Chương 878: Xung phong liều chết

Hiện giờ đến phiên Thủy Hành Cung khiêu chiến mà Nhật Hành Cung không phản ứng rồi. người ngựa của Thủy Hành Cung có lẽ đánh trận không xong, nhừng công phu võ mồm thì không thua kém gì so với Nhật Hành Cung.

- Nhật Hành Cung chẳng qua như thế mà thôi!

- Mau mau xuống ngựa chịu hàng, tha cho các ngươi không chết!

- Châu chấu đá xe không biết lượng sức mình, mau mau đầu hàng, nếu không chỉ có một con đường chết!

Bên Thủy Hành Cung hò hét ầm ĩ, kêu loạn cả lên, chuyện đề cao sĩ khí như thế. Đào Thanh Ly tự nhiên sẽ không ngăn trở. Tư Không Vô Úy thậm chí múa may trường phủ hô to:

- Nói rất đúng!

Nam Trá có thể nói nổi giận hướng ánh mắt nhìn về phía sau lưng, thấy không có người nào hưởng ứng, trầm giọng nói:

- Hắn chính là chủ nhân một điện, lên thêm hai người đánh một mình hắn cũng không ai nói gì!

- Sư Trùng nguyện đi!

- Hồ Lâm Ngọc nguyện đi!

Hai vị Thanh Liên cửu phẩm chấp sự dưới trướng Nam Trá nhanh chóng xông ra. Tọa kỵ dưới thân hai người lao nhanh như tên bắn, đánh giết về phía Miêu Nghị.

- Giết!

Miêu Nghị quát to một tiếng, Hắc Thán cũng hí dài, lao ra nhanh như tên đã rời cung.

Ba kỵ mã nháy mắt xông thẳng vào nhau, pháp lực ba người đụng vào nhau, ầm...! Bùn đất văng lên bay lên tán loạn, cỏ xanh bay múa, tu vi thấp đoán chừng có thể trực tiếp bị pháp lực cuồng bạo đánh bay, chớ nói chi là phá vỡ pháp lực phòng ngự giao chiến.

Ba kỵ mã chạy vụt sát qua nhau, giao nhau xông ra khỏi bùn đất văng nổ tứ tung và pháp lực cắt xé loạn xạ. Một tiếng hét thê lương thảm thiết bất chợt vang lên từ bên trong.

Sư Trùng đứt cổ máu trào ra, cái đầu bay lên, thân không đầu ngã xuống khỏi tọa kỵ chạy nhanh như tên bắn. Hồ Lâm Ngọc trợn to con mắt, tay bịt kín bẹ sườn phún huyết nghiêng người bay ra khỏi tọa kỵ, rồi đập người xuống đất, co giật giãy giụa.

Hắc Thán chạy sượt qua khẩn cấp dừng lại, nhanh chóng quay lại. Miêu Nghị nhanh chóng quay về, rút thương thọc phải thọc trái liên tục. Hai thi thể bay lên từ mặt đất, bị hắn phất tay lên, song song thu vào trong nhẫn trữ vật.

Một lần đối mặt liên tục giết hai vị chấp sự của Nhật Hành Cung Trấn Nhâm điện. Cái này đơn giản như cắt dưa hấu thái rau vậy. Thủy Hành Cung sĩ khí điên cuồng tăng lên, phát hiện Nhật Hành Cung không chịu nổi một kích như thế.

- Tốt!

Tư Không Vô Úy cao giọng khen ngợi một tiếng.

Mấy trăm ngàn người ngựa của Thủy Hành Cung hò hét như núi hú biển gầm. Tiếng khen nổi lên không ngừng. Triệu Phi quay đầu lại nhìn về phía mọi người, lần nữa mượn cơ hội đề chấn sĩ khí, vung tay hô to:

- Miêu điện chủ uy vũ!

Mấy trăm ngàn người ngựa lục tục hô to, cho đến khi thống nhất hò hét:

- Miêu điện chủ uy vũ...!

