Chương 87: Chương 87

Trên sườn núi có vài cây nhỏ thưa thớt, bảy người Lý Cường vọt tới, từ xa nhìn lại, phía trước khúc quanh phập phồng, cây rừng tươi tốt, cỗ sương khói mù mịt là từ một rừng cây cách đó không xa bay lên, tựa hồ còn có chút hồng quang chớp động. Lý Cường và Hồng Thiêm đã nghe được mơ hồ tiếng binh khí chạm vào nhau, còn có vài tiếng gầm thét truyền đến, Hồng Thiêm nói: " Hình như có Bát Sát Thú rống lên một tiếng, mọi người có nghe thấy không? Sư thúc, chúng ta qua nhìn thử xem."

Nạp Thiện nói: " Cái gì quái thú? Sao ta không nghe thấy a."

Lý Cường nói: " Tu vi ngươi không đủ, đương nhiên là không nghe thấy rồi, chúng ta đi xem."

Hắn nhẹ nhàng thúc dây cương, Hắc Tiêm kỵ to lớn tung người lao xuống hẻm núi. Mọi người đều thúc Hắc Tiêm kỵ đi theo sát hắn.

Dưới sườn núi cũng không có đường đi, chỉ có một mảnh rậm rạp những cây gỗ tùng và bụi rậm ngăn trở đường đi tới, Lý Cường xuất Hấp Tinh kiếm ra quát to: " Đi theo phía sau ta!"

Hồng Thiêm nói: " Sư thúc! Đệ tử đến giúp người!"

Năm luồng kiếm quang ngũ sắc bay ra, hai người cùng đồng hành, cấp tốc hướng về phía trước.

Ngoan Công và Bích Đồng, Bích Thạch huynh đệ nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy trước mắt có ngân mang lóe ra năm luồng hào quang ngũ sắc, vô số những mảnh gỗ nhỏ bay đầy trời, bọn họ cũng nhìn không được rõ ràng Lý Cường và Hồng Thiêm dùng loại vũ khí gì, chỉ thấy trong nháy mắt đã mở ra một con đường nhỏ. Ngoan Công cuống quýt lắc đầu, nhỏ giọng nói: " Trời ạ, bọn họ là ai thế?"

Bảy người tám kỵ xuyên qua phiến rừng cây nọ, Lý Cường kéo dây cương dừng Hắc Tiêm kỵ lại, phóng mắt nhìn ra, kinh ngạc nói: " Thật sự là Bát Sát Thú! Thứ màu đỏ bên cạnh là cái gì vậy?"

Người đi theo phía sau cũng đã dừng lại, chỉ có tiểu tử Nạp Thiện khống chế không được Hắc Tiêm kỵ, vẫn vọt nhanh về phía trước chừng mười bước, đến lúc này mới kéo được dây cương. Text được lấy tại Truyện FULL

Đây là một khối đất trống khá lớn, trên sườn núi cỏ dại cao chừng nửa người mọc đầy, ước chừng có hơn một trăm Bát Sát Thú và một ít tiểu quái thú màu đỏ không biết tên, một đám Hắc Tiêm kỵ đang chạy qua chạy lại, cưỡi trên chúng nó có chừng bốn, năm trăm người. Đối diện sườn núi có một tòa vách nham bích, dưới chân nham bích có một thôn trang giống như pháo đài màu đen, tường gỗ cao cao bao bọc quanh thôn trang, ở bên ngoài vách tường gỗ là một ít phòng gỗ đơn sơ đang bốc cháy.

Lý Cường quay đầu hỏi Ngoan Công: " Đó là người nơi nào?"

Ngoan Công thần sắc ngưng trọng nói: " Giống như là võ sĩ đoàn của Phiên quốc, không biết tại sao bọn họ lại chạy đến nơi hẻo lánh này mà đại động can qua (tạo ra cuộc chiến lớn)."

Bích Đồng nói: " Nơi này là Nham Trại, tại sao bọn họ lại chọc phải đám sát tinh này, võ sĩ đoàn của Phiên quốc rất bá đạo, chọc phải bọn họ xem như Nham Trại xong rồi."

