Đêm đó một chiếc Land Rover trắng gầm rú lao như điên trên đường.
Khánh Phương siết chặt vô lăng, nghiến răng ken két… “Lão Khánh già kia nghĩ chỉ có thằng con trai mình là quý báu sao?” Lão còn không biết vì sự trả thù vặt vãnh của lão, suýt nữa đã gây ra họa lớn. Nếu Hoành Sơn có mệnh hệ nào, không chỉ hai cha con lão phải bồi mạng, mà ngay cả bản thân cô cũng rơi vào vực sâu không đáy…
Hoành Sơn đúng là con trai của Khánh Phương, nhưng cha nó lại không phải là người cha quá cố đã để lại cho hai mẹ con Khánh Phương vài triệu đôla như mọi người đều biết. Cha ruột Hoành Sơn là một người đàn ông thâm độc, bất chấp thủ đoạn để đạt mục đích. Khi xưa vì nhìn trúng nhan sắc của Khánh Phương, dù cô đã có chồng, ông ta không tiếc bất cứ giá nào sử dụng quyền lực trong tay mình ép chồng cô lâm vào đường cùng. Và ngày đó đã tới chồng Khánh Phương phải dâng vợ mình lên cho ông ta chuộc tội. Sau đó, mỗi tuần Khánh Phương về nhà chỉ vài lần… Chồng cô vừa áy náy, vừa buồn phiền cũng không gần gũi vợ nữa. Vậy mà hai tháng sau, Khánh Phương có thai. Không thể tưởng tượng lúc đó chồng Khánh Phương đã phải khổ sở đau đớn thế nào. Ly dị vợ thì không nỡ mà nuôi con người ta lại nhục nhã. Ngày qua ngày, khi cái bụng Khánh Phương lớn dần, chồng cô vì uất ức cũng lâm bệnh nặng rồi chết. Sau khi sinh con, nhan sắc Khánh Phương càng mặn mà quyến rũ. Những tưởng mình sẽ được người đàn ông kia đón hai mẹ con về, nhưng Khánh Phương đau đớn nhận ra mình đã quá ngây thơ. Ông ta vì bảo vệ danh tiếng quyền lực của mình không bao giờ chấp nhận ly dị vợ của mình. Ông ta có hai đứa con gái, chỉ duy nhất một đứa con trai là Hoành Sơn. Vì thế dù chưa nhận con, nhưng ông ta vẫn rất quan tâm đến Hoành Sơn. Còn thân phận Khánh Phương lại bắt đầu biến chuyển từ vị trí một người tình bí mật, cô trở thành một con cờ sắc bén trong tay ông ta. Ngay cả kế hoạch thôn tính gia sản của “thần tài” Lê Hồng Khánh cũng là ông ta chỉ đạo cho cô thực hiện.
Nghĩ đến mình sắp gặp gỡ người đàn ông đó, Khánh Phương chợt thấy cả người ớn lạnh sợ hãi.
Chiếc Land Rover trắng của Khánh Phương rẽ vào tầng hầm một trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố. Đổi áo khoác ngoài, đeo khẩu trang che mặt, Khánh Phương bước ra ngoài. Đi thang máy lên tầng Trệt, cô lại đi ra khỏi toà nhà. Gọi một chiếc taxi, Khánh Phương nói ra một địa chỉ ngắn gọn đơn giản.
Người lái taxi cho xe chạy, ánh mắt lén lút liếc qua gương chiếu hậu thử đoán ra thân phận của người phụ nữ này. Con đường mà cô ta cần tới rất nổi tiếng ở thành phố này. Không phải vì nó nhiều cao ốc hay trung tâm mua sắm, mà vì con đường ngắn đó hai đầu đều có lính gác 24/7, là nơi tập trung vài căn biệt thự của những vị trí lãnh đạo cao cấp nhất.
Mười phút sau…
Chiếc taxi đỗ lại trước cổng bảo vệ. Khánh Phương bước xuống xe, mở ví cầm tay lấy ra một danh thiếp nhỏ đưa cho bảo vệ. Họ liền cho phép cô đi vào.
Khánh Phương dừng trước một cổng rào cao lớn sơn đen dưới ánh đèn đường lù lù áp lực như một con quái vật. Cô bấm chuông và chờ đợi.
