Chương 879: Vì sao hại ta

Trận chiến này nguy hiểm nhất là trận đấu giữa các Hồng Liên tu sĩ, thế mà thoáng đã quyết đấu xong. Nhật Hành Cung Trấn Tân điện cùng Trấn Nhâm điện tổng cộng có tám tên Hồng Liên tu sĩ bị tru diệt toàn bộ. Nhưng Thủy Hành Cung bên này cũng không tốt gì hơn, hơn năm mươi Hồng Liên tu sĩ vây công tám tên Hồng Liên tu sĩ, lại chết đến 6 người, trong đó có hai điện chủ bỏ mình.

Thật là đúng dịp không còn gì hơn, điện chủ chết trận bên này không ngờ lại cũng là Trấn Tân điện cùng Trấn Nhâm điện điện chủ.

Không trung cường giả vừa phân thắng bại, phía dưới người ngựa của hai điện thuộc Nhật Hành Cung lập tức hoảng hồn, ngay cả một điểm hi vọng cuối cùng cũng không còn nữa.

- Ta hàng a...!

Có người vứt bỏ vũ khí hô to với chung quanh.

Nhưng mà người ngựa của Thủy Hành Cung bên này đã vượt qua cái cửa ải 'Sợ hãi' trong lòng, giết đỏ cả mắt, chính là lúc thú tính quá độ, cộng thêm pháp chỉ của Thủy Hành Cung là giết sạch, cho nên câu trả lời đối với người đó chính là 5,6 thanh trường đao trường thương, trực tiếp chém kẻ này thành tám khối rồi vậy.

Tiếng hô “Đầu hàng” liên tiếp vang lên, nhưng tiếng kêu thảm thiết cũng liên tiếp vang lên tiếp ngay sau đó.

Thấy đầu hàng không có hiệu quả, những người còn lại liều mạng đánh đấu, hy vọng có thể đánh mở ra một con đường sống.

Lúc này Miêu Nghị đã xuất hiện ở phía ngoài chiến trận. Loại đại chiến này không cần hắn giết bao nhiêu tiểu lâu la. Đây cũng không phải là sự tình mà một vị điện chủ như hắn nên làm. Giết nhiều tiểu lâu la hơn nữa cũng không có công lao gì. Hắn cần phải quan sát toàn cục, phòng ngừa bên này của mình tan rã thế cục.

Cho nên một đội nhân mã đi theo phía sau lưng hắn, nếu như phát hiện có chỗ nào không đúng liền gấp rút đến tiếp viện.

Cục thế trước mắt xem ra, thắng bại đã phân.

Từ không trung bay đáp xuống chừng bốn mươi vị Hồng Liên tu sĩ đứng ở bên cạnh Đào Thanh Ly. Triệu Phi chắp tay nói với nàng:

- Cung chủ, nơi đây thắng bại đã phân. Trận đầu thắng lợi đã là định cục, nơi này có Trấn Giáp điện điện chủ Miêu Nghị trấn giữ đủ rồi, bọn chúng tôi khi y theo kế hoạch hành sự!

Đào Thanh Ly gật đầu. Ánh mắt nàng nhìn chừng bốn mươi vị Hồng Liên chiến tướng chung quanh:

- Kinh qua trận chiến này, chư vị biết được Nhật Hành Cung cũng không có gì đặc biệt hơn người. Thủy Hành cung ta vẫn có thể đánh bại bọn họ. Dựa vào năng lực của chư vị cũng có thể bảo vệ nữ nhân của mình cùng giữ được sự vinh hoa phú quý. Đại trượng phu nên như thế, sao có thể tham sinh sợ chết ngay cả bổn cung là một nữ nhân cũng không bằng? Đi! Theo bổn cung đạp bằng Trấn Kỷ điện!

Dứt lời, nàng đã từ tọa kỵ phi thân lên trời, hơn bốn mươi vị Hồng Liên tu sĩ cùng bay lên không, đuổi sát sau lưng nàng, hỏa tốc bay tới khu vực trung xu của Nhật Hành Cung Trấn Kỷ điện, cần phải tiêu diệt các Hồng Liên cao thủ thuộc loại điện chủ ở đó.

