Chương 18: Trả thù

Ba tiếng đồng hồ sau…

Sau khi mọi người vào thăm, Minh là người cuối cùng bước vào phòng bệnh của Nhật Vi. Căn phòng nhỏ sạch sẽ còn trang bị khá đầy đủ tiện nghi, còn có hoa tươi… Nhưng trong mắt Minh lúc này chỉ có thân hình thon thả trên chiếc giường bệnh kia.

Ngồi xuống bên cạnh giường, nhìn gương mặt xinh đẹp thiêm thiếp ngủ của Nhật Vi, Minh chợt thấy khóe mắt mình nặng trĩu. Một giọt nước mắt lăn dài trên mặt, giọt nước mắt đầu tiên trong mười bảy năm tồn tại qua hai cuộc đời. Rồi giọt nước mắt thứ hai, thứ ba… Minh không thể kiểm soát được nữa rồi. Nó gục đầu xuống bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Nhật Vi mà khóc.

Dù rất nôn nóng, nhưng Minh không muốn vào chung với mọi người thăm Nhật Vi vì sợ mình không kềm được cảm xúc của mình. Khi nhìn Nhật Vi ngã xuống, khi nhìn dòng máu đỏ kia loan đẫm cả vạt áo… Minh dường như đã hiểu ra thứ gì quan trọng nhất của cuộc đời mình. Trước đây khi được hoán đổi thể xác, nó sống tham lam như một kẻ được hồi sinh từ cõi chết. Nó chỉ biết nhìn vào quá khứ khổ cực của mình mà cho rằng những thứ nó hiện có là món quà đền bù của ông trời. Lẽ dĩ nhiên là cả thế giới này phải thuộc về nó. Không, nó sai rồi. Có lẽ ông trời cho nó một cơ hội được sống đúng nghĩa sống, nhưng nếu nó không biết gìn giữ tất cả sẽ mất đi… Nó sẽ trở lại một thằng Minh như ngày nào.

Càng nghĩ mũi dao định mệnh đó Minh càng run rẩy sợ hãi… Vì mũi dao đó suýt cướp đi người con gái quan trọng trong lòng nó.

Bàn tay nhỏ của Nhật Vi cử động, Minh ngẩng đầu lên. Nhật Vi đã tỉnh lại, nàng nhìn nó với ánh mắt dịu dàng, mỉm cười. Nàng đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Minh, nói thật nhỏ:

– Anh không phải là Hoàng Minh, đúng không?

– Anh… mình…

Minh sững người, vội lau nước mắt, ấp úng không biết trả lời thế nào. Tại sao nàng hỏi như vậy? Nàng biết gì đó sao? Tại sao nàng xưng hô với mình khác trước?

– Tại sao… bạn hỏi như vậy? – Minh cố giữ giọng mình bình thường nói.

Nhật Vi mỉm cười, gương mặt tái nhợt có chút buồn bã như nghĩ đến chuyện gì.

– Vì Hoàng Minh mà em quen biết… sẽ không bao giờ khóc vì em.

Minh hơi nhíu mày như muốn lục lọi trong ký ức của Hoàng Minh. Nhật Vi nói tiếp:

– Hoàng Minh mà em quen biết… từng khóc rất nhiều, nhưng chưa bao giờ biết khóc vì người khác.

Minh im lặng. Dù lúc này trong đầu nó có vô số lý do để nói cho qua chuyện, để xoa dịu nghi vấn của Nhật Vi, nhưng nó không làm được. Từ lúc Minh nhận ra Nhật Vi là một phần quan trọng của cuộc đời mình, nó không thể nói dối với nàng.

– Hi hi… chắc là do thuốc mê còn trong đầu nên mình nói lung tung rồi. – Nhật Vi phì cười tự giễu mình. – Từ ngày bạn tỉnh lại có bao nhiêu chuyện đổi khác chứ…

– Không…

Minh chợt ngẩng đầu lên, nắm chặt tay Nhật Vi. Ánh mắt nó nhìn nàng với một sự quyết tâm mãnh liệt.

