Công Tôn Lượng, Kiều Như Tùng, La Hướng Dương mấy người từng người âm thầm thở dài.
“Tốt” cùng “Đại thiện” Hai loại đánh giá khác nhau thế nào ai cũng biết.
Giả Hoàn tại trận này biểu hiện thực lực mạnh mẽ thực lực, đã vượt lên dẫn đầu!
…
Chỉ cần trận thứ ba không có sơ suất, năm nay Viện Thủ hắn nhất định đoạt được. Nhìn Giả Hoàn tài hoa, trong lòng có cẩm tú văn chương, biểu hiện ổn định tại hai trận trước, trận thứ ba sao có thể xảy ra vấn đề đây?
Sơn trưởng Trương An Bác thân thể hơi nghiêng nghiêng phía trước, nhìn về phía Giả Hoàn, dò hỏi:
- “Ta đọc văn chương này, hình như không phải là toàn văn? Có thể hay không đem toàn văn viết ra cho mọi người nhìn qua một chút.”
Giả Hoàn đáp: “Đệ tử nguyện ý.”
Trương An Bác cười gật đầu, phân phó thư đồng đưa lên bút mực, lại nhìn quanh tả hữu, cười nói:
- “Nóng lòng không đợi được. Chư vị quân tử chớ trách.”
Các vị Giảng Lang cười: “Kỳ văn cùng nhau thưởng thức, phân tích giải đáp nghi hoặc.”
…
Bọn họ cũng nghĩ xem toàn thiên văn chương này. Nhìn một đốm có thể thấy toàn bộ con báo, văn chương này nhất định là nhất giai văn.
《 Ái Liên Thuyết 》 toàn văn không dài. Giả Hoàn nhất bút nhất họa một lát đã viết xong, dùng chữ Khải, Nhan thể, cơ cấu nghiêm chỉnh, bút pháp hùng hậu, có một chút bản lĩnh tiểu thành.
Sơn trưởng, Giảng Lang lẫn nhau truyền đọc, khen ngợi có thừa, nhân tiện phê bình thư pháp.
Mấy thư đồng dâng trà, thêm nước, tin tức lần nữa truyền ra ngoài, hướng về sáu tòa giảng đường phía Đông
...
...
Ngoại Xá, Giáp Tự giảng đường. Chúng đồng học nhao nhao hô tốt.
Trận thứ hai, giải thích quả nhiên là đặc sắc. Trước tiên có La Quân Tử chi ngôn, lại có Kiều Hậu Đạo thể hiện ra bản lĩnh kinh dịch thâm hậu. Tiếp theo Công Tôn Lượng lạc quan, tinh thần cứng cỏi. Cuối cùng, lấy Giả Thanh Tùng ngạo cốt, hạo nhiên chính khí tới luận giải kết thúc,
…
Đặc sắc xuất hiện! Bọn hắn không hổ là tinh anh đệ tử thư viện.
Ngồi ở trên bàn, Bá Châu Dịch Tuấn Kiệt cao giọng nói:
- “Chư vị đồng học, nghe ta một lời. Năm nay Viện Thủ thuộc về Giả Hoàn, không ai có thể hơn được. Chúng ta Ngoại Xá sinh cũng có ngày mở mày mở mặt, đúng không?.”
- “Giả đồng học thật mãnh nhân a! Vì Ngoại Xá đệ tử kiếm mặt mũi”x
- “Hảo!”
Ngoại Xá Giáp Tự giảng đường một hồi reo hò, tiếng gầm từng trận.
...
...
Nội Xá “Ất Tự” giảng đường, Lâm Tâm Viễn một mặt ngạo nghễ chất vấn học sinh “lão thành” mới vừa nói Giả Hoàn không được: “Như thế nào?”
Lão thành học sinh không phản bác được.
Có người thở dài:
- “Có này《 Ái Liên Thuyết 》nhất giai văn chương, không ai có thể ngăn cản, La Quân Tử không bằng hắn!”
…
Có người không thấy Lâm Tâm Viễn ngạo mạn, không nhịn được mở miệng châm chọc. Nhưng loại tranh luận này chỉ số ít người tham dự.
