-
Giả Hoàn bất đắc dĩ cười một tiếng, cho Lâm Cử Nhân châm trà. Hắn làm sao lại không rõ, mấu chốt trong lòng của hắn lo lắng a, nghĩ nghĩ, hỏi:
- “Tiên sinh, lấy góc nhìn của tiên sinh, nếu như học sinh muốn kiểm tra trúng tú tài, cần thời gian bao lâu?”
Nếu thật không có biện pháp, hắn chỉ có thể cân nhắc tiêu phí thời gian hai ba năm tới trên con đường công danh. Cái này dù sao so với gửi gắm hi vọng ở tâm tình của Vương phu nhân còn hiệu quả hơn.
Đây là một biện pháp giải nhất quyết lao vĩnh dật. (làm một mẻ, khỏe cả đời)
.
Đương nhiên, trong lúc học hành, bạc trong tay tiêu xài hết, đoán chừng phải ăn trấu nuốt rau sống qua ngày, nghèo khó dị thường. Vương Hi Phượng chắc không dám để hắn chết đói trong Vinh quốc phủ a?
Nhỡ có bị người Vinh quốc phủ xem trọng, vấn đề có thể thoát thân hay không, hơi phiền phức.
Sự việc do người làm, chỉ cần hắn quyết tâm đủ lớn là được, kế hoạch kín đáo.
Đành phải đi một bước, nhìn một bước.
Lúc đó lại nói!
…
...
Lâm Cử Nhân tiếp nhận Giả Hoàn rót trà, uống một ngụm, mỉm cười nói:
- “Cái này phải xem ngươi có bao nhiêu quyết tâm! Ta xem ngươi thiên tư thông minh, mà tính tình có chút lười nhác. Người đọc sách vốn là nên ba canh ngủ, canh năm lên, cột tóc xà nhà, lấy dùi đâm đùi.”
Giả Hoàn xấu hổ nở nụ cười, hắn chính xác không có đem hết toàn lực học tập, còn phải viết thoại bản đây. Lúc này, truy vấn:
- “Tiên sinh không cần lo lắng cho học sinh lười biếng, bằng Đại quyết tâm đọc sách, lúc nào cũng có thể học?”
.
Lâm Cử Nhân cười ha hả dựng thẳng lên một ngón tay:
- “Năm nay là năm Canh Tuất. Tháng sáu, tuế khảo thi phủ đã qua. Thi viện tại giữa tháng 8. Ngươi không có tư cách tham gia”.
- “Sang năm là năm Tân Hợi, sẽ cử hành khoa khảo. Tháng hai phần bắt đầu thi huyện, thời gian từ nay đến lúc đó còn hơn 8 tháng. Sau đó thi Phủ tháng 4, thi Viện tháng 8. Một năm hai tháng, ta bảo đảm ngươi có thể đạt đến trình độ tú tài. Nhưng có thể đạt được hay không, muốn nhìn vận khí của ngươi.”
…
Giả Hoàn im lặng, thầm tính toán.
Hắn trước kia học cao trung hay Đại học, một đường trải qua các kỳ thi, biết khảo thí đôi khi thật sự xem vận khí..
Lâm Cử Nhân nhàn nhạt cười cười. Hắn đường đường một cử nhân, dạy một thầy một trò, nếu là học sinh không đạt được trình độ tú tài, đó mới là chê cười!
Nhưng hắn không có nói rõ ràng. Công danh chi lộ, thực lực cần có, vận khí cũng phải có.
.
Giả Hoàn trong đầu vận chuyển liên tục, nhất thời không thể quyết định chắc chắn.
Nếu như quyết định đi thi tú tài, phong hiểm ở chỗ, hai ba năm sau không thi đậu tú tài thì phải làm sao bây giờ?
Lâm Cử Nhân thế không có cam đoan gì!
Khoa cử có thể kiểm tra rất nhiều lần, nhưng mà hắn muốn xác suất thành công là 100%.
Bởi vì, sẽ bỏ lỡ thời gian tốt nhất thoát ly cái thân thế Giả gia, đoán chừng bị những thứ Heo Đồng Đội hố chết, không còn chỗ chôn.
