Vân Kiệt lẩn mình vào trong rừng xanh, sau pha triple kill thì hắn thực khó lòng đánh lẻ thêm một người nào nữa, chính cái thông báo kia réo lên hồi chuông cảnh báo, khiến những người khác không thể không cẩn thận. Hắn thành ra cũng chỉ có thể ẩn nấp chờ thời mà thôi. Ban đêm coi như hắn có thêm một chút lợi thế.
Màn đêm vừa buông xuống, còn có thêm một lớp sương mù khá dày.
Hắn thả mình xuống sông, dòng nước lạnh toát, có điều đối với hắn cũng chẳng hề hấn gì. Con sông dẫn tới thác nước trung tâm, cũng không có thủy quái gì to lớn cả.
~ Ta tới bờ sông tắm một chút !
~ Ta đi cùng ngươi, đi 1 mình không ổn cho lắm.
~ Cũng được...
Hai cô gái ngây thơ không biết mình sắp sửa đối diện với cái gì.
Với Vân Kiệt hắn, cũng chẳng có thương hoa tiếc ngọc gì, càng lúc là địch thủ. Bên ngoài người người thấy hắn có thể là vô sỉ, hèn hạ bất ngờ tập kích, tấn công nhưng cũng có người tán đồng. Đã trên chiến trương, kẻ thắng cuộc mới là luôn đúng. Mưu hèn kế bẩn gì, còn mạng rồi tiếp tục nói chuyện.
" Đội 13 hạ thêm... "
Thông báo vang lên khiến mọi người giật mình, hơn cả là những người cùng tổ đội.
- Xem ra ta có 1 tên đồng đội tốt đó chứ ? Ngày hôm nay hắn tạo nghiệp kha khá rồi, sợ rằng 2 ngày sau khó sống rồi.
Thiếu niên cầm chiếc huy hiệu số 13 khẽ cười, nữ tử bên cạnh mặt lạnh như băng, còn có 1 con diều hâu to lớn rỉa miếng thịt. Hắn dập ngay đống lửa rồi đứng dậy.
- Đi nào, đã lỡ rồi thì lỡ cho chót, để hắn làm hết như thế ta thật mang tiếng !
...
~ 2 kẻ còn lại đúng là điên rồi, bây giờ chúng ta mà lộ ra chính là bị đám người này ép chết !!!
Thiếu nữ vừa dứt lời, thông báo lại vang lên :" Đội 13 ..."
Mà thiếu nữ đối diện chớp mắt đã khiến ngọn lửa tắt ngấm.
~ Có người tới !
2 người liền chuẩn bị, tinh thần không khỏi căng lên như dây chão.
" Đội 13.. "
Thông báo vang liên liên tục, cứ cách 5 phút lại nhắc tới đội 13 một lần
~ Bọn họ ganh đua cái gì chứ ! Đáng chết !!!
Cuối cùng màn đêm cũng im bặt.
Thiếu niên thở phào ngồi xuống dựa vào hang đá.
- Mẹ nó, đồng đội điên một lũ rồi !
Thông báo đến cả cái tên đội 13 cũng đã hiện màu đỏ rồi, sợ rằng hạ thêm sẽ bị lộ vị trí mất. Mới ngày đầu mà đã bị lộ vị trí cho các đội khác săn đón thì đúng thật là...còn nữa, bọn họ còn chưa có tập hợp đủ ah.
" Đội 13..."
3 người đồng đội của Vân Kiệt :" Thôi rồi..."
Vị trí của 4 người hiện đỏ chót trên thông báo trung tâm. Cứ 5 phút sẽ làm mới 1 lần, bọn họ có 5 phút để di chuyển.
Vân Kiệt mới nhận ra mình gây ra đại họa thì cũng đã muộn rồi. Nhưng hắn cũng có thể biết được vị trí của đồng đội
Những đội khác cũng vậy. Hắn có 5 phút để săn, sau đó sẽ phải rời đi.