Hai phút sau, Khánh Phương bước lên bậc tam cấp có chút quen thuộc lại cho mình cảm giác nhỏ bé sợ hãi. Vừa bước vào phòng khách, một người đàn ông cao lớn mặt lầm lì bước tới.
“Vui lòng cho tôi xem qua ví tay của cô…”
Khánh Phương không nói gì, đưa ví tay mình ra cho hắn ta kiểm tra. Ánh mắt cô dừng lại ở khẩu súng lục đen ngòm hắn đeo dưới cánh tay.
“Vui lòng giơ tay lên… tôi phải kiểm tra người cô…”
Hắn trả lại ví, lại đưa ra yêu cầu khác. Khánh Phương nhíu mày, vẻ mặt đã có phần tức giận. Gã bảo vệ này cô chưa biết mặt… Nhưng khi xưa Khánh Phương từng ở nơi này thời gian không ngắn, khi đó nói cô là nửa chủ nhân nơi này cũng không quá đáng. Vậy mà tên đàn ông này còn muốn soát người cô?!
– Anh có lẽ không biết tôi là ai đúng không? – Giọng Khánh Phương lạnh lẽo.
Gã đàn ông nhìn gương mặt tuyệt đẹp sương lạnh của Khánh Phương hơi nhếch mép cười, nói:
– Nếu không biết cô là ai, thì khi cô bước chân qua bậc tam cấp kia, tôi đã bắn cô thành tổ ong.
– Anh… hừ…
Khánh Phương nghiến răng tức giận, vì lời lẽ vô cảm lạnh lùng của gã. Nhưng hơn ai hết, cô biết những bảo vệ cận thân của ông ta đều có quyền hạn đó. Tiếp cận lãnh đạo thân phận không rõ ràng, bắn chết không thường mạng. Khánh Phương mặt lạnh lẽo vô cảm, giơ hai cánh tay ra, hất hàm nói:
– Soát đi… cẩn thận mấy ngón tay dơ bẩn của anh.
Gã đàn ông nhếch mép cười cười, bước tới. Hai bàn tay hắn lướt qua thân áo váy của Khánh Phương rất nhanh, cũng không có vẻ định lợi dụng gì. Nhưng khi hai bàn tay kia luồn vào trong váy, vuốt dọc cặp đùi Khánh Phương lên cao… Khánh Phương phải mím môi nén nhịn để không vung tay tát vào mặt hắn. Bàn tay hắn dám cả gan chạm vào vùng tam giác mềm mại thầm kín của cô, dù chỉ lướt qua nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi nóng để lại nơi đó.
– Ông chủ trong phòng đọc sách. – Gã bảo vệ đứng lên nói.
Khánh Phương mặt đỏ ửng, giận dữ nện mạnh gót giày lướt qua hắn ta. Gã bảo vệ lẽo đẽo đi theo, bàn tay đưa lên mũi ngửi ngửi rồi nhếch mép cười.
Gã bảo vệ đẩy cửa lùa của Phòng đọc sách ra, người tránh người cho Khánh Phương bước vào. Hắn cũng đi vào theo, khép cửa lại.
Khánh Phương có chút thất thần nhìn cảnh tượng trước mắt. Cô thấy mình như mười mấy năm trước bước vào căn phòng này lần đầu đối diện với ông ta. Ông ta vẫn ngồi trên cái ghế bành bằng da đen bóng, xoay lưng ra cửa… Sau bao nhiêu năm cảnh tượng vẫn như vậy. Khác biệt duy nhất là mái tóc lộ ra sau thành ghế kia đã lấm tấm bạc.
– Tôi… tôi đã tới…
Chiếc ghế hơi chuyển động, xoay chếch sang để lộ ra một nửa khuôn mặt gầy gò của một người đàn ông.
– Ừ… lại đây đi…
Khánh Phương hai chân có chút không nghe lời, run rẩy bước tới. Cô lại nhìn vào mũi chân mình như muốn né tránh ánh mắt đáng sợ của ông ta.
– Ngồi xuống đây… – Ông ta vỗ vỗ đùi mình, nói.