- Miêu điện chủ uy vũ...!

Khí thế này, sức lực này, chấn lên tận trời, làm cho người ngựa bên phía Nhật Hành Cung biến sắc, không cách nào tưởng tượng tình hình người ngựa của đối phương đánh giết tới như bài sơn đảo hải như thế nào, thật khiếp sợ rồi.

Yến Bắc Hồng ở trên cây từ xa xa, nghe động tĩnh ầm ĩ này liền vui vẻ cười ha hả:

- Sự đề cao sĩ khí của lão đệ quá tốt!

Nhật Hành Cung bên này, Nam Trá trợn tròn đôi mắt, tiếp tục như vậy nữa không cần phải đánh nữa, hai vạn người ngựa bên này căn bản không chống nổi bị tinh thần của đối phương đánh hỏng. Một khi giao chiến, tất nhiên sẽ bị vỡ trận khi vừa bắt đầu, nhất định phải khống chế xu thế này, quay đầu lại quát:

- Lên!

Còn dư lại ba vị chấp sự có chút khiếp sợ, nhưng không thể không trơ đầu ra liên thủ tấn công.

- Cùng nhau lên!

Đào Quân Quân cũng sầm mặt quay đầu lại quát một tiếng. Thật sự là bên này bị bại quá khó coi rồi, không ngờ lại không người nào có thể qua được hai chiêu ở trên tay đối phương.

Sáu chấp sự của Trấn Tân điện lập tức liên thủ đánh ra, chín chấp sự của hai điện cấp tốc xông đến.

Hắc Thán vội vàng xông hướng về phía một bên, chín người nhanh chóng chuyển hướng đuổi theo, reo hò:

- Miêu Nghị tiểu tặc đừng chạy!

Mười người quần thảo chạy trước trận, nhìn tình hình dường như Miêu Nghị đang chạy trốn. Người ngựa trận doanh hai bên trong nháy mắt nín thở, trợn to mắt nhìn.

Đào Thanh Ly xem ra có chút lo lắng, hỏi:

- Có cần phái người trợ giúp Miêu điện chủ hay không?

Tư Không Vô Úy ha ha cười nói:

- Cung chủ không khỏi quá coi thường vị Trấn Giáp điện điện chủ này của Cung chủ rồi! Vị này đã từng đánh ra một thương liên tiếp tru diệt mười vị Thanh Liên cửu phẩm tu sĩ. Chỉ có chín người thì nhằm nhò gì!

Quả nhiên, Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, thấy chín tên truy binh đã kéo thành một đường cong cong quẹo quẹo, Hắc Thán dưới người đột nhiên vẫy đuôi phóng ra xa mấy chục thước, trong khoảnh khắc quay đầu lại, bốn vó ra sức đạp chạy, tốc độ nhanh như trận gió, hướng chín người vọt tới, dùng đòn phản sát.

- A...!

Một tiếng hét thảm, đầu của người chạy trước tiên lập tức rớt xuống dưới ngựa.

- A...!

Tên thứ hai té ngựa.

Tên thứ ba, tên thứ tư...!

Miêu Nghị ngựa nhanh thương cũng nhanh, không ai có thể chịu nổi một đòn công kích của hắn. Hắn một đường giết trở lại, trên đường có hàng loạt tiếng hét thê thảm, kẻ nào khi bị hắn đi ngang qua người thì liền rớt xuống ngựa.

Hai người phía sau sợ tới mức hồn phi phách tán, nhanh chóng quay đầu bỏ chạy về phía trận của mình.

Ầm ầm ầm!

Hắc Thán đột nhiên tăng tốc độ, cấp tốc truy sát, cắm thẳng vào giữa hai người. Thương trong tay Miêu Nghị đâm trái vọt phải, lại có thêm hai tiếng hét thảm.