Nạp Thiện mắng: " Mẹ kiếp, lại lại võ sĩ Phiên quốc. Lão Đại, chúng ta đi giáo huấn bọn họ!"

Hồng Thiêm biết rõ mỗi khi Lý Cường động thủ là phi thường đáng sợ, hắn không nói chuyện, chỉ híp mắt cẩn thận quan sát tình huống bên dưới.

Lý Cường cười mắng: " Nạp Thiện, mụ nội ngươi, đừng có mỗi chút mỗi đòi dạy dỗ người khác, nhân vật lợi hại trên đời này còn có nhiều lắm, trước tiên hãy nhìn cho kỹ đã rồi hãy nói!"

Hồng Thiêm đột nhiên nói: " Bọn họ đã phát hiện chúng ta rồi!"

Chỉ thấy từ phía dưới chạy lên mười Hắc Tiêm kỵ, phía sau có năm, sáu Bát Sát Thú và một đám tiểu quái thú có cái mỏ nhọn màu đỏ nhìn giống như chó sói, hướng bọn họ chạy nhanh tới.

Ba người Ngoan Công trở nên khẩn trương. Lý Cường thở dài nói: " Ai! Lòng hiếu kỳ hại người a…a a, đến đây đi, mụ nội nó, coi ai sợ ai a!"

Nạp Thiện bật cười, nói: " Lão Đại nói chuyện thật là mâu thuẫn, lão nhân gia ngài lúc nào từng sợ qua chứ? Bọn họ dám chạy lại đây xem như số đen của bọn họ tới rồi, hắc hắc, lão Đại, đệ đánh trận đầu đó nhé."

Tốc độ của đám võ sĩ Phiên quốc kia rất nhanh, đang còn nói chuyện thì đã tới hơn nửa sườn núi, chợt nghe một tiếng hô quái dị, Bát Sát Thú đang theo sát bọn họ đột nhiên tránh né ra, đám tiểu quái thú màu đỏ kia đã đánh tới. Lý Cường giận dữ, bọn họ căn bản không hề hỏi người mới đến là ai, vừa đi lên đã động thủ ngay tức khắc. Lý Cường lạnh lùng nói: " Nạp Thiện, Mạt Bổn đi tới giết chúng đi, yên tâm, có ta đang xem chừng đây."

Nạp Thiện mừng rỡ, rút ra Nghịch Quang kiếm, mở phòng hộ của khải giáp trên người, quát: " Xem ta đây! Nha hô!"

Hắn thúc giục Hắc Tiêm kỵ, nhằm phía Bát Sát Thú. Lý Cường cấp cho Mạt Bổn một cây trường thương, nói: " Mạt Bổn, đây là ta luyện chế cho ngươi, thử xem có vừa tay không?"

Mạt Bổn lăng không tiếp được, vui vẻ nói: " Cảm ơn sư tôn, đệ tử thích trường thương." Tay vũ động trường thương hắn cũng đã vọt tới.

Loại Bát Sát Thú này chính là Tần Giáp Mông, lực lượng tấn công của nó thường rất cường mãnh, đây là lần đầu tiên Nạp Thiện giao đấu cùng quái thú, bởi vì có lão Đại làm hậu thuẫn, hắn vô cùng hưng phấn, đến nỗi như muốn bay bổng. Hắn điên cuồng thúc Hắc Tiêm kỵ lao thẳng vào Tần Giáp Mông, ngay một sát na Hắc Tiêm kỵ và Tần Giáp Mông chạm vào nhau, thanh mang của Nghịch Quang kiếm đột nhiên lóe ra, một kiếm này xuất ra giống như sét đánh, chỉ nghe một tiếng vang nhỏ, đầu lâu của Tần Giáp Mông đã bị hắn bổ ra làm hai, con quái thú ầm ầm ngã xuống đất. Nhưng vì Nạp Thiện không có kinh nghiệm khống chế Hắc Tiêm kỵ khi giao đấu, khi quái thú té xuống va thẳng vào Hắc Tiêm kỵ, Nạp Thiện liền bị hất văng ra ngoài.

