-
Nhưng mà, Giả Hoàn cũng không phải muốn không công đưa cho Giả Liễn một cọc phú quý. Giả Liễn mới vừa rồi còn muốn hưng sư vấn tội, hắn có bao nhiêu ưa thích bị ngược đãi, còn ba ba đưa lên tài phú.
Giả Hoàn có dự định, ý nghĩ riêng của hắn.
Gặp Giả Liễn còn tại rầu rĩ, Giả Hoàn “Khéo hiểu lòng người” nói:
- “Liễn nhị ca không cần xoắn xuýt, tự nhiên là muốn lấy tình cảm vợ chồng làm trọng. Liễn nhị ca nếu là cảm thấy băn khoăn, có thể giúp ta an bài công tác cho Cữu cữu Triệu Quốc Cơ.”
Giả Liễn nhìn thật sâu Giả Hoàn một mắt, thấy hắn không giống ngụy trang, nhẹ nhàng thở dài:
- “Hoàn ca nhi, ngươi vẫn là không tệ ..., làm sao lại cùng Phượng tỷ nhi đối chọi gay gắt vậy? Đi, Nhị ca đáp ứng ngươi.”
.
Giả Liễn và Giả Hoàn chỉ là đường huynh đệ, còn lấy đích thứ chi phân, trong lòng của hắn chắc chắn là giữ gìn Vương Hi Phượng.
Còn nữa, Giả Liễn nhân phẩm không tệ. Nhưng không có nghĩa là hắn không ái tài. Giả Hoàn đều nói không cần tiền, hắn chẳng lẽ còn muốn cứng rắn nhét cho sao? Hắn không có “trung thực” đến loại trình độ này.
Huống chi, trong lòng Giả Liễn coi đây thật ra là Giả Hoàn dùng “tiền mua mạng”. Có khoản bạc tình cảm này, hắn sẽ không lại đi truy cứu Giả Hoàn “khi dễ” Vương Hi Phượng.
- “Tới, hai huynh đệ chúng ta uống một chén.” Giả Liễn nâng chén cùng Giả Hoàn đụng phải một ly, cởi mở cười nói:
- “Hoàn ca nhi, chuyện ngày hôm nay liền như vậy bỏ qua. Nhớ kỹ lời hứa của ngươi. Ngươi từ từ ăn, Nhị ca có việc, đi trước một bước.”
Hắn bây giờ ngồi xuống ăn uống với Giả Hoàn, rất lúng túng.
Giả Hoàn cười cười, gật đầu, đứng dậy đưa mắt nhìn Giả Liễn rời đi phòng khách, tiếp đó ngồi xuống tự rót chén rượu tự uống.
Rượu nhè nhẹ khoảng 10 - 11 độ, uống một chút giống một dạng cocktail.
Cái thời đại này, nam nhân, nữ nhân, tiểu hài tử, đại nhân vật đều có thói quen uống rượu khi ăn. Dù vậy, nói uống rượu nhưng một lần hắn uống chỉ được một hai chén nhỏ,
…
…
Suy nghĩ một chút sự tình!
Hắn cho Giả Liễn hứa hẹn là cái gì? Tóm tắt, chính là không gây chuyện, không sợ phiền phức!
Nhưng hắn ngày đó đối với Bình nhi là thế nào nói? Nghi tương thặng dũng truy cùng khấu, Bất khả cô danh học Bá Vương.
Đây là ý nghĩ muốn tiếp tục “truy sát” Vương Hi Phượng.
Hai cách bày tỏ thái độ như là mâu thuẫn lẫn nhau.
Nhìn, hắn là khuất phục dưới áp lực Giả Liễn. Dù thái độ cường ngạnh, cường điệu quyền tự vệ phản kích, nhưng đến cùng chưa hề nói muốn đối Vương Hi Phượng “đuổi tận giết tuyệt”.
...
Nhưng mà,
Chân thực nguyên nhân không phải là như thế! Giả Liễn quá đề cao chính hắn. Vậy mà cho là Giả Hoàn muốn “cầu hoà” mà hối lộ hắn.
Chải vuốt kế hoạch: Hình phu nhân Heo đồng đội, Giả Hoàn muốn xử lý Vương Hi Phượng, tước đoạt nàng quản gia quyền lực mưu đồ, trên thực tế là thất bại. Nhưng Giả Hoàn vẫn như cũ cho rằng Vương Hi Phượng sẽ lại không là đối thủ của hắn. Nguyên nhân ngay tại Giả Liễn trên thân.
