Chương 156: Chương 156

Quân Tịnh Xích Thạch bị gọt dũa chỉ còn cỡ nắm tay, gần như trong suốt, đã có thể dễ dàng nhìn thấy bên trong có vật gì đó. Trong xích thạch, tràn ngập chất lỏng trong suốt, có hai sinh vật nhuyễn thể cỡ hai đầu ngón tay nhìn như sinh vật biển đang du động trong chất lỏng, một con màu vàng nhạt, một con màu bạc nhạt, trên người chúng lóe lên u quang xinh đẹp, phi thường mỹ diệu.

Bốn người truyền cho nhau xem một lần, không ai nhận ra sinh vật bên trong là gì. Lý Cường cười nói: " Đây là Hiên Viên huynh phát hiện, ngươi giữ đi."

Hiên Viên Dịch Thanh mặc dù rất muốn có, nhưng hắn còn tự biết mình, cuống quýt khoát tay nói: " Tiền bối, cho dù là ta phát hiện, ta cũng không có bản lĩnh mở ra xích thạch, tiền bối hãy thu nó đi."

Lý Cường thản nhiên cười nói: " Được rồi, ta thu nó trước, để biết rõ đây là vật gì, rồi hãy nói."

Đạm Bác Vũ nói: " Thật sự là kỳ quái, làm sao không tìm được chủ linh mạch của Bảo Linh Sơn, nơi này thật cổ quái." Hắn vuốt vết thương trên chân, cau mày, vết thương mặt dù đã kết da non, nhưng vẫn có chút đau đớn.

Hiên Viên Dịch Thanh thu thập những khối đá xích thạch lớn rơi vãi trên mặt đất, ngẩng đầu nói: " Không có nghe nói qua ai tìm được chủ mạch, chúng ta cũng chỉ là thử vận khí thôi, Quân Tịnh Xích Thạch cũng là đồ vật tốt a, các ngươi không muốn lấy hay sao?"

Bách Thịnh Chân hỏi: " Thật ư? Ta cũng muốn...ai nha, trữ vật của ta đã đầy rồi, làm sao bây giờ?" Bạn đang xem tại Truyện FULL - truyenyy.com

Lý Cường tiện tay lấy ra một dây lưng trữ vật đưa cho Bách Thịnh Chân: " Dùng trữ vật đai lưng này đi." Hắn lại hỏi Hiên Viên Dịch Thanh: " Xích thạch có tác dụng gì?"

Trong lòng Bách Thịnh Chân thập phần cảm khái, trữ vật của hắn chính là do cha hắn nghĩ đủ biện pháp mới có được, dung lượng có hạn, để không được bao nhiêu đồ vật, bản thân mình sẽ có được trữ vật đai lưng hắn cũng chưa từng dám nghĩ xa vời như vậy, không nghĩ tới Lý Cường tiện tay cho hắn một cái, còn có bộ dáng như không thèm để ý.

Trong lòng Hiên Viên Dịch Thanh nhịn không được thầm nghĩ: " Mộc Tử tiền bối thật sự là một người hào sảng, sao hắn không hề quan tâm đến vật gì như vậy, hào sảng đến làm cho lòng người thấy xót a, tại Kỳ Long thành, một cái trữ vật đai lưng loại tốt phải giá trị năm ngàn đoàn long tệ, hắn lại tiện tay tặng người, thật sự là chịu không được a." Nhưng hiện tại hắn cũng không dám chiếm tiện nghi của Lý Cường nữa, thực lực của Lý Cường làm cho hắn mười phần kính sợ. Hắn nói: " Quân Tịnh Xích Thạch là tài liệu tốt để chế tác ngọc phù, có thể uẩn tàng chân nguyên lực rất lớn, tài chất của khối xích thạch này là tốt nhất đó."

Lý Cường là lần đầu tiên nghe nói, hắn cười bảo: " Nguyên lai là như vậy, trước kia ta từng tìm kiếm qua loại tài liệu này, hay, ta cũng thu thập một chút." Cũng may những mảnh vỡ của xích thạch rất nhiều, chỉ lát sau mấy người đã thu thập sạch sẽ những mảnh vỡ không còn.

