Chương 69: Xuất phủ - Lên sân khấu

Mấy sự tình phát sinh liên tiếp chỉ trong mấy giây.

Vương phu nhân nghiêng đầu sang chỗ khác, hướng về Giả Xá, Hình phu nhân, nói:

- “Đại bá của hắn, Hoàn ca nhi muốn xuất phủ đọc sách, là ta ngăn lại. Tuổi của hắn quá nhỏ, ta xem ra hắn đi thư viện không cách nào chiếu cố tốt chính hắn.”

.

Giả Xá tất nhiên không cho là đúng, nói:

- “Đây chỉ là chính ngươi nghĩ a? Ở nông thôn hài đồng, tám - chín tuổi đã có thể xuống ra ruộng làm việc. Ta nói câu không xuôi tai, Hoàn ca nhi từ nhỏ đã không phải dạng ăn sung mặc sướng, giàu sang tĩnh dưỡng đi?”

Giả Hoàn là con thứ, trong Vinh quốc phủ đãi ngộ so với con trai trưởng có khác biệt một trời một vực.

Vương phu nhân bị Giả Xá sặc cho một câu, không nói được gì. Trong lòng không cam lòng. Bởi vì đứa con thứ của Giả Xá, mỗi ngày đều chơi giống khỉ bùn, mà không người giúp hắn thu thập. Mọi người ai cũng đừng nên cười ai.

Vương phu nhân rõ ràng không để ý Giả Xá.

Nàng sự tình nhị phòng còn chưa tới lượt Đích tôn khoa tay múa chân.

.

Giả Xá nói tiếp:

- “Mẫu thân, Hoàn ca nhi trời lạnh như vậy trên mặt đất quỳ nửa canh giờ, có thể thấy được hắn thành tâm muốn đi thư viện đọc sách. Niên kỷ của hắn tuy nhỏ, chí khí rất cao. Thử hỏi có hài tử nào có thể quỳ lâu như vậy, quyết tâm cao như vậy? Chúng ta Vinh quốc phủ lúc nào có nhiều người đọc sách?”

- “Kính đại ca (Giả Kính) đậu Tiến sĩ, bây giờ tu đạo, không hỏi thế sự. Châu ca nhi trúng tú tài lại mất sớm. Nhị đệ đọc sách hơn nửa đời người, ngay cả cửa đều không sờ đến, liền đồng sinh cũng không phải. Những người còn lại tầm thường.”

Lời nói này trong khách sảnh mọi người gật đầu. Có thể quỳ trong tuyết lớn nửa canh giờ cầu Lão thái thái ân chuẩn hắn ra ngoài đọc sách, cái này tâm tất nhiên là thành, quyết tâm rất lớn mới có thể. Đến nỗi Giả Xá châm chọc Giả Chính lời nói coi như không nghe thấy.

.

Giả Xá lại nói:

- “Nhi tử nghe nói: Hoàn ca nhi thục sư Lâm Cử Nhân đối với hắn đánh giá rất cao. Tại trước mặt nhị đệ nói: 'Giả gia sau này người cao trung, nhất định từ Giả Hoàn đi lên'! Hạt giống đọc tốt như vậy, cả Giả gia có mấy người? Há có thể không bồi dưỡng? Cho nên, nhi tử thỉnh Mẫu thân gọi Hoàn ca nhi vào hỏi một chút. Có nguyện ý hay không đi thư viện chịu khổ đọc sách. Nguyện ý đi, chúng ta không có đạo lý ngăn trở.”

Ở giữa trên giường êm Giả mẫu sắc mặt cuối cùng có chỗ biến hóa.

Giả gia sau này người có thể cao trung, nhất định từ Giả Hoàn đi lên! Lâm Cử Nhân lời nói để cho trong nội tâm nàng khẽ động.

.

Đại Chu khai quốc đến nay, tứ hải thái bình. Cơ hội lập đại công phong tước phong hầu ngày càng ít. Hoàng thượng dùng quan văn trị thiên hạ. Nàng làm sao không muốn trong Gia tộc nhiều thêm mấy người đọc sách vinh quang gia môn?

.

Đại nhi tử không nói.

Tiểu nhi tử thích đọc sách, đọc không có thành tựu.

Thật vất vả ra một cái đích trưởng tôn (Giả Châu), lại mất sớm.

.

