Kim Xuyến với Thải Hà sau khi rời đi, Giả Hoàn đang đứng tại cửa sổ vừa trầm tư.
Tình Văn đi vào cười khanh khách nói:
- “Tam gia, không phải thật sự ‘hòa hợp’ với Thải Hà chứ?”
Giả Hoàn nhẹ nhàng khoát khoát tay, nói:
- “Nha đầu này, bây giờ thời nào nào mà đàm luận phong hoa tuyết nguyệt?”
Tình Văn chỉ mỉm cười. Nàng cũng không để ý lắm, còn Như Ý nhón chân, ưỡn ngực nói:
- “Tam gia, nô tỳ lớn hơn mấy tuổi, khẳng định so với Thải Hà xinh đẹp hơn.”
Thải Hà dung mạo so Tình Văn kém một bậc, so với Như Ý kháu khỉnh lại đẹp hơn chút.
…
Giả Hoàn không chịu được cười ha hả.
Phải công nhận, cảm xúc hắn rơi xuống, có hai cái tiểu cô nương bồi tiếp nói chuyện, trêu đùa, mang theo chút tình ý ngây thơ, chính xác rất không tệ.
Tình Văn giễu cợt một câu:
- “Ngươi cái tiểu lãng đề tử, không biết xấu hổ.”
Rồi ra ngoài bưng lấy dưa hấu ướp lạnh, ba người ngồi ở trong phòng ăn hoa quả giải nóng, nói chuyện phiếm.
…
Giả Hoàn nghĩ ngợi, hỏi:
- “Tình Văn, Như Ý, giả thiết, ta nói là giả thiết, có một ngày ta rời đi Vinh quốc phủ, hai người các ngươi có nguyện ý đi theo ta hay không?”
Như Ý cắn miếng dưa hấu, coi đây là chuyện đương nhiên, nói:
- “Tam gia, nô tỳ là nha hoàn của người a, người đi nơi nào, nô tỳ đi nơi đó.”
Như Ý mơ hồ, căn bản nghe không hiểu lời ngầm của Tam gia. Ngược lại, Tình Văn nghe hiểu, ngẫm lại xem, một thiên văn chương việc nhỏ như vậy cho Lão thái thái, Thái thái chán ghét, trừng phạt. Tam gia là người có tài hoa, có năng lực, không có ý nghĩ rời khỏi Vinh quốc phủ mới là lạ.
…
Nàng nếu là nam nhân có bản lĩnh, cũng không nguyện ý chôn vùi tại đây, để người khác bài bố.
Nhìn xem Bảo nhị gia được sủng ái, một đống người bị bất công.
Tình Văn hé miệng cười, xinh xắn yêu kiều, nói khẽ:
- “Tam gia, nô tỳ văn tự bán mình còn tại Lão thái thái bên kia. Nô tỳ nguyện ý đi theo người đây.”
Giả Hoàn cười vui vẻ.
Đây cũng là một vấn đề. Lấy quan hệ cực xấu của hắn với Giả mẫu, có thể đem văn tự bán mình của Tình Văn cầm tới tay, có quỷ?
Bất quá, cách hắn rời đi Vinh quốc phủ còn mấy năm, từ từ chuẩn bị.
Nói chuyện một hồi, liền bảo các nàng đi nghỉ ngơi trước.
...
...
Trong đêm khuya, Giả Hoàn tự mình ngồi ở trước bàn sách trầm tư.
Cảm xúc sầu khổ, hậm hực, thanh lãnh, cô tịch theo ánh trăng rơi vào trên bàn học của hắn.
Trời nam đất bắc! Thiên địa thật nhỏ bé!
Giả mẫu phạt một tầng hạn chế; Vương phu nhân tăng thêm một tầng nữa;
Nếu hỏi lại một lần nữa, Giả Hoàn phải chăng hối hận mở miệng phun, từ đó đắc tội người cầm quyền Vinh quốc phủ, hạ tràng như hiện nay.
Đáp án, hắn không hối hận!
...
Đơn giản mà so sánh,
Liên tục đắc tội Vương Hi Phượng, Vương phu nhân, Giả mẫu, hình phạt bị vây trong Vinh quốc phủ, đoạn mất nguồn kinh tế, kế hoạch thoát lý dừng lại giữa chừng, điều này hiển nhiên nghiêm trọng hơn nhiều so với bị Giả Chính đánh một trận, chịu nỗi đau da thịt, mấy tháng không xuống giường.