Đây là kế hoạch đã định ra sẵn. Trận chiến này một khi thắng lợi, Đào Thanh Ly lập tức dẫn người đi làm thịt Trấn Kỷ điện cao thủ, dọn sạch chướng ngại cho đại quân phía sau hỏa tốc tiến tới. Chỉ cần Hồng Liên cao thủ của Trấn Kỷ điện không còn, người phía dưới của Trấn Kỷ điện sẽ không thể ngăn được mấy trăm ngàn đại quân đánh giết.

Trang Hữu Văn cùng Thượng Lưu Hoan nhìn nhau, đã không cần thiết lưu lại nhìn đại quân tiến hành vây giết đến lúc cuối cùng, chết nhiều người như vậy thì không giả được rồi.

Hai người bắn vụt lên không mà đi. Thượng Lưu Hoan cấp tốc bay trên không về hướng trung xu của Nhật Hành cung. Trang Hữu Văn thì cấp tốc bay tới trung xu của Mộc Hành cung. Hai người chia làm hai đường mà đi.

Miêu Nghị cầm thương ngồi trên lưng ngựa ngẩng đầu nhìn lên phía không trung theo những bóng người biến mất, thần tình ngưng trọng. Trận chiến trước mắt này chẳng qua là mới vừa mở màn, đại chiến chân chính quyết định sinh tử còn chưa bắt đầu.

- Nhanh! Tất cả mọi người không được nhìn suông. Chấp Pháp Đội, nhân mã của Thủy Hành Cung cùng tham chiến, nhanh chóng tiêu diệt tàn quân của địch, ai kháng lệnh chém!

Ở ngoại vi nhìn xem cuộc chiến, Miêu Nghị đột nhiên thi pháp tức giận hét lớn.

- Giết!

Chấp Pháp Đội giám quân chấp pháp ở ngoại vi lập tức gào to, đánh giết vào chiến trường.

Bản bộ nhân mã của Thủy Hành Cung sau khi đưa mắt nhìn nhau, cũng không ai dám kháng lệnh. Cần phải biết hiện tại Cung chủ vừa đi, thì quyền chỉ huy mấy trăm ngàn đại quân liền rơi vào trong tay Miêu Nghị. Tất cả họ đều đua nhau hô giết xông vào chiến trận, trải qua sự thanh tẩy đánh giết đầy máu tanh.

Chiến trường ầm ầm vang dội không ngừng, khắp nơi đều là tiếng người ngã ngựa đổ. Tiếng kêu la thảm thiết cùng tiếng ngựa hý, mùi máu tươi bay lên không trung bay, lơ lững mãi không tiêu tan!

Khi một tên Nhật Hành Cung tu sĩ sau cùng bị mười mấy người bao vây rồi một trận đao thương lộn xộn chặt thành thịt nát xong, từng Thủy Hành Cung tu sĩ thân nhuộm máu tươi giết đỏ cả mắt ngắm nhìn bốn phía, tìm địch nhân. Nhưng đâu đâu cũng nhìn thấy người của mình, không thấy được địch nhân, chỉ có dưới chân là đầy thi thể của địch nhân.

- Chúng ta thắng?

Không biết là ai hô lên. Vừa rồi chỉ biết chém giết không ngừng, đánh tới khi không còn đối thủ nữa đều có điểm mờ mịt, hiện tại được người khác đề tỉnh, phát hiện ra mình thắng rồi, lập tức dẫn tới tiếng hô to của mọi người.

- Chúng ta thắng!

- Chúng ta thắng rồi!

- Chúng ta đánh bại người của Nhật Hành Cung rồi?

Không biết có bao nhiêu người khó tin chuyện này là thật, cũng không biết có bao nhiêu người nhìn thân người của mình nhuốm đầy máu đột nhiên vui mừng quá độ rồi bật khóc, cười vui, khóc rống, cám ơn trời đất cảm tạ mình còn sống.