– Không phải Vi nói sai… Mình thật sự là…

“Cộc cộc…” – Chợt tiếng gõ cửa vang lên.

Ông Khánh, ba Hoàng Minh đẩy cửa bước vào. Cửa phòng bệnh viện có khung kính, nên có thể nhìn rõ bên trong. Ông thấy con trai đang nói chuyện với Nhật Vi nên chỉ lịch sự gõ cửa trước khi vào.

– Ba… – Minh đứng dậy.

– Ừ, thôi con để Nhật Vi nghỉ ngơi. – Ông Khánh nói. – Ở đây có cô Vượng trông chừng. Con đi với ba có việc…

– Dạ…

Minh nhìn qua Nhật Vi, nàng gật đầu. Gương mặt tái nhợt không biểu hiện lên suy nghĩ gì.

– Mai mình vào thăm bạn. – Minh nói liền bước theo ông Khánh.

Nhật Vi nhìn theo bóng lưng Minh đi khuất. Khóe mắt nàng có chút nóng lên rồi nặng trĩu, một giọt nước mắt lăn dài xuống bên gò má. Vậy là nàng đoán đúng. Nàng đã yêu một người, lại không phải người nàng vẫn tưởng. Ngay cả trước khi Minh ấp úng nửa thừa nhận như khi nãy, Nhật Vi đã gần như khẳng định suy đoán của mình. Khi nàng thấy những giọt nước mắt đó, nàng cảm nhận được sự day dứt đau khổ và tình cảm sâu đậm mà Minh dành cho mình. Cũng như sự biến chuyển của tình cảm nàng, nếu là một Hoàng Minh khi xưa sẽ không làm mình rung động như vậy. Vì thế, trong khoảnh khắc mũi dao kia sắp cướp đi mạng sống của Minh, nàng gần như theo phản xạ mà dùng thân mình cản lại.

“Nhưng Hoàng Minh chân chính đang ở đâu?”

Trong sân bệnh viện hòa Đức ngay dưới trụ cờ, đỗ ngang ba chiếc xe siêu sang một cách riêng biệt. Một chiếc Maybach S600 Mercedes của ông bà Vượng, một chiếc Rolls – Royce Ghost Series 2 của ông Khánh, chiếc còn lại Bentley đen bóng của Hoàng Minh.

– Vào xe của Ba đi…

Minh cũng không có ý kiến gì, đi theo ông. Vừa vào trong xe Minh ngay lập tức ngạc nhiên đến tròn mắt. Bên trong chiếc Rolls – Royce có thêm một băng ghế khách đối diện với hai ghế chủ. Trên băng ghế khách là hai người thanh niên khuôn mặt đen nhẻm mà Minh không bao giờ nghĩ có thể xuất hiện ở đây.

– Chào ông chủ.

– Chào cậu Hai.

“Ặc” – Minh có chút không quen nghe bạn học cùng lớp lại gọi mình là cậu Hai. Minh chợt nhớ đến chuyện đã xảy ra sau khi Nhật Vi bị thương. Lúc đó, nó không còn quan tâm chuyện xung quanh, nhưng nó có chút ấn tượng về hai người cao lớn nhào lên đánh gục tên thanh niên kia. Thì ra…

– Đây là Hoạt và Hữu. – Ông Khánh chỉ hai người, quay sang Minh nói. – Là người ba đưa vào lớp con để bảo vệ con. À, thật ra Hoạt và Hữu lớn hơn con hai tuổi, con nên gọi là anh.

– Vâng, chào hai anh.

– Không dám, cậu Hai cứ gọi tên hai đứa tôi là được. – Hoạt cười, xua xua tay nói.

