...................
Đi vào một góc khuất, Lâm Phong mở ra cửa hàng hệ thống, nó trống trơn, chỉ có 50 điểm uy vọng lơ lửng bên trên, khiến Lâm Phong không hiểu nổi.
- Hệ thống, rốt cuộc cửa hàng hệ thống này bán cái gì? 50 điểm uy vọng này đây?
Keng, 50 điểm uy vọng của ngươi chỉ đủ mua đồ dùng ở thế giới trước cùng một ít nghề nghiệp cơ bản mà thôi.
- Ồ, nghề nghiệp cơ bản sao? Cho ta xem.
Một khung bảng khác hiện lên sau khi cửa hàng biến mất, bên trong là một số rương gỗ đóng chặt, bên dưới kèm theo vài dòng chú thích cho Lâm Phong.
[Dược Sư cơ bản] : Thông hiểu thảo dược, chữa bệnh cho phàm nhân, hoặc mới Trúc Cơ, thân thể kinh mạch bị hư tổn.
Chứa : Tri thức nghề nghiệp x1 và Cửu Ly Châm.
Giá : 40 điểm uy vọng.
[Đan Sư cơ bản] : Thông hiểu luyện đan kĩ thuật, kĩ thuật tinh xảo, không đan dược nào không biết (chỉ dưới Linh đan).
Chứa : Tri thức nghề nghiệp x1 và Thiên Lam Hoả.
Giá : 40 điểm uy vọng.
[Khí Sư cơ bản] : Thông hiểu luyện khí cơ sở, có thể đúc Giả Linh Khí.
Chứa : Tri thức nghề nghiệp x1 và Cửu Trọng Chùy.
Giá : 40 điểm uy vọng.
[Vu Sư cơ bản] : Thông hiểu liên kết nguyên khí quy tắc, dẫn ra nguyên khí trời đất, cổ ngữ đều dễ dàng học thuộc hiểu rõ.
Chứa : Tri thức nghề nghiệp x1 và Vu Linh Thư.
Giá : 40 điểm uy vọng.
..................
Vô số nghề nghiệp cơ bản, nhưng hầu như chả có chút tác dụng nào trong chiến đấu cả, cho nên Lâm Phong đành bỏ qua, còn về đồ dùng ở thế giới trước, chỉ cần Lâm Phong suy nghĩ đến thứ đồ đó, hệ thống sẽ tự động bán ra.
[Thăng Long hiệu 1969] : Thuốc lá hiệu lâu năm, chất và phê.
Giá : 1 điểm uy vọng 1 bao.
...............
Phù.....
Lâm Phong rít một hơi thuốc, cảm giác vị đắng nhẫn nhè nhẹ và hơi cay đặc trưng của thuốc lá tràn qua thanh quản, rồi xông qua mũi, khiến đầu óc Lâm Phong trở nên phóng khoáng, thoải mái vô cùng.
Keng, lần đầu tiêu hao 1 uy vọng, tặng kí chủ 1 ngàn lạng kim nguyên tiêu xài.
[Kim Nguyên] : 1000 lạng, là tiền tệ cao nhất của giới phàm nhân, khi vào Trúc Cơ, tiền tệ lưu hành là Nguyên Thạch, loại đá chứa chân nguyên.
- Đù, còn có chơi như vậy?
Lâm Phong phun tục, xài 1 điểm uy vọng mà thôi, không ngờ còn được tặng vàng, mẹ, không tiêu xài một chút đúng là ngứa ngáy trong người.
- Công tử đẹp trai a, vào đây a, thiếp thân sẽ phục vụ tận tình~
Thay đổi một bộ cổ trang thanh y, Lâm Phong "tình cờ" đi ngang qua một thanh lâu, nó gọi là Chiêu Dương Lâu, đúng như tên, nó mời gọi nam nhân đi vào, Lâm Phong trong người không thiếu tiền, dĩ nhiên là đi vào, một nữ tú bà trung niên son phấn diêm dúa chào đón Lâm Phong, hỏi hắn muốn phòng riêng hay là xem thanh nghệ trước?