Bốn người trong hạp cốc bận rộn suốt hồi lâu mới tiếp tục đi xuống phía dưới, cũng là do Lý Cường đi phía trước dò đường, Bách Thịnh Chân đi ở giữa, Hiên Viên Dịch Thanh và Đạm Bác Vũ đi sát sau đó. Nhãn lực của Lý Cường bây giờ không tầm thường, những cấm chế và trận pháp đều không xuyên qua được thì hắn còn có thần nhãn, nhưng làm cho hắn khó khăn chính là có dấu vết của trận pháp, nhưng dị thường bí ẩn, tựa hồ hòa hợp cùng hoàn cảnh chung quanh, rất khó nhận rõ ràng, nếu đây là người tu chân bố trí thật sự là quá cao minh.

Xuyên qua hạp cốc, Lý Cường biết không được rồi, hắn cười khổ nói: " Địa phương này chúng ta đi qua rồi! Ta dám khẳng định, nơi này là đại hình trận pháp Mê Hồn trận, là một thủ pháp lợi hại không tưởng nổi."

Ba người kia hiểu về trận pháp kém hơn Lý Cường rất nhiều, loại vô hình trận pháp ỷ vào lực tự nhiên này, bọn hắn không giải thích được. Hiên Viên Dịch Thanh có chút do dự: " Chúng ta rời đây đi, Lâm Minh Tinh có rất nhiều địa phương cổ quái, hay là cẩn thận một chút tốt hơn."

Lý Cường có chút không cam lòng, Bảo Linh sơn sau này không có khả năng có cơ hội quay lại, không kiến thức một chút linh sơn chủ mạch thật sự là đáng tiếc. Hắn nói: " Các ngươi chờ ta một chút, hộ pháp cho ta." Hắn khoanh chân ngồi xuống, lần đầu dùng thần thức tìm kiếm trong phạm vi lớn. Tất cả cảnh sắc chung quanh như trong phim lần lượt lướt qua trong trái tim hắn, thần thức nhanh chóng khuếch trương ra.

Ba người Hiên Viên Dịch Thanh khẩn trương chờ một bên, thần thức tìm kiếm trong phạm vi lớn rất là hung hiểm. Bách Thịnh Chân đột nhiên kéo tay Đạm Bác Vũ, nhỏ giọng nói: " Ngươi xem tiền bối...ai nha, trên người xuất ra kim quang a."

Trên mình Lý Cường kim quang dùng để hộ thân chính là thần dịch lực, đã không phải là thủ đoạn của người tu chân nữa, ba người đương nhiên nhìn không ra nên kinh ngạc không thôi.

Chừng thời gian một chén trà, cả người Lý Cường chấn động, kim quang trên người đột nhiên sáng ngời lên, dần dần trở nên chói mắt, hình như xa xa mơ hồ có tiếng sấm vang lên. Bỗng dưng, một tiếng đại chấn vang rền, kim quang trên thân Lý Cường đẩy bật ba người Hiên Viên Dịch Thanh ngã lăn ra mặt đất. Ở xa xa một chuỗi tiếng sấm liên tục không ngừng nổ vang, tiếng nổ mạnh càng ngày càng gần, quang mang toàn thân giống như ánh sáng chói mắt của mặt trời, chỉ thấy hắn từ trên mặt đất nhảy dựng lên, quát to: " Phá!" Bao tay hắn luyện chế tại Huyễn Tật tiên trận hóa thành vô số tử mang, bắn về bốn phương tám hướng.

Bách Thịnh Chân bị kim quang đánh cho cả người vô lực, hắn ôm đầu sợ đến kêu loạn inh ỏi. Công lực của Đạm Bác Vũ và Hiên Viên Dịch Thanh dù sao cũng cao một chút, hai người một trái một phải bảo vệ hắn, họ cũng kinh hãi tột cùng, không hiểu Lý Cường đang làm gì.

Bao tay của Lý Cường là kiện pháp bảo có tính chất thần khí đầu tiên do chính hắn luyện chế, dù cho ở Kỳ Long thành bị nhiều người tu chân vây quanh hắn cũng không có dám sử dụng, sợ lực sát thương quá lớn, lần này hắn không dùng không được. Thần thức hắn tiếp xúc tới trận pháp nơi này, trận pháp lập tức khởi động, thiếu chút nữa hắn bị lạc vào bên trong, trong phút chốc hắn đột nhiên hiểu được, đây là đại trận của tiên nhân bày ra. Cũng may hắn không phải là người tu chân nữa, hắn có thần công tu thần, hơn nữa cũng ngang ngửa như tiến vào Phân Thần kỳ, trận pháp khởi động khiến cho bản thể của hắn lập tức phản ứng, hắn cảm giác được pháp bảo mình thường dùng không cách nào đối kháng lại đại trận này, bất đắc dĩ lần đầu tiên vận dụng bao tay phá trận.