Nhớ tới nơi này, Giả mẫu gật gật đầu, phân phó nói:

- “Uyên ương, ngươi đi gọi Hoàn ca nhi vào đáp lời.” Nàng không thích Giả Hoàn đứa cháu này, đối với hắn có phải hay không chịu khổ, không quá để ý. Chỉ cần hắn nguyện ý chịu khổ, đọc sách tiến bộ, nàng chính xác không có đạo lý ngăn trở.

Uyên ương lĩnh mệnh ra ngoài.

Vương phu nhân bàn tay phía dưới nhẹ nhàng kích thích tràng hạt đàn mộc, bình phục lại cảm xúc xốc nổi trong lòng. Nàng tất nhiên chưa nghe ai nói với nàng Lâm Cử Nhân đánh giá đối với Giả Hoàn, rõ ràng nàng bị đánh cái trở tay không kịp.

.

Lâm Cử Nhân chỉ nói qua cho Giả Chính, mà vị Chính lão cha đương nhiên sẽ không ở trước mặt Vương phu nhân nói: Đây là “Thiên Lý Mã” của Gia tộc.

Còn Giả Hoàn trùng hợp lại biết bởi buổi sáng hôm đó, bên ngoài thư phòng hắn đã nghe môn khách Chiêm Quang, Hồ Tư Lai hàn huyên vài câu.

Hiệp thứ nhất, Vương phu nhân thua! Giả mẫu bị Giả Xá thuyết phục, Giả Hoàn thuận lợi đặt chân vào sân khấu trung tâm quyền lực tối cao tại Vinh quốc phủ.

Đột nhiên, bên trong phòng truyền đến tiếng khóc, là Lý Hoàn rơi lệ nức nở khi nghe tới trượng phu Giả Châu, chạm đến nỗi đau của nàng.

Trong lòng mọi người một hồi thương hại.

Quả phụ trẻ tuổi đáng thương a.

...

...

Chiên màn bốc lên.

Giả Hoàn gầy nhỏ thân hình xuất hiện trong tầm mắt mọi người, một bộ áo cà sa sĩ tử màu xám trắng vững bước đi tới, theo phía sau Uyên ương, Tập Nhân hai đại nha hoàn.

Giả Hoàn muốn đem khổ nhục kế diễn đến cùng. Nhưng Uyên ương nơi nào chịu?

Hắn hình tượng chật vật, sau khi tiến vào làm Lão thái thái khó chịu. Diễn đến trình độ bây giờ còn có thể. Nàng và Đại lão gia đều cho hắn làm chứng, hắn đúng là quỳ trong tuyết lớn nửa canh giờ.

.

Giả Hoàn suy nghĩ một thân lãnh tuyết ướt nhẹp bước ra, nhưng khổ nhục kế nhỡ mà cảm mạo đó từ giả thành thật ngốc bức. Nên hắn nghe Uyên ương khuyên, đem áo choàng, áo bông ướt thoát ra, chỉ mặc kiện áo thanh sam, chỉnh sửa thư thái chút, mới đi vào khách sảnh.

Sóng nhiệt bốc hơi, ấm áp như xuân.

Giả mẫu ngồi chính giữa. Chúng nội quyến, Bảo Ngọc phân tả hữu hai bên

Giả Hoàn đi đến, cho Giả mẫu hành lễ, cao giọng nói:

- “Tôn nhi cho Lão thái thái thỉnh an.”

Giả mẫu lạnh nhạt gật gật đầu.

Giả Xá luôn miệng phân phó nói:

- “Người tới, cho Hoàn ca nhi đưa lên chén rượu. Đáng thương, đông lạnh thành dạng này! Uống trước chén rượu ấm áp thân thể lại nói tiếp.”

- “Tạ Đại bá!” Giả Hoàn tiếp nhận chén rượu ấm từ Tập Nhân đưa tới uống một ngụm, trong dạ dày nóng lên, thư thái rất nhiều.

.

Vương phu nhân sắc mặt có chút không dễ nhìn.

Bá - Chất tương đắc, nổi bậc chính là nàng thành mẫu thân khắc nghiệt. Khuôn mặt bị quất “Ba ba ba” mấy tiếng vang dội.

Tiết di mụ thở dài: Một xướng một họa, tỷ tỷ nàng trước mặt mọi người trong phủ, mặt mũi cũng mất hết.

Hoàn ca nhi đây là muốn cùng mẫu thân vạch mặt a.