Số đông học sinh còn lại đều phẩm vị nội dung giải thích trận thứ hai, tự mình tưởng tượng nếu bản thân mình tại chỗ, phải nên làm như thế nào luận thuật, giải thích, có thể hay không thắng nổi bảy người. Kết quả, nhẹ nhàng thở dài, thầm nói một chữ.
Phục!
...
...
Nội Xá, Giáp Tự ban.
Đã qua Đông An thi Huyện, vị nhân huynh Hứa Anh Lãng bóp cổ tay than thở, với bạn học cảm khái:
- “Vốn cho rằng Kiều huynh năm nay lấy danh hiệu Viện Thủ như lấy đồ trong túi, không nghĩ tới Công Tôn Lượng trải qua ngăn trở vẫn dạng tâm tính cứng cỏi, lạc quan này. Càng không nghĩ tới Giả Hoàn tuổi nhỏ, năm nay chưa đủ mười tuổi, lại có thực lực mạnh mẽ, thi văn đều tốt, lập chí rộng lớn, khí độ cách cục đều nhất lưu.”
…
Hắn thực sự vì hảo hữu cảm thấy đáng tiếc.
Ai từng nghĩ tới bảo kiếm ra khỏi vỏ, lại có Tiềm Long đang nằm sâu dưới nước.
.
Kiều Như Tùng ra sức học hành nhiều năm, tích lũy đầy đặn, cảm giác có chút thành tựu, một bước thi vào Thượng Xá, hạng thứ năm. Ở Nội Xá Giáp Tự ban trong đám bạn học rất có danh tiếng.
Bàn đọc sách bên cạnh, một tên bạn học phụ hoạ thở dài:
- “Hứa huynh, thi tài thiên bẩm, Không phục không được.”
- “Thiên tài là thiên tài. Anh tư thiếu niên!”
Có người cười khổ nói:
- “Thư viện thành lập sắp mười năm, còn chưa từng có Ngoại Xá đệ tử đạt được Viện Thủ. Năm nay phá lệ. Làm cho bọn Nội Xá sinh chúng ta xấu hổ a.”
Chúng học sinh cảm thán, lắc đầu, hiếu kỳ, kính nể..., đủ loại thần thái.
...
...
Khúc Thủy Đình, đám người truyền đọc thiên văn chương.
Một lát sau, Sơn trưởng Trương An Bác đem văn chương đặt trên bàn trà, vỗ nhè nhẹ, mỉm cười:
- “Bực này văn chương tốt như vậy, thân ta bình sinh ít thấy, cũng chưa từng viết ra. Khoái thay! Nhưng mà thư viện Văn Hội, lúc này lấy công phu kinh nghĩa làm trọng. Thi tài, Văn chương, Chế nghệ đều là thứ yếu. Ta cho là, thiên văn chương này không tính bình xét trong lần Văn Hội này. Chư quân nghĩ thế nào?”
…
Chúng Giảng Lang nở nụ cười: “Lý phải như thế.” Thư viện Văn Hội không phải Thi Hội.
Diệp Giảng Lang nhẹ nhàng thở dài. Hắn là muốn Giả Hoàn đoạt Viện Thủ, đây là kế hoạch của hắn. Sơn trưởng nói lời này là công bình: Kinh nghĩa mới là đại đạo, bởi như vậy, ưu thế dẫn đầu Giả Hoàn có khả năng giảm sút.
.
Trận thứ ba còn muốn tranh.
Giả Hoàn bất đắc dĩ cười. Các lão sư quá quân tử, quá nguyên tắc cũng không tốt a!《 Ái Liên Thuyết 》 quá mạnh mẽ, vốn lấy văn xuôi tranh hùng, thư viện lão sư lại không đồng ý.
Giả Hoàn rất nhanh tĩnh tâm, bắt đầu suy xét, chuẩn bị trận thứ ba tổng kết.
Trong đình, nguyên bản bởi văn chương quá tốt, đều cảm thấy không cách nào chiến thắng Giả Hoàn. Một đám học sinh tinh thần uể oải lập tức mừng rỡ, từng người sốc lại, dụng tâm suy xét. Không đến một khắc cuối cùng, ai sẽ chấp nhận từ bỏ?