– Còn chuyện bảo vệ… – Hữu nét mặt áy náy, nói. – Quả thật chúng tôi còn phải xin lỗi cậu Hai, xin lỗi ông chủ. Hôm nay thật sự do chúng tôi thiếu cảnh giác…

– Không phải lỗi hai cậu… – Ông Khánh giơ tay cắt ngang. – Do tôi yêu cầu hai cậu không tiết lộ thân phận, cũng không tiếp cận quá gần Minh… Sợ nó ngại với bạn bè… Chính tôi cũng không ngờ lá gan cô ta lớn như vậy…

Lúc này chiếc Rolls – Royce đi trước và chiếc Bentley nối đuôi đã đi qua cổng bệnh viện, hướng về trung tâm thành phố. Minh có chút im lặng như không lắng nghe lời nói chuyện của ông Khánh và hai người Hoạt Hữu. Nhưng thật ra nó không bỏ sót một lời nào… Trong lời nói của ông Khánh và cả hai người kia dường như đều tránh đề cập đến tên của một người, mà chỉ gọi là cô ta. Minh có thể đoán người đó là Khánh Phương. Tức là ông Khánh, người ba trên danh nghĩa của nó, cũng đã chú ý và lên kế hoạch đối phó cô ta. Nhưng tại sao họ lại không đề cập đến tên của cô ta… Họ có thể không muốn Minh biết và bị áp lực về việc đó…

Ngược lại, chính nó cần quyết định… Hoặc là như trước đây giả ngây giả ngô sống cuộc đời tiêu dao công tử của mình… Hoặc là tham gia chia sẻ những điều mình biết, cùng ông Khánh quật lại mụ đàn bà kia.

Trong đầu Minh chợt hiện lên hình ảnh bờ vai thon nhỏ của Nhật Vi đứng thẳng che chắn trước ngực mình. Lòng nó dâng lên một sự ấm áp lẫn áy náy… Anh sẽ không bao giờ một lần nữa cần em che chở. Mà người đứng trước em, bảo vệ em phải là anh.

Minh nghiến răng, quyết định, quay sang hỏi ông Khánh:

– “Cô ta” có phải là dì Khánh Phương không ba?

Câu hỏi bất ngờ của Minh làm ông Khánh có chút lúng túng. Nhưng không cần câu trả lời, vẻ mất tự nhiên của ông cũng đủ để Minh hiểu. Nó không hỏi tiếp mà rút điện thoại ra. Mở trang hình ảnh, tìm đến tấm hình nó đã chụp chỉ sau một ngày hồi sinh. Đưa ra trước ba người.

– Bùa chú?! – Ông Khánh ngạc nhiên nhìn Minh.

– Vâng, tổng cộng có 48 lá bùa như thế này giấu trong 3 bộ drap giường dì Khánh Phương tặng cho con…

Ông Khánh cầm lấy điện thoại Minh, nhíu mày thật chặt. Ông bấm nút trên bàn điều khiển, nói:

“Dừng xe lại…”

Chiếc Rolls – Royce ngay lập tức cập vào lề đường, chiếc Bentley cũng đỗ lại sát phía sau.

– Hai cậu qua xe sau ngồi đi… Tôi cần nói chuyện riêng.

– Vâng, ông chủ.

Hoạt và Hữu không chút nhiều lời liền xuống xe, chuyển qua ngồi chiếc Bentley của Minh.

Xe tiếp tục lăn bánh. Ông Khánh chuyển tấm hình kia sang cho máy mình. Ông tiếp tục từ máy mình gửi đi đâu đó không rõ. Năm phút sau, có chuông điện thoại đến, ông Khánh cũng không nghe một mình mà mở loa ngoài cho Minh nghe… Một giọng đàn ông trầm thấp nói:

“Đây là bùa chú xuất phát là Bà la môn giáo… người thi pháp là tín đồ của thần Naga, nửa người nửa rắn, tượng trưng cho sự huỷ diệt mạnh nhất trong Ấn độ giáo. Ý nghĩa của lá bùa này tôi chỉ hiểu được đại khái… như là xuất hồn. Bùa chú tuy có hiệu quả nhất định nhưng vẫn cần người thi pháp thực hiện nghi thức nào đó để thúc đẩy… Nếu nghi thức thực hiện không đúng hoặc pháp lực người thi pháp không đủ thì những lá bùa này cũng chẳng có giá trị gì…”

Người đàn ông có còn nói thêm vài điều khác… nhưng hai người trong xe đã không còn nghe được gì. Bầu không khí trong xe chợt lạnh đi… Ông Khánh nheo mắt nhìn chằm chằm vào màn hình có lá bùa màu vàng kia, nắm tay siết chiếc điện thoại đến kêu răng rắc.

– Con đàn bà khốn nạn này… – Ông Khánh rít từng lời qua kẽ răng.

Minh nhìn ông, theo ký ức của Hoàng Minh, ông Khánh rất điềm tĩnh, hầu như nó chưa bao giờ thấy ông tức giận. Dù lần đó, Hoàng Minh nói với ông, nó không muốn làm con trai… ông cũng không tức giận như lúc này.

– Ba… – Hoàng Minh nuốt nước bọt nói. – Nếu cô ta muốn con chết vì quyền thừa hưởng gia sản… Vậy sao ba không ly dị với cô ta để chặt đứt mọi hy vọng…

Ông Khánh nhìn Minh, chợt đưa tay xoa xoa đầu nó. Ông thở dài:

– Ra là con của ba đã trưởng thành… Nhưng mọi việc không đơn giản như vậy…

Ông Khánh nhìn ra ô cửa sổ, giọng nói âm trầm.

– Sai lầm đầu tiên vẫn là của Ba. Lẽ ra Ba không nên cho cô ta cơ hội bước vào nhà chúng ta. Âu cũng là thói hư tật xấu của đàn ông… – Ông cảm thán.

– Sai lầm thứ hai cũng vẫn là Ba. Vì muốn đảm bảo quyền thừa kế của con… Ba đã yêu cầu cô ta ký một bản Hợp đồng Hôn nhân, cam kết không tranh chấp quyền thừa kế. Cô ta đồng ý và ngược lại viện vào lý do danh dự… cô ta thêm vào một điều khoản. Nếu ba đơn thân muốn ly hôn không rõ lý do, thì phải đền bù cho danh dự của cô ta một nửa gia sản.

– Không rõ lý do… ý Ba là… – Minh nhíu mày nói.

– Con đoán ra rồi đấy. Những lá bùa này dù có thể chứng minh là của cô ta, thì pháp luật cũng không công nhận chúng có thể gây hại cho con người.

– Vậy lý do âm mưu ám sát con thì sao?

Ông Khánh nhìn Minh gật gật đầu, rồi thở dài:

– Đó cũng là lý do chúng ta cần đi hôm nay… Nhưng theo như con kể, Ba thấy khả năng truy tìm được dấu vết cũng rất mong manh.

Ông Khánh không nói nữa. Dù Hoàng Minh đã trưởng thành nhưng còn nhiều chuyện vẫn vượt quá sức tưởng tượng của nó… Ông Khánh còn biết phía sau âm mưu của Khánh Phương là một nhóm người đứng sau lưng chi phối… Tài sản của một trong vài người giàu có nhất quốc gia mấy ai không muốn, bao gồm cả những vị cao cao phía trên kia. Vấn đề là họ muốn nuốt trọn một miếng bánh lớn cũng không phải dễ… Phía đối lập họ, những người ủng hộ ông Khánh, sẽ không để chuyện đó xảy ra.

