Chương 88: Chương 88

Lý Cường cười nói: " Nguyên lai là các ngươi biết nhau sao?"

Hồng Thiêm nói: " Sư thúc, đứa nhỏ này là trước kia khi đệ tử ở Tây đại lục tu hành đã hữu duyên gặp ở Phế Lăng trại, khi đó hắn mới có bảy, tám tuổi. Sau đó đệ tử đã ủy thác cho một bằng hữu nuôi dưỡng, khi hắn hai mươi mấy tuổi thì có gặp qua một lần, sau đó không còn gặp nữa."

Lãng Thiên Diệp rưng rưng nói: " Đại thúc so với ngày đó còn muốn trẻ hơn, cháu cứ ngỡ lão nhân gia người đã tóc bạc phong sương, thật sự là không tưởng tượng được a."

Hồng Thiêm vỗ vai hắn, cười nói: " Đứng lên đi, Diệp tử, ngươi nói như vậy, không phải ta đã sắp trở thành lão bất tử rồi sao, mau tới ra mắt sư thúc của ta đi."

Trong lòng Lãng Thiên Diệp kinh ngạc không thôi, bởi vì Lý Cường nhìn qua tuổi còn rất trẻ. Nếu Kỳ Quân Sát cũng ở đây, chỉ sợ hắn đã ngất mất rồi, lại thêm một người so với một người còn trẻ hơn dù danh phận lại cao hơn. Hắn vội vàng thi lễ, nói: " Vãn bối Lãng Thiên Diệp bái kiến tiền bối." Đại lễ hắn đang làm chính là chính thức quỳ lạy lễ.

Lý Cường vội vàng nâng dậy, cười nói: " Đừng gọi tiền bối, nghe không được tự nhiên, cứ gọi ta là lão Đại đi. A a, cái này cho ngươi."

Lý Cường đưa cho hắn một viên Tiểu Bồi Nguyên Đan, cười nói: " Lúc luyện công thì nuốt vào, hiệu quả rất tốt."

Lãng Thiên Diệp luôn miệng đa tạ, trông hắn có vẻ phi thường hưng phấn. Bích Thạch, Bích Đồng, Ngoan Công cũng hâm mộ không thôi nhìn mãi Lãng Thiên Diệp, biết linh đan Lý Cường cấp cho nhất định không giống với loại bình thường, nhưng bọn hắn lại ngại ngần mở miệng hỏi xin.

Lãng Thiên Diệp ở Tây đại lục vốn nổi danh là cao thủ, sau khi hắn được Hồng Thiêm chỉ điểm, có được một ít phương pháp tu chân, am hiểu cách sử dụng một thanh kiếm to bản. Hắn hỏi: " Đại thúc, sao mọi người lại đi đến Nham Trại vậy?"

Hồng Thiêm cười nói: " Ở phía xa chúng ta nhìn thấy nơi này có sương khói tràn ngập, nên đi đến xem, ai mà biết đám võ sĩ Phiên quốc chẳng phân biệt trắng đen đã nhào đến đánh, lúc này mới chọc cho sư thúc ta ra tay."

Ngoan Công cười nói: " Mưa đã càng lúc càng lớn, Lãng lão đệ, chúng ta đi vào trại thôi rồi hãy nói."

Mưa to lại kèm thêm tiếng sấm, bầu trời phảng phất như hé ra một cái liệt khẩu, tuôn trút ầm ầm xuống, cảnh vật bốn phía trở nên một mảnh mơ hồ. Lãng Thiên Diệp vội vàng nói: " A nha, xin mời! Là ta sơ ý rồi, lão Đại, đại thúc, lão ca, chúng ta vào trại thôi."

Một đám người ngồi lên Hắc Tiêm kỵ vội hướng Nham Trại chạy tới.

Trong Nham Trại phòng ốc lớn nhất chính là tòa mộc lâu rất cao ở bên cạnh nham bích, nơi này chính là do thủ lĩnh thổ nhân bộ lạc xây cất dựa vào vách núi, vách núi được khai mở một không gian thật lớn, được xem là đại sảnh hậu đường. Lãng Thiên Diệp dẫn đường phía trước, đi tới đại sảnh nham động, sau đó ra lệnh cho thuộc hạ đưa nước nóng tới cấp cho mọi người tẩy rửa, rồi lại thay đổi quần áo. Lý Cường cũng thay một bộ, vì cảm thấy trang phục trên người thật quá bắt mắt.