" Tới vùng quyết đấu trung tâm !" Suy nghĩ của 3 người còn lại, tới vùng trung tâm thì vị trí sẽ không bị lộ nữa, nhưng cũng chắc chắn sẽ bị đoán ra, nhưng dù sao vẫn còn tốt hơn việc phải bỏ chạy liên tục, càng là phải theo 1 quỹ đạo bất thường để đi nếu không sẽ bị đánh chặn bất cứ lúc nào.
Còn Vân Kiệt, hắn thì ung dung hơn, bẫy để lại phía sau nhiều vô kể, thế nên mỗi lần thông báo vang lên khiến người khác có phần e sợ.
Hơn nữa, hắn di chuyển thực khiến người khác sợ hãi, tốc độ vô cùng nhanh, thế nên có nhiều người từ bỏ đuổi bắt, chuyển qua người khác.
- Mẹ nó, còn tưởng mình khốn nạn, ai ngờ gặp tên khốn nạn hơn, bội phục, bội phục..
Thiếu niên thở ra hồng hộc, thủ đoạn trong người tung ra phân nửa, có phần mệt mỏi, có điều hắn vốn ử gần khu trung tâm nên cũng vừa kịp xóa đi dấu vết, bảo toàn lực lượng. Thiếu niên nghỉ ngơi, thả con chim lớn lên trời, để nó bay đi giúp đồng đội của mình.
Đến tối ngày thứ 2 , 2 nữ cũng theo con chim mà gặp được thiếu niên, duy chỉ Vân Kiệt vẫn tung hoành ngoài kia, thông báo vang lên liên tục thì 3 người cũng biết tác phẩm 2 ngày này do hắn gây ra rồi.
- Chẳng biết may mắn hay bất hạnh nữa...
Vị trí của 3 người chỉ có thể ở vùng trung tâm, mục tiêu cũng không có thì chăng thể tăng điểm tranh hạng, chỉ có thể ẩn nấp và nghỉ ngơi chứ không thể làm gì hơn, ra khỏi vùng trng tâm lúc này sẽ lại bại lộ hành tung. 3 người chỉ có thể nhìn tên đồng đội tác quái bên ngoài mà thôi.
~ Tên kia hạ nhiều như vậy, chúng ta bảo toàn lực lượng, chắc cũng vào được top 5 đấy...
" Đội 13 vừa cướp mục tiêu lớn.... "
3 người :...
- Thần thánh phương nào vậy...
Thiếu niên cạn lời, lần nữa thả ra chim đi do thám xung quanh.
~ Hắn không có ý định vào vùng trung tâm sao ?
- Chắc là hắn muốn chúng ta nghỉ dưỡng bảo toàn lực lượng, ngày mai sẵn sàng phủ đầu cùng chi viện...
3 ngươi nghị luận sôi nổi, nào là chiến thuật , hi sinh vì đội các thứ...Vân Kiệt đơn giản vì....hắn không biết !
Bên ngoài sợ rằng còn náo nhiệt hơn cả, cá cược, hậu cần theo dõi Vân Kiệt tấn công khiến bọn họ hưng phấn hơn cả. Dù sao giao đấu mới khiến ai nấy đều hứng thú chứ không phải chiến thuật 2 ngày đầu ngủ và dọn quái, ngày 3 mới xả. Vân Kiệt như mang tới một phong cách mới, tuy hắn cách đánh không thèm để ý mặt mũi nhưng đánh thật hay, luôn bất ngờ và xoay chuyển !
Càng thú vị hơn là tưởng chừng Vân Kiệt là người sẽ bị truy đuổi đến mất ngủ mệt mỏi, cơ mà tình hình ngược lại, một khi đã truy đuổi hắn thành bị hắn đuổi ngược lại, còn là bám mãi không rời, bị hắn vờn ngược lại đến mệt chết !
Nói gì thì nói, Vân Kiệt vẫn là có phần xuống sức.