Khánh Phương không chút ý kiến, như một con cừu non khép nép bước lại, ngồi lên đùi ông ta. Thậm chí hai chân cô cũng không dám thả lỏng để toàn bộ trọng lượng cơ thể mình đè nặng lên chân ông ta.
– Bao nhiêu năm rồi… em còn sợ tôi vậy sao? – Ông ta đưa tay nâng cằm Khánh Phương lên, nhìn ngắm khuôn mặt tuyệt đẹp có chút tái nhợt của cô.
– Dạ, không có… tôi… tôi… – Khánh Phương hơi cứng người khi ông ta cúi đầu ngửi mùi cơ thể cô.
– Tôi muốn nói về Hoành Sơn. Nó bị tai nạn xe máy… – Khánh Phương nói nhanh, chợt tắt nghẽn.
Ông ta dừng lại hành động của mình. Toàn thân Khánh Phương như truyền vào một luồng sát khí lạnh đến tận xương. Cô lắp bắp, môi cũng khô héo không kèm được run rẩy:
– Nó… nó chỉ bị trầy xước. Nó bị một cái xe tải đứt thẳng lao thẳng vào… là lão Khánh làm… lão muốn trả đũa tôi vì kế hoạch hôm nay.
Ông ta im lặng, không nói gì, chỉ nhắm hai mắt lại. Khánh Phương thấp thỏm như tử tù chờ đợi phán quyết… Ông ta thở dài một hơi, ánh mắt trở nên hiền hòa hơn nhìn Khánh Phương như chờ đợi cô nói tiếp. Khánh Phương nuốt cơn sợ hãi xuống, nói:
– Tôi không biết có nên tiết lộ thân phận của Hoành Sơn để cảnh cáo lão Khánh không?! Nếu không tôi sợ an toàn của nó…
– KHÔNG… CÔ ĐIÊN À?!
Ông ta bất ngờ gầm lên, đẩy mạnh làm Khánh Phương ngã nhào xuống sàn nhà. Sàn nhà lót thảm Ba tư thật dày, nên cô không đau, nhưng nỗi sợ hãi đã dâng lên đỉnh điểm, mặt mũi tái ngoét không còn chút máu. Thấy cơ thể Khánh Phương run rẩy, mặt cúi gằm, váy bị vén lên cao phơi bày cặp đùi thon dài tuyệt đẹp, ông ta cũng nhẹ giọng xuống:
– Tôi xin lỗi… em có đau không?
– Không… không đau… – Khánh Phương giọng run rẩy, nước mắt cứ ứa ra không thể kiểm soát.
– Lại đây đi… – Ông ta đưa bàn tay gầy gò của mình ra.
Khánh Phương đặt tay lên tay ông ta, đứng lên… ngồi xuống trở lại vòng tay ông ta. Ông ta đưa tay lau đi những giọt nước mắt của Khánh Phương. Những ngón tay đưa xuống ngực cô bắt đầu mở nút áo cô…
Hơi thở Khánh Phương có chút gấp gáp… Bên trong áo váy cô không mặc nịt ngực, vì đã để quên lại nhà Madif. Lúc này, hàng nút áo trước ngực đã bị ông ta mở bung ra, bên dưới hoàn toàn trống trải. Bàn tay gầy gò của ông ta kéo mở vạt áo, để lộ ra hai bầu vú căng tròn trắng ngần của cô. Ông ta cúi xuống, ngậm lấy một cái đầu vú xinh xắn của Khánh Phương, tay thì đặt lên bầu vú còn lại mân mê… Khánh Phương mặt thoáng đỏ, liếc nhìn qua gã bảo vệ đứng ở góc phòng. Ánh mắt hắn ta không né không tránh nhìn chằm chằm vào người cô, khóe môi còn nhếch lên một chút.
– Cởi đồ ra đi…
Lời ông ta nói làm Khánh Phương thảng thốt, cô ấp úng, mặt nóng ran nói:
– Hay là… tôi đưa ông lên phòng… tối nay tôi ở lại.
