Mặt mày tròn chịa, với hàng lông mày rậm tên Giang Hải Từ tuổi 28 Khai dương cảnh sơ kỳ tam trong, còn tên gầy hom hem đầu nhìn như con chuột để đuôi ria mép là Phương Tuệ Lâm Tuổi 27 cũng là Khai Dương Cảnh nhị trọng tầng, hớn hở chơ cháo nói.: ~ Tiểu muội muội cái gì ngươi đây là đang mơ ngủ hay sao, làm gì có chuyện 200 khối linh mà đòi mua đươc Khai Dương Đan chứ.
Phương Tuệ Lâm tiến lên cười khà khà nhìn về phía Tô Uyển Nhi nói.; ~ Giang Hải Từ sư huynh làm gì mà phải nổi nóng chứ, tiểu muội muội kia có lẽ không biết giá cả trao đổi rồi, Khai Dương Đan này cùn phải 500 khối Linh Thạch chứ đâu có ít.
Tô Uyển Nhi bĩu môi cả giận quát lớn nói.; ~ Các ngươi cũng thật là Công Phu a, Công phu sư tử ngoạm cũng ghê gớm quá rồi nuốt của ta 200 khối linh thạch rồi giờ còn không định đưa Khai Dương Đan cho ta coi trừng ta bẩm báo trưởng lão chấp pháp đem các ngươi sử lí.
Giang Hải Từ Cười liếc mắt nhìn sung quanh rồi nói.: ~ Ngươi là đang đe dọa ta sao, cũng không nhìn tình hình xem hiện giờ mình đang ở đâu.., nơi này vắng vẻ dù ta có ra tay thì Trưởng Lão chấp pháp cũng không kịp đến đây đâu ha..!
Tô Uyển Nhi siết chặt tay nói.: ~ nếu các ngươi đã không muốn bán Khai Dương Đan thì trả linh thạch đây ta sẽ bỏ qua chuyện này, trong lời nói có ý nhún nhường nhưng ngữ khí không hề run sợ.
Phương Tuệ lâm thi pháp lấy ra từ nhẫn chữ vật một lá cờ màu đỏ nói.; ~ Giông dài hơn giông ngắn, sư huynh nói nhiều với nha đầu đó làm gì chúng ta cướp lấy thanh Lam Ngọc Kiếm kia đem bán có khi được ít nhất 2000 khối linh thạch hạ phẩm đấy, vừa nói mắt hắn sáng quắc nhìn vào phi kiếm trên tay của nàng.
Tô Uyển nhin rút kiếm thi triển kiếm kỹ ‘’ Thanh Quang kiếm ‘’ Tầng thứ nhất, phía trước chém đến ba đường kiếm ảnh linh động đánh đến trước mặt hai người Giang Hải Từ và Phương Tuệ Lâm, mắt thấy kiếm quang loáng đánh đến hai người thân thủ nhanh nhẹn lập tức nhảy lách người tránh né từng đường kiếm lướt sượt qua đánh không chúng.
Giang Hải Từ, thi pháp lấy ra ‘’ Lôi Thuẫn’’ một cái roi quất đánh ra lôi điện chân khí uy lực không thua kém gì với Lam Ngọc Kiếm, từng đường kiếm ảnh bị Lôi Thuẫn đánh chúng lập tức vỡ thành tàn ảnh liền tản mác biến mất.: ~ Không biết tốt xấu, Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, ta bấm pháp quyết hắn liền đánh một roi xuống mặt đất tản mác ra hàng trăm sợi lội điện ẩn dưới mặt đất lao đến phía dưới chân Tô Uyển Nhi.
Mắt Thấy công kích của Lôi Thuẫn đánh đến nàng nhảy lộn nhào về phía một mỏm đá, Lỗi thuẫn đi đến lao thẳng vào cây nổ bùm một tiếng lớn tỏa ra chân khí Lôi Thuẫn, phía sau Phương Tuệ Lâm thi triển trận kì phù văn tỏa ra chân khí dưới chân từng sợi xích chân khí từ dưới khóa chặt chân Tô Uyển Nhi.