…
Lâm Cử Nhân gặp Giả Hoàn còn đang do dự, khẽ thở dài:
- “Năm nay kỳ thi mùa xuân đã qua, trận tiếp theo lại là ba năm sau. Ta đã phí thời gian khoa trường rất nhiều. Vài ngày trước Lão gia tử gửi thư tới, thân thể không tốt. Ta có ý trở lại cố hương, nhiều nhất ở Vinh quốc phủ dạy học đến sang năm.”
.
Ý tứ của Lâm cử nhân rõ ràng, gặp học sinh có thiên phú tốt, hoàn cảnh sống khó khăn, rất thông cảm với hắn nên trước khi đi trợ giúp hắn học tập cũng lưu lại kỷ niệm: Bồi dưỡng được một học sinh khảo thủ công danh.
Người đọc sách xem trọng chính là “Nhạn qua lưu tiếng, Người qua lưu danh”.
Giả Hoàn biết mình cần quyết định, bỏ lỡ cơ hội được lão sư có tài năng như Lâm Cử Nhân chỉ dạy, thật đáng tiếc.
Muốn tại Vinh quốc phủ thi trúng tú tài, quả nhiên là muôn vàn khó khăn. Bát Cổ văn chương, một bộ kia không có tiền bối chỉ dạy tận tình, muốn tự học đó là người si nói mộng.
…
Nguyên tác Hồng Lâu hồi 7 (năm Hồng Lâu thứ 9), ước chừng trùng vào năm Ung Trị thứ 9 hoặc 10, Giả Bảo Ngọc lần đầu gặp Tần Chung, nói chuyện một phen như vậy, đoạn này có ba điểm đáng chú ý
.
-Một là trong nguyên bản, Lâm Cử Nhân một, hai năm này sẽ rời đi.
-Hai là trường hợp miễn phí (gọi là Tộc học lý) ai cũng biết là cái dạng gì bết bát, một đám nam hài chỉ chơi không học, yêu thích nam phong, nào là Tiết Bàn, Bảo Ngọc, Tần Chung, Thương Hương, Ngọc Ái, Kim Vinh,...
-Ba là lấy Giả Bảo Ngọc đãi ngộ như vậy còn không có tiên sinh dạy riêng, Giả Hoàn hắn hy vọng gì.
.
Giả Hoàn đợi không được!
Hắn kiếp trước chinh chiến thương trường nhiều năm, nguyên tắc thống nhất vẫn là “Mười điểu tại rừng, không bằng một chim trong tay”, xử lý quả quyết, lưu loát.
Hắn lúc này đứng dậy hướng Lâm cử nhân hành lễ đệ tử, thần sắc kiên nghị:
- “Học sinh quyết định, thỉnh tiên sinh dạy bảo!”
Khoa cử có phong hiểm, nhập hành cần cẩn thận.
Nhưng hắn đã không còn lựa chọn. Thác quá giá cá thôn, Tựu một na cá điếm (Bỏ qua một thôn, Sẽ mất một điếm)
- “Hảo! Hảo! Hảo!” Lâm Cử Nhân vỗ tay cười, nói ba tiếng tốt,
- “Từ ngày mai trở đi, ta sẽ tăng nhanh tiến độ học tập của ngươi.”
…
…
Ngày mười ba tháng sáu mưa to liên miên, đến buổi chiều ngày mười bốn mới tạnh hẳn.
Giả Bảo Ngọc bước trên hành lang nước đọng, từ thư phòng tiểu viện trở lại Vinh quốc phủ, sắc mặt khó coi, không hề thoải mái.
Hạ Vũ Thanh Lương, Lục Tiêu Tích Thủy.
.
Đang trong phòng buồng lò sưởi làm nữ công, Tập Nhân ngồi trên thêu đôn, làn da trắng tinh, một bộ ôn nhu xinh xắn thiếu nữ mới trưởng thành,
Thấy Bảo Ngọc đi vào, mềm mại cười đứng dậy, nhẹ giọng hỏi:
- “Nhị gia sao không lên lớp đọc sách, làm sai lại trở về rồi?”
.
