Chương 11: Thê lương

Trong sơn cốc này, cao phong núi non trùng điệp, đem nơi này ngăn cách, khí hậu cũng ấm áp như xuân, nhưng buổi tối y nguyên vẫn còn có chút lạnh ( lãnh ) đấy, ngọn gió hải lưu nóng ấm theo dòng sông từ phía nam thổi tới,kéo theo vài phần sương lạnh Ngạo phong đôi mắt rốt cục cũng động mơ mơ màng màng tỉnh lại,cảm thấy lưng khá ẩm và lạnh buốt, thân thể ê ẩm,eo mỏi lưng đau và có chút ngưa ngứa . Ai...đáng thương ngạo ca ca , hắn không biết sau lưng của mình,bị ngứa, là bị mỗi chích thành một bãi chiến trường. khắp lưng là những lổ sưng to nhỏ mà các chú mỗi để lại,không biết nếu ái thê lý mặc sầu nhìn thấy, chắc sẽ là một trận náo cười run rẩy toe toét cho mà coi.

Ngạo phong cúi đầu nhìn lại thấy ôn hương nhuyễn ngọc đã là tựa ở trong ngực mình ngủ thật say,Trong ngực người ngọc, mùi thơm bốn phía, như lan như xạ, thấm vào ruột gan, thanh lệ trên mặt, ẩn ẩn có vệt nước mắt, trong nội tâm vừa động, biết mình tối hôm qua làm được có chút quá mức,chỉ thấy dưới ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu rọi kiều diễm dung mạo tuyệt thế vưu vật ,quốc sắc thiên hương tiên tử, hồng nhan hoạ thủy ,mang theo vài phần thành thục mỹ phụ.Ngạo phong lúc trước vì để ý dung mạo của Lý mặc sầu hấp dẫn nên không nhìn đến niên kỷ của nàng,hiện tại tiên tử bày ra trước mắt chỉ tầm 17-18 tuổi,xinh đẹp tuyệt trần,khiến hắn lòng say không thôi,thầm thán mình gặp may mắn khi thu được tiên tử ,không biết tại sao bổng nhiên ngạo phong nhớ lại lý mặc sầu trong nguyên bản của kim dung đại sư viết.

Nàng ta dung mạo tuyệt thế vưu vật, tính khí lạnh lùng, đã từng yêu say đắm Lục Triển Nguyên, vứt bỏ cả trinh bạch, lễ giáo, chấp nhận mang tiếng phản đồ , nhưng sau đó Lục đầu heo bội ước, lấy Gì (Hà) Nguyên Quân làm vợ. Cuộc tình tan vỡ trong quá khứ , đã khiến nàng trở thành một con người tàn nhẫn và độc ác. Bị thế nhân coi là nữ ma đầu , khắp nơi đều muốn giết,vì Cổ Mộ phái có quy định, chưởng môn của phái trước khi chấp chưởng phải thề không bao giờ bước chân ra khỏi Cổ Mộ, trừ khi có một nam nhân nguyện chết vì mình. Nàng không dám thề nên sư phụ giao chức chưởng môn cho Tiểu Long Nữ và cho Nàng hạ sơn. Vì điều này mà Lý Mạc Sầu đem lòng thù hận, cho rằng sư phụ thiên vị Tiểu Long Nữ hơn mình. Khi sư phụ qua đời, Lý mặc sầu xông vào tòa Cổ Mộ, định đuổi sư muội ra ngoài. Nàng tự biết chưa được học hết võ công của sư tổ và sư phụ, muốn lục lọi trong mộ xem có bí kíp võ công nào để lại. Nhưng thất bại và suýt mất mạng, nên hãm hại tiểu long nữ bị nam nhân khắp thiên hạ quấy rối,về sau gặp Tiểu Long Nữ được tình lang Dương Qúa chịu thay nàng mà chết,khiến Lý mặc sầu nhớ lại cuộc tình bi thương cay đắng. Cuối cùng tại tuyệt tình cốc ,nàng vì Trúng độc hoa tình, đau đớn và tuyệt vọng, Lý Mạc Sầu tự tử trong đám cháy Tuyệt tình cốc, đến cuối vẫn còn hát: "Hỏi thế gian, tình là vật gì...".

Nhớ lại tới đây,trong nội tâm (lòng) như là bị một tảng đá lớn đụng phải hạ xuống, đúng là vừa chua xót vừa đau, ngạo phong quằn quặn đau xót,nhìn người ngọc ngủ say, khiến hắn thê lương , thở ra một hơi tới, khí tức phát run, bi từ đó tới, nước mắt lặng lẽ bổ nhào cấp tốc mà rơi,không ra tiếng.Cổ nhân nói thật đúng" Quân tử chảy máu không rơi lệ "rất khó được 1 nam nhân khóc( trừ mấy chú mít ướt •.•! Tác nói : ta nói chơi vậy thôi,làm người ai mà chả khóc. ). Ngạo phong trong lòng hắn thầm thề sau này phải cho nàng 1 cuộc sống tốt đẹp,được hưởng khoái lạc,niềm vui sung sướng thú của thế nhân.

Đương lúc Ngạo phong đang bi thương cảm khái, thì Lý mặc sầu thân thể nhích lại cuộn gần trong ngực ngạo phong, làm cho hắn giật mình tỉnh lại, lúc này nhìn người ngọc đôi mi thanh tú cau lại,thân thể run nhè nhẹ,gò má có chút tái nhạt, Ngạo phong nhìn nàng bộ dáng đau lòng không thôi,vì nàng hắn lấy áo của mình khoắc thêm cho nàng,hôn nhẹ lên trán một chút rồi đứng dậy kiếm củi nhóm lửa.