- Thanh nghệ? Có gì đặc sắc?
Lâm Phong hỏi lại nữ tú bà kia, y lả lướt mỉm cười, nói rằng chiêu bài của Chiêu Dương Lâu này là một tuyệt sắc nữ nhân, bán nghệ không bán thân, giọng hát có thể mê đảo nam lẫn nữ, đến cả bang chủ của Thanh Thạch bang cũng hay đến nghe.
- Được, cho bà, sắp xếp một bàn cho ta.
Lâm Phong tiện tay lấy từ túi đồ hệ thống ra một lạng kim nguyên ném cho tú bà, bà ta mắt hiện ra vẻ vui mừng, quả nhiên là công tử ca giàu có, vung tay một cái liền là 1 lạng kim nguyên, nên biết 1000 vàng vụn mới bằng 1 lạng kim nguyên, mà 1 miếng vàng vụn kia có thể ăn chơi ở Chiêu Dương này nửa ngày đấy.
Nhưng bất chợt, đôi mắt bà ta co rụt, bởi vì Lâm Phong không lấy kim nguyên từ túi, mà giống như chỉ cần sờ vào người, nó liền hiện ra, mặc dù bà ta chỉ là một tú bà của thanh lâu, nhưng vẫn có nhiều mối quan hệ, bà ta biết, võ giả có một loại đồ vật chứa đồ, gọi là nạp hư giới hay trữ vật châu, là đồ dùng của Thông Huyền cảnh mới sử dụng.
Trong lòng dẹp qua suy nghĩ về người trước mặt, tú bà kia dẫn Lâm Phong đi qua đại sảnh, đến biệt viên phía sau, ở đó có một hồ lớn, có một ngôi nhà nhỏ xây giữa hồ, sau đó có nhiều đình viện nối với ngôi nhà nhỏ kia, ở đó, có một nữ nhân mặc lam y, tóc đen xoã dài, đầu cài trâm phượng, mắt thu mày liễu, môi đỏ như son, da trắng nõn như tuyết, bàn tay nàng lướt nhẹ lên dây đàn trước mặt, từng âm thanh êm tai truyền ra bốn phía, để người trong các đình viện phải buông chén rượu trong tay xuống để thưởng thức trong say mê.
- Mời ngài...
Một tỳ nữ bưng rượu và đồ ăn lên cho Lâm Phong, hắn ngắm nhìn dung nhan mỹ lệ của người ở giữa hồ, nàng tuy xinh đẹp, nhưng đôi mắt nặng trĩu nỗi buồn, cảm giác u buồn lạnh lẽo toả ra bốn phía như một toà núi băng, khiến người ta chỉ có thể ngắm nhìn mà không thể đến gần.
- Lam Chỉ Vận tiểu nữ kính chào các quan nhân, không biết hôm nay các quan nhân muốn tiểu nữ hát khúc nào đây?
Nữ nhân ở giữa hồ nhẹ nhàng lên tiếng, nàng tự là Lam Chỉ Vận, không biết nàng từ đâu đến, bỗng nhiên xuất hiện ở Chiêu Dương Lâu, bán nghệ nuôi thân, từ chối mọi loại tình cảm, cho dù là ai ngỏ ý muốn cưới nàng làm thê, nàng đều từ chối lập tức, nhưng lại không khiến ai tức giận bao giờ.
- Hát khúc Sinh Hoa Luân Hồi đi Lam cô nương...
- Đúng, đúng, khúc này ta nghe luôn là hay nhất...
- Tán thành....
Các đình viện xung quanh ồn ào lên, Lâm Phong chỉ nhàn nhạt uống rượu, đúng là cổ đại thời kì, rượu được cất đều không dùng nhiều men, đa phần là thảo dược, hoa, lá, mùi hương ngào ngạt, vị thanh, chát nhưng cũng có ngòn ngọt cay nồng, thoải mái a.
- Vậy được, tiểu nữ sẽ hát khúc này cho các quan nhân thưởng thức.
~ Những giai thoại đẹp từ ngàn đời nay, gió và cát, bướm và hoa.