Giả Hoàn muốn cho Vương Hi Phượng dựng nên một cái địch nhân cường đại, chính là trượng phu của nàng: Giả Liễn.
Rất rõ ràng, Vương Hi Phượng cường thế, trước đây trong phòng có bốn nha hoàn động phòng thì hãm hại ba người, còn mỗi Bình nhi coi như thân tỷ muội. Mà cho tới nhiều năm qua, Giả Liễn chưa được phép chạm vào Bình nhi.
Giờ đây, Giả Liễn làm ăn bên ngoài, có tiền, trộm tình, Vương Hi Phượng sẽ ưu tiên tìm ai gây phiền phức?
Đương nhiên là Giả Liễn.
…
Nếu như Phượng tỷ không biết tự lượng sức mình, muốn hai mặt khai chiến, Giả Hoàn vừa mới cho Giả Liễn hứa hẹn: Tới phiên ngươi chọc ta, ta liền sẽ đánh trả!
Phục bút tại Giả Hoàn thật sớm liền cùng Giả Liễn hợp tác than tổ ong. Giả Liễn một năm có hơn 8000 lượng bạc doanh thu, Vương Hi Phượng lại mất nguồn thu 1000 lượng bạc từ cho vay nặng lãi.
Trong phòng Liễn nhị gia, ai sẽ cường thế hơn. Cái gọi là cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng. Càng quan trọng hơn một điểm, nam nhân có tiền sẽ trở nên hư hỏng! Huống chi Giả Liễn bản thân hết sức háo sắc!
Nhìn qua nguyên tác Hồng Lâu, Giả Liễn trộm rất “nhiều cô nương”, kể cả di nương, tiểu thiếp của Giả Xá, Bảo Nhị con dâu, sau này là Vưu nhị thư (Vưu nhị tỷ). Kết cục đôi phu thê này hiển nhiên là chia tay, Vương Hi Phượng chết bệnh.
Giả Hoàn việc làm, bất quá là giúp nội tâm mãnh hổ của Giả Liễn phóng xuất ra.
Vương Hi Phượng không có cơ hội tiếp tục làm địch nhân của Giả Hoàn!
Nàng, đã là quá khứ!
...
...
Giả Liễn ngồi xe rời đi Túy Tiên lâu quay lại gia trang.
Hắn sớm cùng Vương Hi Phượng hẹn xong, xử lý việc của Giả Hoàn liền trở về ăn cơm. Đương nhiên, trọng điểm là để cho Phượng tỷ nhi vui vẻ.
Lòng tràn đầy mong mỏi Giả Hoàn đi xin lỗi nhận sai Vương Hi Phượng đang chờ đợi Giả Liễn trở về, nàng nhất định thất vọng.
Giả Hoàn là không có hứng thú hướng nàng nhận sai.
Vương Hi Phượng cũng không ngờ sau đó vô lực tìm Giả Hoàn phiền phức.
Tháng mười đã bắt đầu vào đông, Giả Liễn đàm luận với phủ thượng mấy nhà huân quý cung hóa hiệp nghị, có thể lập tức thu bạc.
Phượng tỷ nhi gặp phải là một hồi “chiến tranh” hoàn toàn mới, gọi tên: Bảo vệ hôn nhân!
...
...
Túy Tiên lâu,
Giả Hoàn trong phòng từ từ thưởng thức mỹ vị, hắn hiếm có ra ngoài một chuyến. Thanh quan nhân đánh đàn không biết lúc nào đã rời đi.
Thật thanh tịnh!
Đột nhiên bên cạnh phòng truyền đến một hồi ồn ào náo động. Dường như là văn nhân đang tụ hội, tranh luận cao thấp.
Giả Hoàn lắc đầu, di nhiên tự đắc uống xong chén cuối cùng rượu ngọc tuyền, cơ thể tiểu thí hài 8 tuổi, uống gần hết 2 ly rượu, cảm giác có chút phiêu.
Giả Hoàn trên thân mang theo 《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》 lấy ra bỏ trên bàn, đợi lát nữa còn muốn đi Tứ Thì phường, tìm Lữ Thừa Cơ, Lữ lão bản bán sách.
Bán sách kiếm tiền không nhiều, trên báo chí đăng nhiều kỳ tiểu thuyết võ hiệp mới kiếm tiền.
