Giả Hoàn một bộ dáng khó chơi, trong lòng Uyên ương có chút cảm xúc.
Lời đều nói đến mức này, còn muốn như thế nào? Lão thái thái đang cao hứng. Cả một nhà vui sướng. Nàng làm sao có thể bẩm báo sự tình Giả Hoàn, làm mất hứng thú của Lão thái thái?
.
Uyên ương nhìn chằm chằm ánh mắt Giả Hoàn, nói rõ:
- “Tam gia, ta sẽ không giúp ngươi đi truyền lời. Ta không biết ngươi tính toán gì, nhưng ngươi mặc dù có chuẩn bị, lại quỳ dưới trời tuyết lớn như vậy, thân thể của ngươi không chịu đựng nổi. Trở về đi.”
Ý của nàng là: Ngươi đừng đóng kịch.
…
Giả Hoàn ngẩng đầu nhìn Uyên ương, bóng dáng cao gầy xinh đẹp, lời nói minh bạch nên hắn cũng không che giấu gì, nói:
- “Uyên ương tỷ tỷ, ngươi vẫn là bẩm báo một tiếng, miễn cho bị vạ lây.”
Tập Nhân nghe vậy lộ ra thần tình kỳ quái, bộ dạng “quả nhiên là thế”.
.
Hắn thật có chuẩn bị, đầu gối thêm đệm dày, áo choàng là loại chống nước mặc khi trời mưa. Áo bông rắn rắn chắc chắc mặc mấy lớp. Chỉ là tuyết lớn hàn phong, cảm giác lạnh cóng, khó chịu muốn chết.
Thời đại này, bi tình là chính nghĩa, dư luận thông cảm kẻ yếu.
Bằng không hắn sẽ không dùng “Khổ nhục kế” đối phó Vương phu nhân,
…
Uyên ương trở nên do dự, nàng rất “Phục” Giả Hoàn, những tình huống diễn ra sau đó không nói trước được, thường là gây bất ngờ. Đừng nhìn Giả Hoàn bị chỉnh tựa hồ rất thảm, nhưng mà hắn đấu Nhị nãi nãi chưa thua qua một hồi. Đây là một “cường nhân”.
.
Lúc này, một thân ảnh tiểu nha hoàn từ của hông xuyên qua hông, thân ảnh lóe lên, hướng về trong khách sảnh đi đến.
Uyên ương đang nói chuyện, Tập Nhân không phải tập trung tất cả vào câu chuyện của Giả Hoàn, quay đầu lại lập tức nhận ra, thấp giọng nói:
- “Là nha hoàn Hạnh nhi, bên người Đại Thái thái.”
.
Tập Nhân không để ý thanh âm của nàng vậy mà có chút biến đổi, kinh ngạc pha trộn với hoảng sợ. Nàng dự cảm đến một hồi “ m mưu kinh thiên” giống tấm lưới lớn một dạng bao phủ xuống. Nàng và Uyên ương cũng ở trong tấm lưới này.
Chủ mưu chính là tiểu nam hài trong một tình thế bi thảm trước mắt: Hoàn Tam gia.
…
Uyên ương tâm tư xoay chuyển nhanh, nghe xong Tập Nhân lời nói biến sắc mấy phần. Rõ ràng, Đại Thái thái sẽ cuốn lên chuyện này. Đang muốn cất bước, Giả Hoàn khẽ thở dài, khuyên nhủ:
- “Uyên ương tỷ tỷ, ngươi vẫn là đừng đi nói cho Lão thái thái.”
Giả Hoàn đang than thở a! Uyên ương tại thời khắc khẩn trương này vậy mà dở khóc dở cười. Có loại rất cảm giác hoang đường từ đáy lòng dâng lên.
Uy, đến cùng ai mới là một phương yếu thế a?
…
Uyên ương dừng bước lại nhìn Giả Hoàn. Nàng một lần nữa bội phục vị Tam gia này, nhưng Giả Hoàn phải cho nàng cái lý do. Bằng không, nàng bây giờ muốn đi vào cho Lão thái thái báo tin. Hình phu nhân thiếp thân nha hoàn xuất hiện, mang ý nghĩa tình huống nơi này lập thì sẽ truyền đến khách sảnh bên trong.
Giả Hoàn dễ dàng nhận ra ánh mắt như đang hỏi “vì sao” của Uyên ương, buông một câu:
- “Đứng đội!”