Tử mang giống như tinh linh vũ động bắn vào tiên trận, mặc dù không hoàn toàn phá vỡ đại trận, nhưng thuận lợi thu hồi được thần thức, đồng thời cũng đánh cho bên ngoài tiên trận rung rẩy lên. Vẻ mặt Lý Cường nghiêm túc thu hồi bao tay, nói: " Chúng ta mau nhanh rời đi nơi này, phiền toái lớn!" Hắn vừa mới dứt lời, chợt nghe có người nói tiếp theo: " Quả thật không sai, ngươi chọc đại phiền toái rồi!"

Một đoàn kim quang chói mắt xuất hiện ở trước mặt bốn người, trong lòng Lý Cường kinh hãi, hắn biết người tới là tiên nhân, nhưng do người nọ không có tản ra kim quang hộ thân, nên hắn không phân biệt được đó là ai.

Ba người Hiên Viên Dịch Thanh há hốc mồm nhìn, bọn họ chỉ là người tu chân cấp bậc thấp, cho tới bây giờ không có gặp qua tiên nhân, vốn không biết đoàn kim quang chói mắt trước mắt mình là tiên nhân, còn tưởng là quái vật gì. Ba người đứng yên, không dám động đậy.

Lý Cường biết không cách nào tránh né, tâm lý hắn thầm chuyển, nở khuôn mặt tươi cười nói: " Ngươi là Đại Nam Phong Ngự hay là Kiền Thiện Dong? Không nghĩ tới ngươi lại ở chỗ này..." Đoàn kim quang nọ khẽ run lên. Lý Cường đột nhiên biết mình đã nói sai lời, hắn vội vàng sửa lại: " Ngươi không phải là Thiên Thực lão tiên đó chứ...a, chẳng lẽ là Hiên Long?" Thật ra trong lòng hắn rất bối rối, nên đã đưa những tiên nhân mà hắn biết nói ra.

Đoàn kim quang nọ đột nhiên tán đi, lộ ra người bên trong, người nọ lạnh lùng nói: " Tiểu tử, ta là Hiên Long! Ngươi cũng biết Đại Nam Phong Ngự, Kiền Thiện Dong và Thiên Thực, ngươi là ai?" Có thể một lời báo ra được nhiều tên của tiên nhân, Hiên Long nghĩ tiểu tử này thật không đơn giản.

Tiên giáp trên người Hiên Long thập phần uy mãnh, toàn thân màu vàng nhạt lân phiến giống như một linh thú quái dị, trên lưng cắm hơn mười châm nhọn, cắm chung một chỗ xòe ra như mặt quạt, mái tóc dài buông xõa sang hai bên vai, một chuỗi châu xuyến màu hồng đen từ trên đỉnh đầu buông xuống theo hai vai, khuôn mặt của hắn làm cho người ta có cảm giác như là nham thạch, vừa lạnh lại vừa cứng, phảng phất như một pho tượng bằng đá Đại Lý.

Lý Cường ngăn chặn sự bất an trong nội tâm, nói: " Nguyên lai là Hiên Long tiền bối, tiểu tử bái kiến." Hắn cũng chắp tay.

Hiên Long nhìn Lý Cường từ trên xuống dưới suốt nửa ngày, hắn mới nói: " Tiểu tử, không nghĩ ngươi cũng có tiên giáp hộ thân, ngươi là ai? Nói mau!" Hắn có chút không tự chủ được. Ba người Hiên Viên Dịch Thanh bị uy thế của hắn đè áp trên mặt đất, cả người run rẩy kịch liệt, Bách Thịnh Chân càng không chịu nổi, hắn đã ngã xuống hôn mê.

Trong lòng Lý Cường khó chịu, vì sao tiên nhân đều có bộ dạng ngang ngược và kiêu ngạo mười phần như thế. Gương mặt hắn cũng lạnh xuống, lạnh như băng nói: " Ta là Mộc Tử, nếu tiền bối không có chuyện gì nói, chúng ta xin cáo từ." Mặc dù hắn cũng bị khí thế của Hiên Long áp bách, nhưng dựa vào công lực của hắn còn có thể chống đỡ.

Trong lòng Hiên Long lấy làm kỳ, người tu chân bình thường nhìn thấy mình thì ngay cả lời cũng nói không rõ, nhưng tiểu tử này lại có bộ dáng không hề sợ hãi. Hắn nhịn không được muốn ra tay thử xem: " Tiểu tử, ngươi cũng rất ngạo khí, dám ương ngạnh với ta sao?" Hắn cũng nhìn không ra Lý Cường có tu vi thế nào, không giống người tu chân, cũng không giống là Tán tiên.

