- Ầm! Toàn bộ người trên dưới lôi đài trước mắt sáng ngời, vô số tia sáng từ trên người Công Tôn Lăng bắn ra, mọi nơi trong lôi đài đều lấp lánh. Không ai có thể tưởng tượng nội kình đích thực được bao hàm trong một chiêu này của Công Tôn Lăng; nhưng có thể cảm nhận được cảnh vật không thể huyền ảo, ly kỳ hơn. Đầu tiên, hiện thế đều tầm thường, nhưng chỉ trong nháy mắt, toàn bộ trời đất đã được chuyển sang cảnh giới ảo mộng. Lăng ba chưởng! Công Tôn thế gia ngoại trừ kiếm pháp lợi hại, quyền pháp này cũng có thể nói là nhất tuyệt. Nhưng Lôi Thiên lại mỉm cười tiếp đón Lăng ba chưởng. Hắn mỉm cười. Uy lực của Lăng ba chưởng khiến mọi người nín thở, đau cắt da cắt thịt, không ngờ hắn bổ nhào về phía trước đón đầu!!! Chưởng thế của Công Tôn Lăng tỏa ra rất nhanh, Lôi Thiên cũng nhanh, thậm chí còn nhanh hơn! - Đoạn trường chưởng!! Độc, cay, chuẩn, nhanh. Đây là điển hình của việc cứng đối cứng. Trước sự tấn công toàn lực của Công Tôn Lăng, ở vào tình huống này, không ngờ Lôi Thiên còn dám lấy cứng chọi cứng! Mạnh. Siêu mạnh! Chẳng trách võ công Lôi Thiên được ca tụng là xuất sắc nhất thế hệ thanh niên, hiện giờ xem ra, hắn thậm chí được liệt vào hàng ngũ siêu nhất lưu cao thủ giang hồ. Hắn chẳng những có bản lĩnh hơn người, mà còn can đảm phi thường, thử hỏi thiên hạ mấy người có dũng khí đối cứng với Lăng ba chưởng của Công Tôn thế gia? Lôi Thiên đang dùng hành động của bản thân để chứng minh cho thế nhân, hắn muốn dùng phương pháp mạnh nhất đánh bại Công Tôn Lăng, đánh bại tứ đại thế gia, không hề run sợ, quyết chiến tuyệt kỹ sắc bén của Công Tôn thế gia. Chinh phục kiểu này tuyệt đối là chấn động. Ánh sáng bắn ra xung quanh, giống như được bao phủ trong màu sắc huyền ảo. Khí kình từ hai người phát ra, không ngừng khuyếch tán ra bốn phía, khí thế khiếp người, phá không mà tới. - Bùng!!! Bùng!!! Bùng!!! Tiếng chưởng chưởng dày đặc liên tiếp va chạm vang lên không ngừng. Ánh sáng chói mắt lại bùng lên. Mặc dù không phải va chạm đao kiếm, nhưng ánh sáng không chừa một ai, ngoài hàn khí cắt vào thân thể, không ai có cảm giác nào khác Hai cỗ nội kình cực cứng cực mạnh, không thể ngăn cản, từ lôi đài tỏa ra xung quanh. Toàn bộ người chung quanh đều cảm giác giống như một người giữa biển khơi mênh mông, bị một cơn sóng thần phủ đầu, nhưng không một ai tránh được. Mọi người tại hiện trường, căn bản không thể mở mắt nhìn hai người trên lôi đài. Cho dù có người có thể miễn cưỡng ngẩng đầu chịu đựng bạch quang nóng rực, thế nhưng trên lôi đài ngoại trừ vô số ánh sáng nổ tung, bọn họ không thấy cái gì cả. Một kích kinh tâm động phách, trở thành truyền kỳ lưu lựu ngày sau. - Ầm! Theo tiếng nổ cuối cùng, ánh sáng cũng tan biến. Mây đen bị ánh sáng màu bạc đánh tản mác, mặt trời lại một lần nữa chiếu khắp mọi nơi. Mọi người lại hướng ánh mắt lên trên lôi đài một lần nữa. - A… … Có khen ngợi, có cảm khái, nhưng nhiều nhất là tiếc hận, mất mác. Trận đọ sức này kỳ thực bất kể ai thắng ai thua, tất cả mọi người đều sinh ra cảm thán như vậy, dù sao đây cũng là một cuộc đọ sức chấn động thế hệ mới của võ lâm. Phía trên lôi đài. Đứng chính là Lôi Thiên, rồi Công Tôn Lăng ngã xuống. Đây là một kết quả đánh nát nhân tâm tứ đại thế gia, một kết quả đủ khiến Công Tôn Lăng tiếc nuối cả đời. Dù mọi người đều thấy, Công Tôn Lăng mặc dù bại trong vinh quang, nhưng chính hắn cũng không thể tha thứ thất bại của mình, nhất là đối mặt với Lôi Thiên tam đại minh. Thế nhưng dù sao Công Tôn Lăng cũng đã ngã xuống, ở trên lôi đài, người hắn uốn cong, chân sau quỵ xuống, hồi lâu cũng không thể đứng lên. Hòa bình và tĩnh lặng lại khôi phục như lúc đầu. Công Tôn Lăng bỗng nhiên cảm thấy mệt mỏi không nói lên lời. Chuyện vừa rồi, mặc dù chỉ trong nháy mắt đã trôi qua, nhưng ngay lúc này, toàn bộ sức lực của hắn đều đã cạn kiệt. Khoảng cách giữa thắng và bại vốn chỉ trong giây lát. Cho tới bây giờ, Công Tôn Lăng mới có thể hoàn toàn hiểu được thắng bại và sinh tử kỳ thật rất gần nhau. Hôm nay bản thân mình còn có thể may mắn sống sót trên lôi đài, kỳ thật cũng nhờ Lôi Thiên hạ thủ lưu tình. Trận ác chiến này thực sự là từ khi sinh ra tới giờ hắn chưa gặp. Nếu như vào thời điểm Công Tôn Lăng bị đánh lui, Lôi Thiên bồi thêm một chưởng, nhất định hắn không thể chống cự. Hắn nhắm mắt lại, nước mắt lã chã chảy xuống. Những giọt lệ cay đắng của nam nhi, mặc dù còn sống, thế nhưng thất bại vừa rồi làm hắn khó chịu hơn so với chết đi! Thất bại của mình, tức là biểu thị một lần sụp đổ của tứ đại thế gia, đây là một tai nạn không gì sánh được! Công Tôn Lăng cảm thấy hổ thẹn với tất cả ánh mắt kỳ vọng, đó là sinh mệnh của hắn không thể chống đỡ được trọng trách đó. Nhưng người tứ đại thế gia cũng không có trách cứ hắn, bởi vì hắ đã cố gắng hết sức, hắn ưu tú như thế, tuy nhiên trên lôi đài còn có một Lôi Thiên còn xuất sắc hơn Công Tôn Lăng. Tất cả mọi người ở hiện trường đều cảm thán cho Công Tôn Lăng, nhưng đây là giang hồ Sơn ngoại hữu sơn, nhận ngoại hữu nhân.