– Không cần, tôi dạo này rất khó ngủ. Không ngủ chung với người khác được. Ở đây là được rồi…
Khánh Phương đứng lên, muốn nói gì khác, lại bắt gặp ánh mắt đáng sợ kia. Cô liền co rút cả người, không dám nói thêm lời nào. Khánh Phương mím môi từ cởi áo váy. Từng mảnh từng mảnh rơi xuống sàn lộ ra làn da trắng ngần và đường cong tuyệt mỹ chưa bao giờ bị thời gian tác động đến.
Khánh Phương hoàn toàn lõa lồ, hai cánh tay hơi khép lại che phần tam giác thần bí giữa hai cặp đùi. Cơ thể cô quay về hướng ông ta, lại phơi bày trọn vẹn phía sau cho gã bảo vệ ngắm nghía.
– Cơ thể em vẫn đẹp như ngày nào… – Ông ta cảm thán. – Chỉ tiếc là tôi đã già.
– Ông không… – Khánh Phương muốn lên tiếng thì ông ta đưa tay cắt ngang.
– Tôi muốn em làm một việc cho tôi… có được không?
– Vâng, ông cứ nói. – Khánh Phương gật đầu.
– Tôi muốn xem em làm tình… với cậu ta. – Ông ta chỉ tay về phía sau đầu Khánh Phương.
– Ông… không… tôi không thể… ông không thể… làm ơn… ông… – Khánh Phương từ nói lớn tiếng phản đối đến nhỏ dần rồi như nài nỉ.
Giọng nói Khánh Phương tắt ngúm khi ánh mắt đó lại nhìn vào cô. Cô đã tuyệt vọng rồi. Khánh Phương ngồi bệt trên tấm thảm, cơ thể trần truồng không che đậy giữa hai người đàn ông. Cô nghe được tiếng cười phấn khích của gã bảo vệ, tiếng sột soạt cởi quần áo của hắn. Hai mắt Khánh Phương đỏ hoe, cảnh vật nhòe đi… Ra là vậy… Là mẹ của con ông ta thì đã sao? Chẳng qua là một món đồ chơi biết sinh sản mà thôi.
Ông ta ngồi trên ghế, cúi người xuống, nâng cằm Khánh Phương lên, nói vừa đủ cho cô nghe:
– Đừng làm ra vẻ thương tâm như vậy. Em có biết mình trông dâm đãng như thế nào khi em làm tình với thằng Ấn độ dơ bẩn đó không?
– Ông… ông biết… – Khánh Phương tái mặt.
– Trên đời này không có chuyện gì tôi không thể biết.
– Lần đó… vì kế hoạch kia… hắn ép tôi… – Khánh Phương gần như lạc giọng sợ hãi.
– Ha ha… Tôi có trách em đâu… biết hy sinh vì việc lớn là tốt… có điều em cũng hy sinh hơi quá rồi…
Khánh Phương rùng mình co rúm lại như một con mèo nhỏ biết lỗi. Khi hai cánh tay mạnh mẽ gân guốc của gã bảo vệ ôm choàng lấy cơ thể cô. Cô cũng không phản kháng mặc hắn đặt mình nằm xuống. Hai bàn tay chai sạn của hắn đặt lên hai bầu vú căng tròn của cô bắt đầu nhào nặn… Khánh Phương chỉ nhắm mắt, đầu óc trôi nổi bồng bềnh theo suy nghĩ của mình.
Bí mật giữa cô và Madif là thứ sâu kín nhất cô muốn che giấu. Hy sinh cơ thể mình vì đạt mục đích cô đã làm rất nhiều lần. Thậm chí nếu ông ta yêu cầu, Khánh Phương có thể thoải mái kể ra mình từng ngủ với quan chức nào, vì lý do gì… Nhưng việc trao đổi xác thịt với Madif cô lại không bao giờ muốn ai biết. Sự dơ bẩn ngoại hình của Madif chỉ là một lý do… Lý do sâu kín là sau lần đó cô không thể quên được hắn ta. Vì dung túng cho khoái cảm nhục thể của mình, sau lần đó lấy lý do là thực hiện kế hoạch, Khánh Phương đã tìm đến Madif vài lần. Lần nào hắn cũng làm cô thỏa mãn đến mức muốn quên tất cả đàn ông trên đời. Nhưng sau lần thi pháp cuối cùng gần đây, Khánh Phương đã quá thất vọng với Madif. Lý trí mạnh mẽ của cô không cho phép mình tiếp tục buông thả với một gã đàn ông không còn giá trị lợi dụng. Nhưng… thật sự rất khó. Cô như một con thiêu thân lao vào ngọn lửa, dù biết sẽ chết vẫn không kềm được lòng.