Trong lòng Lý Cường cười khổ, hiểu được Hiên Long muốn thử chiêu, hắn cũng hiểu được, chỉ cần thử chiêu một lần dám chắc sẽ bại lộ. Nhưng hắn không cách nào trốn tránh, không thể làm gì khác hơn là nói: " Dám! Có cái gì không dám? Nhưng ngươi phải để cho ba người bọn họ rời đi, còn ta sẽ đi theo ngươi."

Hiên Long nói: " Ba người bọn họ không thể đi, phải theo chúng ta cùng vào. Các ngươi không phải vì muốn kiếm linh sơn chủ mạch sao, lần này cho các ngươi xem cho đã." Dương tay xuất ra một vòng hào quang màu vàng kim bao bọc bốn người, quát khẽ: " Đi!" Liền thuấn di đi.

Hiên Long mang theo bốn người rơi trên mặt đất, đây là một mảnh đất trống chừng phạm vi trăm thước, mặt đất lại chính là Quân Tịnh Xích Thạch màu đỏ, bốn phía sương khói tràn ngập, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều cây cối kỳ thạch, hương hoa theo gió phiêu tán, cũng không biết gió nhẹ từ đâu thổi tới, nhưng lại không ảnh hưởng một chút vụ khí nào ở chung quanh. Mặt đất xích thạch bằng phẳng, ở gần đó có một căn phòng không lớn, nhìn kỹ thì đúng là một khối xích thạch điêu khắc mà thành.

Lý Cường đứng thẳng, tỉnh táo nói: " Ba người các ngươi đi vào phòng đó, nhớ kỹ đừng đi ra, tiên nhân tiền bối nhìn không vừa mắt, muốn khi dễ mà thôi, hừ! Lão tử phụng bồi." Hắn lại bắt đầu nói ương ngạnh. Hắn cũng đã lửa giận ngập trời, mỗi lần gặp phải tiên nhân thì không bao giờ thoát được, cứ trốn tránh như vậy hắn cũng phiền muốn chết, dù cho lần này liều mạng cũng phải đấu một hồi.

Hiên Long không nói một lời, lạnh lùng thản nhiên nhìn.

Hiên Viên Dịch Thanh trong ba người coi như có khả năng chịu đựng, hắn mạnh mẽ đứng lên, kéo Bách Thịnh Chân, dìu Đạm Bác Vũ, lảo đảo đi vào phòng nhỏ, sau khi vào nhà, nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn. Đạm Bác Vũ thấp giọng nói: " Chúng ta mau nhanh điều tức, ai, sao lại chọc vào tiên nhân, thật sự là gặp quỷ rồi."

Bách Thịnh Chân cũng đã tỉnh lại, hắn không dám nhiều lời, lập tức khoanh chân ngồi xuống, lần này ngồi xuống hắn phát giác bất đồng, trong phòng tựa hồ tràn ngập linh khí vô hình, cuồn cuộn không ngừng bổ sung chân nguyên lực cho mình, giống như mình đang ngồi trong một khối tiên thạch thật lớn, công lực nhanh chóng đề cao thật mạnh mẽ. Rất nhanh, Hiên Viên Dịch Thanh và Đạm Bác Vũ cũng phát hiện ra chỗ tốt của nơi này, lập tức khoanh chân vận công.

Hai tay Hiên Long áp xuống phía dưới, cả mặt đất xích thạch bằng phẳng liền bị giam cấm. Thần nhãn của Lý Cường nhìn thấy rất rõ ràng, trên trời dưới đất, trái phải hai bên và cả trước sau, đều không chỗ đào thoát. Hắn biết dù sao cũng không tốt, cũng hoàn toàn thả lỏng lá gan, ngang ngạnh nói: " Hiên Long, ngươi lão nhân gia không cần đại động can qua như thế đâu, ở một giới này, các ngươi cũng muốn làm gì thì làm, muốn làm gì cũng được, cần gì soi mói những tiểu nhân vật như chúng ta?"

Gương mặt như đá tạc của Hiên Long lộ ra tia mỉm cười, nói: " Tiểu tử ngươi có chuyện sao, dám cùng tiên nhân đối nghịch, còn sống mà chạy đến Bảo Linh Sơn, tiểu tử, để cho ta nhìn xem ngươi có bản lãnh gì!" Hai tay hắn khoanh trước ngực, nhàn nhã nói: " Đừng nói ta khi dễ ngươi, ra tay trước đi."