Mạt Bổn ở ngay phía sau Nạp Thiện không xa, nhìn thấy Nạp Thiện bay ra, trong lòng hắn cả kinh đến run lên, vốn còn có chút sợ hãi mà liền quên mất, không chút suy nghĩ hắn phi thân rời khỏi Hắc Tiêm kỵ. Nơi Nạp Thiện rơi xuống chính là ngay giữa đám tiểu quái thú màu đỏ, khi hắn vừa xuống tới đất thì có ba con quái thú lao tới, Nạp Thiện hét lớn một tiếng: " Cút!" Màu xanh của kiếm quang bay ra nhanh như chớp. Chuôi Nghịch Quang kiếm này quả thật quá sắc bén, chỉ một kiếm mà cả ba tiểu quái thú đều bị mất mạng, Nạp Thiện đắc ý ha ha cười to.

Mạt Bổn hét lớn: " Cẩn thận phía sau!"

" Binh!" Một con Tần Giáp Mông đánh vào sau lưng Nạp Thiện, nếu hắn không mặc khải giáp, một cú đánh này đã lấy mất tính mạng của hắn, chiếc chiếc gai nhọn trên đầu Tần Giáp Mông người thường căn bản là không thể đỡ được. Nạp Thiện lảo đảo hai bước, tức giận đến rống to.

Mạt Bổn đã đến nơi, hắn vũ động trường thương từ phía sau Tần Giáp Mông đâm thẳng vào trong bụng nó, cũng không thèm để ý đến đám tiểu quái thú màu đỏ đang lao lên, cổ tay vừa vặn ngược một cái, quát to: " Đi chết đi!" Cây trường thương màu đen nọ đột nhiên rung động kịch liệt, Tần Giáp Mông phát ra tiếng hô kinh thiên động địa, trong phút chốc ngay giữa bụng nó đã lộ ra một vết thương lớn, nội tạng toàn bộ tuôn hết ra ngoài. Nạp Thiện xoay người lại đánh bay mấy tiểu quái thú màu đỏ đang định đánh lén Mạt Bổn, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý.

Võ sĩ Phiên quốc trơ mắt nhìn đối phương chỉ đi ra hai người, nhưng trong nháy mắt đã giết chết hai con Tần Giáp Mông, vô cùng kinh hãi, trong đó có một người phát ra một tiếng hô, những quái thú còn lại vội vàng tản ra. Trong đám võ sĩ Phiên quốc có một người có bộ dáng đội trưởng hét lớn: " Các ngươi là ai? Dám có can đảm can thiệp chuyện của chúng ta?"

Lý Cường vỗ nhẹ Hắc Tiêm kỵ, chậm rãi tiến lên, lạnh lùng nói: " Các ngươi là ai? Tại sao chẳng phân biệt phải trái trắng đen tùy tiện đả thương người? Can thiệp chuyện của các ngươi…cần gì can đảm? Các ngươi lại dám làm gì?" Hắn căn bản là không hề xem đối phương vào mắt.

Võ sĩ cầm đầu tức giận đến phát điên, hắn ước chừng với nhóm người của hắn sẽ đấu không lại nhóm người của Lý Cường bọn họ, liền hạ lệnh: " Chúng ta lui!" Hắn quay đầu Hắc Tiêm kỵ hướng phía dưới núi phi đi.

Hồng Thiêm cười nói: " Sư thúc a, nhìn bộ dáng hắn giống như muốn tìm thêm viện binh."

Lý Cường thở dài, nói: " Ai, thật sự là phiền toái, gần đây giết người quá nhiều, ta phải tìm một cây côn mới được, như vậy có lẽ không đánh chết người, chỉ cần đuổi bọn họ đi là được."

Ngoan Công há mồm, ngay cả lời cũng không thể thốt ra. Phía dưới đất trống có mấy trăm võ sĩ, còn có các loại Bát Sát Thú, vậy mà Lý Cường dám nói chỉ cần đuổi bọn họ đi là được, còn không chịu dùng binh khí, nói rằng chỉ cần tìm một cây gậy là đủ, điều này cũng thật là không thể tưởng tượng.

