à,phu quân đi kiếm chút đồ ăn,còn vài trái cây hôm qua ta để bên cạnh bao bọc ,nàng có đói thì lấy ra tạm ăn à,nàng đừng đi lung tung kẻo vi phu lo lắng,ta yêu nàng,yêu của ta tiểu bảo bối,đợi ta về nhé ".

Khắc xong,đem theo chủy thủ của Lý mặc sầu phòng thân. Ngạo phong thẳng tiến về phía trước,đi được 2 dặm cũng không cảm thấy mệt mỏi,thẳng đến mặt trời mọc phương đông, chỉ là trên đường đi bụng cứ cô cô kêu lên, Lại đi thêm một đoạn, chỉ thấy phía trước cảnh trí đẹp không sao tả xiết, trên đường đi đầy khắp núi đồi đều là hoa tươi, xuân sắc? . Ánh sáng rực rỡ đã cực, Ngạo phong không khỏi tinh thần chấn động, ngược lại không là cái này cảnh sắc, mà là nghĩ đến, nơi này hoa nở khắp nơi trên đất, cũng chắc là bồng lai tiên cảnh như trên đảo sắc hoa hướng dương và sơn cốc huyền bí trước kia , nghĩ tới đây lúc, bụng cô lỗ đưa ra kháng nghị. Cái bụng bãi công, nào có tâm tình thưởng ngoạn cái kia phong cảnh? Vòng vo mấy vòng, đã thấy trước mặt một khối vách núi, đường xá đã hết,ở giữa có một khe hở. Chính là không có làm để ý tới chỗ này ,chỉ thấy mấy cái xinh đẹphồ điệp(bươm bướm =]] ,có ai nghĩ bậy không đó) theo một loạt trong bụi hoa chui vào khe hở, Ngạo phong trong nội tâm vừa động , chẳng lẽ nơi này có huyền cơ, nơi này định là có rất nhiều hồ điệp rồi, như ý cũng chui đi vào.

Qua khe hở vách núi, trước mắt là một đầu đường đá mòn. Ngạo phong chịu đựng đói quá 1 hành trình (đồ ăn đã để dành cho ẻm ) nhưng thấy hồ điệp càng ngày càng nhiều, màu hồng hoặc trắng, hoặc đen hoặc tím, nhẹ nhàng nhảy múa, trông rất đẹp mắt. Những kia hồ điệp cũng không sợ người, bay gần lúc liền tại Ngạo ca ca trên đầu, trên vai, trên tay dừng lại. Ngạo phong nghi hoặc,chả lẽ mình đã tiến vào hồ điệp cốc trong truyền thuyết, dưới chân càng thêm nhẹ nhàng. Một mực đi đến một đoạn,đột nhiên "phanh" một tiếng,Ngạo phong hoảng hồn, Một lòng phù phù phù phù nhảy được cực kỳ lợi hại, trong lòng kinh hoàng ,không thua gì khi còn bé tránh ở trong viện xem chùa phim 18+, có người đột nhiên mở cửa tiến đến. Giờ phút này Ngạo phong dưới chân đột nhiên treo trên bầu trời, nhất thời trời đất quay cuồng, bại xuống dưới, đầu nặng nề mà đánh lên vật cứng, gần muốn ngất, thân thể phi tốc trợt xuống,trượt nhanh xuống phía dưới,trong lòng cầu nguyện thầm mắng"Đậu xanh rau má,chả lẽ ta sắp gặp diêm vương ,Ta Ngạo phong hôm nay là số con rệp con má là quá đáng , a di đà phật...Quan âm tỷ tỷ ah ,xin hãy phù hộ cho ta ah,ta mà chết là không mua được áo lót ,vái ngắn,giầy cao gót,quần xì líp cho tỷ tỷ ah...A di đà phật".

Một mình cười khổ hai tiếng, Ngạo phong một cước đạp không.

"Ah..."

Tiếng kêu sợ hãi ngắn ngủi đột nhiên im bặt, nguyên lai, đứng thẳng chỗ cự ly mặt đất bất quá cao hơn một thước, chỉ là phía dưới bị sum xuê được kỳ cục thảm cỏ ,ánh mặt trời lại ảm, lúc này mới thấy không rõ lắm.