Trong lòng Lý Cường thầm mắng: " Thực lực của tiên nhân mạnh như vậy, người này không phải cố tình ra vẻ hay sao, hay, lão tử dọa chết ngươi.." Vẻ mặt hắn tỏ ra bộ dáng bất đắc dĩ, nói: " Ngươi là tiên nhân, ta là người tu chân, đánh không lại ngươi thì rất bình thường thôi, bất quá..." Hắn cố ý bỏ lại nửa câu, nhìn phản ứng của Hiên Long.

Hiên Long chợt trầm tư, rồi hiểu ra nói: " Hay, ngươi nếu có thể làm cho ta di động nửa bước, ta sẽ để cho ngươi đi."

Trong lòng Lý Cường mừng rỡ, hắn biết rõ cơ hội khó được, lập tức nói: " Ân, vậy thì có khó khăn...hãy xem!" Hắn đột nhiên ra tay tập kích, Thái Hạo Toa hóa thành một đạo sét đánh màu vàng kim đánh tới đầu Hiên Long, đồng thời dưới chân lại bay ra hai đạo tử mang nhàn nhạt, lặng yên bắn về phía Hiên Long. Đây là chiêu sát thủ của hắn, Huyễn Tật Thiên Hỏa.

Hiên Long quả thật rất kinh ngạc, hắn không nghĩ tới Lý Cường lại có tiên giáp hộ thân, lại có cả tiên khí Thái Hạo Toa công kích, nhưng loại trình độ công kích này hắn cũng không hề để ý. Hắn có chút cử động đầu vai, trên lưng bay ra một cây gai nhọn, hóa thành một đoàn ngân mang đón nhận Thái Hạo Toa, cùng lúc đó hắn cũng phát hiện hai đạo tử mang đang phóng tới.

Ngân mang bổ vào trên Thái Hạo Toa, Lý Cường cảm nhận được một cỗ kình lực mạnh mẽ vô cùng đánh ngược trở lại, cỗ kình lực này hắn vốn không cách nào kháng cự, trong tiếng nổ ầm ầm, thân thể Lý Cường giống như là một chiếc lá cây bị thổi bay, văng bắn ra ngoài.

Hiên Long vừa mới đánh bay Lý Cường, Huyễn Tật Thiên Hỏa dưới chân đã đánh tới. Hắn quả thật quá sơ ý khinh thường, vạn vạn lần không có nghĩ đến Lý Cường lại có thứ bá đạo này, hắn cơ hồ vô thức phi thân tránh né, một đoàn quang cầu màu vàng xuất hiện dưới chân hắn, bao bọc ngăn cản thiên hỏa bay tới. Lý Cường ha ha cười to nói: " Nguyên lai ngươi cũng sợ thiên hỏa a, ha ha! Ách..." Lời còn chưa dứt, thiên hỏa đã bị Hiên Long hủy diệt.

Hiên Long thẹn quá thành giận, lạnh lùng nói: " Tiểu tử dám làm chuyện xấu, hay! Hôm nay phải cho ngươi chịu chút đau khổ, cho ngươi kiến thức một chút thủ đoạn của tiên nhân!"

Lý Cường hét lớn: " Hỗn đản! Tiên nhân con mẹ nó nói chuyện cũng không giữ lời!"

Hiên Viên Dịch Thanh trốn trong phòng nhỏ khôi phục trước tiên, hắn núp ở cửa len lén nhìn trộm ra ngoài xem. Nghe thấy tiếng mắng của Lý Cường, hắn sợ đến run lên, nghĩ thầm: " Mộc Tử tiền bối thật sự là lợi hại không nói nổi, ngay cả tiên nhân cũng dám mắng, ai, hắn có phải điên rồi không, lần này coi như xong đời rồi, tiên nhân không đánh chết hắn mới là lạ." Hắn không chỉ lo lắng cho Lý Cường, càng lo lắng cho chính mình, bởi vì Lý Cường bị xử lý xong thì sẽ tới ba người dám chắc cũng trốn không thoát, trong lòng hắn không khỏi kêu khổ liên hồi.

Hiên Long thản nhiên cười lạnh: " Ta nói luôn giữ lời, bất quá ngươi đã có bản lãnh làm cho ta phải di động, hắc hắc, thì cũng có tư cách tỷ thí một lần với ta." Hắn tay không trảo ra, một tòa ngọn núi năm màu trong suốt xuyên thấu xuất hiện trên tay, hắn quát: " Nếm thử Phi Lai Phong do ta luyện chế đi! Khứ!"