Nếu như vậy nghĩ, thật sự là sai lầm lớn, mười phần sai!
…
Cần phải biết thời cổ đại xem trọng danh tiếng trong xã hội, làm thế nào cường điệu danh tiếng đều không đủ.
Khi còn mang thân phận này 3 đến 5 năm tới hắn cần bảo toàn danh tiếng, muốn kiếm tiền phải có người khác tin tưởng, hợp tác mới được. Tình cảnh hiện nay lý giải là trưởng bối chán ghét xử phạt, nhưng danh tiếng còn, có khả năng đông sơn tái khởi
Mà tội danh trước đó không hề nhẹ, viết “Tiểu Hoàng văn” dạng cấm phạm văn chương, thêm cố ý độc hại thiếu gia, tiểu thư trong phủ.
Hắn nhận tội thì ngu không ai bằng, kết cục thê thảm vô cùng.
Thứ nhất, nhẹ thì bị đánh không chỉ đau khổ da thịt, sau đó chưa chắc đã được tự do xuất phủ, vẫn có thể bị cấm túc, so với hiện nay cũng không khá hơn bao nhiêu. Nặng thì đánh, cõng tiếng xấu, đuổi ra khỏi phủ tự sinh tự diệt, xóa tên khỏi Gia tộc,... Nghe qua rõ đúng mong muốn thoát ly Giả gia nhưng sự tình không đơn giản như "tiểu thuyết mạng" bởi xã hội cổ đại coi trọng thân phận,... quan trọng hơn Tình Văn, Như Ý không có khả năng đi theo hắn...
Thứ hai, hắn còn ở lại trong phủ, với bản tính cay nghiệt của Vương Hi Phượng, khi thành công chụp mũ cho hắn, tất nhiên không chỉ phát tiết hung hăng đạp mấy phát, mà nhiều khả năng sẽ tản tin tức khắp nơi, dội nước bẩn cho hắn. Vậy trong thời gian này danh tiếng của hắn thối không ngửi được, một bước cũng khó đi,...
Thứ ba, trường hợp xấu nhất không thể thoát ly Giả gia, tiếng xấu như vậy, thì đời này coi như hủy, không còn cơ hội trở mình.
...
Cho nên, hắn mới muốn kịch liệt phản kháng!
Giả Hoàn khốn cảnh ở chỗ, hắn giờ đây muốn chờ lệnh cấm giãn ra, hay tìm kiếm cơ hội phá vỡ cục diện bế tắc.
Hai lựa chọn này cũng khó khăn!
Hắn sâu đậm khát vọng tự do,
Làm sao phá cục? Chẳng lẽ học hành cực khổ một số năm, khảo thí tú tài? Lúc đó, sợ là món ăn đã lạnh.
Đêm nay, Giả Hoàn trằn trọc, không còn tâm trí ngủ.
...
...
Ngày mười ba tháng sáu;
Sau thời gian nghỉ, việc học tập tại thư phòng tiếp diễn
Xế chiều, đột nhiên mưa to. Mây đen áp đỉnh, sấm sét vang dội. Từng trận sám sét nổ vang trên bầu trời phát ra những tiếng trầm đục, đinh tai nhức óc, tứ sính thiên uy.
“Ba ba ba!” Dồn dập giọt mưa rơi trên bệ cửa sổ, phảng phất âm thanh như trống trận dày đặc.
“Ào ào ào!” gió tạt mưa bay, mãnh liệt đập vào vách tường, trên mái hiên, tạo ra tiếng vang kịch liệt.
Lâm Cử Nhân khẽ thở dài:
- “Thôi, mưa thế này trong thời gian ngắn không dừng được. Bài học hôm nay liền đến chỗ này a. Giả Hoàn lưu một chút. Ta muốn kiểm tra công khóa của ngươi.”
Giả Tông, Giả Lan hâm mộ nhìn Giả Hoàn vài lần, đây là đãi ngộ cho học sinh giỏi. Giả Tông còn nghĩ có nên nói cho Tam ca vài ngày trước phụ thân chú ý sự tình, suy nghĩ một chút, lại không biết nói thế nào.
Giả Tông, Giả Lan hướng Lâm cử nhân hành lễ, mang theo tùy tùng rời đi.
