"Ùm"
Tiếng nước bắn manh lên khỏi mặt sông khi có vật thể lớn rơi xuống. Có tiếng người la ó, tiếng còi báo động, tiếng người ta dị nghị xung quanh.
"Haizz, lại một con nợ nữa ra đi!" tiếng một người nghị luận vang Lên, lớn hơn hẳn những tiếng dị nghị xung quanh.
Một người khác nghe thấy thế cũng không kìm nổi cái mồm thúi mà phát biểu chính Kiến của mình:
-Chuyện thường ấy mà! Would Cup năm nay đúng là sát thần, so với năm trước thì coi bộ năm nay chết nhiều gấp mấy lần.
Một người khác lại tiếp lời:
-Cũng phải thôi. Mà mấy người này chết cũng đáng, cá độ cho nhiều vào, kết quả không có tiền trả nợ, chết là một cách trốn nợ hiệu quả đấy chứ.
Theo sau đó là nhiều lời khiếm nhã khó nghe khác cũng theo đó mà tăng Lên.
Thở dài một hơi, tiếc thay cho sinh mạng một con người, mất Đi không ai nhớ đến.
Người vừa nhảy xuống là Lưu Văn Phong, một nhà Khoa học đại tài, từng đạt nhiều giải thưởng cá nhân danh giá.
Cũng vì lẽ đó, đồng nghiệp của hắn ghen tị mà bày mưu hãm hại hắn. Đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, giàu sang phú quý, danh tiếng,...phụ nữ trong chớp mắt trở thành kẻ trắng tay.
Trên danh nghĩa là một người đến tuổi về hưu, nhưng trên thực tế gia sản, danh tiếng đều bị tước đoạt hết với lý do: Ăn cắp bản quyền.
Kèm theo đó, cô vợ trẻ đẹp Đi theo nhân tình, con trai mà hắn yêu thương nhất thì nghiện ngập rồi giết người. Thất bại, uất ức, tủi nhục, khiến hắn phải đi đến con đường tự sát. Chỉ có tự sát mới giúp hắn thoát khỏi cuộc sống này.
Ai mà ngờ, khi hắn chết lại còn không tránh khỏi nhục nhã. Tự nhiên đây đang là mùa Would Cup, chuyện bị xếp chung với mấy thanh niên nghiện cá độ thua Tiền thiếu nợ cũng phải thôi.
...
Hắn tỉnh dậy trong thân xác một thiếu niên 15 tuổi, dựa theo ký ức còn tồn tại hắn biết được, nơi đây là Nhân Trung đại lục, nơi đây chẳng khác gì trong phim viễn tưởng tiên hiệp. Con người nơi đây sinh sống không giống như địa Cầu của hắn trước đây.
Hắn choáng ngợp với đống Kiến thức dồn vào đầu, ở Nhân Trung đại lục con người sinh sống theo một số chức nghiệp nhất định theo sức mạnh hai loại sức mạnh chính tồn tại ở thế giới này Pháp Thuật và Võ Thuật.
Thiếu niên này cũng trùng tên với hắn Lưu Văn Phong, cái tên liên tưởng đến một Nhân Vật Phong lưu dâm tiện. Tiếc rằng thiếu niên này là một kẻ phong lưu thất bại. Gương mặt dù đẹp trai, cao 1m85, cơ thể cân đối, nhưng ở một thế giới lấy sức mạnh làm tài sản thì "hắn" hiện tại là một kẻ thất bại trong thất bại.
"Hắn" mồ côi từ nhỏ, được một cô nhi viện nuôi dưỡng, cho học Pháp Thuật thì thất bại thảm hại, Võ Thuật cũng cực kỳ thê thảm. Không có từ nào có thể diễn tả trình độ Pháp Thuật và Võ Thuật của "hắn" ngoài hai từ: Phế Vật. Khuyết Điểm lớn nhất của "hắn" là chứng mất trí.
"Hắn" Đa tình, chính xác hơn là tự mình Đa tình. "Hắn" yêu một cô bé trong cô nhi viện, một chị gái cũng trong cô nhi viện, một y tá trong phòng y tế Trường, giáo viên chủ nhiệm... Vân vân và Mây Mây.
Tuy nhiên, những cuộc tình mà hắn theo đuổi chung quy chế tóm tắt trong hai từ :Thất bại. Thất bại trong học tập, thất bại trong cả tình yêu. Lại còn nhọ hơn khi hắn bị lừa tình bởi một cô nàng chuyên đề thả thính trong Trường. Nhục nhã khiến hắn gieo mình xuống vách núi này.
Ngẫm lại, hắn cảm thấy "hắn" của thế giới này Sao mà giống hoàn cảnh của mình đến thế, một cảm giác đồng cảm khó thể nói nên lời nổi lên trong lòng hắn.
Hắn lục lọi trong trí nhớ của "hắn" ở thế giới này, may mắn những Kiến thức cơ bản về Pháp Thuật và Võ Thuật "hắn" còn chưa có quên mất. Hắn thử vận may một chút, dựa vào kiến thức ít ỏi sót lại...
"Bùm".
Một quả Cầu lửa cỡ lớn được bắn ra khi hắn niệm chú Hỏa Cầu thuật, khiến hắn bất ngờ chính là Pháp thuật của hắn bỗng nhiên manh lạ thường, so với kiến thức hiện có của hắn hiện tại, sức mạnh này được tung ra ngang ngửa với một vị Đại Ma Đạo Sư, tương đương một người tu luyện trong 50 năm.
Hắn đâu biết rằng sức mạnh to lớn đi đến từ thói quen hằng ngày của hắn. Sức mạnh của Pháp Thuật đến từ linh hồn, theo lý giải khoa học Caffein giúp tinh thần sảng khoái, tăng cường trí lực. Mà linh hồn chính là trí lực, hắn có thói quen uống Cà phê mỗi ngày cho nên sức mạnh linh hồn cứ theo đạo mà tăng lên.
Hồi tỉnh lại từ bất ngờ, hắn nhìn vào ngón tay, nơi đó có đeo một chiếc nhẫn mà trong trí nhớ người ta gọi nó là nhẫn không gian. Hắn dùng ký ức của "Hắn" kiểm tra một lượt những thứ chứa trong Nhẫn không gian.
Trong đó hắn nhìn thấy thực phẩm, sách giáo khoa hướng dẫn chủ yêu về Pháp Thuật, một số võ kỹ cơ bản. Hắn lấy ra đọc lại một lần, bởi khi ở trong thân xác này hắn còn có một nhiệm vụ cao cả khác, thứ mà những ai đã từng trải qua đều muốn quay lại một lần đó là... Đi học.
Với trí tuệ của một nhà khoa học đại tài, học thuộc những thứ này là chuyện quá dễ dàng. Hắn luyện rất nhanh, trong một buổi đã hoàn toàn nắm vững kiến thức.
Điều hắn quan tâm hiện tại là tìm đường thoát khỏi đây. Hì hục cả ngày, đến tận sáng hôm sau hắn mới khốn khổ thoát khỏi cái vực oái ăm đó. Trong lòng ngầm chửi "hắn" trong thế giới này thật là khốn nạn, tự dưng đi tự tử ở cái vách núi này, khiến hắn khó khăn lắm mới tìm được đường lên, mệt chết mẹ luôn à.