Lý Cường kinh hãi thất sắc, hắn cắn răng vận xuất thần dịch lực, nhờ Hấp Tinh kiếm huyễn hóa ra một cây búa lớn, nghĩ rằng muốn dùng búa lớn bổ ra thần sơn. Khóe miệng Hiên Long khẽ cười, lắc đầu nói: " Tiểu tử, vô dụng thôi!"

Ngọn núi nho nhỏ năm màu bay tới trên đỉnh đầu Lý Cường, phát ra tiếng oanh long kỳ quái, mắt nhìn càng lúc càng lớn, trong lòng Lý Cường đột nhiên hiện ra một ý niệm trong đầu: " Đây không phải như năm ngón tay linh sơn của Như Lai Phật Tổ sao, mẹ kiếp! Lão tử thành Tôn hầu tử a." Hắn kiệt lực đem hết toàn lực lượng dùng búa lớn được biến ảo điên cuồng bổ tới.

Ngọn núi năm màu chính do Hiên Long luyện chế tại Bảo Linh Sơn, còn chưa hoàn toàn chế thành, ngọn núi năm màu này do một linh thạch cỡ nắm tay làm ra, gọi là Phi Lai Phong, Hiên Long đặc ý đem ra thí nghiệm một chút, bởi vì hắn phát hiện tu vi của Lý Cường cũng không thấp, vừa lúc hợp dụng, hắn có thể mượn cơ hội này mà nhìn xem khuyết điểm của Phi Lai Phong.

Bởi vì Lý Cường dùng thần dịch lực truyền vào cây búa, vì thế tính chất của nó hoàn toàn khác hẳn. Cho tới bây giờ Hiên Long cũng không có nhận ra được Lý Cường đã tu luyện tu thần Thiên Tiến Chương, hắn đã thêm một lần sơ ý nữa.

Phi Lai Phong phát ra ánh sáng chói mắt, Lý Cường nhìn chằm chằm vào cây búa lớn do mình biến ảo, quát to: " Khai!"

" Ca băng băng...oanh!" Một tiếng nổ rung trời động địa. Gần với một kích này, cả người Lý Cường giống như bị hư thoát, hắn hít sâu một hơi, lập tức khôi phục. Phi Lai Phong bay tới hướng lên cao bật lui, hắn kháp động linh huyền chỉ huy cây búa lớn chém tới.

Thần sắc Hiên Long đại biến, hắn phun ra một ngụm tiên linh khí, tay trái áp xuống phía dưới, tay phải bắn ra một đạo hàn quang, đánh vào Phi Lai Phong đang bay trên cao. Hắn kinh ngạc nói: " Hảo tiểu tử, lại có thần dịch lực!" Hắn đã biến lý do vì sao Lý Cường lại biết được tính danh của nhiều lão bằng hữu.

Phi Lai Phong đột nhiên trở nên trong suốt. Cây búa Lý Cường biến ảo phá không mà lên, hoàn toàn còn chưa chạm vào Phi Lai Phong, có muốn quay đầu lại cũng đã không còn kịp, linh sơn chụp xuống ngay trên đầu. Lý Cường bất đắc dĩ quyết đoán buông tha Hấp Tinh kiếm, đổi thành Thái Hạo Toa hộ thể. Trong thời gian ngắn, linh sơn đã áp xuống đỉnh đầu.

Lý Cường chỉ cảm thấy duy nhất một cảm giác chính là kinh khủng, giống như cả ngọn núi đang đè lên người mình, hắn cảm giác được mình sắp bị nổ tung. Hắn liều mạng thúc dục thần dịch lực cấp tốc vận chuyển, khổ nổi hắn không cách hít thở, chỉ cần có thể thở được một hơi là hắn có thể lập tức khôi phục. Tâm thần hắn vừa động, trút ra kình lực cuối cùng bảo vệ tay, vô số tử mang bay vụt ra ngoài, đánh cho linh sơn bay ngược lên, chỉ trong nháy mắt như vậy, Lý Cường rốt cuộc cũng có được cơ hội thở dốc thật quý giá.

Bao tay này xem như là pháp bảo tốt nhất của Lý Cường, lúc trong Huyễn Tật tiên trận hắn dùng thần dịch lực để chế luyện sáu tháng thời gian, mặc dù dùng tâm luyện pháp của Trọng Huyền Phai để luyện chế, nhưng bởi vì trụ cột để luyện chế chính là thần dịch lực và thiên hỏa, pháp bảo này đã có tính chất của thần khí, uy lực tự nhiên không giống bình thường.