Mọi người ngồi xuống, trong lòng Lý Cường vẫn có một nghi vấn, hỏi: " Thiên Diệp, tại sao võ sĩ Phiên quốc lại vây công các ngươi?"

Lãng Thiên Diệp cười khổ nói: " Còn không phải vì người của Lạp Đô quốc sao, lần này chúng ta hộ tống chính là một nhân vật trọng yếu của Lạp Đô quốc. Ai, không biết là như thế nào, tin tức lại lộ ra ngoài, võ sĩ Phiên quốc cũng vẫn truy tung không tha, rốt cuộc đã ngăn chận chúng ta tại Nham Trại, may là thổ nhân thủ lĩnh của Nham Trại là bằng hữu của ta, cuối cùng dựa vào địa thế của Nham Trại ngăn trở bọn họ, bằng không chúng ta cũng đã xong hết rồi."

Nạp Thiện hét lên: " Khó trách! Lam Tưu công chúa tại Thản Bang đại lục cũng bị võ sĩ Phiên quốc truy giết qua, hình như Phiên quốc và Lạp Đô quốc có cừu oán a."

Lãng Thiên Diệp kinh ngạc nói: " Các ngươi biết Lam Tưu công chúa? Tại Lạp Đô quốc nàng nổi danh là Từ Bi công chúa a, ở trong lòng dân chúng có uy tín cực cao, hơn nữa nàng cũng là trữ quân( thừa kế ngai vàng) của Lạp Đô quốc."

Mấy người Lý Cường đều ngẩn ngơ! Lam Tưu công chúa không ngờ lại là nữ vương tương lai của Lạp Đô quốc. Nạp Thiện há mồm hồi lâu mới nói: " Trữ quân? Hoàng thượng? Là nữ sao?" Hắn quả thật không có cách nào để giải thích.

Lý Cường đứng lên đi lại vài bước, quần áo trên người làm hắn không quen chút nào, hắn nhịn không được học theo Kỳ Quân Sát, đưa tay xé mất vạt trường bào màu trắng, xé luôn tay áo dài, thở phào nhẹ nhõm, cười nói: " Như vậy tốt hơn. Ân, Thiên Diệp, ngươi có biết chuyện của Thiên Lộ Thảo Nguyên không?"

Trong đại sảnh mọi người chỉ cảm thấy Lý Cường quá cổ quái, không nghĩ ra tại sao hắn lại đi xé mất quần áo, bộ dáng bây giờ của hắn thật phi thường kỳ quái.

Lãng Thiên Diệp không dám chê cười Lý Cường, hắn cung kính trả lời: " Lão Đại, vãn bối biết một ít, Phong Thứu hộ vệ hành về phương diện tin tức cũng tương đối linh thông, Kỳ Phúc Bách Linh tại Thiên Lộ Thảo Nguyên đúng là có thật, nhưng tổng hộ vệ của chúng ta có nghiêm lệnh không cho ai tham gia, bởi vì Bách Linh có liên quan tới Mãng Nguyên, ai! Mãng Nguyên…"

Hắn trầm ngâm chốc lát, lại nói: " Mãng Nguyên từ những năm gần đây rất quái lạ, đừng nói tiến vào, ngay cả những thôn trang phụ cận cũng đều hoang phế đi rất nhiều, bởi vì luôn có những người chết rất kỳ lạ, nghe nhiều người đồn đãi, Mãng Nguyên tựa hồ có đại sự phát sinh, nhưng không ai nói rõ được là đại sự gì, làm cho lòng người vô cùng bàng hoàng."

Trong tất cả Hồng Thiêm là người từng đến gần Mãng Nguyên nhất, mặc dù lúc ấy có sư tôn hắn đưa hắn theo lướt ngang qua Mãng Nguyên, nhưng vẫn không thể đi sâu vào trung ương, cho dù như vậy, hắn cũng hiểu rõ tình huống Mãng Nguyên hơn so với mọi người. Nhưng bây giờ chính hắn cũng không hiểu rõ Mãng Nguyên đến cuối cùng là xảy ra chuyện gì, lại có thể làm cho mọi người sợ hãi bất an như vậy, ngay cả người tu chân của tu chân giới cũng không ngừng chạy tới Tây đại lục, cố gắng tìm hiểu thật ra xảy ra đại sự gì. Hồng Thiêm nói: " Diệp tử, tổng hộ vệ của các ngươi rất sáng suốt, ngươi không nên tiến vào đó, vô cùng nguy hiểm."