Nhưng thời gian mà Miêu Nghị để dành cho bọn họ cảm thấy may mắn là rất ngắn ngủi. Hắn không để ý mọi người ôm nhau cười vui cùng khóc rống, thi pháp cao giọng phẫn nộ quát:

- Chiến đấu chưa kết thúc, các phủ, các núi, các động tổ chức nhân mã lập tức thu dọn chiến trường!

Đợi cho chiến trường được dọn dẹp xong, mọi người không cười được nữa. hơn mười vạn người ngựa vây công chừng hai vạn người như thùng sắt vậy, người của Thủy Hành Cung bên này không ngờ lại chết tới gần ba vạn người. Mọi người lại lần nữa nhận thức được sự chênh lệch giữa mình và người ta.

Người chết đi, bất kể là thi thể của địch nhân hay là thi thể của người mình, chất đống lại chung một chỗ. Miêu Nghị dùng mười mấy viên Xích Diễm đốt lên bắn về phía thi thể chất đống như núi. Từng cái xác bbị liệt diễm cháy hừng hực thiêu đốt. Không khí trong nháy mắt tràn trề mùi thịt khét.

Mấy ngàn người bị thương nhẹ hoặc nằm hoặc đứng, cảm thấy mình may mắn như bày trận với bên có gần mười vạn người.

Tất cả chiến lợi phẩm thu được từ chiến trường đều phân đại khái đến tay các điện, để cho bọn họ quay về hoặc là tiếp tục phân chia trên đường đi. Hiện tại không thể làm trễ nải thời gian ở chỗ này.

Thấy được chiến lợi phẩm khả quan đó, trong ánh mắt của đám người đó lại bắt đầu sáng lên.

Thương binh thối lui ra khỏi hiện trường, Miêu Nghị ra lệnh cho nhân viên tổn thương không nặng hộ tống nhân viên bị trọng thương trở về Thủy Hành Cung.

Tiếp ngay sau đó, Miêu Nghị lưu lại hai vạn người ngựa. Lệnh cho chia binh làm hai đường, đi càn quét tịch thu mỗi động, mỗi núi, mỗi một phủ của Trấn Nhâm điện cùng Trấn Tân điện. Thậm chí là khu vực trung xu của hai điện cũng vậy. Yêu cầu hai vạn người ngựa này đạp bằng những chỗ này. Một tu sĩ cũng không cho phép bỏ qua, nhổ cỏ tận gốc!

Ngoại trừ không được quấy rầy dân ra, thứ gì cướp được ở các động phủ đều coi như của người cướp được. Cướp được nữ nhân cũng là của bọn họ. Nhưng có một đều, thiếp thân thị nữ của tu sĩ của các động phủ không lưu lại người nào sống. Miêu Nghị cũng không muốn ngày sau có người báo thù rửa hận!

Hắn lệnh cho hai vạn người ngựa này sau khi tịch thu các lộ động phủ của hai điện xong, lập tức đi vòng về Thủy Hành Cung. Bởi vì nhiệm vụ xuất chinh của bọn họ đã hoàn thành rồi vậy.

Hai vạn người ngựa này tự nhiên là mừng rỡ không thôi. Họ đều biết người của hai điện gần như đều bị tiêu diệt tại nơi này, còn dư lại nhiều lắm cũng chỉ là những kẻ trông coi nhà, gần như không nguy hiểm gì. Do đó, tất cả đều vui vẻ lĩnh mệnh, bảo đảm không để cho Miêu Nghị thất vọng, chia binh hai đường mà đi.

Còn Miêu Nghị thì mang theo hơn tám vạn người ngựa còn dư lại thọc thẳng vào Trấn Kỷ điện. Sở dĩ hắn để mặc cho hai vạn người ngựa kia rời đi là vì rất đơn giản. Nếu như ngay cả tám vạn người ngựa cũng đều không đánh được Trấn Kỷ điện, thì thêm hai vạn người nữa cũng vô dụng mà thôi. Nhiều người ngược lại cũng không dễ chỉ huy, chi bằng tinh giản một chút cho dễ dàng hơn, tốc chiến tốc thắng.