Hai chiếc xe đỗ lại trước cổng Trụ sở cảnh sát thành phố, nhóm người ông Khánh đi vào. Đón tiếp họ là một người đàn ông mặc cảnh phục đeo quân hàm cấp Trung tá. Ông ta nhìn Minh rồi quay qua ông Khánh có chút áy náy nói:

– Chúng tôi thật phải xin lỗi ông rồi. Chúng tôi không khai thác được thông tin hữu ích của tên thanh niên đó. Nó rất lì lợm… chỉ khăng khăng là mình đi chở đá thuê… đụng phải một học sinh trong trường, chửi bới nhau thế là đánh lộn. Lúc điên tiết lên nó rút dao đâm kẻ kia… nhưng đám đông hỗn loạn quá, nó đâm nhầm một con bé học sinh khác. Hoàn toàn không biết gì về cậu Minh.

– Lý lịch của tên này cũng khá phức tạp. Là thành phần lưu manh, không cha không mẹ, năm 15 tuổi từng bị bắt lên Trung tâm Giáo dưỡng 6 tháng vì tội ẩu đả gây thương tích.

Ông Khánh gật gật đầu như đã đoán trước kết quả. Ông chỉ nói:

– Vậy tôi chỉ nhờ các ông công tâm phán xét hình phạt thích đáng cho thằng nhóc đó. Để tránh nó còn tiếp tục gây hại cho xã hội.

– Vâng, đó là trách nhiệm của chúng tôi.

Ông Khánh và vị Trung tá kia đứng lên, bắt tay. Minh cũng đứng lên, nhưng khi ông Khánh xoay người đi ra cửa, nó vẫn cứ chần chừ đứng đó:

– Cháu… cháu muốn hỏi bạn học sinh kia. Các chú tra hỏi chưa ạ?

Ông Khánh và Vị Trung tá hơi ngạc nhiên nhìn Minh, gật đầu nói:

– Có hỏi qua, lấy lời khai tại trường. Dù sao nó chỉ là một đứa học sinh đánh nhau… Nhà trường nên tự xem xét hình thức kỷ luật.

– Ah, thật ra… cháu nghi ngờ bạn đó có liên quan đến chuyện này. Nếu là bạn đó thật sự liên quan, thì hướng điều tra nên chuyển hướng… biết đâu có đột phá bất ngờ.

– Ah… Nhưng tại sao cháu nghĩ một bạn học Lớp 11 trong trường mình lại có liên quan đến âm mưu sát hại mình? – Vị Trung tá nhìn Minh ra vẻ thích thú.

– Vì một số chi tiết nhỏ…

Sau khi Minh diễn giải còn mô phỏng lại tình huống chi tiết lúc đó, Vị Trung tá đã có quyết định ngay lập tức. Triệu tập Nguyễn Tiến Đoàn, học sinh Lớp 11A3, trường Văn Hiến, đồng thời phái vài nhóm trinh sát thực hiện điều tra hoàn cảnh gia đình cũng như những sự kiện phát sinh gần đây.

Sau đó, ông Khánh, Minh và hai người Hoạt Hữu về Villa Hoàng Minh ăn trưa nghỉ ngơi. Riêng Hoạt và Hữu từ hôm nay sẽ dọn đến đây ở. Sau này hai người từ đi học, ăn chơi, về nhà, chỉ không bao gồm học kèm… gần như 24/7 sẽ ở bên cạnh Minh. Lúc này, sau vài tiếng đồng hồ thì điện thoại từ phòng cảnh sát gọi đến.

– Cậu Minh đã nói đúng. – Giọng nói của Vị Trung tá có chút phấn khích.

– Tiến Đoàn vẫn khăng khăng mình không biết gì, thậm chí còn không biết mặt Hoàng Minh. Nhưng trinh sát của chúng tôi đã điều tra ra một sự kiện khả nghi… Gia đình Tiến Đoàn rất nghèo khó. Cha chết đã lâu, mẹ bị suy thận nặng… Mấy năm nay vì tiền lọc máu cho mẹ mà gia đình gần như bán sạch tài sản. Nhưng hai ngày trước, hàng xóm hay tin mẹ Đoàn được một nhà tài trợ giấu tên đưa sang Trung Quốc thay thận… Chi phí cho một ca thay thận thời điểm này của Trung Quốc dao động từ 1, 7 đến 2, 5 tỷ đồng tùy theo nhóm máu và độ hiếm của thị trường nội tạng.