Lãng Thiên Diệp có chút do dự, nói: " Đúng vậy, về chuyện Kỳ Phúc Bách Linh của Thiên Lộ Thảo Nguyên, còn có một truyền thuyết, đó là một âm mưu, bất kể là ai mà đi đến đó, nhất định là xương cốt vô tồn. Đại thúc, do nguyên nhân này nên tổng hộ vệ của chúng ta mới ra nghiêm lệnh không cho đi. Kỳ thật, một đoạn thời gian gần đây cũng có rất nhiều thương đội và hành thương đều cũng chuẩn bị dừng lại để xem tình huống, có những đồn đãi thật sự là rất đáng sợ."

Đại sảnh nham động và mộc lâu phía trước có một cây cầu gỗ nối liền, có lan can, đứng ở động khẩu có thể rõ ràng nhìn thấy được bầu trời bên ngoài. Nước mưa theo nham thạch rơi xuống, giống như dòng thác đang tuôn xuống, tiếng nước " hoa hoa" vang lên không ngừng.

Lý Cường đi tới bên lan can, trong lòng đột nhiên cảm thấy một trận phiền loạn, hắn nhìn chằm chằm giọt mưa rơi vào trong trầm tư.

Một hộ vệ từ cây cầu gỗ chạy tới, kêu lên: " Đại hộ vệ! Đại hộ vệ! Thám tử của ta đã trở về báo cáo, nói võ sĩ Phiên quốc đã lui đi, bọn họ tựa hồ như có việc gì khẩn cấp, đi phi thường gấp gáp."

Lãng Thiên Diệp kỳ quái nói: " Xảy ra chuyện gì? Tại sao lại lui nhanh như vậy, đây không giống như thói quen thường khi của họ, kỳ quái!"

Hắn suy nghĩ một chút nói: " Mau trở lại tìm hiểu thêm lần nữa."

Rất nhanh hộ vệ lại đến báo cáo: " Tất cả võ sĩ Phiên quốc đều đã không thấy nữa."

Lãng Thiên Diệp mặc dù tâm hồn nghi hoặc, bất quá chuyện đám võ sĩ Phiên quốc thối lui làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm.

Lý Cường đột nhiên nói: " Ta có một loại dự cảm bất hảo…"

Nạp Thiện kinh ngạc nói: " Lão Đại, chuyện gì làm cho huynh bất an? Sao đệ lại không có chút cảm giác nào."

Hồng Thiêm nói: " Kỳ quái, nghe sư thúc nói như vậy, đệ tử cũng có chút cảm giác là lạ, trong lòng hình như có điểm bất an, lại không thể nói là tại sao."

Mọi người cảm thấy rất kỳ quái, chung quanh vốn không có phát sinh biến hóa gì a.

Lãng Thiên Diệp hỏi: " Lão Đại, đại thúc, chúng ta cùng nhau đi có được không?"

Lý Cường lắc đầu nói: " Không, chúng ta đi trước, ta có cảm giác có đại sự gì đó phát sinh."

Trong lòng hắn đột nhiên rất rõ ràng cảm giác được, ở gần đây nhất định có chỗ nào xảy ra đại vấn đề, hắn mặc dù nói không ra cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng cảm giác mãnh liệt này thật sự làm cho hắn cảm thấy thật khó chịu.

Lý Cường hô: " Hồng Thiêm, Ngoan Công chúng ta đi trước, Thiên Diệp các ngươi trên đường phải cẩn thận, tình huống bây giờ rất cổ quái, mọi người cũng nên khẩn trương lên."

Nói xong bước nhanh ra ngoài. Lãng Thiên Diệp vội vàng đuổi theo, mặc dù hắn không rõ là tại sao, nhưng nếu là Lý Cường nói thì chắc là không sai. Đoàn người đi tới ngoài cửa lớn mộc lâu, có hộ vệ đưa Hắc Tiêm kỵ tới, Lý Cường không nói một lời phi thân lên, Hồng Thiêm mấy người cũng theo sát Lý Cường ngồi lên Hắc Tiêm kỵ, không đợi nói lời từ biệt cùng Lãng Thiên Diệp, Lý Cường đã thúc giục Hắc Tiêm kỵ lao vào cơn mưa to.