Gã bảo vệ đang hưởng diễm phúc nhất đêm nay tên là Hằng. Anh em trong ngành An ninh gọi hắn là Hằng kiểm. Vì một lý do rất đơn giản, hắn xuất thân từ Kiểm lâm. Chức nghiệp có tỷ lệ tử vong cao nhất trong ngành. Mười năm sống sót nơi nước đục rừng thiên, đối mặt với mũi đao họng súng… Hằng kiểm đã luyện ra một thân võ nghệ cao cường và khả năng bắn súng bách phát bách trúng. Một lần, năm năm trước, ông chủ hiện nay của hắn có một chuyến thị sát khu vực hắn phụ trách. Không ngờ chuyến thị sát của ông ta là một âm mưu ám sát… Hai bảo vệ và một tài xế hy sinh. Hằng Kiểm bằng khả năng của mình đã kiên cường chống lại mười tên sát thủ, cứu mạng ông ta. Từ lúc đó trở đi, Hằng đi theo ông chủ như hình với bóng.
Ánh mắt Hằng Kiểm say mê chiêm ngưỡng cơ thể trần truồng tuyệt đẹp trước mặt. Từ ngày đi theo ông chủ không ít lần hắn được thưởng những món quà như thế này. Nhưng không có một cô gái nào hắn chơi trước đây có thể so sánh với người phụ nữ này. Dù tuổi là con gái tuổi mười tám mơn mởn tươi mát, lại thiếu đi sự thành thục ngọt lịm trái chín cây của một phụ nữ hoàn hảo như Khánh Phương. Thật không hổ là Cựu Hoa hậu toàn quốc ah. Dù được ông chủ thông báo thân phận người phụ nữ ông ta sắp gặp mặt… Dù đã chuẩn bị tinh thần trước, nhưng lúc Khánh Phương bước vào nhà, máu nóng của Hằng Kiểm vẫn sôi sục rần rần khó kiểm soát. Khi kiểm soát người cô ta, hắn dựa trên sự ưu ái của ông chủ, không sợ sờ mó một chút.
Hằng Kiểm say mê hít hà khắp cơ thể Khánh Phương, hai tay mân mê hai bầu vú căng tròn, rồi bóp vung lên. Há miệng ngậm lấy cái núm vú nâu hồng xinh xắn mà mút mút thèm thuồng. Thật là vưu vật trời sinh ah.
– Ư…
Nhìn gương mặt xinh đẹp của Khánh Phương, hai mắt nhắm chặt, đôi mày hơi nhíu lại khó chịu, Hằng Kiểm càng phấn khích. Hắn dùng đầu lưỡi mình đánh đánh lên đầu núm nhỏ xinh xắn, luân phiên bên này lại bên kia. Hắn còn dùng răn nhai nhai cắn nhẹ lên làm hai núm vú cô ta săn cứng lại đỏ au. Miệng say mê ngậm mút hai bầu vú, tay Hằng Kiểm tìm vào vị trí giữa hai cặp đùi non tơ mơn mởn kia. Lướt tay qua nhúm lông tơ dày mà mịn được tỉa tót gọn gàng… hắn úp tay lên vùng mu mềm mại của Khánh Phương. Ah… thật đã ướt rồi nha. Những ngón tay Hằng Kiểm lướt dọc theo mép thịt âm hộ của cô cảm nhận được sự ẩm ướt ấm áp.
– Ư…
Nghe tiếng Khánh Phương không ngăn được mà rên khẽ, Hằng Kiểm khoái trá ra mặt. Ngón tay hắn miết sâu vào giữa hai mép âm hộ cô, đùa nghịch cái mồng đốc nhỏ nhỏ mềm mại làm cả người cô căng cứng. Miệng lưỡi hắn tiếp tục tham lam hôn hít làm hai bầu vú Khánh Phương đã đỏ ửng ướt át. Hai ngón tay bên dưới bắt đầu luồn vào cửa động ẩm ướt ấm áp của Khánh Phương, móc ngoáy.