Cũng may cũng không phải quá mức dốc đứng, ước chừng nhanh trượt có một phút đồng hồ rồi, vừa rồi dừng lại, lòng bàn chân tê rần, cả người thất điên bát đảo, nhãn mạo kim tinh.Lòng nhảy phù phù điên loạn. Mỏi mệt muốn chết Ngạo phong tựu như vậy nằm tại mềm mại thảm cỏ nằm nghỉ 1 chút,rồi ngồi dậy nhắm mắt cầu nguyện"Quan âm tỷ tỷ ah,ngươi qủa nhiên không phụ ta,sau này ta phát tài,ta sẽ mua thật nhiều đồ lót cho tỷ tỷ ngươi ".

Đương lúc cầu nguyện xong,hắn mở mắt ra chỉ thấy trước mắt là cái nho nhỏ sơn động, cao không cao hơn ba thước,trên vách động, hiện đầy lóe ra yếu ớt lục quang cỏ xỉ rêu, làm tôn thêm được cái này không đủ ba mươi mét vuông sơn động sáng trưng đấy.

Ngạo phong kinh ngạc nhìn cái này đầy tường sẽ sáng lên cỏ xỉ rêu, sách sách tán thưởng, nếu là trong nhà cũng có loại này ý tứ, từ nay về sau cũng không cần điểm ngọn nến rồi! Sơn động này trong, không không đãng đãng, khắp nơi rơi lả tả lấy động vật hài cốt cốt cách, tanh hôi không chịu nổi, Ngạo phong đột nhiên nghĩ, nếu là lúc này có độc xà cũng rớt xuống, vậy thì tuyệt đối chết chắc rồi! Nhất niệm điểm Ngạo phong không khỏi lui về phía sau hai bước, lúc này mới nhìn tinh tường, mình là theo một cái rộng không đến một mét cái động khẩu trượt vào tới, muốn leo ra đi, dựa theo cái này độ dốc, có một chút điểm khó khăn, bất quá, nơi này ngược lại vẫn có thể xem là một cái che gió che mưa nơi tốt.

Nghĩ đến trời mưa, Ngạo phong tự nhiên trong nội tâm vừa động, nơi này nhìn về phía trên tựa hồ không có cái thứ hai cửa ra, nếu như trời mưa, mưa nhất định từ nay về sau chỗ chảy xuống, nhưng dưới chân nham thạch khô ráo, nước lại đi nơi nào trôi xuống? Xem ra nơi này còn có cống thoát nước như vậy địa phương. Ngạo phong cẩn thận hướng thành động đi đến, thân thủ sờ soạng, bàn tay dính vào nham trên rêu xanh, nhơ nhớp , vừa sờ phía dưới, lục quang liền ảm đạm xuống dưới.

Ngạo phong lo được lo mất, hướng cái kia đi đến.Mới đi được ra vài bước, chỉ thấy phía trong xa xa phát ra một tiếng thấp kém tiếng rên rỉ.Ngạo phong cả kinh,thầm suy nghĩ cái kia không phải là có xà độc Hướng cái kia chỗ đi đến ,trên tay phải cầm chủy thủ, tay kia nhặt gậy xương khô dã thú ,đi ra ba bốn mươi bước đi, trong sơn động truyền đến tất tiếng xột xoạt tốt tiếng vang, một cái đinh đinh thanh âm.

Mới đi được ba bốn mươi bước, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng tê tê..đinh đinh trong sơn động hôn ám bên trong, chỉ thấy một đầu độc xà chậm rãi từ từ về phía mình hướng tới. Ngạo phong nhất thời da đầu run lên,Ngạo phong nhược điểm lớn nhất chính là —— ! sợ rắn(xà)!

Từ nhỏ đã sợ cái này động vật nhuyễn thể, hai chân tựu phát run.

Tại đây xương cốt muốn mệt rã rời thời điểm, rõ ràng đến đây một đầu độc xà! Ngạo phong một bên phát run, một bên rất nhanh nắm bộ gậy xương dã thú hoà chủy thủ, 1 con đại xà toàn thân đen kịt được tỏa đốm trắng sáng,đôi mắt phải đỏ rực như máu,1 bên mắt trái bị mù trắng như tuyết sơn và có vét sẹo rất sâu ,thân dài tầm 5m,kích thước lớn tầm nữa m, bụng khá phình to như mang bầu hoặc là hình như có dã thú vừa bị nó xơi tái,đầu xà trên có cái hồng nhạt mào gà, màu đỏ lưỡi tê tê phun ra nuốt vào ,đôi nanh chải từng giọt kịch độc,Ngạo phong nhìn đến cơ hồ muốn ngất đi.