…
…
Lúc trước, Uyên ương nếu như không đi truyền lời, truy cứu ra nhiều lắm là giấu diếm không báo, nàng không muốn phá hư tâm tình của Giả mẫu.
.
Bây giờ đi truyền lời, nếu như trước khi nha hoàn Hạnh nhi xuất hiện, cũng là có thể, cái này rũ sạch trách nhiệm, miễn cho lát nữa bị một phương truy cứu trách nhiệm, đây gọi là vạ lây;
Mà Hạnh nhi nha hoàn sau khi xuất hiện, Uyên ương mới đi báo tin, sẽ gây Giả mẫu không vui, mất lòng cả hai bên. Sau đó, có thể bị hiểu lầm phối hợp với Giả Hoàn diễn trò. Liền thành đứng sai đội, hạ tràng rất thê thảm: Có thể kéo ra ngoài kết hợp với tên tiểu tử giải quyết cùng lúc.
…
Uyên ương không hiểu. Giả Hoàn cũng không cách nào giảng giải.
Hắn vài ngày trước bị Chu Thụy để người đấm hai phát, khuất nhục. Hắn cũng phải nhịn xuống, ra uy hiếp.
Bây giờ muốn tìm trở về tôn nghiêm bản thân, không có khả năng đem kế hoạch tiết lộ cho Uyên ương biết.
Uyên ương là người tốt, nhưng lập trường khác biệt, tỷ như, vừa rồi nàng không chịu giúp hắn truyền lời, mà khuyên hắn trở về. Giả Hoàn không đem hy vọng ký thác vào sự công tâm, công chính của Uyên ương.
.
Dưới lập trường khác biệt, mỗi người có cách nhìn khác nhau.
Trong nguyên tác. những năm cuối đời của Đại Ngọc, mọi tin tức từ Tiêu Tương quán, Uyên ương đều không báo cho Giả mẫu, tạo thành bi kịch Đại Ngọc triền miên trên giường bệnh mà không người hỏi thăm.
Nhân tính phức tạp!
…
Đúng lúc này, mấy đại nha hoàn vây quanh một trung niên hoa phục, bốn mươi ~ năm mươi tuổi, từ hành lang viện đi tới. Uyên ương chưa kịp phản ứng lại, Phỉ Thúy đứng dưới mái hiên đã vội hành lễ:
- “Gặp qua Đại lão gia!”
Tập Nhân nhanh chóng kéo Uyên ương tới, cùng một chỗ hành lễ:
- “Gặp qua Đại lão gia.”
…
…
Giả Xá tới.
Giả Xá lơ đễnh gật gật đầu, ánh mắt quét qua mặt Uyên ương, lướt nhanh qua thân hình nàng cuối cùng dừng lại trên thân ảnh đang quỳ - Giả Hoàn, cau mày, giọng uy nghiêm hỏi Uyên ương:
- “Đây là có chuyện gì?”
Uyên ương chưa lên tiếng. Giả Hoàn nhanh cướp lời, cao giọng nói:
- “Cho Đại bá thỉnh an. Đại bá thế nhưng là đi gặp Lão thái thái? Thỉnh cầu Đại bá giúp cháu mang câu nói: Giả Hoàn muốn xuất phủ đọc sách, thỉnh Lão thái thái ân chuẩn.”
.
Giả Xá vân vê râu ngắn, cất giọng khen:
- “Thật là chí khí! Ta Giả gia nhiều năm không có xuất ra một người đọc sách. Hoàn ca nhi, ngươi yên tâm. Câu nói này ta nhất định đưa đến Lão thái thái. Ngươi tạm chờ lấy.”
Nói xong, mang theo nha hoàn, hướng về chính phòng của Giả mẫu đi tới. Rất có mấy phần khí thế uy phong lẫm lẫm.
.
Uyên ương, Tập Nhân hai người liếc nhau, đều hiểu Hai người các ngươi diễn kịch, lại giả tạo như vậy? Tốt xấu cũng thêm vài câu lời kịch. Hai chúng ta nha hoàn đều nhìn ra có vấn đề.
Uyên ương lại nhìn qua Giả Hoàn một mắt, thở dài, cùng với Tập Nhân đuổi theo Giả Xá, tâm tình hơi trầm trọng.
Một hồi gió táp mưa sa muốn tới!
Lấy một loại phương thức mãnh liệt, đột nhiên xuất hiện.