Trong nháy mắt vượt qua hai kỵ, Hắc Thán khẩn cấp vẫy đuôi nhảy một cái, trong khoảnh khắc quay đầu chạy vội trở về. Miêu Nghị dọc đường đi rút thương đâm bồi, đem từng thi thể thu nhập vào trong nhẫn trữ vật.

Chín vị chấp sự phía Nhật Hành Cung trong khoảnh khắc bị diệt sạch sẽ, khiến đại đa số người xem bên phía Nhật Hành Cung đều tâm kinh đảm hàn, chấp sự của mình đều không chịu được một đòn của người ta như thế, bọn chúng làm thế nào chống đỡ được? Sĩ khí có thể nói là rớt xuống thê thảm trong nháy mắt.

Thủy Hành Cung thì lại hò hét ầm ầm, cố hết sức châm chọc trào phúng.

Chỉ thấy Miêu Nghị thương vít một thi thể chạy về nhanh như tên bắn, giơ thi thể lên khiêu chiến:

- Nhật Hành Cung chẳng qua cũng thế! Nam Trá lão tặc, Đào Quân Quân tiện nhân, vì sao lại rúc trong trận doanh không dám ra, lại để cho thủ hạ của mình chết thế, có dám đi ra cùng ta chiến một trận?

Lúc này đang là lúc sĩ khí có thể dùng, không thể đợi thêm nữa rồi, nhất định phải thừa dịp mọi người đầu óc cuồng nhiệt mà cổ động, chờ mọi người bình tĩnh lại thì coi như mệt nhọc vô ích rồi. Triệu Phi nhanh chóng truyền âm tỏ ý một tiếng với Đào Thanh Ly.

Đào Thanh Ly nhanh chóng múa may long đầu pháp trượng, đanh giọng hô to:

- Thủy Hành Cung trên dưới nghe lệnh, đạp bằng Nhật Hành Cung, giết!

Thấy Nhật Hành Cung không chịu được một đòn công kích như thế, điện chủ các điện cũng phấn chấn tinh thần, trong nháy mắt vung tay hưởng ứng:

- Giết!

Ba khối phương trận gồm hơn 80 ngàn người ngựa mỗi khố lập tức dựa theo kế hoạch từ trước mà bọc đánh từ hai bên. Ba khối phương trận gồm hơn bốn vạn người ngựa mỗi khối lập tức đánh thẳng ra ở trung lộ.

- Giết!

Mấy trăm ngàn người ngựa cao giọng hô giết, cổ vũ khiến cho quân ta nhiệt huyết sôi trào, có thể nói là điên cuồng xông về phía trước.

Triệu Phi cùng Tư Không Vô Úy lập tức phi thân lên, lao thẳng tới Nam Trá cùng Đào Quân Quân. Có hai người đi ngăn chống đối thủ mạnh, gần năm mươi vị Hồng Liên tu sĩ khác cũng bớt đi mấy phần thấp thỏm. Ngoại trừ Đào Thanh Ly dẫn một bộ phận tuỳ tùng nhỏ ngồi nghiêm bất động, còn lại đều bá bá bay lên từ trên tọa kỵ đánh tới.

- Đừng sợ! Thủy Hành Cung không thể chịu nổi một đòn công kích, cùng ta giết!

Nam Trá cùng Đào Quân Quân gầm lên một tiếng giận dữ, soái lĩnh sáu gã Hành tẩu dưới trướng bay lên trời, nghênh diện xung kích.

Không trung lập tức vang dội như sấm. Hơn năm mươi vị Hồng Liên tu sĩ của Thủy Hành Cung vây khốn tám gã Hồng Liên tu sĩ của Nhật Hành Cung bên này điên cuồng tấn công. Thủy Hành Cung bên này cho dù là không có gan đánh, nhưng nhiều người như vậy cho dù có đánh bậy đánh bạ cũng có thể đánh chết sư phụ già.