Hồng Thiêm chặt một cành cây, dùng phi kiếm chặt hết cành lá nhỏ, đưa cho Lý Cường cười nói: " Sư thúc, đệ tử giúp người áp trận."

Lý Cường cầm cành cây nơi tay huơ nhẹ một cái, cảm giác không tệ, cười nói: " Được rồi, mọi người đi theo phía sau ta, để ta xem bọn hắn làm thế nào."

Hắn từ trên Hắc Tiêm kỵ nhảy xuống, đưa dây cương cho Bích Đồng, cười nói: " Ta đi xuống dưới một chút." Rồi hắn phiêu sái đi dần xuống phía dưới.

Ngoan công phát hiện bước chân Lý Cường nhìn qua thì rất chậm nhưng chỉ thoáng chốc đã xuống đến phía dưới, trong lòng hắn càng thêm cảm thấy kinh ngạc.

Vừa rồi đám võ sĩ quay trở lại đã cuống quýt hô vang, chỉ chốc lát sau, đã tụ tập được hơn ba mươi Hắc Tiêm kỵ, còn có hơn mười con Tần Giáp Mông, rồi lại quay ngược trở lại tấn công mấy người Lý Cường.

Tác dụng của Tần Giáp Mông tại chiến trường chính là tấn công vào đội hình của đối phương, đặc điểm của nó chính là tốc độ rất nhanh, uy thế kinh người. Nhiều Tần Giáp Mông lao tới tấn công, thanh thế có chút khá lớn, chỉ với bước chân của chúng, đã làm lòng người kinh hãi rét lạnh.

Lý Cường chỉ một mình đi ở phía trước, trên mặt mỉm cười, nhẹ nhàng vũ động cây gậy chỉ dài cỡ ba thước, tiếng gió rít lên " ô ô" chói tai.

Một chuỗi âm thanh khi dây cung bật ra vang lên, hơn mười mũi tên nhọn rít gió bắn về phía Lý Cường. Ba người Ngoan Công đồng thời kêu to: " Cẩn thận!" Trong lòng bọn họ phi thường khẩn trương.

Hồng Thiêm bọn họ lại không có một chút lo lắng, chỉ cười cười ở một bên xem náo nhiệt. Đám Tần Giáp Mông ở phía trước đã đi tới trước mặt Lý Cường, Lý Cường cố tình trêu chọc, hắn vung lên cây gậy, quát to một tiếng: " Cứu mạng a! Quái thú giết người rồi, ha ha!" Hắn đưa cây gậy trong tay lên quét mạnh một vòng ra ngoài, chợt nghe " ba ba" âm thanh vang lên, tiếng bước chân của Tần Giáp Mông nhất thời rối loạn.

Lý Cường dùng chân nguyên lực bao bọc cây gậy, cây gậy này bây giờ so với gậy sắt còn muốn cứng rắn hơn, những mũi tên nhọn bay tới căn bản là không thể tiến tới gần thân thể Lý Cường, ở ngoài một thước đã rơi xuống mặt đất.

Lý Cường cầm cây gậy lao vào giữa dám Bát Sát Thú, chỉ thấy có vài bóng đen từ bên người hắn bay tung ra ngoài. Những Bát Sát Thú này thật thảm, chỉ cần tới gần Lý Cường, lập tức đã bị đánh bay đi.

Đám võ sĩ Phiên quốc kia kêu lên quái dị: " Người này là quái vật! Lên! Giết hắn!" Bọn họ có ba kỵ kết thành một tổ xuất ra trường đao, chia làm hai bên trái phải vọt lại hướng Lý Cường.

Lý Cường lẳng lặng chờ, tính toán khoảng cách, ngay khi Hắc Tiêm kỵ của đối thủ xẹt qua người hắn trong phút chốc, hắn liền bay lên không.

Hai tổ võ sĩ Phiên quốc cưỡi Hắc Tiêm kỵ phía trước đưa trường đao trong tay hung hăng bổ ra, tự nghĩ dám chắc sẽ không thất bại, bọn họ hưng phấn điên cuồng hét lên: " Trứ!" Đột nhiên trước mắt ngân quang chợt lóe, trên mặt đất dĩ nhiên không có một bóng người.