Một đường chạy như điên, Lý Cường vẫn không nói gì, chỉ chồm người thúc giục Hắc Tiêm kỵ, Hồng Thiêm mấy người cũng không dám hỏi, chỉ đi theo sát phía sau. Ngoan Công vài lần còn muốn lên dẫn đường, nhưng lại phát hiện Lý Cường cũng không có đi lầm, trong lòng thật sự là kỳ quái vạn phần.

Lý Cường trong lòng chỉ có một cảm giác muốn con đường này rút ngắn lại, tâm thần hắn hoàn toàn chăm chú trong việc đó, còn tất cả những điều khác quấy nhiễu hắn đều bỏ hết bên ngoài. Hồng Thiêm, Mạt Bổn và Nạp Thiện còn đỡ hơn một chút, Ngoan Công và Bích Đồng, Bích Thạch thật là thê thảm, cưỡi Hắc Tiêm kỵ suốt thời gian dài khiến cho ba người bọn hắn đều cảm thấy không chịu nổi.

Hồng Thiêm kêu lên: " Sư thúc, chúng ta nghỉ ngơi một chút!"

Lý Cường quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngoan Công ba người cả người đều ướt đẫm, trong mưa gió run cầm cập, trong lòng cảm thấy bất nhẫn, nói: " Ngoan Công, ở phụ cận có chỗ nào có thể tránh mưa?"

Ba người Ngoan Công cơ hồ đã thật sự quá lạnh đến cứng cả người, thật sự đã không còn chịu nổi, hắn lau nước mưa trên mặt, lớn tiếng nói: " Lão Đại, đi thêm một chút, có một động núi." Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trong lòng Lý Cường thật ra rất gấp gáp, hắn vẫn là lần đầu tiên có cảm giác bất an như vậy, hắn nóng lòng muốn hiểu rõ thật ra phía trước đã xảy ra biến cố gì, nhân tiện nói: " Được! Chúng ta nhanh hơn một chút!" Bảy người dùng sức thúc giục Hắc Tiêm kỵ, lại một đường phóng tới như điên.

Sắc trời dần dần trở nên tối đen, hình dáng của sơn khẩu đã nhập nhoạng hiện ra trước mắt. Ngoan Công cơ hồ đã gần như không ngồi vững được trên Hắc Tiêm kỵ nữa, cả người đau đớn vô lực, hắn vừa nhìn thấy sơn khẩu đã lớn tiếng kêu lên: " Phía trước đã tới rồi, bên kia có một cái trấn nhỏ có thể nghỉ chân."

Bích Đồng cũng nói: " Thật không dám tin, chỉ trong một thời gian ngắn mà chúng ta lại có thể đi được đoạn đường dài như vậy, Hắc Tiêm kỵ đã mệt chết a."

Phía trước đã mơ hồ nhìn thấy những nóc nhà ẩn hiện, chỉ là không có chút ánh sáng. Ngoan Công tiến vào trong trấn nhỏ trước, sáu người còn lại theo sát phía sau. Ngoan Công lớn tiếng nói: " Ta biết một khách sạn, mọi người đi theo ta!" Thanh âm và tiếng vó của Hắc Tiêm kỵ quanh quẩn trên đường cái, Lý Cường kỳ quái hỏi: " Sao cái trấn này lại không thấy có người?"

Nạp Thiện hết nhìn đông tới nhìn tây, nói: " Lão Đại, thật sự là không nhìn thấy ai, mẹ nó, sao có vẻ tử khí như vậy, không nghe thấy một thanh âm nào a."

Ngoan Công đứng ở trước cửa một khách sạn, lớn tiếng kêu lên: " Tiểu nhị! Có khách nhân đây!"

Bốn phía chỉ một mảnh yên tĩnh, ngoại trừ " hoa hoa" tiếng mưa rơi và tiếng hô của Hắc Tiêm kỵ, nơi này chẳng khác nào là đang ở nơi hoang dã. Nạp Thiện quát to: " Nha..! Có người không?"