Giả Bảo Ngọc trên đầu buộc khảm bảo tử kim quan, một thân áo trắng thêu tay, đạp thanh gấm phấn, cẩm tú công tử. Hắn cầm túi sách bỏ trên ghế, không cam lòng nói:
- “Lâm tiên sinh vội vàng giáo thụ Hoàn lão tam, nào có thời gian dạy ta?”
Vài ngày trước trong sự kiện “Tài tử giai nhân thoại bản” Giả Hoàn bị xử phạt không đề cập tới.
Giả Bảo Ngọc hoặc nhiều hoặc ít vẫn bị chút ảnh hưởng, nên hôm nay đi trong thư phòng đọc sách, dự định biểu hiện tốt một phen.
.
Thật ra, nguyên nhân chủ yếu là Lâm muội muội đang bực bội với hắn, các tỷ muội khác, Nghênh, Thám, Tích hơi xa lánh.
Bảo tỷ tỷ ngược lại không có, thế nhưng Lê Hương Viện có chút xa, trời nóng nực cũng không thể mỗi ngày đều tới.
Vân muội muội đến còn tốt. Nhưng tình thế này hắn không hăng hái nổi, đành đi thư phòng.
.
Nơi nào nghĩ đến Lâm tiên sinh thường ngày chính trực, nghiêm túc. Vậy mà dụng tâm dạy dạy 《 Luận Ngữ 》 cho Hoàn lão tam, cái này khiến hắn làm sao chịu nổi!
Nhìn thấy Giả Hoàn đã không vừa mặt, trong lòng phiền muộn, tìm cớ trở về.
…
Tập Nhân nghe tên Giả Hoàn, sắc mặt biến hóa, lòng còn sợ hãi.
Ngày đó nếu không phải là Thái thái che chở nàng, nàng sợ là muốn bị đuổi khỏi phủ. Khẩn thiết khuyên nhủ:
- “Đó là một người tâm kế lợi hại. Lão thái thái, thái thái đã phạt hắn. Nhị gia vẫn là thiếu cùng hắn liên lụy một chỗ cho thỏa đáng.”
Bảo Ngọc gật đầu:
- “Đúng vậy!” Lại nói: “Ngươi cũng đừng sợ hắn, nếu là hắn chọc giận ngươi, ngươi nói cho ta biết, ta giáo huấn hắn.”
.
Giả Hoàn “sức chiến đấu” quá dũng mãnh, hơn nữa thái độ vô lại, ngay cả Uyên ương tỷ tỷ và Phượng tỷ tỷ cũng dám mắng. Hắn sợ Giả Hoàn gặp Tập Nhân sẽ tiếp tục mắng nàng.
Tập Nhân cầm khăn mặt cho Bảo Ngọc lau chút nước mưa, cười nói:
- “Nô tỳ sợ hắn làm gì! Nhị gia sao không qua Lâm cô nương xem một chút.”
Bảo Ngọc nghe vậy liền cười lên, nắm tay Tập Nhân, tâm tình tốt rất nhiều.
...
...
Hơn bốn giờ chiều,
Giả Lan đeo bọc sách về đến nhà. Lý Hoàn hôm nay bụng không thoải mái, thật sớm từ Vinh Hi Đường trở về nghỉ ngơi.
Một thân áo trắng, tư thái thướt tha, lười biếng tựa trên ghế uống trà táo đỏ, trong lúc lơ đãng bộc lộ ra vẻ đẹp thiếu phụ phong tình.
Thiếp thân nha hoàn Tố Vân, Bích Nguyệt chú tâm hầu hạ.
.
Giả Lan ngồi bên người mẫu thân nói chuyện, chủ yếu là nói tình hình học tập của hắn.
Lý Hoàn luôn rất chú ý việc học của nhi tử, đặc biệt ngày đó đi tới phòng Giả Hoàn nhìn thấy lượng lớn bút ký học tập, trở về càng thêm nghiêm khắc đốc xúc Giả Lan học tập.
Giả Lan nói:
- “Nương, tiên sinh bắt đầu tăng tốc giáo thụ Tam thúc. Tam thúc bây giờ còn tại thư phòng chăm chỉ đọc sách.”
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy hai chữ “hâm mộ”. Hắn tuy nói ưa thích chơi, nhưng mà càng ưa thích được tiên sinh coi trọng, ưa thích hắn đọc sách có thành tựu để mẫu thân vui mừng, cười vui vẻ.