Giả mẫu là người nào, không có hứng thú nhìn Giả Xá, Giả Hoàn diễn trò, chậm rãi hỏi:

- “Hoàn ca nhi, mẫu thân ngươi lo lắng ngươi niên kỷ quá nhỏ xuất phủ đọc sách không thể chiếu cố mình, chính ngươi có ý tưởng gì?”

Giả Hoàn nghe ra được Giả mẫu ngữ khí buông lỏng, đây là trong dự liệu, không chút do dự đáp:

- “Tôn nhi không sợ khổ, chỉ nguyện đọc sách. Chịu khổ bên trong khổ, mới là thượng nhân!”

“Hảo!” Giả mẫu không nhịn được tán dương chí khí, quyết tâm của Giả Hoàn, kêu tốt một tiếng.

.

Trong khách sảnh nhất thời vang lên một hồi tiếng khen phụ hoạ.

Giả mẫu nhìn hướng Vương phu nhân:

- “Chính nhi con dâu, ý của ngươi thế nào?”

.

Từ trên xưng hô mà nhìn, Giả mẫu vẫn rất tôn trọng ý nghĩ Vương phu nhân.

Ánh mắt của mọi người rơi vào Vương phu nhân trên thân.

Nếu muốn hỏi Vương phu nhân tâm tư, trong khách sảnh người sáng suốt đều biết: Chắc chắn là không muốn phóng Giả Hoàn đi ra.

Giả Hoàn chuyến đi này, nhất định là: Biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay.

Suy nghĩ một chút Giả Hoàn cường ngạnh tính cách: Người không phạm ta, ta không phạm người. Người nếu phạm ta, ta nhất định phạm người. Phượng tỷ nhi hung hăng như vậy hiện tại cũng không dám chọc hắn.

Hắn bay càng cao, Vương phu nhân về sau càng có đau đầu.

Vương phu nhân không có trả lời ngay câu hỏi Giả mẫu, cầm lấy bát trà chậm rãi uống trà, một bộ bộ dáng suy tính.

Nàng nghĩ đè Giả Hoàn mấy năm. Lâm Cử Nhân đánh giá để cho nàng lòng sinh cảnh giác. Giả Hoàn đọc sách càng lợi hại, nàng càng cho rằng lúc này thả hắn ra ngoài là sai lầm. Nhưng mà, trước đây lý do không lớn áp dụng, nàng cần suy nghĩ lại một chút.

Lúc này, Vương Hi Phượng cười hai tiếng hấp dẫn lực chú ý của chúng nhân.

Loại thời điểm này cũng chỉ có dạng quản gia nãi nãi, hồng nhân của Lão thái thái mới dám nói chuyện, nàng cười nói:

- “Lão tổ tông, Hoàn ca nhi chí khí cao, quyết tâm lớn, chúng ta tất nhiên là muốn thành toàn cho hắn. Chúng ta sao không thỉnh một thục sư tốt đến phủ thượng, chuyên môn dạy hắn. Thư viện tiên sinh có nhiều học sinh như thế muốn dạy, thời gian dành cho Hoàn ca nhi tự nhiên là thiếu đi. Vừa vặn, cũng đỡ cho Hoàn ca nhi đi thư viện chịu khổ.”

.

Tiết Di Mụ con mắt liền hơi sáng lên, cảm phiền Phượng tỷ nhi, vậy mà nghĩ tới biện pháp này, thổi phồng đến chết...

Giả mẫu cũng cảm thấy biện pháp này tốt. Vinh quốc phủ không thiếu một hai trăm lượng bạc tiền trả công cho thầy giáo một năm. Chú tâm bồi dưỡng Giả Hoàn là có thể. Giả mẫu ánh mắt hướng về Vương phu nhân.

.

Đột nhiên, Giả Xá trách cứ: “Cách nhìn của đàn bà!”

Đây là công công giáo huấn con dâu.

Phượng tỷ trực tiếp bị Giả Xá mắng, nụ cười khựng lại, sắc mặt đỏ lên, ngoan ngoãn ngồi thẳng nghe huấn.

.

Giả Hoàn cười thầm một tiếng: Hiện tại các ngươi minh bạch, ta bị các ngươi lấy thân phận ép tới có bao nhiêu khó chịu a? Hắn bây giờ mặc dù đứng tại sân khấu trung tâm Vinh quốc phủ, nhưng “Nhân vật chính” vẫn là Giả Xá.