…
…
Vinh Hi Đường,
Thượng phòng của Giả mẫu, ly quang giao thoa, phi thường náo nhiệt.
Chiên màn, lò nhỏ trưng bày lấy món ăn nóng có, nguội có, súp đặc, nướng thịt dê triển lộ khí tượng gia tộc giàu có.
Giả Xá từ ngoài cửa đi tới.
…
Giả Bảo Ngọc được Giả mẫu, Vương phu nhân tặng thưởng, dương dương đắc ý đứng uống rượu, gặp Giả Xá đi vào, vội vàng im tiếng ngồi xuống. Khắp phòng người người an tĩnh lại, chờ đợi phản ứng của Đại lão gia Giả Xá. Bên này, Giả mẫu trên mặt lộ ra thần sắc không vui.
- “Nhi tử cho mẫu thân vấn an.” Giả Xá khom người thi lễ một cái.
Quay lại từ trong tay nha hoàn tiếp lấy một hộp cơm, phía trên là bầu rượu, nói:
- “Nhi tử nghe nói mẫu thân ở đây tụ yến, chuyên tới để tiễn đưa một bình Cao Xương rượu nho trợ hứng cho mẫu thân.”
Giả mẫu miễn cưỡng cười một cái, gật đầu nói:
- “Cảm phiền ngươi nhớ ta. Ngươi ngồi xuống uống một chén rồi đi.”
- “Tạ Mẫu thân.” Giả Xá hướng về chỗ ngồi Hình phu nhân, ánh mắt nhìn sang, tất cả mọi người đứng dậy hành lễ:
- “Gặp qua Đại lão gia.” Giả Xá thân phận, trong Vinh quốc phủ ngoại trừ Giả mẫu, chính là biểu tượng lớn nhất. Chỉ là Giả mẫu không thích hắn.
…
Hình phu nhân đứng dậy nhường chỗ ngồi cho Giả Xá. Có đại nha hoàn đưa tới chén rượu, đồng thời tới rót rượu. Thượng hạng Huệ Tuyền Tửu, cống phẩm trong cung từ Giang Nam hiến tặng.
Giả Xá khen một tiếng nâng cốc chúc mừng, uống nửa chén rượu, tiếp đó ngồi xuống nói:
- “Mẫu thân, nhi tử mới vừa tiến vào, nhìn thấy Hoàn ca nhi quỳ gối trước chính viện. Ngày tuyết rơi nặng hạt quỳ gối trên nền đá, toàn thân biến thành người tuyết. Nhi tử có hỏi hắn nguyên nhân, hắn cầu con mang một câu nói: ‘Hắn muốn xuất phủ đọc sách, thỉnh mẫu thân ân chuẩn’. Nhi tử thấy kỳ quái, nhà chúng ta chưa có nhiều người đọc sách? Mẫu thân tuyệt đối sẽ không bao giờ ngăn cản tử tôn gia tộc vươn lên đọc sách. Đây là duyên cớ gì?”
.
Giả Xá vừa nâng lên tên Giả Hoàn, mọi người còn nói nói cười cười, nhất thời toàn bộ ngậm miệng, giống như đang xem video mà ấn pause, cho điểm yên lặng. Muốn lý giải hàm nghĩa cái tên “Giả Hoàn” trong phủ, phải nhìn tới người uy phong bát diện Liễn Nhị nãi nãi đều không dám trêu vào hắn.
Phòng khách mấy chục con người trong nháy mắt trở nên lặng ngắt như tờ, không còn một điểm âm thanh phát ra. Duy chỉ còn âm thanh của Giả Xá một người.
.
Hình phu nhân trên mặt lộ ra ý cười vẻ mất tự nhiên;
Vương phu nhân trong lòng run lên, nàng biết Đại lão gia nhấc lên Giả Hoàn không có chuyện tốt;
Vương Hi Phượng sắc mặt nghiêm nghị, trong lòng bất mãn. Không khí đang êm đẹp, Hoàn lão tam lại tới gây sự. Thực sự khiến người người chán ghét;
Lý Hoàn mặt không biểu tình, lắc đầu, thần than thở: Hoàn huynh đệ cái này càng là sai. Cầu đến Đại lão gia, chỉ sợ Thái thái sau này hội tâm càng thêm chán ghét hắn;
...
...