Còn đang sững sờ thì bên tai chợt nghe được tiêng gió rít quái dị: "Ô!". Bọn họ như thế nào cũng không rõ, vì sao nhánh cây trên bầu trời lại đánh xuống tới.

Lý Cường từ không trung đánh đám võ sĩ Phiên quốc rớt hết xuống Hắc Tiêm kỵ, đồng thời phi thân hướng đại đội nhân mã ở phía sau đánh tới.

Đám võ sĩ Phiên quốc ở phía sau đang chia làm hai nhánh định đánh tới thì phát giác bất hảo, quái nhân này cầm trong tay một nhánh cây thô to, không có cưỡi Hắc Tiêm kỵ mà cũng có thể lơ lửng bay giữa không trung, phải biết rằng đám võ sĩ này đều đang cưỡi trên kỵ mã. Thủ lĩnh của võ sĩ hét lớn: " Đánh rớt hắn xuống đi!"

Lý Cường lại cất lên một tiếng kêu quái dị: " Bổng đả Uyên Ương tán( Gậy đánh cho uyên ương tán loạn)! Haha!" Nhánh cây thô to đánh sang trái phải liên tục, giống như một xa luân chuyển động, chỉ nghe " ba ba" một trận âm thanh vang lên, võ sĩ trên Hắc Tiêm kỵ kêu thảm thiết cuống quýt, đều từ bên trên rớt hết xuống đất.

May là lần này Lý Cường không có động sát tâm, hắn chỉ định giáo huấn bọn họ một chút, bởi vậy khi ra tay thì đều có tính toán, đám võ sĩ mặc dù bị đánh rơi trên mặt đất, nhưng cũng không bị thương tổn nghiêm trọng gì. Thân ảnh Lý Cường tựa như một cơn gió lốc màu bạc, cơn gió quét tới nơi nào thì nơi đó biến thành một mảnh hỗn loạn, thủ lĩnh võ sĩ Phiên quốc còn chưa kịp hạ lệnh lui lại, những võ sĩ và quái thú lao lên núi đều cũng đã bị đánh rơi trên mặt đất.

Bích Thạch vẫn trân trân nhìn, hắn kéo kéo Bích Đồng, âm thanh nói chuyện cũng đổi khác: " Ca, thật là quá lợi hại, hắn…bọn họ..trời ạ! Hắn chỉ có một người a, vậy mà cũng có thể đánh ngã cả một đội nhân mã của võ sĩ Phiên quốc, ta…ngươi.."

Cả Bích Đồng và Ngoan Công cũng thấy á khẩu không trả lời được. Nạp Thiện cười hì hì nói: " Lão Đại của ta tại Thản Bang đại lục đối mặt với mấy vạn binh lính của quân đội Thản Đặc quốc, vậy mà cũng đã xông lên giết sạch, hắc hắc, lúc đó có thể nói là máu chảy thành sông a!"

Lý Cường vừa lúc bay ngược trở về, cười nói: " Nạp Thiện lại khoe khoang nữa à, đừng có nghe hắn, chúng ta cùng nhau đi xuống dưới chơi đùa chút nào."

Nạp Thiện cười nói: " Lão Đại muốn chơi đùa, thì bọn họ sẽ rất thê thảm a. Hà hà, lão Đại! Cho chúng ta cùng chơi với."

Vừa rồi Mạt Bổn bộc lộ ra một chút nhẫn tâm, bây giờ đã cảm thấy tay chân như muốn nhũn ra, hắn vẫn còn là lần đầu tiên dựa vào chính lực lượng của mình giết chết một con Tần Giáp Mông, hắn chưa bao giờ dám nghĩ mình lại lợi hại như vậy, trong lòng chẳng biết tại sao lại có một loại cảm giác sợ hãi.

Ba người Ngoan Công hoàn toàn bị mấy người Lý Cường trấn áp, thái độ càng trở nên kính sợ. Bảy người tám kỵ tạo thành một khối từ trên sườn núi vọt xuống.