Giả Hoàn có chút không rõ, xin lỗi:
- “Tiên sinh, học sinh mấy ngày nay...” Hắn gần nhất vô tâm học tập.
Lâm Cử Nhân khoát khoát tay, từ trên giảng đài đi xuống, nói:
- “Ta biết ngươi gần nhất gặp phải chút vấn đề. Chúng ta nói một chút.”
…
Tôn sư trọng đạo, học tập thông minh, cần cù chịu khó, không có lão sư nào không thích. Lâm Cử Nhân làm sao có thể ngoại lệ?
Giả Hoàn hai ngày trước ngay trước mặt hắn bị gã sai vặt trong Vinh quốc phủ vênh váo tự đắc gọi đi, ngày thứ hai tới đọc sách mang tâm sự nặng nề, trầm mặc ít nói.
Hôm nay càng là không quan tâm mọi chuyện.
Lâm Cử Nhân trên đại khái nghe được điểm phong thanh: Tựa như Giả Hoàn đắc tội quản sự con dâu trong Vinh quốc phủ, nhưng không đến nỗi ngay cả đi học tâm trí đều không an tĩnh được?
Kỳ thực, Vinh quốc phủ bây giờ mặc dù “vắng lặng” , “bên ngoài giá đỡ không đổ”, chuyện trong nhị môn làm sao không có khả năng truyền ra bên ngoài để Lâm Cử Nhân biết?
Thật sự là Giả Hoàn mắng người khác mấy câu quá ác. Trong ngoài phủ mấy phòng người đều nghe nói, lại thêm Vương Hi Phượng dạng đỉnh đỉnh đại danh.
Lâm Cử Nhân nói:
- “Hàn Xương Lê có lời: Làm thầy, nên truyền đạo thụ học, giải đáp nghi hoặc. Ta nếu là lão sư của ngươi, có trách nhiệm giải thích cho ngươi. Nhìn ngươi hai ngày này tâm tư không tập trung việc học, đến cùng gặp phải việc gì khó?”
...
Lâm Cử Nhân có ý tốt. Giả Hoàn đứng dậy, châm chước, nói:
“Học sinh bởi vì một chút việc nhỏ cùng trong nhà Liễn nhị tẩu tử sinh ra khoảng cách, trước đó vài ngày tại trước mặt các trưởng bối náo loạn một hồi. Giao trách nhiệm ta từ đây đi học cho giỏi, không cần xuất phủ.”
Giả Hoàn lướt qua một chút chi tiết, Lâm Cử Nhân hiểu gốc rễ vấn đề, kỳ quái nhíu nhíu mày:
- “Xử phạt đóng cửa đọc sách coi như bình thường. Ngươi như thế nào bộ dáng lo lắng?”
Giả Hoàn có chút áy náy nói:
- “Học sinh muốn kinh doanh thương sự, kiếm chút bạc cải thiện sinh hoạt. Bị câu thúc trong phủ, sẽ đoạn mất nguồn kinh tế.”
Hắn áy náy ngượng ngùng không phải bởi người đọc sách kinh thương, mà bởi không có cách nào nói thật cho Lâm Cử Nhân mục tiêu của hắn
Cải thiện sinh hoạt chỉ là vỏ bọc!
Thấy Giả Hoàn trên mặt có chút xấu hổ, Lâm Cử Nhân vốn là muốn quở mắng hắn vài lời, lại nuốt vào. Hắn không phải không biết tình thế người đọc sách. Sinh hoạt gian khổ, hắn bị nhốt ở kinh sư cũng vì thế, đến Vinh quốc phủ dạy học chính vì sinh hoạt bức bách.
Vừa rồi Giả Hoàn nói “Liễn nhị tẩu tử”, hắn có nghe thấy.
Nghe nói là đại quản sự trong phủ. Đắc tội nhân vật như vậy, người học trò này thời gian sợ là sống rất khổ. Muốn kinh doanh thương sự, tự lực cánh sinh có thể lý giải.
Thế đạo này, nho thương đại hành kỳ đạo, sớm không phải nỗi hổ thẹn của người đọc sách. Hiện nay văn đàn minh chủ Nam Kinh Lễ bộ Thượng thư Phương Phượng Cửu cho người ta viết bi văn, gây dựng gia tài bạc triệu. Sĩ lâm tập tục như thế!
…
Lâm Cử Nhân trầm mặc một hồi, khẽ thở dài:
- “Cũng khó cho ngươi . Vậy ngươi bây giờ định làm như thế nào?”