Phương Tuệ Lâm đắc ý nói.: ~ Giang sư huynh trận kỳ của đệ không thể dữ chân nha đầu này được lâu đâu, huynh còn không mau ra tay nhanh. Nghe thấy vậy Giang Hải Từ lao nhanh phi thân đến vung đánh Lôi Thuẫn nàng lấy Lam ngọc kiếm chặn lại một kích trước đỉnh đầu nhưng đây là một cái roi nên phần phía sau trực tiếp đánh vào lưng nàng một kích khiến nàng phun một ngụm máu ngã bay về phía sau, sắc mặt tái nhợt.
Phía xa trên cây Mộ Xuyên chứng kiến uy lực của Lôi Thuẫn không khỏi dùng mình trấn kinh, định len lén bỏ chạy thì một giọng nữ tử chính là Tô Uyển Nhỉ nàng vội liền nói.; ~ ‘’ Đạo huynh xin dừng bước tương trợ, ta là Nội Môn đệ tử Tô Uyển Nhi, bị hai tên tặc nhân đồng môn liên thủ hãm hãi kính xin người hãy tương trợ cướp ta một mạng, về sau xin được hồi báo’’. nàng tay chống kiếm cố gắng đứng dậy hướng mắt nhìn về một phía một vẻ chờ mong hồi âm.
Mộ Xuyên bên này thầm cười khổ, chính mình chỉ là người qua đường đi xem náo nhiệt bây giờ lại bị đối phương cầu cứu tườn trợ trong lòng có chút khó sử liền vồi truyền âm nói lại.: ~ ‘’ Ta chỉ là một ngoại môn đệ tử thôi, tranh đấu giữa các vị ta thật sự không có biết gì hết’’.
Tiếc thay hắn chỉ vừa mới học được ‘’Truyền m Thuật’’ được vài ngày vẫn chưa hoàn toàn thành thực, câu trước câu sau liền oang oang nói ra khắp khu rừng khiến cho hai tên Giang Hải Từ và Phương Tuệ Lâm chấn kinh giật mình không hề hay biết vậy mà lại có một kẻ lén đứng từ xa theo dõi từ đầu đến cuối, hắn quát lớn nói.; ~ Người lạ huynh đệ mau ra đây cho ta, ‘’ nếu để tên này chạy ra bên ngoài đem chuyện này nói cho Trưởng lão Chấp pháp thì nguy khốn phải tìm nhân cơ hội diệt sát cả hai tránh đêm dài lắm mộng ‘’, hắn thầm nhủ trong lòng.
Tô Uyển Nhi bên này cũng thầm thở dài nghĩ.: ~ ‘’ Là một tên ngoại Môn Đệ tử sao, vậy thì có được bao nhiêu bổn sự để tương trợ cứu mình chứ xem ra mình đã quá đề cao đối phương rồi ‘’, nàng lắc đầu không khỏi chán nản.
Mộ Xuyên trên một cái cây gần đó lúc này cũng không khỏi thầm than ngẫm nghĩ.; ~ ‘’ Tư Chất kém cỏi, ngay cả một truyền âm thuật cũng học không thông thuộc, lại còn chính mình bản thân nói oang oang ra làm bại lộ luôn ‘’, hắn phi thân ngự không bay xuống phía dưới Tô Uyển Nhi cười.
Nàng bên này liếc nhìn hắn một cái tỏ thái độ coi thường rồi lảng tránh đi, phía bên kia hai người Giang Hải Từ và Phương Tuệ Lâm liền dùng thần thức lướt ngang qua liền biết được tiểu tử kia mới chỉ vừa Đột Phá Khai Dương cảnh Sơ kỳ tầng thứ nhất không đáng bận tâm liền tỏ vẻ coi thường cười nhếch mép.
Mộ Xuyên bên này cũng bình tĩnh liền chính mình biết đối phương thân phận Nội Môn đệ tử chính là không để vào mắt một cái ngoại môn như mình liền nói.; ~ Các vị sư huynh, sư tỷ ta chính là kẻ đi ngang xem náo nhiệt a, kính xin chư vị bỏ qua coi như không nhìn thấy ta.., thả ta đi đi ta tuyệt đối sẽ không đem báo chuyện này với Chấp Pháp trưởng lão đâu, ngữ khí thay đổi giọng nói mang nặng tính uy hiếp hướng hai người kia mà đến.