Tiết di mụ thầm nghĩ Đại lão gia kẻ đến không thiện a. Đối với Giả Hoàn có thể thuyết phục Giả Xá giúp hắn ngược lại kỳ quái. Lần trước Đại thái thái gây ra phong ba không nhỏ? Tỷ tỷ của nàng sợ rằng phiền phức. Hoàn ca nhi yên lặng hơn mười ngày, đột nhiên gây khó khăn, chắc chắn khó đối phó. Lần trước Phượng tỷ nhi thiếu chút nữa mất đi quyền hành.
.
Bảo ngọc, Đại Ngọc, Bảo Trâm, Tam Xuân mấy người quan sát sự việc. Giả Hoàn đã vượt qua cấp độ của các nàng. Lòng mỗi người tưởng nhớ không giống nhau.
Giả Xá nói xong, nhìn xem Giả mẫu.
Giả mẫu nghe được Giả Hoàn, trong lòng phiền chán, mắt nhìn Uyên ương.
Áo xanh cân vạt, dáng người cao gầy Uyên ương tiến lên, đối với Giả mẫu nói:
- “Lão tổ tông, Hoàn ca nhi trong sân quỳ một hồi, nô tỳ đi khuyên hắn trở về, hắn không chịu.”
.
Giả Xá ánh mắt lướt qua cặp mông cong vểnh Uyên ương, không khách khí nói:
- “Đây chính là ngươi không đúng. Mặc kệ Hoàn ca nhi có chịu hay không, hắn là nửa cái chủ tử trong phủ, quỳ gối trong đống tuyết, đại sự như vậy, ngươi dám tự tác chủ trương, không trở về bẩm báo Lão thái thái?”
Uyên ương lui xuống nửa bước, cúi đầu, im lặng.
Giả mẫu không ưa thích Giả Hoàn, trong lòng đối với cách làm của Uyên ương khá hài lòng , khoát tay ngăn lại Giả Xá:
- “Không nói cái này. Để cho mẫu thân Hoàn ca nhi nói nguyên do.”
.
Uyên ương liền lui lại, đứng một chỗ cùng Tập Nhân, chung vào nhóm đại nha hoàn phía sau Giả mẫu. Nàng tạm thời vượt qua kiểm tra. Trong lòng đột nhiên minh bạch 2 câu “Vạ lây” với “Đứng đội” là có ý gì.
Một bên Tập Nhân buồn bực. Nàng có vẻ tự mình đa tình. Giả Hoàn căn bản không đối phó nàng. Ngay cả Uyên ương chỉ nhân tiện bị tai họa. Cảm giác này khiến nàng lâu nay một mực đề phòng Giả Hoàn trả thù, làm sao chịu nổi!
.
Ánh mắt của mọi người rơi vào trên thân Vương phu nhân.
Vương phu nhân chưa mở miệng, sau lưng truyền đến một tiếng “Ầm!”, là âm thanh đĩa ăn rơi trên mặt đất từ Triệu Di Nương đang đứng hầu hạ Vương phu nhân giống những nha hoàn khác.
Triệu Di Nương sững sờ, căn bản không có phát giác nàng đã “Gây họa”, nước mắt không chịu được chảy xuống.
Nhi tử của ai, người ấy đau lòng.
…
…
Hoàn ca nhi không thể ra ngoài đọc sách, nhốt mình trong phòng hơn mười ngày, buồn bực không vui. Nàng biết đến. Còn an ủi hắn mấy lần. Chỉ là Hoàn ca nhi rất có chủ ý, không muốn nàng an ủi, ngược lại an ủi nàng. Còn tưởng rằng Hoàn ca nhi nhận mệnh, không nghĩ tới hắn vô thanh vô tức tới cầu tình.
Tiểu hài tử mới 8,9 tuổi, quỳ giữa trời tuyết lớn gần nửa canh giờ a! Bọn người các ngươi không phải là người, không có lương tâm,
cẩu vật!
.
Vương phu nhân nhíu nhíu mày, xoay qua khuôn mặt, không thèm nhìn Triệu di nương, thêm rắc rối.
Cảnh tượng khá buồn cười, đông đảo nha hoàn, bà tử trong phủ lúc này không ai dám lên tiếng chỉ trích, giễu cợt Triệu Di Nương, bởi hướng gió không rõ, Giả Tam gia còn đang ở bên ngoài, không ai dám thử trêu chọc, tính phong hiểm rất cao.
Lai Vượng con dâu là một ví dụ phía trước a!
…...