Trong Nham Trại đột nhiên vang lên tiếng tù và, " ô ô" thanh âm vang lên quanh quẩn trong sơn cốc. Ngoan Công thúc kỵ, lớn tiếng nói: " Người của Nham Thạch chuẩn bị phóng ra rồi!"

Từ trong Nham Trại lao ra hơn một trăm Hắc Tiêm kỵ, vừa ra khỏi cổng trại, bọn họ đã hướng tới võ sĩ Phiên quốc mà công kích. Võ sĩ Phiên quốc có vẻ bối rối, rất nhanh đã có hơn mười con Tần Giáp Mông tiến lên nghênh đón sự tấn công. Hồng Thiêm lớn tiếng nói: " Đây không phải là người của Nham Trại, hình như là hộ vệ của đại thương đội!"

Nạp Thiện hưng phấn nói: " Không cần quản họ là ai, chúng ta trước tiên cứ xông thẳng vào đánh thấy mẹ chúng!"

Có Lý Cường ở bên cạnh, hắn thật sự là bách vô cấm kỵ ( trăm điều không sợ hãi), lá gan so với bình thường không biết đã lớn hơn bao nhiêu lần.

Lý Cường nói: " Tận lực đừng giết người, Hồng Thiêm, bảo vệ cho tốt Ngoan Công bọn họ, chúng ta lên!"

Hắn liền tiến lên trước, vũ động nhánh cây, oa nha kêu loạn xông thẳng vào giữa đám võ sĩ Phiên quốc, Nạp Thiện và Mạt Bổn một trái một phải, cũng theo sát Lý Cường đánh vào. Nạp Thiện không dùng Nghịch Quang kiếm, hắn cầm Thanh Ảnh Thúc trong tay, dương tay một cái là một đạo điện quang đánh tới một võ sĩ Phiên quốc rơi xuống khỏi Hắc Tiêm kỵ. Trường thương trong tay Mạt Bổn chuyên môn đánh thẳng vào đầu gối của đám võ sĩ.

Mưa lại bắt đầu rơi xuống thật lớn.

Hồng Thiêm chỉ lo nhìn ba người Ngoan Công, chỉ cần ba người có nguy hiểm, hắn tùy lúc lại xuất ra Toái Kim kiếm giải vây.

Lý Cường mang theo Nạp Thiện và Mạt Bổn, giống như là một thanh kiếm sắc nhọn xé gió lao thẳng vào giữa đám võ sĩ Phiên quốc, ba người cứ thẳng một đường điên cuồng gào thét kêu loạn. Võ sĩ Phiên quốc cho tới bây giờ không có gặp qua đối thủ lợi hại như thế, chỉ cần tới gần ba người, lập tức đã bị đánh rớt khỏi Hắc Tiêm kỵ, căn bản là không kịp làm ra bất cứ động tác gì uy hiếp. Đối phương ra tay thật sự là quá nhanh, nhất là người cầm đầu Lý Cường, nhánh cây trên tay hắn kinh khủng dị thường, quả thực không nhìn thấy hắn xuất ra chiêu số gì, đám võ sĩ kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị rơi xuống dưới chân Hắc Tiêm kỵ.

Hộ vệ thương đội từ trong Nham Trại đi ra đã gặp không ít khó khăn, do sự tấn công dữ dội của Tần Giáp Mông, khiến cho đội hình của bọn hắn trở nên tán loạn. Trong thương đội vốn có ít thứ tích thương, chỉ với tiếng nổ vang, đã giết chết được một Tần Giáp Mông hung hãn nhất, đến lúc này cả đội ngũ mới ổn định trận hình, nhưng ngay sau đó lại lâm vào sự bao vây của đám tiểu quái thú màu đỏ, nếu không phải có mấy người Lý Cường chế trụ võ sĩ Phiên quốc, chỉ cần bọn võ sĩ thừa dịp thương đội đang tranh đấu cùng quái thú phát động tiến công, vậy đám hộ vệ thương đội này đừng nghĩ có thể sống mà đi trở về.