– Ưmmmm… ôi… đừng…
Khánh Phương nài nỉ hắn ngừng lại. Nhưng Hằng Kiểm càng thích thú với trò chơi của mình hơn. Hắn cúi người để những ngón tay trong cơ thể Khánh Phương tăng tốc thật nhanh. Nhìn Khánh Phương mặt ửng đỏ nài nỉ, cặp đùi vô thức mở rộng ra hai nên, hắn càng khoái trá.
– Ưm…
Khánh Phương bật rên một tiếng nức nở khi Hằng Kiểm bất ngờ dừng lại. Hắn đưa hai ngón tay ướt đẫm bóng loáng nước dưới ánh đèn lên như cho ông chủ nhìn thấy, rồi đưa vào miệng mút mút ngon lành.
– Ha ha… cái thằng này…
Như một con chó được chủ khen ngợi quẫy đuôi mừng rỡ… Hằng Kiểm phấn khích đến đỏ bừng mặt. Hắn nằm sấp lên cơ thể trần truồng của Khánh Phương, chèn hai chân cô mở rộng, áp cứng hạ thể mình vào nơi đó, cũng chưa vội vàng xâm nhập. Hắn ôm ghì cơ thể tuyệt đẹp của cô tiếp tục nhào nặn vuốt ve. Miệng hắn áp lên môi Khánh Phương, nhưng cô chỉ mím chặt.
– Mở miệng ra đi cưng…
Khánh Phương cắn chặt răng nhưng một bàn tay cứng như sắt bóp hai bên hàm đau nhói, miệng cô hé mở, nước mắt uất nghẹn cũng trào ra. Một cái lưỡi ghê tởm chui vào miệng, tìm đến lưỡi cô…
– Ưm…
Khi Khánh Phương còn nén cảm giác ghê tởm nhục nhã thì Hằng Kiểm trườn người lên, đẩy dương vật to lớn của hắn lấp kín âm hộ cô. Wah, gái một con mà còn chật bót như vậy. Thật quá đã… Hắn vừa ngậm kín đôi môi xinh đẹp của Khánh Phương, mặc kệ cô ú ớ giãy giụa. Hạ thể bắt đầu thô bạo thúc mạnh.
– Ưm… ưm…
Hằng Kiểm cảm thấy chưa bao giờ mình sung sướng như vậy. Đè dưới thân mình là một người phụ nữ đẹp nhất trong đời hắn từng gặp gỡ. Người phụ nữ kiêu sa sang trọng mà với thân phận của hắn chỉ có thể nhìn lên mà ước mơ. Vậy mà chỉ một lời của ông chủ, cô ta liền nằm yên chấp nhận cho hắn tha hồ giày vò tùy thích.
– Ưm… ôi…
Hằng Kiểm chống tay lên, hạ thể mạnh bạo dập xuống giữa cặp đùi mở rộng của Khánh Phương. Dương vật hắn như vũ bão thúc sâu thúc mạnh làm cô ta há hốc rên rỉ. Khánh Phương càng rên lớn hắn càng thích thú. Hắn nhìn xuống gương mặt xinh đẹp tê dại của Khánh Phương, nhớ lại vẻ kiêu kỳ lạnh nhạt của cô ta khi vừa thấy hắn. Một khoái cảm chinh phục mạnh mẽ lan tràn khắp cơ thể hắn.
– Ưm… ôi…
– Cưng có… sướng không?
– Ưm… – Khánh Phương không trả lời, hai mắt ươn ướt vẫn nhắm chặt.
Hằng Kiểm gầm gừ, cơ thể gồng lên tiếp tục nhồi dương vật thật mạnh vào âm hộ cô. Khánh Phương há hốc, tiếng rên rỉ cũng tắt nghẽn lại, hai tay vô thức bấu chặt vào tay hắn.
– Có… sướng… không?
– Ưm… – Khánh Phương che mặt, khóe mắt rơi lệ, gật đầu.
