Vô Danh bừng tình, Huyền Vi tựa vào ngực hắn mà ngủ, chẳng biết lúc nào nàng cũng đã ngồi dậy như vậy, hắn đỡ nàng nằm xuống.
Đến thế giới này, hắn cũng đã mặc nhiên chấp nhận sự thật đó. Vô Danh tự trào, khoảng thời gian đầu thật là ngu ngơ quá mà, ấy vậy mà cũng đến cả chục năm đã qua.
Nhưng có lẽ ông trời đã ưu ái với hắn hơn.
" Ít nhất là vậy "
Hắn nhìn xuống, Huyền Vi nắm lấy bàn tay Vô Danh áp trên má nàng.
Thay vì kêu người chuẩn bị thức ăn, hắn muốn tự chuẩn bị.
Mất một chút thời gian để lấy lại cảm giác, nhưng hắn tự tin mình sẽ làm được.
~ Anh...thật thơm ngon nha...
Huyền Vi vòng tay ôm lấy eo hắn.
~ Nhưng mà anh không cần phải trực tiếp xuống bếp đâu ?
- Chẳng phải tự tay chuẩn bị sẽ ý nghĩa hơn sao ?
~ Biết là vậy nhưng...a...
Vô Danh xoay người, bế Huyền Vi lên, đi trở về phòng.
Đồng phục của nam là áo choàng đen với viền trắng và nữ là váy trắng viền đen.
Hắn giúp nàng đeo lên tất chân, và cả đôi găng tay mỏng . Huyền Vi cười cười, nhìn Vô Danh chăm chú như vậy, nàng cũng lấy 1 đôi găng tay trắng đeo lên cho hắn rồi như sực nhớ ra gì, liếc mắt nhìn hắn.
Hắn xoa đầu nàng.
- Nó ở đây này...anh sợ khi đánh nhau sẽ làm nó sứt mẻ mất. Thế nên trừ khi cái đầu này rơi xuống, nếu không sẽ không ai có thể tháo nó xuống...
Chiếc vòng cổ có xỏ 1 chiếc nhẫn lấp lánh rất đẹp , cùng với chiếc nhẫn mà Huyền Vi đeo chính là 1 đôi.
Huyền Vi hơi ngây ra, nhào tới ôm lấy hắn, không nói lên lời.
- Công tử, tiểu thư, vật mà hai người dặn đã tới rồi.
Người kị sĩ đưa cho Huyền Vi chiếc nhẫn liền ra ngoài.
Nàng đưa nó cho hắn.
Vô Danh lấy ra 1 bộ kiếm . 2 thanh Katana, 2 đoản kiếm , 2 con dao găm .
Trên thân kiếm có những hoa văn kì lạ, sáng mờ.
Hắn nhìn Huyền Vi, bất ngờ hôn lên môi nàng.
Huyền Vi sững người , ái ngại.
Vô Danh cũng có chút ái ngại, có vẻ hành động của hắn hơi đi quá, để cô nàng lớn thêm vài năm cũng không muộn. Hắn tự dặn dò mình như thế.
- Khụ....cảm ơn em...
Vô Danh vội đổi chủ đề, xua đi bầu không khí ngại ngùng đôi bên.
~ Không...không có gì...
Vô Danh khẽ cười, nắm lấy tay nàng cùng đi ra ngoài.
...
Huyền Vi ở Ma Pháp Viện thực không có mấy nổi bật,nhan sắc xuất chúng, tài năng chỉ ở mức bình thường, cùng với phần lớn nhà quyền quý khác.
Vì thế nàng sẽ không phải trung tâm của sự chú ý, làm gì cũng dễ dàng và thoải mái hơn nhiều. Thậm chí còn có người coi nàng dị biệt, Huyền Vi không cố gắng tiếp xúc với ai, cũng không ai gắng tiếp xúc nàng.
~ Anh là người mới nên sẽ phải thông qua 1 bài kiểm tra nho nhỏ để xét lớp thường hoặc lớp chọn đặc biệt.
Huyền Vi dẫn hắn tới đấu trường luyện tập, bên dưới sẽ có những giáo viên phụ trách kiểm tra khả năng của học viên để xét năng lực.
- Khó khăn thật nhỉ...
Vô Danh hơi nhếch mép, chậm rãi tìm 1 người giáo viên rảnh rỗi. Người duy nhất rảnh rỗi giữa những đồng nghiệp luôn bận bịu trong khi học viên xếp hàng dài ?
- Tôi muốn kiểm tra một chút, được chứ ? Thưa thầy ?
- Ồ...cũng được, mãi mới có học viên tới tìm ta.