Có hi vọng nhất chính là Kiều Như Tùng, Công Tôn Lượng hai người.
Kiều Như Tùng nhẹ lòng thở ra một hơi, còn có cơ hội. Ba năm, hắn tích lũy, học tập khắc khổ, cuối cùng phải cho bản thân mình một cái công đạo.
Lần này Viện Thủ chi tranh, kế tiếp Kim khoa Thi Viện cũng vậy!
Công Tôn Lượng huy sái tự nhiên, vừa rồi liên tục cười khổ, lúc này dần dần nghiêm túc.
Sơn trưởng công chính đem Ái Liên Thuyết của Giả sư đệ loại bỏ. Đã như vậy, hắn muốn vì mình tranh đoạt một chuyến, chứng minh bản thân mình.
...
...
Khúc Thủy Đình,
Tình thế lại có biến, như phong vân thay đổi bất ngờ.
Sơn trưởng, chúng Giảng Lang mỉm cười. Học sinh tranh phong, như bách khả tranh lưu. Làm lão sư, họ nguyện ý nhìn thấy các học sinh về mặt học vấn “Ngươi truy ta đuổi”. Đồng thời, chờ mong tiếp theo đây vài tên học sinh kết luận đặc sắc.
.
Dưới sự chủ trì của Sơn trưởng Trương An Bác, Vệ Dương, Bàng Trạch trình bày xong quan điểm. Văn Hội trận thứ hai kết thúc, lấy Giả Hoàn thứ nhất, Công Tôn Lượng thứ hai, Kiều Như Tùng thứ ba.
Đồng liệt đệ nhất đẳng.
…
Văn Hội bắt đầu trận thứ ba.
Trần Gia Vận, Vệ Dương, La Hướng Dương, Bàng Trạch, bốn người trước tiên tổng kết chi ngôn tu thân, lập chí chính mình, chung quy hai trận trước kém quá xa, ý tứ đã diễn hết, tinh thần ganh đua không lớn, hoàn toàn không đủ tạo thành uy hiếp đối với ba người đồng đệ nhất 2 trận đầu.
.
Trong đình ánh mắt của mọi người tập trung vào Giả Hoàn, Công Tôn Lượng, Kiều Như Tùng.
Công Tôn Lượng ngồi quỳ chân, đối với Giả Hoàn, Kiều Như Tùng gật đầu, cất cao giọng nói:
- “Đệ tử tổng kết: Ngô sinh dã hữu nhai, Nhi tri dã vô nhai...., Lộ mạn mạn kỳ tu viễn hề, Ngô tương thượng hạ nhi cầu tác!”
Công Tôn Lượng phân biệt trích dẫn lời nói Trang tử cùng Khuất Nguyên làm tổng kết. Ý chí hướng biểu đạt là: Ham học hỏi. Rất chuẩn xác.
“Hảo.” Bên trái Giang Giảng Lang vỗ tay bảo hay. Hắn ưa thích học sinh hiếu học.
Còn lại vài tên Giảng Lang gật đầu tán thành. Học không bờ bến, đây là chí hướng tốt.
Sơn trưởng Trương An Bác vê râu mỉm cười nói: “Được.”
Công Tôn Lượng trong lòng lặng lẽ thở phào. Lão sư đối với hắn yêu cầu rất nghiêm khắc, một chữ “Được” kỳ thực là đệ nhất đẳng...
...
Gặp ánh mắt Công Tôn Lượng nhìn tới, Kiều Như Tùng chững chạc nói:
- “Đệ tử lập chí tổng kết: Y chính đạo nhi hành, Thủ trung chính nhân nghĩa...”
Kiều Như Tùng chỉ nói câu đầu tiên, Lạc Giảng Lang trước giờ khó tính, ngạo khí gật đầu tán dương:
- “Đại thiện. Hữu danh nho chi phong! Gần Liêm Khê tiên sinh rồi!” mức độ khen ngợi như thế này cao vô cùng.
Vài tên Giảng Lang nhao nhao gật đầu.
...