Hắn cũng đi dần về vùng trung tâm mới để ý rằng vị trí liền không bị lộ nữa liền tìm một chỗ nghỉ ngơi dưỡng sức.
Sang tới ngày thứ 3, chào đón ngày mới là 1 loạt thông báo vang lên. Cuộc chiến đã đến hồi quyết liệt nhất, trụ vững hoặc bị loại sẽ đều ảnh hưởng rất lớn đến thành tích.
Trong khi Vân Kiệt nghỉ ngơi thì 3 người đồng đội của hắn bắt đầu chặn đánh lẻ, lấy thế đông hơn mà nghiền ép, hao lực giảm xuống mức thấp nhất.
10 đội đã tiến vào trong vùng trung tâm, những người khác có 1 phút để tiến vào, hoặc sẽ ngay lập tức bị loại, ai nấy đều thấy 1 lượng người đông đảo tiến vào, mà những đội đã ở sẵn bên trong cũng nhân dịp này mà kiếm thêm điểm.
Thác nước rung động, ngọn núi tách ra làm 2 để lộ ra một miệng cổng lớn bị che lấp dẫn xuống, có thể thấy bên dưới chính là 1 con lợn rừng siêu to khổng lồ ngang với 1 tòa nhà nằm phủ phục bên dưới.
Mỗi người đều là phải đề phòng mà nhìn nhau rồi mới có đội đầu tiên nhảy xuống.
Vân Kiệt hắn thì đứng bên cạnh cánh cổng, thấy nó không hề có ý định đóng lại cũng chẳng nhảy xuống, hắn nằm xuống chân vắt chữ ngũ mà xem bên dưới.
- Tên này đây lại tính nẫng tay trên tiếp sao, thú vị đấy ...
Không biết thế nào, người bên ngoài có chút thích thú xem Vân Kiệt cướp thành quả, dù sao thì từ đầu tới giờ hắn là người biểu diễn nổi bật hơn cả.
Bích Thủy nghiêng đầu mà nhìn, nhìn dáng vẻ Vân Kiệt nhàn hạ như vậy chỉ khẽ cười.
~ Tại sao chị lại cười ?
Huyền Vi hiếu kì.
~ Không biết Vân Kiệt lại định làm gì mà thôi, có lẽ là thử nghiệm mấy món đồ chơi nữa.
Huyền Nữ báo cáo để làm đồ chơi cho Vân Kiệt mà cần kha khá nhân thủ chăm chỉ miệt mài mới có thể tạo ra được như những bản vẽ.
~ Em đó, qua đây !
Bích Thủy gọi, Huyền Nữ liền chạy qua chỗ nàng. Bích Thủy thì thầm gì đó khiến nàng đỏ mặt không thôi.
Bên dưới, người người đều không khỏi canh chừng nhau, cũng tránh xa con lợn kia ra . Bọn họ đây là muốn bảo toàn điểm số, giữ nguyên cục diện như vậy.
Có lẽ sẽ suôn sẻ, nếu không có Vân Kiệt.
Vân Kiệt tháo chốt một quả lựu đạn nổ, ngay đầu con lợn nằm ngủ trương dái kia ném xuống.
Bùm !!!
Tuy chẳng thể chọi phát chết được, vốn uy lực của mấy thứ này đã bị giảm đi, nhưng cũng khiến con lợn kia tóe máu đầu, tức lên lồng lộn.
Cục diện tưởng chừng đã được an bài chóng vánh sụp đổ, mà Vân Kiệt vẫn nhàn nhã ngắm nhìn. Bên ngoai càng là cổ vũ 1 màn này của hắn, cũng có người vui kẻ tức.
Bích Thủy bật cười, tuy rằng sẽ có phiền phức cho hắn, nhưng nàng đã thay hắn chống rồi thì đâu cần phải lo, cứ để Vân Kiệt thỏa sức hành động mới tốt.