- Vậy chúng ta bắt đầu chứ nhỉ ?
- Ngay và luôn à ?
Ngay khi Vô Danh gật đầu, người kia đã lao tới trước mặt rồi.
Cơ mà hắn chỉ nhẹ xoay người, lùi lại 1 bước, đầu gối hướng lên.
- Ha...có lẽ ta là người nên cẩn thận mới phải.
Người giáo viên cười rộ lên, lần nữa phóng tới.
Vô Danh dậm chân, nhảy lùi về sau một chút, cùi chỏ hướng thẳng, chân chống vững. Người kia hơi giật mình , tránh qua, đá vào tay hắn, phá đi thế hiểm.
2 lần chỉ đợi lao tới và phản công nhẹ nhàng, Vô Danh không đơn giản như hắn nghĩ.
- Thế thì thử xem !
Rầm !!!
Tiếng nổ vọng mang theo kình lực bắn ra xung quanh khiến những người khác cũng phải tạm ngưng mà sơ tán học viên.
- Sân cũng rộng hơn rồi đó !
Hố lõm bên dưới cùng mặt đất nứt toác, không trực diện đánh vào Vô Danh mà thông qua kình lực và khí lực đánh vào.
Vô Danh cũng chủ động lao tới, cước lực mạnh mẽ đẩy thân thể phóng tới.
Kình lực chấn động mạnh mẽ, không để hắn dễ dàng tiếp cận.
Cũng nhiều người dần nhìn về phía này rồi.
- Thưa thầy, sao chúng ta không giải quyết nhanh bằng 1 đòn và kết thúc nhỉ ?
- Ồ, ý kiến hay.
2 người nhìn nhau chằm chằm, rồi bất chợt lao tới, quyền đối quyền.
Kình lực mạnh mẽ phát ra !
Mà Vô Danh cũng văng ra ngoài.
- Lớp thường...là đủ rồi...
Hơi nhíu mày nhìn hắn nhưng cũng buông tay, tuyên bố :" Lớp thường "
Nhìn hắn cười cợt mà ghét, người kia ngồi phịch xuống ghế, tỏ vẻ không bằng lòng. Mà Vô Danh quay lại bên Huyền Vi. Mọi người tưởng chừng sẽ được xem 1 trận đấu hay, ai ngờ lại kết thúc thật nhanh, kết quả cũng thật không thể quen thuộc hơn.
Huyền Vi xoa nhẹ bàn tay hắn, đôi găng tay đã nát bươm.
~ Sẽ không đau chứ ?
- Không, chỉ là anh làm hỏng đôi găng tay của em mất rồi.
Huyền Vi chắc chắn hắn không đau đớn gì trước rồi phủi sạch bụi bặm, lấy ra 1 đôi găng tay khác đeo lên cho hắn.
~ Anh cố ý !
Nàng lẩm nhẩm. Hắn cười cười :" Chẳng phải như vậy sẽ được ở cùng lớp với em sao ? "
~ Đáng ghét !
Huyền Vi khẽ mắng, nắm lấy tay hắn rời đi khu khác.
Một màn giới thiệu người mới như thường lệ .
- Tôi là Trần Vô Danh, mọi người gọi Vô Danh là được rồi, 13 tuổi, mong mọi người giúp đỡ.
Đẹp trai, nhưng mà không có khí chất.
Giọng điệu đều đều nên cũng chẳng mấy được chú ý.
Hắn ngồi xuống bàn cuối bên cạnh Huyền Vi. Có vài người ngoái lại nhìn rồi thôi.
Ở cái lớp thường này muốn được chú ý thì phải có chút tài năng và gia thế.
Đến chiều tối thì bữa tiệc mừng những tân sinh mới vào .
Thường thì những người mới có gia thế địa vị là trung tâm của buổi tiệc.
Hắn chẳng quan tâm lắm, luôn ở cạnh Huyền Vi.
- Công tử, tiểu thư, mời đi lối này.
Người kị sĩ nói nhỏ, dẫn đường cho hắn và Huyền Vi.
~ Mẹ ?
Huyền Vi có hơi bất ngờ.
Ôm lấy Huyền Vi rồi, nàng ta nhìn qua hắn.
~ Chúng ta lại gặp nhau rồi...
Vô Danh hơi cúi đầu .
~ Giới thiệu một chút, đây là bạn của ta, Lý Nguyệt, thông gia tương lai nhà chúng ta đấy !
~ Hồ Vân,...
Người kia hơi lắc đầu ngao ngán.
~ Khụ, đây là chàng rể tương lai của mình.
Lập tức ngươi kia liền nhìn hắn không ngớt.
~ Khụ , làm sao nhìn cậu như muốn cướp tình yêu của con gái mình vậy ?