Giống như Kim Dung xử lý 《 Minh báo 》 một dạng. Giả Hoàn không có cách nào làm báo chí. Tại Chu triều làm báo chí ít nhất phải tìm được hậu trường dạng cấp bậc Nam Thư Phòng Hành Tẩu, Quân Cơ xử đại thần mới được.
...
Cơm nước no nê sau, Giả Hoàn từ lầu hai, gian phòng khách chữ “Tửu” danh tiếng đi xuống. Tiền cơm Giả Liễn đã đã trả.
Triệu Quốc Cơ, Tiền Hòe hai người trong sảnh chờ lấy, vội vàng nghênh tới.
Ba người đang muốn xuống lầu rời đi, đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một tiếng ngạc nhiên la lên:
- “Giả huynh, Giả Bằng Hữu, gần đây vừa vặn rất tốt?”
Giả Hoàn nhìn sang, thấy lầu hai trên hành lang, một thân nho sam màu trắng Lâm Tâm Viễn vừa ngạc nhiên, bước rất nhanh đi tới, chắp tay thi lễ, nhiệt tình cười nói:
- “Giả huynh, rất lâu không thấy!”
- “Lâm Huynh tốt!” Giả Hoàn mỉm cười cùng Lâm Tâm Viễn hoàn lễ, trong lòng lẩm bẩm. Lâm lão huynh nhiệt tình có chút quá.
.
Hắn cùng Lâm Tâm Viễn bất quá giao tình một chuyện làm ăn, không có nhân sinh kinh lịch “Tứ Đại Thiết”.
Lâm Tâm Viễn cười ha hả mời:
- “Giả huynh, ta cùng đồng học thư viện ở đây tụ hội uống rượu. Lấy tài hoa của Giả huynh, nên có một chỗ cắm dùi. Đi theo ta...” Nói xong, không nói lời nào lôi kéo Giả Hoàn, tiến vào bên trong phòng.
Giả Hoàn quá nhỏ bé, bị một thanh niên lôi kéo đúng là không có cách nào thoát thân, càng không thể bày tỏ thái độ khó chịu, ở thời đại này coi trọng mặt mũi, từ chối quá mạnh được coi là rất thô lỗ.
Triệu Quốc Cơ, Tiền Hòe hai người chỉ có thể bất đắc dĩ tiếp tục chờ đợi tại tửu lâu.
…
...
Gian phòng rộng rãi trang nhã, hơn mười người thanh niên y phục sĩ tử phân ba bàn mà ngồi, riêng phần mình mặc áo dài.
Bầu không khí nhiệt liệt. Chính là cái đám ồn ào Giả Hoàn mới vừa nghe được.
.
Đang đứng nói chuyện chính là một cái mười bảy, mười tám tuổi thanh niên, mắt to mày rậm, tinh thần phấn chấn, cất giọng nói:
- “Tử viết: Quân tử có tam giới: Thiếu Chi Thì, Huyết Khí Vị Định, Giới Chi Tại Sắc Cập Kỳ Tráng Dã, Huyết Khí Phương Cương, Giới Chi Tại Đấu Cập Kỳ Lão Dã, Huyết Khí Ký Suy, Giới Chi Tại Đắc. Chư quân lấy gì phá đề?”
Chúng sĩ tử mồm năm miệng mười nghị luận, đều nói kỹ nghệ Bát Cổ văn chương.
…
Giả Hoàn trong lòng cũng có chút kỳ quái, hắn cho là Lâm Tâm Viễn kéo hắn tới là cản thương. Nhưng Bát Cổ văn chương hắn bây giờ ngay cả cửa còn chưa bước vào. Học tập của hắn tiến độ còn tại học 《 Mạnh Tử 》. Kéo hắn đi vào có ích lợi gì?
Lâm Tâm Viễn mang theo Giả Hoàn ở một bàn bên trái ngồi xuống, cùng bốn tên sĩ tử chắp tay chào, giới thiệu nói:
- “Vị này là hảo hữu của tại hạ, Giả huynh. Cũng là người đọc sách. Hôm nay ngẫu nhiên gặp, đặc biệt mời hắn tới đây cộng ẩm.”
Vài tên sĩ tử nhao nhao cười nói:
- “Đã là hảo hữu Lâm đồng học, có thể nhập tọa. Trước hết nghe Lưu Quốc Sơn cao luận.”
