Mộ Xuyên ra đên bên ngoài Núi Vọng tìm một chỗ ngồi xuống kiểm tra lại số linh thạch thì từ đâu đi đến xuất hiện hai tên Lâm giang, Triệu Du đều chuyển bị ở giữa giai đoạn Sơ Khai Luyện Khí Tầng thứ năm, chính là ngày hôm thấy Mộ Xuyên đem Dược thảo đến Đan Phu Các bán, hôm nay lại qua Ngự Dao Các không sai chính là muốn hắn giao ra hai phần linh thạch.
Lâm Giang lên tiếng nói. : ~ Vị tiểu sư đệ này.., ta thấy ngươi cũng có nhiều hạ phẩm linh thạch đấy có thể cho chúng ta mượn một ai không.?
Triệu Du cũng tiếp lời nói. : ~ Lâm Giang huynh này.. chúng ta theo dõi vị tiểu đệ này cũng hai ngày trời rồi, xét thấy cũng mất kha khá thời gian ta nghĩ nếu mượn 30 khối Hạ Phẩm linh thạch sư đệ kia chắc cho luôn không chừng a.
Mộ Xuyên thẩm nhủ nghĩ ‘’ Hai tên này đều Vô Sỉ, thế mà cũng nói được ‘’. : ~ Hai vị sư huynh nói quá rồi sư đệ kiếm đâu ra 30 khối hạ phẩm linh thạch chứ, có lẽ nào nhầm lẫn rồi.
Lâm Giang khách khí nói.: ~ Nhầm lẫn.., haha ngươi cũng biết đùa đấy sư đệ, ngoan ngoãn giao ra bớt đau đớn. Nói rồi hắn xuất Hỏa phù trên tay sẵn sàng công kích nhằm uy hiếp.
Triệu Du cũng bày ra vẻ mặt nghiêm nghị nói.: ~ Rượu Mời không uống lại muốn uống Rượu phạt a., ta thấy ngươi đúng là thân lừa ưa nặng, chúng ta đổi ý rồi không cần 30 khối Hạ Phẩm linh thạch nữa mà chúng ta muốn ta cả tài nguyên mà ngươi có, giao ra đây nếu không chúng ta cũng không đảm bảo tính mạng của ngươi an vị đâu.
Mộ Xuyên cười khách khí vẻ nhún nhừng thỏa hiệp đáp.: ~ Hai Vị Sư huynh cần gì phải nóng nảy muốn động tay động chân chứ, đệ giao nộp 30 khối hạ Phẩm linh thạch là được mà. Nói là vậy Mộ Xuyên tiến tới hai tay dâng lên túi chữ vật của mình nhưng đã âm thâm giấu một đoản kiếm ngắn một thước tay phía dưới.
Thấy Mộ Xuyên trực tiếp dâng lên túi chữ vật Lâm giang thu lại hỏa phù cười nói. : ~ Giao ra từ đầu có phải tốt hơn không, cứ phải để ta nóng.
Nhưng chưa kịp cấm lấy thì tên Lâm Giang phía sau vội tiến tới lấy trước, thì bất ngờ một ánh sáng lóe lên lướt ngang chém qua yết hầu của hắn xoẹt một cái trong khoảnh khắc ngắn máu tươi từ cổ hắn phun bắn ra, hắn vội ôm cổ gục xuống, phía sau Triệu Du thấy vậy mặt nổi gân xanh đó chấn kinh gằn giọng quát.: ~ Hỗn Đản chết cho lão tử. Hắn phi thân tới một cước đạp thẳng vào người Mộ Xuyên, hắn vội thu hai tay đỡ lấy cước này bay lùi về phía sau.
Mộ Xuyên đứng giậy phủi phủi áo nói.: ~ Muốn cướp đồ của ta, các ngươi phải có phải có cái thực lực đó đã.
Triệu Du rút ra Hỏa phù tiến đến nói.: ~ Không biết trời cao đất dày, chết cho ta.
Vì thua tầng cảnh Mộ Xuyên liền không có trực tiếp giao thủ mà câu thời gian chạy về phía nam núi Vọng Nguyệt, theo hắn biết nơi này là một rừng trúc lớn chỉ cần có thể chạy trốn vào đón ẩn nấp chờ cơ hội phản kích mới có cơ hội dành chiếm thế.
Tiếng thở hồng hộc của Triệu Du đuổi đến. : ~ Mẹ nói tiểu tử này chạy nhanh thế, không ngờ lại chạy một đường xuống phía nam núi Vọng Nguyệt rồi, nơi này địa thể hiểm chở nhiều cây tre, nó lại còn đến trước trắc chắn ẩn nấp trước chờ cơ hội đánh lén mình, phải cảnh giác cao độ.
tiếng bước chân nhẹ nhàng của Triệu Du trong rừng tre nhẹ nhàng, với tiếng gió thổi khung cảnh quỷ dị. Mộ Xuyên núp ở phía trên cao ngọn che tay rút ra hai cây kim châm cứu có tấm thuốc gây tê, hắn biết rõ tu đạo giả có một loại phương pháp đó chính là Chân khí hộ thể, phi kim này mặc dù nhỏ và mỏng nhưng khi dùng chân khí chuyền vào một lượng nhỏ chỉ trong hai nhịp hơi thở nó cũng có thể cứng như một que tăm khi phi đến nếu không cẩn thẩn rất có thể sẽ bại lộ vị trí ‘’ hắn thầm nhủ’’.