Hiên Long cũng ra ngoài dự liệu, hắn không nghĩ tới Lý Cường lại có thể chống được áp lực của Phi Lai Phong, trong lòng không khỏi âm thầm bội phục, tiểu tử kia tu vi đúng là rất cao. Hắn cười nói: " Tiểu tử, còn có bảo bối gì thì cứ sử dụng, a a, cũng cho lão nhân gia ta mở mắt nào." Tâm tình hắn có chút phức tạp, tiểu tử này có thể kháng cự được công kích nửa thật nửa giả của mình, thật sự là chuyện không tưởng nổi, hắn quyết định hạ thủ lưu tình, hơn nữa hắn cảm thấy Lý Cường có rất nhiều bí mật, tạm thời hắn còn không muốn hủy diệt tiểu tử kỳ quái này, nhưng phải cho hắn nếm đau khổ một chút.

Ba người Hiên Viên Dịch Thanh trốn ở trong phòng nhìn ra ngoài quan sát, chỉ thấy một tòa núi thật xinh đẹp đang bay ở không trung, ngọn núi nhìn qua không lớn, nhưng lại điêu khắc thật tinh mỹ, phía dưới ngọn núi phun ra hào quang năm màu, mơ hồ có thể thấy được Lý Cường đang cong người, nửa quỳ trên mặt đất, giơ cánh tay, trên cánh tay lóe lên nhàn nhạt tử mang, cả người lóe ra kim quang, tựa hồ đang khổ sở chống đỡ, bộ dáng như đang cố hết sức. Hiên Viên Dịch Thanh nhỏ giọng nói: " Phá hủy, Mộc Tử tiền bối hình như đỡ không được nữa."

Bách Thịnh Chân sau khi khôi phục, hắn cũng đến bên cửa, hắn ngây ngốc nhìn, trong miệng thì thào nói: " Sao lại còn có đấu pháp như vậy, ai, xem không hiểu a, kỳ quái...chỉ mong tiền bối bình an vô sự, ai!"

Đạm Bác Vũ lắc đầu chắt lưỡi, không ngừng xoa xoa hai tay, hắn cười khổ nói: " Ai, chúng ta ở trước mặt tiên nhân ngay cả đứng cũng đứng không vững, thật là quá lợi hại."

Lý Cường bị linh sơn ép tới mắt nổ đom đóm, vốn không cách nào xuất thêm pháp bảo, hắn chính thức hiểu được mình và tiên nhân chênh lệch đến thế nào. Đầu tiên là Thái Hạo Toa bị buộc hồi vào trong cơ thể, Hỏa Tinh tiên giáp dấy lên hùng hùng liệt hỏa, phòng ngự của bao tay cũng thúc dục đến mức tận cùng, cả người cũng run lên từng chập, tất cả đều chỉ là dùng cứng chọi cứng để đối kháng. Công lực của Lý Cường kém quá xa, mắt thấy sẽ không thể đỡ được nữa.

Hiên Long nhàn nhạt nói: " Nhận thua chưa? Ngươi cũng không tưởng nổi, có thể ngăn trở công kích của linh sơn, nga, còn dám ngạnh kháng? Hay, trở lại!" Hai tay hắn vẽ nhanh trong không trung thành một vòng tròn, nói: " Chuyển!" Phi Lai Phong cấp tốc xoay tròn thật nhanh.

Trong lòng Lý Cường đang mắng to, hắn đang không cách nào nói chuyện, muốn nhận thua cũng không được, vốn lực lượng thật lớn đang từ trên đỉnh đầu áp xuống, đột nhiên từ bốn phương tám hướng đè ép lại, hắn biết nếu tiếp tục, cho dù không chết cũng phải bị trọng thương. Hắn linh cơ vừa động, đem tâm thần chìm vào trong cảnh giới của Nhị Dục Thiên, trong phút chốc hắn phảng phất như không còn tồn tại nữa.

Hiên Long giật mình nói: " Di? Còn có chiêu thức này, tốt!" Tay hắn bắn ra một đạo kim mang, sau đó gọi Phi Lai Phong bay trở về. Kim mang vờn quanh Lý Cường nâng hắn lên, hóa thành bảy sợi kim tuyến, quấn vào trán, cổ, hai tay hai chân, phần eo, Lý Cường nhất thời không thể cử động. Tay Hiên Long nâng Phi Lai Phong, nghiêng đầu nhìn Lý Cường một hồi, trên mặt lộ ra tia mỉm cười hài lòng, thấy hắn mở mắt ra, mới nói: " Tiểu tử, đừng lộn xộn, vật này rất đau đó..."