Lý Cường nói: " Không đúng! Hồng Thiêm vào xem!"

Hồng Thiêm không gõ cửa, trực tiếp từ Hắc Tiêm kỵ bay lên, phiêu phù tiến vào khách sạn.

Bích Thạch nhỏ tuổi nhất, công lực cũng kém cỏi nhất, cả người hắn không ngừng run rẩy, nhỏ giọng nói: " Lạnh quá a, sao lại không có ai vậy?" Hắn nhìn chung quanh, thấy mấy người Lý Cường đều cũng vững vàng ngồi trên Hắc Tiêm kỵ, thần sắc không thay đổi, phảng phất như đã hòa nhập vào trong bóng tối. Hắn lại nhìn Ngoan Công, chỉ thấy hắn cũng giống như mình, không ngừng nhìn đông rồi nhìn tây, vẻ mặt cực độ khẩn trương.

Cơn mưa to thình lình dứt hẳn, một trận gió lạnh thổi qua, Nạp Thiện nhỏ giọng mắng: " Mẹ nó, sao lại âm khí nặng nề như vậy!"

" Dát…chi..chi.."

Cửa lớn khách sạn mở ra, Hồng Thiêm từ bên trong đi ra, nói: " Sư thúc, mọi người bên trong đều cũng đang ngủ say bất tỉnh, nhìn bộ dáng như bị vật gì làm mê thất tâm thần, hãy vào đây xem thử trước."

Lý Cường phi thân nhảy xuống đất, nói: " Chúng ta vào, trước tiên không nên động vào bất cứ vật gì cả, Ngoan Công bọn họ đã quá mệt mỏi, để cho bọn họ nghỉ ngơi một chút."

Lời còn chưa dứt, tiểu Hải yêu đột nhiên từ sau lưng hắn bay lên, bám ở trên vai hắn, cái đầu nhỏ quay nhìn xung quanh, cất tiếng ô ô trong miệng không ngừng.

Mạt Bổn ngạc nhiên nói: " Tiểu Hải yêu hình như phát hiện cái gì đó."

Lý Cường nói: " Khoan đừng động đến nó, Mạt Bổn ngươi dìu Ngoan Công xuống, Nạp Thiện ngươi đem Hắc Tiêm kỵ vào trong viện đi."

Hắn xoay người lại nâng Bích Đồng, Bích Thạch huynh đệ rồi dìu hai người xuống. Ngoan Công ba người cũng đều đã chết lặng, xuống tới đất phải đứng thêm một hồi mới hoàn hồn lại. Lý Cường nói: " Thể chất các ngươi quá kém, tối nay ta cho các ngươi phục dùng linh đan, khôi phục thân thể một chút."

Ngoan Công ba người không khỏi vô cùng mừng rỡ, nhất thời nghĩ thật không uổng công khổ cực, vội vàng đa tạ.

Lý Cường hướng tới phía khách điếm đi tới, Hồng Thiêm cũng theo sát phía sau. Cảnh tượng trong phòng làm cho người ta kinh ngạc không thôi, bên chân tường nằm bốn người, chính là tiểu nhị, ở phía sau quầy nằm một người, có mấy thương nhân cũng đang nằm tứ tán trên mặt đất. Lý Cường đi tới bên người một tiểu nhị, đưa tay áp vào mũi hắn xem thử, nghi hoặc nói: " Kỳ quái, hình như không có hô hấp."

Hồng Thiêm nói: " Tim vẫn còn đập, không biết tại sao lại như vậy."

Ngoan Công vừa vào phòng đã lập tức nằm dài xuống, xương cốt cả người như muốn tê liệt. Bích Thạch mệt đến nỗi muốn ngủ ngay, hắn nằm dài xuống, dùng sức vặn eo một cái, Lý Cường đột nhiên quát: " Không cho ngủ! Mau đứng lên!"

Mọi người bị tiếng quát của hắn làm cả kinh, Bích Thạch xoay người một cái thì đã không còn biết gì nữa.

Bích Đồng kinh hãi thất sắc kêu lên: " Chuyện gì xảy ra? Huynh đệ! Đừng ngủ! Mau đứng lên!"