Hắn không có hỏi Giả Hoàn làm cái gì kiếm tiền, vạn nhất hỏi chỗ tế nhị của học trò không tốt. Dù trong lòng của hắn rất hiếu kì: tiểu hài tử 8 tuổi như thế nào kiếm tiền?
Giả Hoàn thật thà nói:
“Học sinh tạm thời còn chưa nghĩ ra. Hai ngày này việc học có chỗ buông lỏng, thỉnh tiên sinh thứ lỗi!”
.
Lâm Cử Nhân khoát khoát tay, tay vuốt chòm râu, nói:
- “Ta ngày xưa dạy qua ngươi 《 Thiên tài thơ 》,có thể thử tụng khúc dạo đầu?”
Giả Hoàn có chút không hiểu, nhưng lão sư yêu cầu, hắn chỉ có thể đọc hết:
“Thiên tử trọng anh hào, văn chương dạy mọi người; mọi thứ đều hạ phẩm, duy đọc sách là cao. Tuổi trẻ cần chăm học, văn chương thể lập thân; Triều chu tử quý, đều là người đọc sách...”
Lâm Cử Nhân lại hỏi:
- “Mọi thứ đều hạ phẩm, Duy đọc sách là cao. Ngươi lý giải ra sao?”
Giả Hoàn hơi khó hiểu, thử thăm dò nói:
- “Ý của tiên sinh là muốn học sinh học cho giỏi?”
Lâm Cử Nhân gật gật đầu:
- “Đúng vậy! Thế đạo khinh thường ngươi, người người coi khinh ngươi, nhưng chỉ có Thi Thư là không khinh ngươi. Bởi vì cái gọi là: Mạc đạo nho quan ngộ, Thi thư không phụ người. Chỉ cần có công danh, tự nhiên nước chảy thành sông. Tình cảnh ngươi tại quý phủ hẳn sẽ được cải thiện rất nhiều, không cần đi lo liệu thương sự”.
- “Phải nhớ kỹ, Mọi thứ đều hạ phẩm, Duy đọc sách là cao!”
…
…
Giả Hoàn cười khổ, Lâm Cử Nhân đạo lý rất chính xác, hoàn toàn có thể được, nhưng hắn không cảm thấy hứng thú.
Giả Hoàn có hai cái lo lắng.
Đệ nhất, hắn dạng bá học Đại học, lấy tiến độ bây giờ học tập Tứ thư Ngũ kinh, bao lâu có thể thi đậu tú tài? 6 hay 7 năm đây? Nếu như tiêu tốn thời gian quá lâu, đến Hồng Lâu năm thứ 15, Vinh Ninh lưỡng phủ đại hạ tương khuynh, thời gian cho hắn chạy trốn cũng không có.
Thứ hai, hắn lấy thân phận Giả Hoàn thi đậu tú tài, chẳng phải là càng khó thoát thân? Vinh quốc phủ dạng huân quý khai quốc, xuất ra một cái tú tài sẽ bị người chú mục, nhớ mặt. Hơn nữa, Vinh quốc phủ xem trọng hắn so với một đứa con thứ thoáng triển lộ chút tài hoa sẽ không giống nhau.
.
Giả mẫu trong lòng chán ghét, không gặp hắn,
Khi hắn trúng tú tài, Giả mẫu dù chán ghét, cũng phải nắm lỗ mũi hắn kéo lại!
Người đọc sách có công danh trong một đống nam nhân phế vật Giả gia, địa vị không cần bàn cãi.
Lâm Cử Nhân nhìn Giả Hoàn cười khổ, cho là hắn nghe không vào, khuyên nhủ:
- “Chỉ cần trở thành tú tài, trưởng bối phủ thượng không dám gây khó khăn cho ngươi, thân hào nông thôn, tiểu lại, nha dịch cũng không dám làm khó ngươi. Vị tẩu tử kia như thế nào dám làm khó ngươi?”
- “Hơn nữa, tú tài gặp Huyện lệnh không bái, miễn lao dịch hình pháp, tứ phương du học không cần hạn chế lộ dẫn. Ngươi niên kỷ còn nhỏ, không rõ thế đạo này. Coi như kinh thương có được vạn kim, không có công danh hộ thân, bất quá cũng là dê béo người khác nuôi nhốt, mặc người chém giết mà thôi!”
…..............