Mộc Hành Cung, bên trong phủ đệ tu hành của Hành tẩu Bá Tín. Bá Tín cùng Hành tẩu Văn Xác của Nhật Hành Cung đang tranh luận kịch liệt trong đình đài có bàn ghế làm bằng ngọc thạch, đẹp như tranh vẽ:.

- Bá Tín, vì sao lại lật lọng nói không giữ lời. Nhật Hành Cung ta đã thối lui một bước, chỉ lấy đất của bốn điện, để cho các ngươi đất của sáu điện, vì sao lại lòng tham không đáy đến như vậy?

Văn Xác Chân có thể nói là chỉ vào mũi của Bá Ngôn mà gầm lên giận dữ.

Một vị chấp sự cùng đi với Bá Ngôn, ngồi đàm phán ở bên cạnh cười nói:

- Văn hành tẩu, lời không thể nói như thế được. Các ngươi lấy từ đất của bốn điện chí tính mỏ tinh tệ mỏ đã có những hai, cũng đều là đất sản vật phong phú, lợi dân sinh tự nhiên cũng lợi cho mậu dịch thương mại, béo bở tự nhiên cũng nhiều hơn, thu hoạch so với những điện bình thường nhiều hơn không ít.

Văn Xác Chân liếc mắt cười lạnh nói:

- Chỗ này là chỗ ngươi có thể nói chuyện được sao?

Bá Ngôn cười ha ha nói:

- Hắn nói đấy chính là sự thật, Nhật Hành Cung các ngươi nhường lại thêm một mỏ tinh tệ cho chúng ta đi!

Bên này tranh chấp không nghỉ, Trang Hữu Văn cấp tốc bay đến xông thẳng vào tẩm cung của cung chủ. Thị nữ canh giữ ở cửa chờ trực tiếp đưa tay nói:

- Trang Hành tẩu xin thỉnh, cung chủ đang đợi ngươi mang lời đáp đến!

Trang Hữu Văn chắp tay, bước nhanh đi vào, Trình Ngạo Phương đang đi tới đi lui ở trong phòng khách vừa nhìn thấy hắn liền vội hỏi:

- Hữu Văn, tình huống của Thủy Hành Cung bên đó thế nào?

Trang Hữu Văn chắp tay nói:

- Cung chủ! Thủy Hành Cung đánh một trận với Nhật Hành Cung, đánh bại người ngựa của Trấn Tân điện và Trấn Nhâm điện, trảm sát tám vị Hồng Liên tu sĩ của Nhật Hành Cung. Trước khi thuộc hạ tới đây bọn họ đã huy binh công đánh về phía Trấn Kỷ điện. Thủy Hành Cung thật sự chân chính liều mạng bằng bất cứ giá nào!

- Tốt!

Trình Ngạo Phương hưng phấn vỗ tay hoan nghênh, có thể nói là ha ha cười to.

Trang Hữu Văn lại nói:

- Cung chủ, nếu phải chiến, việc này không nên chậm trễ, Nhật Hành Cung bên đó nhất định sẽ phái người gấp rút tiếp viện. Một khi càng kéo dài, Thủy Hành Cung sẽ không chịu nổi. Vạn nhất Thủy Hành Cung chiến bại, chờ đến khi cao thủ của Nhật Hành Cung quay đầu lại, chúng ta có thể nói là đã bỏ lỡ mất cơ hội rồi!

Trình Ngạo Phương mặt thoángg nụ cười sắc lạnh, phất tay áo:

- Đi! Đi xem một chút bọn Bá Ngôn nói chuyện như thế nào rồi!

Hai người ngay cả đi bộ cũng tiết kiệm luôn, bá một cái trực tiếp bay từ trong phòng lướt ra ngoài lên trên không, phóng ào tới phủ đệ của Hành tẩu Bá Ngôn, trước sau đáp xuống ngoài trường đình trong đình viện đẹp như tranh vẽ.

Bên trong đình, hai bên đàm phán nhìn thấy Trình Ngạo Phương lộ diện, đều song song đứng lên hành lễ.

Trình Ngạo Phương từ từ đi đến, ha ha cười nói:

- Nhị vị đàm phán lâu như vậy rồi, còn chưa đàm được kết quả sao?