Tựa như si tình ánh trăng hiện dưới nước, đóa hoa phản chiếu trong gương.
Hàng rào trúc, chiếc đàn Tì Bà gỗ , cây cầu cong cong hiện dưới ánh trăng.
Có ai đó đang hát 1 mình , tâm tư vương vấn gửi về phương trời xa xôi ~
Giọng hát êm dịu đó khiến người ta xiêu lòng, không gian im lặng không hề có một âm thanh nào khác ngoài tiếng hát đó, như thời gian bỗng nhiên im lặng chỉ vì muốn lắng nghe giọng hát này, ngay cả Lâm Phong cũng dừng nhấp rượu, nhắm mắt lắng nghe giọng hát này.
Mà ở đình viện bên cạnh hắn, là ba người đàn ông trung niên lưng hùm vai gấu, bên trong có một khuôn mặt quen thuộc, Phì Hổ, hắn đang vô cùng tức giận, nốc thẳng một vò rượu lớn, lầm bầm chửi rủa Lâm Phong.
- Haha, lão Tam, ngươi có chuyện bực tức gì sao?
Một tên trong đó có làn da ngăm đen, trên người có một loại hung sát khí tức, khiến người ta sợ hãi như đang đối đầu với mãnh hổ, hắn là lão Đại trong ba người, Phì Long.
- Đại ca, chả qua là gặp một tên tiểu tử ngoại thị, sức mạnh hơn người, đệ địch không lại hắn.
Phì Hổ khẽ thở dài, mặc dù hắn ngang tàng, hống hách, nhưng đối với sức mạnh là vô cùng khao khát và kính trọng, mặc dù lời nói vẫn rất nghêng ngang, nhưng bên trong ẩn ẩn có chút hối hận.
- Lão Tam, ngươi có biết vì sao hôm nay tại sao đại ca lại hội ba chúng ta chứ?
Một người còn lại tuy dáng người thô kệch nhưng khí chất cùng lời nói lại vô cùng nho nhã, tựa như bậc gia chủ quản lý cả một đại gia tộc, hắn là Phì Báo, lão nhị trong ba người và cũng là đường chủ của Thanh Thạch bang, tu vi Trúc Cơ tầng 2.
- Không biết...
Phì Hổ lắc lắc đầu, đại ca Phì Long này của hắn là một người vô cùng mạnh, mạnh hơn cả nhị ca Phì Báo của hắn, chính là trưởng lão của Thanh Thạch bang trong Thạch Bàn thị này.
- Để ta nói cho ngươi biết, bang chủ Thanh Phủ Thạch trong Yêu Lâm đã ngã xuống, hiện tại Thanh Thạch bang như rắn mất đầu, mà đại ca, vừa hay đột phá Trúc Cơ tầng 5, vừa định tranh giành chức bang chủ với những trưởng lão khác.
Phì Báo cười khẽ, nhấp một chén rượu nói, Phì Hổ hai mắt trợn lớn, Thanh Phủ Thạch bang chủ Trúc Cơ tầng 8 vậy mà ngã xuống, mà địa điểm Yêu Lâm kia đã đủ giải thích tất cả, Yêu Lâm, nơi mà yêu thú hoành hành, một Trúc Cơ tầng 8 đi vào không ngã xuống mới lạ.
- Hahaha, ta hiện tại đã ép nửa cái Thanh Thạch bang, chỉ còn lại Khúc Sơn hắn vẫn còn chống lại ta, lão Tam, ta cần ngươi tập trung nhân lực, giết vào Thanh Thạch bang, đánh ngã Khúc Sơn, thù hằn gì đó bỏ qua trước, đợi ta làm bang chủ Thanh Thạch bang, Thạch Bàn thị này ngươi có thể đi ngang.
Phì Long cười lớn, vỗ ngực bốp bốp, Phì Hổ hai mắt toả sáng, trong lòng rộn ràng, quyền lực cùng sức mạnh đều có thể nói là như nhau, càng là có cả hai, người đó càng không cần sợ hãi điều gì.
...................