Không chỉ là đau, còn có ngứa, tê, rát, trướng to đủ loại cảm giác kỳ quái trăm ngàn, Lý Cường ngồi trên mặt đất, trăm ngàn dạng cảm giác cổ quái cùng nhau xâu xé trong tâm. Hắn tu chân tu thần lâu như vậy, tâm thần vốn kiên định vô cùng, hắn cắn chặt răng, chậm rãi đứng thẳng lên, không nói một lời, lạnh lùng nhìn Hiên Long.

Hiên Long cảm thấy kỳ lạ, bảy sợi kim tuyến này của hắn là một kiện tiên khí tái bản rất có danh tại tiên giới, Khổn Tiên Tác, mặc dù còn kém Khổn Tiên Tác thật sự rất nhiều, nhưng có thêm nhiều sự cổ quái, tiên nhân bình thường bị trói buộc cũng không chịu được, không nghĩ tới Lý Cường có thể đứng thẳng được.

Thật ra Lý Cường cũng đang liều mạng kiên nhẫn mà chịu, tay hắn run rẩy kịch liệt, hắn lặng lẽ giấu tay ở sau lưng, nắm chặt thành quyền, phòng ngừa Hiên Long nhìn thấy. Hắn có tính tình ngoại nhu nội cương( ngoài mềm trong cứng), đối thủ càng lợi hại, hắn lại càng điên cuồng. Hắn bị bảy sợi kim tuyến làm khó chịu cực kỳ, một cỗ lửa giận vô danh trùng lên não, hắn âm thầm dùng thiên hỏa trong bao tay phóng ra thiêu đốt kim tuyến, trong ánh mắt kim mang lóe ra, gắt gao nhìn chằm chằm Hiên Long.

Hiên Long bị hắn nhìn đến dựng tóc gáy, chỉ thấy cả người tiểu tử này toát ra Huyễn Tật Thiên Hỏa, đang thiêu đốt kim tuyến. Hắn không khỏi cười lạnh nói: " Thiên hỏa chỉ là một loại tính vật bá đạo tương đối, đối với tiên khí đã luyện chế không có bao nhiêu tác dụng, thiên hỏa trong mắt tu chân giới các ngươi có lẽ rất lợi hại, nếu nói về tiên nhân chúng ta cũng chẳng có bao nhiêu lực uy hiếp, không tin thì ngươi cứ chậm rãi mà thiêu nó đi." Hắn không thèm quan tâm, chỉ phất nhẹ tay.

Nhất thời trăm ngàn cảm giác kỳ quái như nước thủy triều xông khắp thân thể, so với sự khó chịu vừa rồi không hề giống nhau. Lý Cường cố gắng đem tâm thần chìm vào cảnh giới Nhị Dục Thiên, nhưng hắn sợ hãi phát hiện, bởi vì kim tuyến kích thích mãnh liệt, nên mình hoàn toàn không có cách nào chìm vào trong cảnh giới đó. Hắn điên cuồng khống chế bản thân trong chốc lát, nói: " Ngươi đủ rồi chưa, ngươi...còn không để yên, kháo!" Thanh âm của hắn đã có chút run rẩy.

Hiên Long mặc dù không rõ cái gì gọi là " kháo" nhưng hắn cũng biết đây không phải là lời tốt đẹp, hắn há mồm cười to, lộ ra hàm răng trắng, tựa như một con báo hung ác đang há to miệng. Hắn xoa hai tay, có chút hưng phấn nói: " Hay! Còn dám mạnh miệng, tới! Cho ngươi nếm thử cái gì là tư vị choáng đầu hoa mắt, chuyển cho ta!"

Phảng phất như bị một sợi dây thừng vô hình nắm chặt, chỉ thấy Lý Cường đột nhiên lên tới không trung, cấp tốc xoay tròn, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh, còn bị bám theo cả tiếng gió. Lý Cường trong không trung chuyển thành một hư ảnh như quả cầu tròn, chỉ nghe lời hắn mắng to trong cái bóng: " Hiên...Hiên Long! Ngươi...ngươi..đúng là không có sĩ diện! Ngươi.." Theo tốc độ nhanh hơn, dần dần nghe không rõ hắn đang nói gì nữa.

Bộ dáng của Hiên Long tựa hồ rất vui vẻ, một lát sau, hắn đột nhiên quát: " Định!"