.
Giả Hoàn 8 tuổi, cao tầm một mét ba mươi (1m30), khuôn mặt non nớt, an tọa ở bàn rượu. Nghe hơn mười vị sĩ tử phân biệt bày tỏ “Lời bàn cao kiến”. từ từ nghe ra chút môn đạo.
Trong đám sĩ tử đang ngồi, công danh lấy Lưu Quốc Sơn làm đầu, còn lại ba tên qua Thi Phủ là đồng sinh. Những người còn lại mới qua thi huyện, hoặc hạ tràng không có thu hoạch gì.
Tỉ như: Lâm Tâm Viễn dạng này. Niên kỷ mười sáu tuổi, vẫn còn chưa qua thi huyện.
.
Lưu Quốc Sơn là kim khoa tú tài. Nhà hắn cự phú, sau khi trúng tuyển tú tài, một đời phú quý không lo. Hôm nay chính là hắn mời khách, mời các hảo hữu Văn Đạo thư viện cùng Bạch Đàn thư viện tới đây tụ hội luận văn.
…
Giả Hoàn đang nghi hoặc dụng ý của Lâm Tâm Viễn kéo hắn tới chống đỡ tràng, Lưu Quốc Sơn cười vang nói:
- “Chư vị đồng học, chắc hẳn phía trước đã nghe nói, hôm nay tất cả làm một bài thơ, ta chọn tác phẩm xuất sắc để nhà in trong nhà phát hành.”
Giả Hoàn vừa nghe liền hiểu. Hóa ra Lâm Tâm Viễn là muốn hắn đến giúp đỡ, viết thi từ. Trong lòng hơi có điểm im lặng.
Hắn cùng Lâm Tâm Viễn còn không có quen đến nước này a?
...
Lúc này một thanh sam sĩ tử đứng lên nói:
- “Quốc Sơn huynh nói cực phải. Không biết Lâm Tử Minh có tác phẩm xuất sắc để chúng ta nhìn qua?”
Lâm Tâm Viễn, tên chữ Tử Minh nghe vậy, không tự tin nói:
- “Tại hạ gần đây sự tình bận rộn, tạm thời chưa có làm thơ...”
Thanh sam sĩ tử lập tức trở mặt, cười khẩy nói:
- “Lâm Tử Minh chẳng lẽ xem thường Quốc Sơn huynh? Không mang theo thơ cũng tới gặp mặt? Không biết ngươi là vội vàng người đầy mùi tiền, thương cổ chi sự, hay vội vàng nịnh nọt danh kỹ Ngũ Phượng Quán đây?”
- “Ha ha.” Chúng sĩ tử đều cười vang.
Có người nói:
- “Ngũ Phượng Quán năm vị hoa khôi, chúng ta nghe nói lại vô duyên gặp một lần. Lâm đồng học ngược lại là có phúc lớn.”
- “Nhiều tiền thôi mà!”
Lâm Tâm Viễn mặt mũi tím trướng. Hắn từng tại trước mặt bạn học khoe khoang đi dạo qua Kinh thành, Ngũ Phượng Quán, gặp qua Thủy Tiên cô nương. Chưa từng nghĩ, bây giờ trở thành bia ngắm chúng đồng học giễu cợt.
…
Lưu Quốc Sơn sắc mặt thoáng biến hóa, nhìn Lâm Tâm Viễn, ánh mắt có chút khác thường. Hắn là người tụ văn hội, Lâm Tử Minh không mang theo thơ mà đến, có chút không thể nào nói nổi a!
Thanh sam sĩ tử nói:
- “Lâm Tử Minh ngươi tất nhiên không có thơ, tới đây làm cái gì? Kiếm cơm sao. Ta Trần Gia Vận thực sự là hổ thẹn cùng loại thương nhân tính toán chi li như ngươi làm bạn!”
- “Ngươi...” Lâm Tâm Viễn cứng họng không nói được.
Ngồi cùng bàn, một sĩ tử chừng trên dưới hai mươi tuổi, hoà giải nói:
- “Trần Đồng Học hà tất nói như thế. Đều là đồng môn.”
Giả Hoàn biết ngồi cùng bàn vị sĩ tử gọi Kiều Như Tùng, bối cảnh gia thế giàu có, đã qua khoa thi Phủ, Đồng sinh. Nhìn qua hình dáng, cử chỉ, tác phong, là người đôn hậu.
.......