Thứ tích thương tại Tây đại lục tương đối dường như hiếm thấy, trong quân đội cơ hồ không cần, bởi vì tại Tây đại lục không có những tòa tinh quáng lớn, hơn nữa kỹ thuật gia công tinh thạch luôn luôn bị Thản Bang đại lục khống chế, dùng tinh thạch làm vũ khí chiến tranh, ở các quốc gia tại Tây đại lục vốn không đủ khả năng xuất ra tiền vốn lớn như vậy, bình thường chỉ có hoàng gia vệ đội mới được võ trang loại vũ khí này. Ở dân gian chỉ có đại thương đội mới có một ít thứ tích thương, hơn nữa số lượng lại không nhiều lắm, khi nào tới lúc mấu chốt mới có thể sử dụng.

Lý Cường đánh một hồi, dần dần cảm thấy thật là không đáng, đối thủ thật sự là quá yếu. Hắn đột nhiên nhảy lên không trung hét lớn một tiếng: " Tất cả mau dừng tay cho lão tử!" Từ khi hắn ở Thiên Lại Thành học hiểu được âm luật, thanh âm của hắn bắt đầu thay đổi, trong lời nói luôn ẩn chứa chấn âm đáng sợ. Một tiếng hét lớn này giống như mọt tiếng nổ mạnh kịch liệt, oanh oanh long long động đất nhức óc, nhất thời mọi người đều dừng tay lại, ngay cả đám Bát Sát Thú cũng thu liễm lại sự hung hãn, cúi đầu nép qua một bên, không dám phát ra một tiếng động.

Lúc này Nạp Thiện liền lập tức biểu hiện cơ trí, hắn quát: " Mau đi ra một tên nào có thể nói chuyện! Mụ nội nó, ai là chỉ huy của các ngươi? Mau lại đây nghe lời giáo huấn của lão Đại chúng ta!"

Bộ dáng của hắn đúng là ỷ thế bức người, bình thường đây là lúc hắn thích nhất, trong lòng vô cùng sảng khoái.

Một hồi lâu võ sĩ Phiên quốc không trả lời, chỉ là dần dần thu gọn đội hình. Nạp Thiện nhất thời nổi giận, Thanh Ảnh Thúc trong tay chớp lên, quát mắng: " Mụ nội các ngươi, đi!"

Chỉ thấy vài đạo điện quang từ trong Thanh Ảnh Thúc lóe ra, lao thẳng tới đám võ sĩ Phiên quốc đang kết thành đội hình. Trên bầu trời đột nhiên sáng rực lên, rồi nghe được một tiếng sét đánh thật lớn.

" Ca lạt lạt…oanh!"

Nạp Thiện cũng tự mình sợ đến cúi đầu, nghĩ thầm: " Mẹ kiếp! Thanh Ảnh Thúc cũng đâu có lợi hại được như vậy, là thứ gì vậy a?"

Thanh Ảnh Thúc bay ra tia chớp, may mắn thế nào lại dẫn động tia chớp trên bầu trời, trực tiếp kích thẳng vào đội hình của đám võ sĩ, trên mặt đất nhất thời bị thủng một lỗ lớn, một mùi khét lẹt bay đến. Chỉ một chiêu này lập tức chấn nhiếp mọi người, Mạt Bổn nghi hoặc nói: " Lão Nạp làm sao trở nên lợi hại như vậy? Cư nhiên ngay cả tiếng sấm trên bầu trời cũng trợ uy cho ngươi."

Nạp Thiện nhất thời cảm thấy rất có mặt mũi, hắn ưỡn ngực, dương dương tự đắc nói: " Đây là tuyệt chiêu của lão Nạp ta…" Rồi hắn lại quát: " Uy! Mau bước ra một người có thể mở miệng, trả lời câu hỏi của lão Đại ta! Mẹ kiếp, còn rúc ở phía sau, đừng trách ta cho điện giật chết hết đám người các ngươi a!"

Thật không ngờ đám võ sĩ Phiên quốc kia căn bản là không để ý tới bọn họ. Chỉ nghe trong đám võ sĩ có người kêu lên: " Chúng ta lui!"