Chỉ một bước Lý Cường đã bay đến bên người Bích Thạch, nâng thân thể hắn lên, phát hiện hắn cũng giống như những người đang nằm đó, cùng một triệu chứng: không có hô hấp nhưng nhịp tim vẫn còn đập thong thả không dừng. Bích Đồng gấp đến điên lên, ôm cổ Bích Thạch, kêu lên: " Huynh đệ…ngươi…" Thân thể hắn cũng đã mềm nhũn, ngã dài trên mặt đất.

Ngay sau đó Ngoan Công cũng đã ngã dài xuống mê man. Nạp Thiện dùng sức xoa cái đầu bóng lưỡng, quái thanh quái khí nói: " Di? Choáng váng đầu a."

Hắn kéo Mạt Bổn kêu lên: " Bất hảo! Hai chúng ta mau vận công!"

Mạt Bổn cũng hiểu được không tốt, nghe vậy lập tức ngồi xuống, hai người đồng thời vận công, lúc này mới ngăn trở được cảm giác buồn ngủ khó hiểu đó.

Trong lòng Lý Cường biết không ổn, lập tức khoanh chân ngồi xuống, nói: " Hồng Thiêm, hộ pháp cho ta!" Hắn đưa tâm thần chìm vào nguyên anh, thần thức lập tức xuất khiếu.

Hồng Thiêm xuất ra Trần Tiêu Toái Kim song kiếm, đem mọi người bao bọc bên trong, mặc dù hắn không có cảm giác buồn ngủ, nhưng trong lòng cũng có chút sợ hãi, không biết là vật gì đang tác quái.

Đây là lần thứ ba thần thức của Lý Cường xuất khiếu, hắn nhìn thấy song kiếm của Hồng Thiêm đã xuất hiện, thoáng yên tâm một chút, liền bắt đầu cẩn thận quan sát tình huống bốn phía. Hắn phát hiện trong phòng đang bị những sợi hắc ti (chỉ đen) che kín, như ẩn như hiện, phiêu phù không chừng, nếu không phải chính mình đang dùng thần thức xuất khiếu để xem, căn bản là không có khả năng phát hiện. Hắn nhận ra khi hắc ti đi đến gần phi kiếm của Hồng Thiêm liền lập tức bị tiêu diệt, lại nhìn kỹ những người đang nằm trên mặt đất, cả người đều bị hắc ti quấn chặt, hơn nữa càng ngày càng nhiều, chỉ có ba người Ngoan Công nhờ có kiếm quang của Hồng Thiêm hộ vệ, nên chỉ bị vài tia hắc ti còn dư quấn lấy.

Liên tiếp nhìn qua mười mấy phòng, đều cũng phát hiện loại hắc ti cổ quái này. Rốt cuộc vì kiến thức của Lý Cường còn quá ít, không biết đây chính là đỉnh đỉnh đại danh Nhiếp Hồn Ti âm độc, mặc dù nó đối với người tu chân rất khó sinh ra tác dụng, nhưng người thường thì không có cách nào chống đỡ. Thần thức của Lý Cường rất nhanh bay ra khỏi trấn nhỏ, phát hiện khắp nơi đều cũng một tình hình như thế này. Lý Cường không dám ở bên ngoài quá lâu, thần thức đột nhiên lùi về trong cơ thể, hắn từ từ mở mắt.

Hồng Thiêm hỏi: " Sư thúc, là vật gì tác quái?"

Lý Cường nói: " Ngươi có biết có một loại ti tuyến màu đen rất nhỏ, mắt nhìn không thấy, ta dùng thần thức mới có thể nhìn thấy, tựa hồ như người nào bị nó quấn phải thì sẽ không ổn, thật sự là rất kỳ quái."

Hồng Thiêm suy nghĩ rất khẩn trương, một hồi lâu nói: " Đệ tử cũng không biết đó là cái gì. Nếu cứ như vậy, chúng ta sẽ bị vây khốn ở chỗ này rồi."

Lý Cường đã biết phi kiếm có thể tiêu trừ hắc ti, hắn lập tức xuất ra Hấp Tinh kiếm.

Bây giờ thủ pháp khống chế phi kiếm của hắn đã tương đối tinh chuẩn, kiếm quang màu bạc lướt qua thân thể ba người Ngoan Công, đồng thời kiếm quang đột nhiên trướng lớn, nhất thời ngân quang lóe ra khắp phòng.

Hồng Thiêm không giải thích được, khó hiểu hỏi: " Sư thúc, cái này để làm gì?"