Miêu Nghị có thể nói là người đầu tiên tung ngựa đánh giết vào trận doanh của đối phương, móc Huyền Âm kính ra cầm trong tay, phóng âm sát khí mãnh liệt càn quét xung quanh. Hắc Thán dưới người hắn không thèm quan tâm tới gì cả, chỉ khoác chiến giáp nanh ác một đường đấu đá lung tung, người ngựa bị va chạm đông cứng hất văng loạn cả lên.

Có Miêu Nghị ở phía trước mở đường, người ngựa phía sau vọt tới chỉ cần bổ đao giống như cắt dưa hấu hái rau vậy, thọc thẳng một đường từ đầu xuyên tới đuôi.

Không trung, Đào Quân Quân cầm một cây trường thương lập lòe ánh sáng đỏ ép ở trên đỉnh đầu Tư Không Vô Úy, cố chém thẳng vào đầu của Tư Không Vô Úy, nhưng Tư Không Vô Úy giơ phủ lên đỉnh đầu chống đỡ được.

Tu vi của Tư Không Vô Úy đích thật là kém xa Đào Quân Quân, bị áp chế buộc phải rớt xuống mặt đất.

Nhưng Đào Quân Quân lại đột nhiên phát hiện có gì không ổn, thấy khóe miệng Tư Không Vô Úy lộ ra một nụ cười gằn. Trong nháy mắt hai người đánh tới mặt đất, Đào Quân Quân đột nhiên dùng chân đạp trúng ngực Tư Không Vô Úy, nhưng thấy chiến giáp của Tư Không Vô Úy toát ra ánh sáng đỏ chống đỡ.

Đào Quân Quân cả kinh, cả bộ chiến giáp đều là tam phẩm!

Ả còn chưa kịp phản ứng, chỉ nghe bá bá vài tiếng, ánh mắt phát hiện trường phủ của Tư Không Vô Úy trong nháy mắt lấp lóe lên chín đạo ánh sáng.

Ầm! Mặt đất chấn động giống như sơn băng địa liệt vậy, thân thể của Tư Không Vô Úy trực tiếp đập trên mặt đất tạo ra một hố sâu.

- A...

Đào Quân Quân phát ra một tiếng hét thảm the thé, một cái đầu to bị cây búa lượn vòng bổ xuống chặt đứt. Chín đạo phi phủ có thể nói là vây quanh ả mà chém lung tung một trận.

Đào Thanh Ly đang áp trận bên này, đang nhìn và kinh hãi muốn đi xem coi Tư Không Vô Úy thế nào rồi, chợt nghe từ trong hố sâu khoét ra từ mặt đất ấy bạo phát ra tiếng cười "Oa ha ha" như điên của Tư Không Vô Úy.

Giây lát lại thấy thân hình của Tư Không Vô Úy phóng lên cao từ trong hố sâu, huy cánh tay trực tiếp thu thân mình tàn phế của Đào Quân Quân. Trên người của nữ nhân xem ra không thiếu thứ đáng tiền, không thể lãng phí rồi, hiện tại cũng không có thời gian xử lý, chỉ có thể thu luôn cả thi thể vậy.

Cán phủ vung lên trên không, Tư Không Vô Úy lập tức phóng đi trợ giúp Triệu Phi.

Mà hai vạn người ngựa ở phía dưới một trận bị át chế thế xung phong giờ đã bị bao vây, hoàn toàn rối loạn, chỉ cảm thấy người bên Thủy Hành Cung giết mãi không hết. Sĩ khí hạ thấp vốn không còng lòng nào đánh tiếp, lập tức như con ruồi không đầu vậy, chỉ muốn làm sao có thể thoát khỏi vòng vây, hoàn toàn không có chương pháp gì, hỗn chiến cùng người ngựa của Thủy Hành Cung vốn cũng không có chương pháp loạn thành một khối, thường thường một người phải đối mặt với mười mấy người cùng công kích.