Hắc Tiêm kỵ và Bát Sát Thú như một dòng thủy triều hướng rừng cây chạy như điên, Nạp Thiện tức giận đến mở miệng mắng to. Lý Cường một lần nữa rơi xuống trên Hắc Tiêm kỵ, lơ đãng nhìn đám võ sĩ kia đang thối lui, hắn đã nhìn thấy trong đám võ sĩ kia có cả Linh Quỷ Sư, nghĩ thầm: " Trận đánh này thật là kỳ lạ, tại sao đám võ sĩ này lại công kích Nham Trại nho nhỏ thế này? Linh Quỷ Sư tại sao lại ở trong đám võ sĩ Phiên quốc này chứ?"

Trong Nham Trại vang lên tiếng hoan hô náo nhiệt, từ bên trong chạy ra rất nhiều người, đám hộ vệ thương đội kia cũng đã chạy lại, hộ vệ cầm đầu đi tới trước mặt Lý Cường, nói: " Cảm ơn các vị hảo hán! Di, đây không phải là Mang Dã Tám Hào Ngoan Công tiền bối đó sao?"

Ngoan Công đến bây giờ còn không dám tin tưởng, võ sĩ Phiên quốc lại chịu lui đi như vậy, ngay cả một lời cũng không có lưu lại, phải biết rằng, võ sĩ Phiên quốc tại Tây đại lục này vốn hung hãn nổi danh.

Ngoan Công thở dài hỏi: " Các ngươi thuộc thương đội nào vậy?"

Người nọ cười nói: " Tiền bối, chúng ta không phải thương đội, chúng ta là người của Phong Thứu hộ vệ hành, lần này hộ tống người đến Lạp Đô quốc, a a, đại hộ vệ của chúng ta đã tới."

Từ trong Nham Trại đi ra mười Hắc Tiêm kỵ, rất nhanh đã đi tới nơi, cầm đầu chính là một đại hán vạm vỡ, Ngoan Công kinh ngạc nói: " Lãng Thiên Diệp? Hắn đã vào hộ vệ hành lúc nào vậy chứ."

Vẻ mặt Hồng Thiêm khẽ động, trong lòng âm thầm nghi hoặc: " Lãng Thiên Diệp?"

Lãng Thiên Diệp từ thật xa đã lớn tiếng nói: " Là Ngoan Công lão ca a, ha ha, ta nói là ai lợi hại như vậy, nguyên lai là Mang Dã Tám Hào ra tay." Đang lúc nói chuyện đã đến ngay trước mặt.

Ngoan Công vội vàng nhảy xuống, cười nói: " Thiên Diệp huynh đệ, không nghĩ tới lại là ngươi, a a, lần này không phải là chúng ta ra tay. Đến đây, giới thiệu cho ngươi các vị tiền bối cao thủ."

Lý Cường vui nhất là xã giao bằng hữu, nghe vậy lập tức từ trên Hắc Tiêm kỵ nhảy xuống, cười nói: " A a, Ngoan Công thật sự là khách khí…"

Đám người Hồng Thiêm thấy Lý Cường nhiệt tình như thế, cũng nhảy xuống Hắc Tiêm kỵ, không dám lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo. Lãng Thiên Diệp vừa rồi ở trong Nham Trại đã thấy Lý Cường đại phát thần uy, biết ngay đó là một cao thủ cực kỳ lợi hại, liền bước lên hành lễ, nhưng không biết phải xưng hô với Lý Cường thế nào, bởi vì Lý Cường nhìn qua thì tuổi còn rất trẻ.

Hồng Thiêm đột nhiên nói: " Lãng Thiên Diệp, còn nhớ ta không?"

Lãng Thiên Diệp kỳ quái nhìn Hồng Thiêm, dần dần, sắc mặt hắn từ nghi hoặc biến thành mừng như điên, hắn vội hỏi: " Ngài…ngài..là Hồng Thiêm đại thúc từng cứu ta? Trời ạ! Đúng là lão nhân gia ngài a!"

Hắn ôm lấy Hồng Thiêm, òa khóc thật lớn: " Ta đã tìm lão nhân gia ngài rất lâu, ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngài nữa, ô ô, đại thúc a."

Hắn lớn như vậy mà còn khóc, làm cho mọi người đều trợn tròn mắt.