Lý Cường không đáp, liên tục dùng phi kiếm bay suốt ba lần quanh phòng, lúc này mới thu hồi Hấp Tinh kiếm nói: " Hắc ti sợ phi kiếm, bị kiếm quang cắt trúng là tự tán, bây giờ phòng này đã được sạch sẽ rồi."

Đang còn nói chuyện, Ngoan Công chợt trở mình, tiếng ngáy phát ra, Bích Thạch và Bích Đồng cũng đồng thời phát ra tiếng hô hấp nặng hơn. Hồng Thiêm kinh hãi nói: " A a, bọn họ tỉnh rồi, nhưng vì quá mệt mỏi lại tiếp tục ngủ luôn."

Nạp Thiện và Mạt Bổn đứng dậy, Nạp Thiện hỏi: " Lão Đại, có tra được ra là ai đang tác quái không?"

Đột nhiên tiểu Hải yêu kêu to một tiếng, lam quang chợt lóe, hướng vào trong viện bay đi. Lý Cường lắc mình đuổi theo, đi với trong viện, chỉ thấy trên người tiểu Hải yêu phát ra lam quang trong suốt, do lam quang chiếu xuống, có vài hồn phách nhàn nhạt đang hướng lên không trung bay đi, trong khoảng thời gian ngắn âm phong tỏa ra khắp nơi. Lý Cường vội vàng ngoắc tiểu Hải yêu xuống, trong lòng không khỏi giận dữ, nói: " Hồng Thiêm, ngươi ở chỗ này bảo vệ bọn họ, ta đi xem coi tên hỗn trướng vương bát đản nào đang thu hồn phách người khác."

Lý Cường dương tay mặc Lan Uẩn chiến giáp và đeo Huyễn Dương Hoàn vào, không một tiếng động bay lên không trung. Bóng đêm hôn ám căn bản không che được ánh mắt của hắn, chỉ thấy có vài hồn phách đang hướng ra ngoài trấn nhỏ bay đi, hắn đi theo phương hướng của hồn phách lướt tới.

Bên ngoài trấn nhỏ là một khu rừng rậm, những hồn phách này chậm rãi tụ tập lại, hướng phía dưới rừng rậm bay xuống. Lý Cường đi theo xuống trong rừng, nhanh nhẹn lướt qua những cây rừng rậm rạp, hắn mơ hồ nghe được một trận âm thanh cổ quái, tựa hồ như có người đang niệm chú ngữ. Trong rừng không có một tia sinh khí nào, chỉ có gió thổi qua ngọn cây phát ra âm thanh " hoa hoa", còn có những giọt nước mưa đang rơi xuống qua kẽ lá, vẻ yên tĩnh làm cho lòng người cảm thấy quỷ dị. Trong lòng Lý Cường hiểu được, tất cả hồn phách của người dân trong trấn đều bị những sợi hắc ti trói buộc, sau đó lại bị hấp thu đến nơi đây.

Một tia quang mang màu xanh lục u ám từ trong rừng rậm bay ra, tinh thần Lý Cường chấn động, biết đối thủ đã tới rồi. Hắn để thân thể rơi xuống, đến sát mặt đất chừng nửa thước, lăng không đi tới.

Đột nhiên tâm thần Lý Cường vừa động, thân hình cấp tốc hạ xuống, có hai tia lục quang lóe lên bay lướt qua đỉnh đầu. Không để đối thủ phát ra lần công kích thứ hai, Lý Cường phun ra Hấp Tinh kiếm, tinh mang kịch liệt lóe sáng lên, cùng thời gian chiếu sáng hai người đang mai phục. Lý Cường biết đã bị bại lộ hành tung, liền xông ngay tới, kiếm quang của Hấp Tinh kiếm như một chiếc quang luân đảo tròn qua, hai người mai phục căn bản không cách nào chống cự, lập tức bị chém nát thành từng đoạn, máu bay tung tóe, ngay cả những đại thụ bên người cũng bị chặt đứt. " chi dát dát…oanh..ba!" Đại thụ liền bị cắt đoạn sụp xuống, Lý Cường huýt một tiếng sáo dài xông ra ngoài.