Lý Hoàn có chút hiếu kỳ, hỏi:
- “Lan nhi, đây là vì cái gì?”
Giả Lan nói:
- “Nhi tử cũng không biết. Hôm qua tiên sinh đem Tam thúc lưu lại khảo giáo việc học, sáng hôm nay liền tuyên bố phải tăng tiến độ học tập của Tam thúc. Tiên sinh giáo thụ không tị hiềm nhi tử và Tông thúc. Tiên sinh còn nói đạo lý học vấn ‘Không phải Ngũ kinh, Khổng Mạnh chi thư không học, không phải liêm, lạc, quan, mân chi học không giảng’.”
…
Lý Hoàn có phụ thân trước làm đến Quốc Tử Giám Tế tửu, đối với Lâm Cử Nhân câu nói này có thể lý giải. Cái này là chỉ bốn vị đại gia lý học thời Chu, Tống.
Liêm là đại nho Chu Đôn Di, thế xưng Liêm Khê tiên sinh.
Giả Hoàn tiện tay viết 《 Ái Liên Thuyết 》gây cho Lâm Đại Ngọc chú ý, chính là danh thiên Chu Đôn Di. Chỉ là lịch sử thay đổi, bản hảo văn chương này không biết vì cái gì chưa xuất thế.
Lạc học: Trình Hạo, Trình Di. Trình Chu lý học “Trình”.
Mân học chính là chu hi. Bởi vì chu hi dạy học địa điểm là Phúc Kiến xây dương. Phúc Kiến tên gọi tắt mân.
Quan học là Trương Tái, thế xưng Hoành Cừ tiên sinh. Nổi danh nhất là bốn câu:
Vì thiên địa lập tâm, vì sinh dân lập mệnh, vì Thánh Nhân kế thừa tuyệt học, vì vạn thế mở thái bình.
.
Lý Hoàn nói:
- “Đây là tiên sinh nói đạo lý học vấn là kế thừa lý học đại gia, không phải môn nhân Dương Minh tiên sinh. Còn gì nữa?”
Giả Lan kinh ngạc:
- “Nương, làm sao ngươi biết còn nữa?” Gặp Lý Hoàn chỉ cười khẽ, Giả Lan nói:
- “Tiên sinh nói: ‘Làm thầy, truyền đạo thụ nghệ, giải thích nghi hoặc. Sư đạo có ba loại: Mông sư, Nghiệp sư, Nhân sư. Ta trong quý phủ giảng dạy kì thực là Mông Sư, giáo thụ Tứ thư Ngũ kinh, bất quá là để các ngươi đọc hiểu mà thôi. Bây giờ Giả Hoàn phải cố gắng tiến bộ, ta liền đảm nhiệm Nghiệp sư của ngươi. Đến nỗi, Nhân sư, ta đức hạnh nông cạn, hoàn toàn không đủ để đảm nhiệm. Các ngươi hướng về Thánh Nhân, Mạnh Tử, Trình, Chu những tiên hiền để nhìn’.”
.
Lý Hoàn gật gật đầu, khẳng định:
- “Lâm tiên sinh là người có học vấn. Lời nói này rõ ràng!”
Giả Lan tán đồng cười lên, rồi nói tiếp:
- “Lâm tiên sinh để Tam thúc châm trà hành lễ bái sư.”
Lý Hoàn sắc mặt khinh biến.
Thiên Địa Quân Thân Sư.
Nàng tinh tường Lâm Cử Nhân để cho Giả Hoàn châm trà hành lễ ý vị là gì. Đây là thu đệ tử.
Giả Lan không có lưu ý đến thần sắc mẫu thân, còn cười nói:
“Bảo Nhị thúc xế chiều hôm nay cũng đi thư phòng. Nhưng Bảo nhị thúc nhìn thấy Lâm tiên sinh dạy Tam thúc nghiêm túc, ngồi một hồi liền đi. Lâm tiên sinh tan học mới nói Bảo Nhị thúc tính tình lỗ mãng, nóng nảy, để chúng ta không nên học theo hắn, nghiên cứu học vấn phải thực sự chịu được nhàm chán.”
…