– Theo chúng tôi tìm hiểu… vé máy bay của mẹ Đoàn được mua trực tiếp bằng tiền mặt, riêng lẻ không mua chung với ai. Camera đại lý vé máy bay lại không hoạt động trong thời gian trên nên không truy xuất được gì.

– Chúng tôi đã rà soát các camera tư nhân trong khu vực quanh nhà Đoàn trong hai tuần qua, rà soát các tài khoản ngân hàng và nguồn tiền Đoàn có thể tiếp cận… nhưng đến giờ chưa có kết quả.

Minh đứng bên cạnh ông Khánh lắng nghe, nó chợt ghé vào điện thoại nói:

– Cháu nghĩ nếu đối tượng muốn tìm một học sinh trong trường có hoàn cảnh đặc biệt để lợi dụng, họ sẽ tìm người trực tiếp quản lý hồ sơ học sinh.

– Thêm nữa, họ sẽ không gửi tiền vào bất cứ tài khoản nào vì để lại chứng tích. Thay vì như vậy, trực tiếp đón mẹ Đoàn đi Trung Quốc thay thận đồng thời có thể dùng bà ta uy hiếp Đoàn không nói chuyện lung tung.

Vị Trung tá bên kia im lặng một chút như suy nghĩ, chợt thở dài nói:

– Haizz, nếu không phải ba cháu là một doanh nhân có cơ ngơi to lớn. Chú thực sự hy vọng cháu vào ngành cảnh sát đó.

– Ha ha… ông cứ nói đùa. – Ông Khánh vui vẻ vỗ vai Minh, nói vào điện thoại.

– Ha ha… Tôi cũng không nói đùa đâu. Thôi được rồi. Chúng tôi sẽ phát triển thêm hướng điều tra về trường Văn Hiến.

Sau cuộc nói chuyện ông Khánh cũng vui vẻ hơn một chút. Trước khi ông đi có nói với Minh một câu:

– Chuyện nào ra chuyện đó. Chuyện lần trước con bị đột quỵ dù không thể nhờ pháp luật can thiệp nhưng ba cũng không để con mình suýt chết một lần mà không có hồi báo…

Minh nhìn theo chiếc Rolls – Royce đi khuất mà không hiểu câu nói của ông… cho đến chiều hôm sau Minh hay tin thằng Sơn gặp tai nạn xe máy.

Tối hôm đó cùng ngày, thằng Sơn ra khỏi tụ điểm Karaoke đã gần nửa đêm. Như mọi ngày nó chạy xe về nhà, dù có men rượu trong người, nhưng đêm nào cũng uống nên nó lái xe rất ổn định. Vậy mà, khi Sơn đang dừng đèn đỏ, bất ngờ một chiếc xe tải từ hướng ngược chiều đứt thắng… Để tránh xe dừng đèn cùng chiều, người tài xế đã đánh lái lao thẳng qua chiều bên này. Cũng may do thấy từ xa, nên Sơn nhào ra đường tránh kịp, chỉ trầy xước da thịt, nhưng chiếc mô tô yêu thích của nó bị cán bẹp dúm dưới gầm xe.

Khi nhận được điện thoại báo tin, Khánh Phương còn nằm thiêm thiếp trên cơ thể gầy trơ xương đen nhẻm của Madif. Cô nghe điện thoại của Sơn xong, chưa kịp bình tĩnh thì nhận được tin nhắn của ông Khánh với nội dung không đầu không đuôi: “Lần kế tiếp sẽ từ phía sau…”.

Khánh Phương gầm lên giận dữ, vùng người dậy, lao vào buồng tắm… Một phút sau, cô lao ra khỏi căn nhà nhỏ ọp ẹp… trước ánh mắt ngơ ngác của Madif.