Còn chưa tới thời điểm hắn lên tiếng

Giả Xá không chút lưu tình khiển trách:

- “Người đọc sách sự tình, ngươi hiểu mấy vấn đề? Hoàn ca nhi đã sớm nói cho ngươi. Mọi người thường nói: Ăn một hố, khôn ngoan để nhìn xa trông rộng. Ngươi vậy mà càng không rõ. Chuyện đọc sách trong phủ, không đến lượt ngươi nói.”

Đánh người không đánh mặt, mắng chửi người không vạch khuyết điểm.

Giả Xá đây là trước mặt mọi người bóc mẽ Vương Hi Phượng bất học. Trước đây, Giả Hoàn dùng câu nói này đem Uyên ương, Vương Hi Phượng mắng lui. Vương Hi Phượng trở về tức giận đến phun một ngụm máu.

“Người đọc sách sự tình, ngươi hiểu mấy vấn đề?”

Câu nói này lập tức nhắc lại quá khứ, có người vui vẻ, có người không vui, sự kiện nửa năm trước vẫn còn mới mẻ.

Vương Hi Phượng bị Giả Xá mắng ngồi không yên, đứng dậy rời chỗ, tránh ở một bên ô yết khóc. Nàng không có to gan lớn mật như Giả Hoàn đối chọi với Chính lão cha.

Giả mẫu không vui nhìn chằm chằm Đại nhi tử của nàng, Phượng tỷ nhi đem cho nàng niềm vui, liền châm chọc nói:

- “Ngược lại ngươi hôm nay đến nơi này của ta đùa nghịch uy phong. Đứa con dâu này của ngươi mỗi ngày ở trước mặt ta thay ngươi tẫn hiếu, so với ngươi mạnh hơn nhiều. Ngươi ngược lại mắng thống khoái. Muốn hay không mắng ta vài câu?”

Giả mẫu nói nặng lời như vậy, Giả Xá tương tự ngồi không yên, đứng dậy hành lễ, nói:

- “Nhi tử sao dám? Mẫu thân hiểu lầm con trai. Thật sự là Liễn ca con dâu đề nghị quá hoang đường, quả thực là trì hoãn việc học của Hoàn ca nhi. Mẫu thân cho nhi tử nói vài lời.”

.

Giả mẫu mặt lạnh vung một câu:

- “Từ từ mà nói chuyện!” phân phó Bình nhi đỡ Phượng tỷ nhi ngồi xuống.

Giả Xá nói:

- “Thỉnh một thục sư tốt, cần tốn mấy tháng đi nghe ngóng mới được, bây giờ là cuối năm càng khó. Sang năm thi huyện tháng hai muốn cử hành, khoảng cách từ nay tới lúc đó bất quá hai tháng rưỡi thời gian, việc này không thể thực hiện được. Đây là thứ nhất.”

Trong khách sảnh đám người tán thành, rất có đạo lý.

Giả Xá tiếp tục nói:

- “Nếu Hoàn ca nhi sang năm không tham gia, liền không có tư cách thi Đồng sinh. Đồng sinh ba năm mới tổ chức một lần. Chờ tiếp ba năm sau mới có thể hạ tràng (tham gia khoa cử), sẽ chậm trễ Hoàn ca nhi mấy năm công phu. Đây là thứ hai.”

- “Cho nên, Liễn ca con dâu đề nghị rất hoang đường. Nhìn như quan tâm, kì thực đang hại Hoàn ca nhi.”

Giả Xá nói có đạo lý, dẫn chứng rõ ràng, logic, mọi người nghe là lạ, tự nhiên sao Đại lão gia có loại này bản sự này...

.

Giả mẫu trên mặt nộ khí chung quy thư hoãn mấy phần.

Nàng thực lòng muốn Giả Hoàn đọc sách, không muốn trì hoãn hắn. Đọc sách cần sớm làm. Đạo lý này nàng hiểu.

Vương Hi Phượng bị chụp mũ không còn gì để nói, cúi đầu. Nàng không nghĩ tới đề nghị của nàng có sở hở lớn, ngu xuẩn không chịu nổi. Điều này khiến một người trước nay tâm cao khí ngạo có chút dao động: Sau này có phải hay không chuyện đi học đọc sách, đều không cần mở miệng.

Đem Vương Hi Phượng mắng lui, Giả Xá ngồi xuống, vê râu mỉm cười nhấm nháp chén rượu, thống khoái trong lòng. Hắn thật nhiều năm không có ở trước mặt Lão thái thái thể hiện khí phách. Lời nói vừa ra toàn trường im lặng.

Vẫn là Giả Hoàn dễ dùng.

.......