Ào~~
Ai đó dội nước vào đầu Kim Kimin.
"Cuộc sống không phải lúc nào cũng như ý muốn đúng không Kim Kimin?"
"..."
Kim Kimin, người đang nằm trên nền đất, vẫn chưa tỉnh táo hẳn.
"Lại một lần nữa"
"Vâng"
Ngay sau khi tiếng nói chấm dứt, ai đó lôi Kim Kimin đến một cái ghế. Một người khác trói Kimin lại.
Khuôn mặt Kimin nhăn lại vì bị sợi dây siết chặt vào ghế.
Ngay lúc đó, một người được dìu vào trong phòng.
"Thưa Chủ tịch"
Những người có mặt trong căn phòng lập tức cúi gập người. Sau khi người được gọi là Chủ tịch khoát tay, họ đứng thẳng dậy và gật nhẹ đầu thêm lần nữa.
"Đã... có kết quả... chưa?"
Chủ tịch chật vật mở miệng. Ông ta đã già, cả thể xác lẫn tâm trí đều đang dần suy sụp.
"Ngài không cần lo lắng. Sớm thôi, thằng nhóc này sẽ gánh vác mọi gánh nặng cho Ngài"
"Nhanh lên... không còn nhiều... thời gian... nữa!"
Hai bên má nhăn nheo của Chủ tịch run rẩy.
Dù không biết đó là do Chủ tịch đang tức giận hay đang sợ hãi vì cái chết sắp cận kề, người đàn ông vẫn cảm thấy lo sợ.
"Vâng thưa Ngài"
Người đàn ông trước đó phụ trách dội nước lên người Kimin, lần này cầm theo một ống tiêm tiến lại gần.
"Tao nghĩ mày có khả năng kháng lại. Cái này mạnh hơn 50 lần liều trước đó. Mày không nghĩ sẽ tốt hơn nếu mày kết thúc cuộc đời như một con người à? Vẫn không tính hợp tác sao?"
Không có câu trả lời.
Chỉ có tiếng ho sặc sụa vang vọng khắp phòng.
Người đàn ông nhún vai, đi ra phía sau ghế. Sau đó bằng một thao tác điêu luyện, hắn tiêm vào cánh tay đang bị trói của Kimin.
Thuốc từ ống tiêm đi vào cơ thể Kimin.
[ Rào cản tâm trí của Carletto (U) Cấp 0 đã ngăn chặn hoàn toàn ảnh hưởng thần kinh của liều Thú Nhận mạnh nhất ]
Kĩ năng có thể bảo vệ trí não nhưng không bảo vệ được cơ thể khỏi tác dụng của thuốc.
Kim Kimin thở hổn hển, chịu đựng áp lực đè lên trái tim.
Đã bao nhiêu ngày rồi
"Tại sao... lại không...có... phản ứng gì'
Sau khi chờ đủ lâu, nhìn thấy Kimin không có thay đổi gì, khuôn mặt Chủ tịch run rẩy dữ dội.
"Cái đó... không thể nào. Xin hãy chờ m..."
"Đi gọi... Choi Dongsoo! Ngay!!"
"Vâng"
Người đàn ông bặm môi.
Chỉ một giọt cũng đủ để thuần phục cả một con voi. Thằng nhãi này thật sự có thể chịu đựng được sao?
"Cũng không sao. Khi Choi Dongsoo đến... Mày sẽ hối hận vì đã không tuân theo tao"
Sau khi người đàn ông và cấp dưới của mình trịnh trọng cúi chào Chủ tịch và rời đi, Choi Dongsoo tiến vào với một cái túi to.
Rầm~~
Cái túi Choi Dongsoo đặt xuống phát ra âm thanh nặng nề.
Xẹt
"Ồ! Anh chàng này lại lòi ra ngoài nữa rồi"
"Ta...tin anh...Giám đốc à"
Choi Dongsoo cười nhìn dụng cụ bằng thép có hình dáng kì lạ chọt thủng túi và lộ ra bên ngoài. Hắn quay lại nhìn Chủ tịch.
"Ngài định đứng quan sát à? Hay là Ngài tránh mặt một lát đi. Có thể máu sẽ vấy lên người Ngài"
"Được rồi. Khi nào… xong việc thì báo cho ta… Anh có cần… người chữa trị… không? "
"Có một người thì tốt hơn. Dẫu cho không có họ thì Ngài cũng sẽ có được thứ mình muốn. Chủ tịch à, tôi là Choi Dongsoo đấy"
"Được… Ta sẽ cử… Choi Hayeong. Không cần biết anh mất mấy ngày… nhưng ta sẽ đợi"
"Cô Choi Hayeong à? ...Được thôi"
Chủ tịch cùng người của mình rời đi để mình Choi Dongsoo đang ngạc nhiên lại trong phòng.
Sau khi cánh cửa đóng lại với một tiếng két, Choi Dongsoo nhìn Kimin cười toe toét.
"Chúng ta bắt đầu chứ nhỉ? "