Liêm Khê tiên sinh chính là Lý học Tông sư Chu Đôn Di. Lý học một mạch tương thừa. Cái thời đại kỳ lạ này, có Liêm Khê tiên sinh, mà không có 《 Ái Liên Thuyết 》. Kiều Như Tùng lời nói là quan điểm của Chu Đôn Di. Hắn cho rằng muốn trở thành Thánh Nhân, cần “Theo Chính Đạo mà đi, Giữ vững Trung Nhân Nghĩa”.
Kiều Như Tùng quan điểm tổng kết nói đúng ra: Hắn tu thân, lập chí, phải hướng trở thành Thánh Nhân, rảo bước tiến lên. Lập chí cao xa. Tất nhiên, Thánh Nhân không có hi vọng.
.
Từ sau Minh Dương, Minh Tử Hậu, nho học đã không có Thánh Nhân, cho nên, Lạc Giảng Lang nói Hữu danh nho chi phong. Chính là lý học của người đọc sách, có cộng minh.
Chờ Kiều Như Tùng nói xong, Sơn trưởng Trương An Bác gật đầu, nói:
- “Đại thiện. Có thể vì câu này cộng ẩm!”
Đám người nhao nhao giơ lên chén trà, từng người bình luận, hứng thú phi dương.
…
…
Lâm Giảng Lang khóe miệng mỉm cười nhè nhẹ.
Kiều Như Tùng so Công Tôn Lượng hơn một bậc. Đến cùng lớn hơn mấy tuổi, kiến thức nhiều một ít. Công Tôn Lượng là học sinh có tư duy, lấy “Ham học hỏi” làm vui. Mà Kiều Như Tùng tu thân dưỡng tính, lập chí thành danh nho. Đã phân cao thấp.
Biết sớm như vậy, hắn tại thời điểm trận thứ hai nên hướng Sơn trưởng biện luận một chút. Giả Hoàn niên kỷ so với 18 tuổi Công Tôn Lượng nhỏ hơn rất nhiều a.
Lâm Giảng Lang khá lo lắng!
Trong đình, ánh mắt mọi người đều rơi trên thân Giả Hoàn, áp lực trầm trọng. Người đã mất đi tư cách tranh đấu Viện Thủ, La Hướng Dương khó nhịn được vì vị tiểu đồng hương cảm thấy lo lắng, nắm tay nhẹ nhàng nắm lại.
Giả Hoàn suy nghĩ, mím môi..
Hắn lập luận là Thanh Tùng khí khái, cần một cái tổng kết phù hợp tự thân, không thể khoác lác, bức thổi tới trời.
Tỉ như: Lý Bạch “Sao có thể khom lưng quyền quý, khiến cho ta không thể vui vẻ”. Cái này cùng Đào Uyên Minh “Không vì năm đấu gạo khom lưng” tịnh xưng rất có khí khái. Nhưng lời này hắn không thể nói, không thể ẩn ý như thế.
Lại tỉ như: Vu Khiêm “Thịt nát xương tan hồn không sợ, muốn lưu trong sạch ở nhân gian.” Đây mới thật là văn nhân khí khái, sống lưng quốc gia. Giả Hoàn tự nhận hắn không có thuần túy cao thượng như vậy.
Cần đổi một mạch suy nghĩ. Lập chí, chính là sau này muốn làm dạng người gì.
...
...
Khúc Thủy Đình, lãnh tràng một hồi lâu.
Sáu tên Giảng Lang hơi kinh ngạc biểu hiện của Giả Hoàn. Theo lý thuyết không nên xuất hiện tình hình hết lời để nói. Còn chúng học sinh biểu lộ đa dạng, có người kinh ngạc, cười lạnh, cảm khái, mê hoặc, chờ mong... đều có. Chủ trì Văn Hội Sơn trưởng Trương An Bác thong dong, mỉm cười hòa ái, chuẩn bị cổ vũ Giả Hoàn vì hắn phóng thích áp lực.
Giả Hoàn chậm rãi thốt ra mấy chữ:
- “Sinh xem như nhân kiệt, chết cũng là quỷ hùng!”
“Hảo.”
“Hảo.”
…
Giả Hoàn tiếng nói vừa ra, Khúc Thủy Đình ánh mắt mọi người sáng lên.