Hồ Vân đích thị là 1 người vừa nhây vừa lầy !
Hắn nghĩ thầm.
Lý Nguyệt trừng mắt nhìn nàng .
~ Được rồi, hôm nay gọi tới đây, cũng cần có 1 số chuyện cần làm rõ. Thân thế và gia đình ? Đây chính là điều ta muốn biết nhất.
Hồ Vân nghiêm túc trở lại, âu yếm nhìn con gái.
- Thân thế : Hèn kém. Gia đình : Không.
Vô Danh như không có gì đáp khiến Hồ Vân có hơi bất ngờ, hỏi lại.
~ Thế nào là hèn kém ?
- Quyền lực và danh vọng bằng không .
~ Vậy còn gia đình ? Chẳng lẽ từ đá sinh ra sao ?
- Có lẽ vậy.
Vô Danh treo lên một nụ cười quen thuộc, nhưng bây giờ ai nhìn nó cũng thấy vị cay đắng.
Huyền Vi lay nhẹ tay mẹ mình.
~ Vậy sư phụ ?
- Không có .
~ Mọi thứ đều là tự học ?
- Phải.
Lý Nguyệt hỏi :" Có muốn 1 gia đình không ? "
Hồ Vân có hơi bất ngờ, người bạn của mình định làm gì ?
Vô Danh cũng hơi sững một chút, gật đầu :" Có "
Lý Nguyệt đứng bật dậy .
~ Ta sẽ nhận làm con nuôi ? Đồng ý như vậy chứ ?
- Có thể sao ?
Hắn hỏi lại.
~ Đương nhiên có thể !
Lý Nguyệt chắc nịch khẳng định , nhìn Vô Danh có phần cứng ngắc.
Cái chủ đề này làm hắn cứng ngắc, ngu si.
Hắn từng thèm muốn có gia đình, có cha mẹ, anh chị em, có người thân, nhưng rồi cũng chẳng có gì. Chỉ có thể ngước mắt nhìn người khác, thèm muốn. Nhưng rồi cái nỗi thèm muốn ấy cũng chết dần. Hắn một mình như vậy quen rồi.
Đến đời thứ hai, chục năm chém giết ma vật hắn cũng chẳng biết tới cha mẹ hay thân cận huyết thống của mình. Nếu không phải hắn sống dai một chút, đến Huyền Vi cũng không thể gặp được.
Giống như mạch nước ngầm trỗi dậy trên mảnh đất khô khan cằn cỗi.Cảm xúc của hắn như muốn bung nở ra ngay lập tức.
Nhưng cái suy nghĩ khô cằn kia lại quấn lấy hắn. Ai biết rằng nàng xuất hiện rồi lại biến mất, để cho hắn có chút hi vọng rồi lại tuyệt vọng tột cùng, chi bằng như cũ thì hơn.
Lý Nguyệt có thể thấy gương mặt vừa tươi lên chút lại dần tắt , lo sợ vô vọng nhìn nàng.
Lý Nguyệt ôm lấy hắn vào lòng, ôm lấy thật chặt , Vô Danh bị nàng ôm chặt vào trong ngực .
~ Mẹ sẽ không để con chịu thiệt đâu !
Không quản Vô Danh có đồng ý hay không nữa rồi, Lý Nguyệt hoàn toàn tự ý quyết định.
Hắn sững sờ, bàn tay run run, cuối cùng cũng có thể ôm lấy nàng thật chặt.
~ Quyết định vậy nhé, ta đưa bảo bối về ra mắt !
Hồ Vân, Huyền Vi :...
....
~ Được rồi, không còn ai nữa rồi, hãy khóc cho thỏa lòng con đi...
Áo nàng đã ướt đẫm nước mắt hắn, Lý Nguyệt vẫn ôm lấy hắn, nhẹ xoa tấm lưng nhỏ.
- Mẹ....
Lý Nguyệt có thể nghe tiếng hắn gọi nhỏ, cũng vui mừng, lau đi nước mắt trên mặt hắn.
~ Tốt, con trai ngoan, gọi lại lần nữa đi...
- Mẹ...
~ Ừm...
Lý Nguyệt gật đầu,nếu như ba con gái nàng bị nhà kia ' cướp đi ' thì nàng cũng sẽ ' cướp ' con gái bảo bối của bọn họ. Thật quá hợp lí mà !Hơn nữa đứa nhỏ này khiến nàng cảm thấy phi thường tốt ! Chỉ cần nàng tân trang thêm một chút, lại chiều chuộng dạy bảo 1 chút, đảm bảo sẽ lấn át nam nhân thiên hạ !