Nam Trá ác chiến cùng Triệu Phi, bị một con du long lập lòe ánh sáng đỏ vây khốn, có chút khổ không thể tả, thấy phía dưới bại cục đã định, Đào Quân Quân lại bị trảm sát, Tư Không Vô Úy cũng đã vọt tới, lập tức gầm lên một tiếng giận dữ:

- Rút lui...!

Một cây tam phẩm bảo thương liều mạng chấn khai con du long dài hơn trượng đó. Phành! Lại thừa dịp chấn ra đòn công kích hóa kích thành thương đó của Triệu Phi, nhanh chóng thoát thân đi.

Chỉ có hai người nhanh chóng trốn chạy theo hắn, những người khác hoặc là chết trận, nếu là bị vây không có cách nào thoát thân được rồi.

Thân Hoài Tín cầm một cây bảo giản ở trong tay cẩn thận kịch chiến cùng đối phương, thấy đối thủ đột nhiên bứt ra chạy trốn, rốt cuộc rảnh tay, bảo giản trong tay đột nhiên ném lên trên không, nổ bắn ra ra, bay lơ lửng trên không hóa thành một cái hắc tháp, xoay tròn trên không trung bay đến Nam Trá đang trốn chạy phía trước.

Nam Trá kinh hãi, không ngờ trên tay đối phương lại còn có pháp bảo như thế, lập tức múa may trường thương nổi giận đánh bảo tháp chụp tới. Ai ngờ dưới đáy bảo tháp có cái cửa đen như mực đó đột nhiên mở rộng ra hơn trượng, làm hắn đánh hụt, bảo tháp như quái thú há miệng vậy, trực tiếp nuốt Nam Trá vào trong.

Vừa thu Nam Trá lại, đáy bảo tháp trong nháy mắt phong ấn, Thân Hoài Tín vung chưởng thu tháp, bảo tháp trong nháy mắt rút nhỏ, chỉ nghe bên trong bảo tháp truyền ra một trận tiếng kêu thê lương thảm thiết, trong cửa sổ của tháp bắn ra từng đạo máu tươi.

Bảo tháp bay tới, nhả ra thi thể của Nam Trá đã bị đè ép biến hình, bị Thân Hoài Tín thuận tay thu luôn. Bảo tháp lại lần nữa hóa thành bảo giản, được Thân Hoài Tín cầm nơi tay.

Trong chiến trường phía dưới, Miêu Nghị chú ý thế cục bên trên không nói nên lời. Nếu có pháp bảo như thế này thì còn có gì phải sợ nữa. Loại pháp bảo này xem ra với thu nhập bình thường của Thân Hoài Tín hàng năm không thể mua sắm hay chế tạo được, và cũng không biết Thân Hoài Tín lấy được từ đâu.

Một trận pháp lực dao động mãnh liệt lan tràn qua toàn trường. Long đầu pháp trượng trong tay Đào Thanh Ly đã được tế ra, trong nháy mắt một con Kim Long lập lòe ánh sáng màu tím phóng lên cao, thổi qua đỉnh đầu của mọi người như một trận toàn phong vậy, lắc đầu vẫy đuôi, đơn giản là một cú ngoạm một vị, trực tiếp thôn phệ hai Hồng Liên tu sĩ đang chạy trốn, không trung vang vọng hai tiếng hét thảm.

Miêu Nghị lần nữa không nói nên lời, có pháp bảo tốt như vậy, trước đó còn không dám khai chiến... Nhưng mà hắn rất nhanh tìm được nguyên nhân, Kim Long sau khi được đánh ra, đã nhanh chóng hóa thành long đầu pháp trượng bay trở về trong tay Đào Thanh Ly. Mà sắc mặt của Đào Thanh Ly dường như cũng trắng bệch đi chút ít, hiển nhiên khống chế bảo vật này tương đương phí sức, dựa vào tu vi của nàng có chút quá sức.