Hai Giảng Lang tánh tình nóng nảy, nhịn không được vỗ án “chát” một tiếng hô tốt, làm chén trà nhảy lên, nước văng vẩy tung tóe, không thèm để ý.
Bốn tên thư đồng đang xuất thần, tin tức lại một lần nữa phóng thích ra ngoài.
Học sinh Vệ Dương, La Hướng Dương, Công Tôn Lượng khiếp sợ nhìn xem Giả Hoàn. Câu này, lực xuyên thấu, trực chỉ sống lưng, khí khái ngạo nghễ. Chỉ một câu này đủ ngang hàng Kiều Như Tùng.
Muốn hỏi Nho giả cùng Nhân kiệt, ai hơn cao minh? Đều có các cách nhìn khác nhau.
.
Danh nho, soạn sách lập thuyết, đạo đức trồng người, danh khắp thiên hạ.
Nhân kiệt, tất nhiên là người nổi bật trong tình thế gió nổi mây phun, lưu danh sử xanh.
.
Sơn trưởng Trương An Bác chưa có đánh giá, mà Lâm Giảng Lang trên mặt đã nhịn không nổi, hiện lên ý cười cười. Hảo chí hướng. Tốt văn thải. Câu hay.
Kết hợp trận đầu, trận thứ hai thành tích, thứ nhất chắc chắn đã thuộc về Giả Hoàn.
Ngồi chếch đối diện Lâm Giảng Lang là Lạc Giảng Lang lại hơi hơi do dự. Hắn cảm thấy câu này vẫn có chút sáo rỗng. Hài đồng chín tuổi, lý giải ra sao Nhân kiệt, Quỷ hùng? Chí hướng đáng khen, nhưng đọng lại có chút khẩu hiệu, hô hào.
...
...
Qua mấy giây, Giả Hoàn lại nói tiếp:
- “Chí kim tư Hạng Vũ, Bất khẳng quá Giang Đông.”
(dịch: Giờ đây nhớ Hạng Vũ, không chịu qua Giang Đông)
“Hảo!”
Lần này, tiếng vỗ tay, tiếng khen, tán thưởng âm thanh không còn keo kiệt, giống như thủy triều đột nhiên tuôn đi qua, đem Giả Hoàn bao phủ. Tất cả mọi người đều vì đó động dung.
Lạc Giảng Lang vỗ tay mà cười, tán thưởng:
- “Thơ hay. Hảo ý cảnh.” Hạng Vũ đương nhiên là nhân kiệt.
Sơn trưởng Trương An Bác ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha, ha ha. Chúng ta lại nhìn lầm tính tình của ngươi. Hùng văn như thế. Khoái chăng! Khoái chăng!”
...
Vị sơn trưởng, mấy người bọn họ cho là: Giả Hoàn tại khốn cảnh, ngạnh kháng đến cuối. Nếu cuối cùng thời vận không đủ (xui xẻo), bất quá là sát nhân thành nhân mà thôi. Nhưng đọc câu thơ này. Thời vận không đủ? Nói nhảm! Hạng Vũ vượt qua sông Đông, ngóc đầu trở lại, thiên hạ thuộc ai còn chưa biết?
Đây là một loại Đại khí phách, Đại nghị lực, Đại trí tuệ!
Phóng khoáng hùng hồn, Khí độ rộng lớn.
Tuyết lớn đè không đổ, Mùa đông sẽ đi qua.
Thật không phụ Thanh Tùng chi danh a!
Sơn trưởng Trương An Bác vê râu nói:
- “Ngày xưa Thúc Tôn Báo có tam bất hủ chi luận: Thái Thượng có lập đức, thứ yếu có lập công, tiếp theo có lập ngôn. Giờ đây Danh nho lập ngôn, không bằng Nhân kiệt lập công! Hôm nay Văn Hội, lấy Giả Hoàn đệ nhất.”
Sáu tên Giảng Lang cùng nhau chắp tay:
- “Lý nên như vậy!”
Sáu tên học sinh cùng nhau đứng dậy:
- “Đệ tử thật lòng khâm phục!”
Giả Hoàn rời chỗ, thi lễ cảm tạ. Bên trong áo choàng, tay nhẹ nhàng nắm lại
Viện Thủ, chính là ta!
......