Cạnh cạnh tiếng che vao đập vào nhau tạo thành tiếng động, Mộ Xuyên Từ từ hạ xuống núp ở phía xa cách Triệu Du Khoảng hai mươi bước chân, khi hắn vừa khuất tầm nhìn Mô Xuyên liền xuất kích đánh. : ~ ‘’ Cơ hội đến rồi đây là lúc ‘’.
Xoẹt một cái, tiếng phi kim xé gió nhanh như cắt đánh về phía Triệu Du, chỉ thấy hắn lộn nhào về phía sau tay niệm Hỏa phù một kích nhắm về hướng kim châm vừa đánh ra một kích đánh tới uy lực nổ lớn đổ cháy một khoảng lớn thắp sáng một khắc cũng để lộ ra vị trí của Mộ Xuyên đang chạy.
Triệu Du Phấn kích cười nói.: ~ Chút tiểu sảo không đáng nhắc đến, ngươi như vậy mà đã để lộ vị trí của mình rồi, giờ hãy thử song hỏa phù của lão tử. tay bấm pháp quyết niệm Hỏa chú phóng nhanh như xé gióng đánh đến phía sau Mộ Xuyên hẳn vội đạp vào cây tre trước mặt nhảy lổn nhào tránh né, nhưng không ngờ đến Triệu Du lại phòng phía sau thêm một hỏa phù trực tiếp đánh tới trước mặt Mộ Xuyên, mắt thấy sắp tới mặt mình hắn vội liền dùng hai tay giơ ra trước mặt chặn lại.
Hỏa phù kích nổ lửa lớn thổi bay Mộ Xuyên về phía sau va đập gãy vài cây tre lăn vài vòng rồi khựng lại, Hằn nhìn hai cánh tay của mình đã bị bỏng nhẹ, y phục quần áo te tua, liền cắt răng xe một bên vạt áo quấn lại. : ~ uy lực của hỏa phù mạnh thật cũng may mà hắn chưa có thiên triển toàn bộ chân khí cho công kích vừa rồi nếu không sợ rằng hai tay của mình sợ đã bị nướng chín cũng nên, ‘’hắn thầm nghĩ ‘’.
Triệu Du chậm rãi bước chậm tới tay cầm bút vẽ một tấm bùa chú nói.: ~ Không ngờ lĩnh chọn hỏa phù bằng ba thành chân khí của ta ngươi vẫn còn có thể gượng dậy khá lắm tiểu tử ngươi xứng đáng được ta biết tên.., nói ngươi tên gì, ta không giết những kẻ vô danh.
Mộ Xuyên đứng dậy sau khi quấn vải lên hai tay song, hắn chật vật đứng dựa vào phía thân cây tre phía sau nói. : ~ Ta Hộ Đồng tên Mộ Chữ Tử, Đồng Tử là tên của ta là cái tên cuối cùng ngươi nghe thấy.
Triệu Du vẽ song bùa chú cũng cười đáp nói.: ~ Đồng Tử sao… haha, cái tên nghe rất kêu nhưng cũng chỉ là. Chưa kịp nói hết câu hắn liền khựng người lại bút và tấm hỏa phù vừa vẽ trên tay liền rơi xuống không chịu sự kiểm soát của cơ thể liền ngã đập người về phía trước cố gắng nói.: ~ Ngươi rốt cuộc đã làm gì, tại sao cơ thể ta lại trở nên tê liệt không nghe ta điều khiển chân khí chứ nói mau.
Mộ Xuyên bên này thở ra một hơi, lấy ra kim châm cứu đáp nói. : ~ Sở dĩ ngươi có thể thấy được vị trí của ta là ngay từ đầu chính ta muốn như vậy, đây là kim châm cứu nó đã được tẩm chất độc của cây thường xuân bạch, tuy không phải chất kịch độc có thể giết người nhưng khi ngấm vào cơ thể trong khoảng thời gian một chén trà khi ngấm vào cơ thể sẽ khiến đối phương tê liệt tứ chi không thể vận động trong khoảng hai canh giờ.
Triệu Du mắt trợn nghĩ xem mình bị đánh trúng lúc nào, hắn thầm nhủ. ; ~ Chính là lúc đó lần đầu ngươi công kích ta, nhưng không phải lúc đó ta đánh tránh được rồi sao.
Mộ Xuyên trả lời đáp.: ~ Ngay từ lúc đầu người dùng chân đạp ta một kích chính ta đã dùng kim độc đâm vào chân của ngươi rồi, nhưng điều ta không ngờ đến được là ngươi lại lượng chân khí lớn như vậy nó gần như áp chế toàn bộ chất độc không thể lưu thông ở kinh mạch của ngươi.
Triệu du cười nói.: ~ Thế nên ngươi mới dụ cho ta buông lỏng sủ dụng chân khí vào Hỏa phù chính là để cho chất độc gây tê dần ngấm khắp cơ thể ta.., ngươi cũng quá là ngoan độc rồi.. haha chết trong tay ngươi thật không oan uổng Đồng Tử.