Cùng lúc đó từ phía khu rừng đối diện cũng truyền đến một tiếng huýt sáo rung trời. Trong rừng có một khối đất trống thật lớn, bốn phía cắm đầy những lá cờ quái dị, Lý Cường liếc mắt nhìn thấy, trong lòng hơi kinh hãi, hắn biết sự lợi hại của kỳ môn trận, chỉ trong thời gian ngắn hắn vẫn không rõ sự huyền bí của trận pháp này. Hắn vung một ngón tay, Hấp Tinh kiếm hóa thành một con rồng bạc, hung hăng xông thẳng vào, hắn muốn tìm hiểu một chút về kỳ môn trận này.

Bên kia kỳ môn trận cũng truyền đến một tiếng sét đánh rất lớn, chiếu khoảng đất trống sáng rực, không biết là ai cũng đang công kích kỳ môn trận này.

Một cỗ huyết sắc nùng vụ (khói dày đặc màu máu) đang trào ra khỏi kỳ môn trận, Hấp Tinh kiếm đột nhiên nổ tung ra. Lý Cường vung ngón tay bắn ra một đóa Thiên Hỏa Tử Hoa, Hấp Tinh kiếm đột nhiên co rút lại, bay vòng quanh Lý Cường cấp tốc xoay tròn. Đóa Thiên Hòa thật sự quá lợi hại, cỗ huyết sắc nùng vụ chỉ cần chạm tới, liền phát ra một thanh âm giống như một chén nước lạnh xối vào trong lửa, một tiếng " phốc xích" vang lên, huyết vụ nhất thời tiêu tán.

Lý Cường phát hiện Thiên Hỏa thật sự là rất hữu dụng, bắn ra thêm bốn, năm đóa Thiên Hỏa Tử Hoa bay ra, hắn để cho Thiên Hỏa xoay quanh thân thể mình, chợt nhích người tiến thẳng vào trong kỳ môn trận.

Vừa mới tiến vào, chợt thấy trước mắt tối sầm, vô số những tia khí nhọn hoắc đang lao thẳng vào người mình, Lý Cường hú lên quái dị: " Là cái gì đây? Phá!" Hắn xuất thủ ấn, bốn tầng điệp gia, vô số luồng sáng tụ tập bên người, theo tiếng quát của hắn, một đạo ánh sáng màu hồng từ lòng bàn tay bay ra. Hấp Tinh kiếm, Thiên Hỏa Tử Hoa lại thêm Thập Bát Diệt Ma Thủ đồng thời đánh ra, nhất là Thập Bát Diệt Ma Thủ, chính là khắc tinh của kỳ môn trận âm độc này.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Kỳ môn trận căn bản không thể chịu nổi lực công kích khủng khiếp như thế, nhất thời tán loạn, những lá cờ đang bay múa trong không trung nhất thời đại loạn. Không đợi chủ nhân của trận pháp lại khởi động bố trí thêm lần nữa, Thiên Hỏa cũng đã bắt đầu phát huy uy lực, một lá cờ màu đen bay tới gần Lý Cường bị Thiên Hỏa chạm trúng, trong nháy mắt đã biến thành tro tàn. Kỳ môn trận chỉ cần bị phá mất một lá cờ, uy lực của cả trận pháp sẽ lập tức yếu bớt.

Không đợi Lý Cường tiếp tục công kích, từ xa đã truyền đến một tiếng nổ rung trời, một cỗ hàn khí thật lớn tản ra. Lý Cường cảm thấy trước mắt sáng ngời, kỳ môn trận đã bị phá rớt hoàn toàn. Chỉ thấy trên mặt đất có một tòa tế thai cao chừng ba thước, có hình tam giác, mỗi góc có một cây trụ màu đen, ở trung ương có một mặt hình tròn cắm một cây pháp trượng màu đen, diện mục của nó là một bộ xương khô rất dữ tợn, đôi mắt lóe ra hồng quang.

Ba người mặc áo đen đang phiêu phù bên cạnh bộ xương khô pháp trượng, đang nhắm mắt niệm chú ngữ. Lý Cường rõ ràng nhìn thấy, những hồn phách bay trên không trung bị cây khô lâu pháp trượng quỷ dị đang cắn nuốt, vậy mà bộ khô lâu pháp trượng đang cất tiếng cười thật kinh khủng.

Lý Cường giật mình, trong lòng không khỏi vô cùng giận dữ.