Con mồi ngon ngay tại trước mắt,độc xà đột nhiên cuộn mình lao nhanh thẳng vụt tới .Dùng đôi nanh to dài cùng nọc độc kinh khủng đấp tới Ngạo phong, hắn ý thức được tia nguy hiểm ,bản năng sinh tồn trổi dậy .Ngạo phong phản xạ cực nhanh ,chong chốc lát may mắn thoát khỏi cái chết trong găng tấc,như nhân gian thường nói cẩu bị dồn vào đường cùng thì nó sẽ cắn.Ngạo phong cũng không ngoại lệ , hắn mặc dù là đói bụng và tụt cùng sợ hãi , nhưng vẫn bình sinh(can đảm) dùng hết sức lực phóng nhanh như 1 chiếc mỗi tên chạy gấp rút, lao thẳng vào phía độc xà , tay trái dùng chủy thủ đâm thẳng vào con mắt phải khiến huyết tương bạo phát bắn ra , tay phải dùng gậy xương khô đánh mạnh vào đầu độc xà,khiến độc xà break skull (vỡ sọ ) huyết tương vẩy ra khắp nơi đau đớn hết thảm rên rỉ :)) rồi chết đi.

Thoát chết trong găng tấc,Ngạo phong vừa rồi vì qúa đối sức ,không thể đứng dậy được nữa ,không bao lâu liền ngã lăn ra đất,bụng đói gào thét kêu lên ,mắt mỏi dần dần mờ đi,cơ thể mệt nhừ mềm nhuyễn như bột nhảo,miệng lưỡi đắng khô,sắc mặt tuy dín đầy huyết độc xà nhưng trắng bệch không có chút huyết,đôi môi tái nhợt mang theo khô nứt như đất gặp hạn hán lâu ngày không có mưa, sắp sửa ngất đi Ngạo phong nội tâm bi thương ,khoé mắt mang theo châu lệ trong suốt lặng lẽ cấp tốc chảy xuống ,vùng vẩy giãy dụa trong lòng căm giận thét lên như ngọn lửa nóng hổi " Chả lẽ ta sẽ chết tại nơi này sao? Không...Không...Không thể kết thúc như thế này được,không thể được,Mặc Sầu nàng ấy cần ta,sau này còn muốn những ngày tháng chung đụng tốt đẹp cùng nhau sinh hài tử,sống bên nhau đến bạc đầu giai lão ,còn có Hoàng dung ,Tiểu Long Nữ và các mỹ nữ cần ta phao nữa à, Ngạo phong mi không được chết...Không được chết...Ô...Ô...Ta đói qúa...Ta cần ăn ah...Ô...Ô ".

Ngạo phong lần nữa ý chí sinh tồn kêu gọi ầm ỉ trong linh hồn truyền đến thân xác của hắn,theo thời gian con mắt rốt cục cũng động đậy dần dần mở ra nhìn thấy trước mắt độc xà đã chết , huyết tương cứ thế mà chảy, nhớ lại vừa rồi Ngạo phong thân thể run bần bật một lòng kinh hoảng phù phù thình thịch nhảy được cực kỳ lợi hại,các cơ bắp thịt cơ hồ hoàn căng cứng suýt nữa nôn oẹ,hôn mê , trong quần tiểu JJ( đệ đệ ) suýt nữa són ra quần,tâm tình kích động không thôi.

Lúc này hắn cố gắng sử chính mình áp chế chính mình kia tâm tình kích động, nhìn xác độc xà đã chết,tuy không căm lòng nhưng vẫn cố gắng bò tới bên cạnh cái xác ,mồi hôi nồng nặc kinh tởm cùng chất nhầy từ cái xác bốc lên 4 phía ,suýt khiến ngạo ca ca 1 trận hôn mê, hắn cố gắng rút chủy thủ từ cái xác , mổ da thịt từ xác độc xà, cắt từng miếng thịt đành bỏ vào miệng cố gắng nuốt trôi ,vị như shit khiến chàng ta bị nghẹn đến hôn mê, đáng thương Ngạo ca ca,nếu hắn không ăn thì nhất định sẽ chết vì đói, vì lí tưởng vĩ đại thu nạp lão bà cao cả,vì cuộc đời kiếp trước đáng thương ,vì ái tình cho nên đành cố gắng chịu đựng ah,so ra hắn với lý mặc sầu đáng thương hơn ah.