Đám người bên dưới rất nhanh liền trở thành mục tiêu của con lợn, hoặc là ra sức cùng chống, hoặc là con lợn sẽ xử từng đội một.
Những lúc lửa bỏng thế này, Vân Kiệt chẳng ngại đổ thêm dầu sôi xuống bên dưới, lựu đạn, ma pháp cầu bị hắn ném xuống như mưa.
- Mẹ nó, tên đồng đội nữa của chúng ta đâu, đừng nói là hắn chủ mưu vụ này chứ !
~ Từ lúc hắn vào vùng trung tâm thì không biết.
~ Phía trên...
Một người chỉ tay lên, thiếu nên thả chim lớn đi xác nhận.
Kết quả không ngoài dự đoán.
- Tên này không định xuống dưới đây sao ?
~ Chúng ta tạm lánh đi đã...
3 người tìm chỗ ẩn nấp, Vân Kiệt ném xuống 1 quả cầu lớn tạo ra một làn sương khói vô cùng lớn, hắn lại tiếp tục ném xuống lựu đạn,
Người bên dưới phải nói vô cùng khó chịu, tầm nhìn bị cản trở, nguy hiểm tứ phía rình rập.
Vân Kiệt cắm 1 cây phi đao bên trên, lại quăng thêm một dàn hỏa pháo ,thân hình hóa thiểm điện lao xuống ầm ầm.
Nhân lúc làn sương khói còn tác dụng triệt hạ thêm vài người.
Mà những người đồng đội của hắn nắm bắt cũng rất nhanh lẹ, giải quyết thêm vài người, lại có thêm kha khá điểm.
- Không ngờ ta lại có tên đồng đội như ngươi đấy !!!
Thiếu niên đập vào vai hắn.
- Ồ, hóa ra mấy người không sao thì tốt !
Vân Kiệt nhìn huy hiệu chỉ khẽ gật, vội đẩy 2 nữ vừa tới đối diện ngã lùi ra sau, hắn cũng vừa vặn bật ngược lại.
Đao khí quét qua, nếu chậm chút thì hắn mất 2 người đồng đội rồi.
- Cẩn thận,, còn những kẻ khác !
Vân Kiệt lại ném thêm mấy cầu ma pháp khiến làn sương dày đặc trở lại.
Hắn đưa cho mõi người mấy quả cầu, dặn dò " Ném nó về phía kẻ địch, nhắm mắt lại "
Ánh sáng chói lóa khiến đôi mắ đau nhức như muốn mù lòa đến nơi vậy, càng không nghĩ Vân Kiệt cư nhiên vậy mà đưa cho bọn họ
Có vũ khí khống chế bất ngờ trong tay như vậy, chiến thắng liền dễ như chẻ che.
~ Có vẻ không dùng hết rồi...
Bích Thủy có hơi luyến tiếc .
Vân Kiệt mang theo trường thương xông thẳng về phía con lơn rừng đang hung hăng lao tới,hắn giật mạnh cán thương găm chặt xuống đất, con lợn cứ thế lao đầu vào,hắn lại đạp mạnh cán thương khiến nó đâm vào sâu hơn, lôi điện theo mũi thương cứ như vậy giáng thẳng vào đầu não nó.
Kết thúc chóng vánh và nhanh gọn mà không ai ngờ tới. Vân Kiệt cũng thu lại cây thương kia, mà những người đồng đội của hắn cũng chẳng vừa, tuy chưa hoàn toàn hạ hết đám người, nhưng cũng không ai rảnh rỗi để đánh tới Vân Kiệt hắn.
- Ha...có vẻ ngươi xong rồi nhỉ....cơ mà đám người này khó chịu thật đấy.
Thiếu niên mồ hôi nhễ nhại, những người này tận lực kìm chân 3 đội 4 người cũng chẳng phải dạng vừa.
- Hehe...các vị bây giờ muốn bảo toàn số điểm...hay là mất điểm đây ?
Vân Kiệt cười tà.