Công Tôn Lăng anh tuấn phi phàm ngạo nghễ đứng sừng sững, mặc dù không có gió nhưng vạt áo vẫn bay phần phật! Hắn kiên định giống như bức điêu khắc vạn năm, nhìn ánh mắt si mê của chúng nữ Rất nhiều người đều cho rằng trận luận võ kén rể này có thể kết thúc, thứ nhất, mọi người không muốn tiếp tục lại thấy đổ máu. Thứ hai, quần hùng cũng vì thế hệ thanh niên bất khuất của tứ đại thế gia, tinh thần vĩnh viễn không chịu khuất phục, lung lay. Hành động của bọn họ cũng cho thấy sự đoàn kết, đồng lòng nhất trí với tứ đại thế gia. Không ai nguyện ý đắc tội với tứ đại thế gia, lại càng không muốn đối dịch cùng bọn họ. Cho nên Công Tôn Lăng thắng được gần nửa canh giờ, nhưng lại không có một người nào lên lôi đài khiêu chiến. Căn cứ quy tắc, nếu quá nửa canh giờ, hắn sẽ giành được thắng lợi chung cuộc. Nhưng tứ đại thế gia đều biết, đối thủ lớn nhất của bọn họ còn chưa ra mặt. Lôi Thiên Thiếu chủ Đại Giang Minh Lôi Thiên. “Vô ngân đao” Lôi Thiên được xưng là võ lâm thám hoa. Lúc này, ánh mắt tất cả mọi người không phải nhìn Công Tôn Lăng trên lôi đài mà là Lôi Thiên. Bởi vì mục đích hắn tới Tô Châu, võ lâm biết rõ. Lôi Thiên không có che giấu, cũng không có cách nào che dấu, càng không cần che dấu. Đứng lên Dùng một cách thức tao nhã nhất từ trên ghế đứng dậy. Dưới ánh mắt của mọi người, Lôi Thiên đứng lên, toàn trường lập tức chấn động! Đây là do mọi người rất muốn xem quyết đấu. Công Tôn Lăng được công nhận là đại biểu ưu tú nhất trong đám thanh niên tứ đại thiếu gia đối đầu với Lôi Thiên – tinh anh kiệt xuất của tam đại minh, đây là một cuộc đọ sức của anh tài giới thanh niên, cũng là quyết đấu số phận, tương lai của tứ đại thế gia và tam đại minh, cũng chắc chắn ảnh hưởng tới tình thế giang hồ hai mươi năm về sau. Hi vọng đối với hi vọng. Kỳ thật, đối với tứ đại thế gia, thắng bại trận quyết đấu này có ý nghĩa quan trọng hơn. Lôi Thiên thua, trong tam đại minh còn có Long Bình, Hoa Thiên Kiệt. Mà trong nhà tứ đại thế gia, còn ai có thể? Đáp án là, không có Giờ phút này, Công Tôn Lăng là hy vọng duy nhất của tứ đại thế gia. Cất bước. Trong sự nhẹ nhàng hiện ra sự tự tin không gì sánh được, đến nỗi mỗi bước chân, người ta có thể nghe thấy một loại tiết tấu âm nhạc. Quả thật đúng là một loại nghệ thuật tao nhã. Lôi Thiên bước từng bước một tới giữa lôi đài, tất cả mọi người đều có thể cảm giác được không khí trận quyết đấu này, kinh tâm động phách. Với tứ đại thế gia, đây là trận đấu không thể thua, đối với Lôi Thiên Đại Giang Minh cũng như thế. Nếu Lôi Thiên thua, tam đại minh có lẽ sẽ không tổn thất gì, nhưng e là Đại Giang Minh sẽ xuống dốc không phanh. Đối với Lôi Thiên, đây cũng là trận đấu không được phép thua. - Công Tôn huynh, đã lâu không gặp! Lôi Thiên thản nhiên nói. Công Tôn Lăng ngửa đầu nhìn mặt trời chói chang, ánh nắng chói mắt không thể làm hắn nhắm mắt, trong thần sắc tràn đầy kiên định. Hắn biết ý nghĩa cuộc chiến, bởi vậy hắn đã hạ quyết tâm, huyết chiến đến cùng. - Lôi huynh hà tất nhiều lời! Công Tôn Lăng thẳng thắn như vậy, không có ân cần thăm hỏi giả dối. Chính là muốn xuất chiêu, muốn kết quả! Quá trình có lẽ sẽ kinh tâm động phách, nhưng kết quả thường chỉ trong nháy mắt, nếu không tiếc nuối, nếu không vui mừng, mà loại ký ức này thường thường sẽ ám ảnh đương sự cả đời. - Sảng khoái! Lôi Thiên nói xong, lập tức xuất chiêu. Chỉ thấy bóng người cùng chưởng phong của Lôi Thiên đồng thời bay tới, trời đất biến sắc, gió thổi mây vần. Bầu trời quang đãng bỗng nhiên mây đen cuồn cuộn nổi lên. - Thiên tu trảm quỷ chưởng! Mọi người cả kinh, đây là chưởng pháp mà Lôi Thiên ngộ ra từ “Thiên tu đao pháp”, nghe nói sức mạnh tương đương với Thiếu lâm mật tông chưởng. Bàn tay Lôi Thiên xoay chuyển xé gió mà đi, chém vỡ ánh nắng chói chang trên cao, mây đen che kín bầu trời, cấp bách bổ thẳng đầu Công Tôn Lăng. Hư miểu lăng bộ. Công Tôn Lăng vội thối lui tám bước. Chưởng phong hạ xuống, gạch đen trên lôi đài lập tức vỡ tan. Uy lực của thiên tu trảm quỷ chưởng như sét đánh, trong nháy mắt đã chém ra bảy chưởng. Công Tôn Lăng lại lui, hắn chỉ có lui, bởi vì hắn vừa không thể chống đỡ, vừa vô pháp phản kích, Hư miểu lăng bộ, thả người bay vọt lên. Hắn không có cơ hội xuất thủ đánh trả, cả người đều bị uy lực của Thiên tu trảm quỷ chưởng bao phủ. Lôi Thiên hoàn toàn không để cho Công Tôn Lăng có cơ hội thở dốc. Mọi người đều cho rằng cứ tiếp tục như vật, có thể sẽ càng có lợi cho Công Tôn Lăng, dù sao hắn chỉ là né tránh, mà Lôi Thiên lại luôn dốc hết toàn lực, rốt cục đến khi sức tàn lực kiệt, khi đó là thời điểm tốt nhất để Công Tôn Lăng phản kích. Hết thảy mọi việc tiến triển như mọi người phỏng đoán. Ngay cả bảy bảy bốn mươi chín chưởng Công Tôn Lăng cũng tránh được, bóng chưởng đột nhiên theo thân thể vọt lên. Chưởng của hắn trượt qua bên hông tới trước ngực, giống như trường kiếm ra khỏi vỏ.