Văn Xác Chân hừ lạnh nói:

- Thật sự là phía bên quý vị lật lọng...!

Nhưng lời còn chưa nói hết, đột nhiên đã nhận ra bên cạnh có pháp lực dao động dị thường, nhanh chóng phất tay đón đỡ, nhưng bên hông lại thoáng một trận đau nhói, chỉ thấy Bá Ngôn đã dùng một thanh bảo kiếm cắm vào thắt lưng của bản thân mình rồi.

May mắn là tốc độ phản ứng của Văn Xác Chân rất nhanh, đã năm bắt cổ tay của Bá Ngôn, nếu không ắt đã bị đối phương chặt đứt ngang hông chứ không chừng. Tay kia của y thì miễn cưỡng đối địch một chưởng cùng Bá Ngôn.

Ầm! Pháp lực cuồng bạo do hai người tung ra trong nháy mắt thổi bay cái trường đình đẹp như tranh vẽ này. Không chỉ cái trường đình này, ngay cả Hành tẩu phủ đệ cũng bị nghiền nát toàn bộ trong nháy mắt, bị san thành bình địa. Tiếng động như trời long đất lở, tu sĩ trên dãy núi chung quanh cả kinh đua nhau đi ra quan sát.

- Tiện nhân! Vì cái gì hại ta?

Trong bụi mù tràn ngập, truyền đến tiếng rống giận thê lương của Văn Xác Chân.

Tiếng ầm ầm vang dội truyền từ trong bụi mù tràn ngập, Văn Xác Chân ngửa mặt lên trời, trào máu bay lên không trung. Trình Ngạo Phương nhanh như mị ảnh, thân hình đuổi tới, xuất liên tục ba chưởng, chưởng nào cũng hung hăng đánh trúng thân thể của Văn Xác Chân, hoàn toàn bẻ gãy một chút pháp lực phòng ngự cuối cùng của Văn Xác Chân.

Lại thấy Trình Ngạo Phương dùng ngũ trảo như móc câu, bay múa lơ lửng trên không, răng rắc cắm vào đầu Văn Xác Chân, rrồi giơ tay nhắc lên, cổ của Văn Xác Chân tự dưng nổ bắn đứt tung, thân mình tàn phế đập xuống mặt đất, một cái đầu còn lại nằm trên tay Trình Ngạo Phương.

- Người chết không cần biết lý do!

Trình Ngạo Phương đứng lơ lửng trên không, nhàn nhạt buông một tiếng.

Từ trong bụi mù tràn ngập, có bốn người phóng lên cao. Trang Hữu Văn cùng Bá Ngôn đều xách theo một cái đầu bay lên, theo đuôi là hai gã chấp sự.

Ngay sau đó mấy chục đạo nhân ảnh từ đỉnh một ngọn núi bắn tới. Các điện điện chủ của Mộc Hành cung cùng một loạt Hồng Liên tu sĩ hiện ra trước mặt Trình Ngạo Phương.

Ánh mắt Trình Ngạo Phương quét qua mọi người:

- Y theo kế hoạch hành sự, đại quân tập kết tấn công!

- Dạ!

Các điện chủ lĩnh mệnh, ai ai cũng lấy ra một con Linh Thứu đã chuẩn bị sẵn trước đó, cho cất cánh.

Khi Thủy Hành Cung đại quy mô điều động người ngựa, người ngựa bên Mộc Hành Cung này lại án binh bất động. Nếu không hành động của hai bên nhất định sẽ khiến cho Nhật Hành Cung hoài nghi, nhân mã một khi không xác thực sẽ tấn công bên nào thì sẽ nhất định không động. Lúc này nếu như đã giết Hành tẩu của Nhật Hành Cung, có nghĩa là đã trở mặt, tự nhiên cũng không có gì mà khách khi nữa.

- Lại còn muốn đàm phán cùng bổn cung! Bổn cung lần này sẽ cùng Thi Khiếu Thiên hắn đàm phán một trận, đi!

Trình Ngạo Phương quát một tiếng, tay áo phất phới, toàn thân vụt lên không mà đi, gần năm mươi thủ hạ cấp tốc đuổi theo.