– Ah… sướng ah…
Hằng Kiểm chợt dừng lại, rút phăng dương vật ra, vỗ vỗ nó lên bờ mu lông tơ mịn màng của Khánh Phương… Hắn rùng mình, một dòng tinh dịch cuồn cuộn phun trào trên bụng Khánh Phương. Hắn gầm gừ khoan khoái, bàn tay xoa xoa đống nhầy nhụa trên bụng Khánh Phương lên khắp hai bầu vú cô. Khánh Phương nằm im thiêm thiếp, cả người rũ rượi như một người chết.
Lúc này, bàn tay khô gầy của ông ta từ phía trên nắm lấy mái tóc đen óng rũ rượi của Khánh Phương kéo cô ngồi dậy, quỳ gối giữa hai ống chân ốm yếu của ông ta. Ông ta kéo lệch cái lưng quần lấy ra vật đàn ông của mình. Khánh Phương không phản kháng, miệng hé mở đón lấy cái dương vật nhăn nheo mềm oặt không chút sinh khí của ông ta. Cô như con mèo con ngoan ngoãn. Đôi môi bắt đầu hoạt động mút mút vật trong miệng, cái lưỡi nhỏ cũng liếm láp say mê.
Hằng Kiểm nhìn ông chủ đang lim dim hưởng thụ. Hắn cũng ngồi dậy quỳ gối sau lưng Khánh Phương. Hắn vòng tay bên dưới bụng, nâng cặp mông tròn trịa của cô quỳ gối cao lên. Tay cầm dương vật mình cọ cọ vào kẽ mông mát rượi mượt mà của cô. Vọc vọc cho nó cứng lên. Rồi chậm chậm đưa vào giữa hai mép thịt âm hộ đỏ tấy ướt đẫm. Thúc mạnh.
– Ưm…
Hằng kiểm bóp lấy bờ eo nhỏ của Khánh Phương, hạ thể thúc đẩy đều đều. Hai tay hắn đưa lên trước xoa nắn hai bầu vú căng tròn còn nhơ nhớp chất dinh dính của hắn. Thật đã quá ah. Nếu ông chủ tặng luôn người đàn bà này cho hắn, hắn sẽ chơi đều đều mỗi ngày ba lượt ah. Hằng Kiểm nhếch mép tự cười, hạ thể thúc nhanh hơn. Dĩ nhiên hắn biết Khánh Phương là một con cờ quan trọng của ông chủ, tặng cho hắn là điều không bao giờ xảy ra. Nhưng cũng chính vì chuyện này hắn lại càng nể phục ông chủ… Những người phụ nữ làm việc cho ông ta đều cực kỳ sợ hãi ông. Càng ngược đãi, lại càng sợ hãi nghe lời… chưa bao giờ có kẻ nào dám phản bội. Ông chủ như sinh ra đã là khắc tinh của phụ nữ ah.
– Ưm… ư…
Trong gian phòng đọc sách sang trọng, Khánh Phương toàn thân lõa lồ tiếng rên rỉ tắc nghẽn, tư thế nửa quỳ. Mái tóc cô đen bóng phủ kín cái đầu không ngừng lên xuống, tấm lưng cong ỏng mông vểnh cao đón nhận những cú thúc mạnh mẽ từ phía sau.
– Ah…
Tiếng la khẽ vang lên, bàn tay gầy gò phía trên cũng giữ chặt đầu Khánh Phương. Khánh Phương im thin thít, đón nhận luồng tinh dịch nóng hổi phun trào trong miệng. Rồi cả người cô như mềm nhũn trượt xuống chân ông ta, mặt áp lên tấm thảm sàn, thiêm thiếp chịu đựng.
Hằng Kiểm bóp chặt bờ mông vểnh cao của Khánh Phương phấn khích đến mặt mũi đỏ bừng. Hắn thúc càng mạnh bạo hơn, mạnh đến mức bờ mông của cô ta cũng tấy đỏ.
Bất ngờ, Hằng Kiểm rút phăng dương vật mình ra, cả người Khánh Phương như mất điểm tựa ngã ngửa ra sàn. Hằng Kiểm vội chồm lên, dương vật căng cứng ướt đẫm trong tay đưa vào giữa đôi môi tê dại hé mở của cô ta. Khánh Phương vẫn không phản kháng. Để hắn đỡ lấy đầu cô lên, chọc dương vật sâu vào miệng cô.
– Ah… sướng quá…
Hằng Kiểm hít hà sung sướng nhìn từng đợt từng đợt tinh trùng đặc quánh phun trào giữa đôi môi đỏ hồng hé mở của Khánh Phương.
– Cảm ơn ông chủ…
Hằng Kiểm nói, mà ánh mắt vẫn nuối tiếc nhìn cơ thể trần truồng của Khánh Phương thiêm thiếp nằm dưới chân ông chủ.
Ông ta không nói gì, chỉ phất phất tay cho hắn lui ra ngoài.
– Em có trách tôi không? – Giọng ông ta đều đều hỏi.
Khánh Phương lắc lắc đầu, cô không nói chuyện vì thứ kinh tởm kia đang muốn trôi xuống cuống họng.
– Lên đây đi…
Khánh Phương mệt mỏi, ngồi dậy, cô quỳ gối trước hai chân ông ta. Nhìn gương mặt xinh đẹp lấm lem dơ bẩn của Khánh Phương, ông ta thở dài cảm thán, rút từ túi áo Pijama đưa cho cô một cái khăn mùi xoa. Khánh Phương nhận lấy, lau miệng mình, nước mắt không kềm được nhỏ giọt…
– Chuyện thằng Sơn tôi không tiện ra mặt… rất nhiều ánh mắt đang nhìn. – Ông ta nói.
– Tôi sẽ cấp Hằng kiểm cho em. Hắn có thể bảo vệ tốt em và thằng Sơn.
Khánh Phương hơi ngơ ngác chưa hiểu ông ta đang nói về ai. Thì lời nói tiếp theo của ông đã giải thích tất cả…
– À… có lẽ em còn không biết tên hắn. Người vừa làm tình với em, cậu ta gọi là Hằng Kiểm.
Khánh Phương thoáng rùng mình, nghĩ đến gã bảo vệ kia cảm giác chán ghét dâng lên làm cô muốn buồn nôn. Cô nói nhanh:
– Hắn… hắn cần bảo vệ ông… tôi có thể thuê người bảo vệ.
– Không… – Ông ta xua xua tay. – Mục đích bảo vệ là một phần. Nhưng Hằng kiểm còn có thể thỏa mãn nhu cầu của em… Tính hắn cần thận, có thể tin tưởng được… Sẽ không có lời ra tiếng vào để lão Khánh kia lợi dụng.
Không để Khánh Phương nói tiếp, ông ta nói sang chuyện khác:
– Kế hoạch loại bỏ thằng nhóc kia, em làm không tệ… nhưng thằng nhóc đó thật may mắn. Lão Khánh cũng đã cẩn thận hơn, những chiêu cũ sẽ không hiệu quả nữa. Tôi cần sự quyết liệt dứt khoát và đảm bảo hiệu quả… Dù vì vậy mà lộ ra một chút bằng chứng thì tôi sẽ che chắn cho em.
– Dạ…
– Thôi được rồi… em đi tắm đi. Sẽ có xe đưa em và Hằng Kiểm về.
– Dạ…
Nhìn Khánh Phương thu dọn quần áo, hai chân run rẩy đi ra ngoài, người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành da khẽ thở dài. Ông ta phái Hằng Kiểm đi theo Khánh Phương ngoài mục đích bảo vệ, còn là kẻ giám sát cô. Lần đó nhận được đoạn video quay lén đặt trong nhà lão thầy bùa Ấn độ, ông ta đã không tin vào mắt mình. Không ngờ người phụ nữ từng bao ngày tháng ân ái, còn là mẹ của con trai ông ta, lại có một góc tối hoang dại dâm đãng đến vậy. Sau đó lấy lý do cần trao đổi kế hoạch, Khánh Phương mấy lần quay lại với tên Ấn độ đó. Lần sau còn mãnh liệt hơn lần trước… Ông cảm thấy một mối đe dọa vô hình, con cờ quan trọng trong tay mình đang dần vuột khỏi kiểm soát. Nếu Hằng kiểm vẫn không kéo Khánh Phương về guồng hoạt động như trước, có lẽ phải đưa gã Ấn độ đó về nơi dơ bẩn thuộc về hắn.