-
Giả Hoàn đang muốn lúc mở miệng, thấy nha hoàn Tuyết Nhạn đi vào. Tuyết Nhạn, dung mạo không quá nổi bật, niên kỷ còn nhỏ.
Hàn huyên phút chốc, Tuyết Nhạn nói:
- “Tam gia, cô nương bảo nô tỳ tới xem Tam gia một chút.”
Giả Hoàn gật đầu xã giao, hắn ít nhiều có thể lĩnh hội ý tứ Lâm Đại Ngọc, ước chừng là hỗn hợp cảm kích có, áy náy cũng có.
Phải biết, Thiện Nữ U Hồn thoại bản chính là Lâm Đại Ngọc để Tử Quyên tới mượn xem, tiếp đó cho Bảo Ngọc dùng bạc mua đi. Cái này là kíp nổ cuộc phong ba.
Giả Hoàn tất nhiên tự có tính toán, không để tâm những điều này, nói:
- “Cảm tạ Lâm cô nương quan tâm.”
Tuyết Nhạn nói hai câu chuẩn bị rời đi, màn cửa lại bốc lên, nha hoàn Thúy Mặc cười, đi vào.
Thúy Mặc cười nói:
- “Cô nương để cho nô tỳ truyền lời, Tam gia không cần lo lắng nàng.”
Giả Hoàn trong lòng có chút ấm áp, thật may mắn có Thám Xuân, thành khẩn đáp lại:
- “Ta chỗ này không có vấn đề! Tam tỷ tỷ chính mình phải bảo trọng. Có chuyện gì, nhất định phải đến nói với ta một tiếng. Ta giúp được bao nhiêu tốt bấy nhiêu.”
Qua khoảng thời gian này tiếp xúc, Thúy Mặc trong lòng rất kính ngưỡng Giả Hoàn. Tam gia là người khả kinh, dễ thân, hảo ý nhắc nhở:
- “Tam gia chính mình muốn cẩn thận!” Nàng biết, hôm nay chuyện này căn bản còn chưa xong đâu.
Giả Hoàn cười cười.
...
Hắn làm sao không biết, nhưng mà hắn cũng không sợ bị mấy phụ nhân nội trạch “trả thù”, liền đi đến bàn đọc sách bên cạnh, nâng bút viết xuống bốn câu thơ của Trần Nghị nguyên soái
《 Thanh Tùng - Đông Dạ Tạp Vịnh 》
“Đại tuyết áp thanh tùng, thanh tùng đĩnh thả trực”.
“Yếu tri tùng cao khiết, đãi đáo tuyết hóa thì”.
.
Dịch:
Tuyết lớn ép thông xanh, Thanh Tùng vẫn đứng thẳng
Phải biết Tùng cao khiết, Đợi cho Tuyết hòa tan
.
Viết xong, Giả Hoàn trong lòng bỗng có một cảm giác thư thái, quả nhiên, lời thơ mang chí hướng,
Loại cảm giác này có thể hắn chưa lý giải được, giống như hiện đại khi bạn nghe một giọng hát hay, ca khúc hay đến nỗi nổi da gà, hoặc xem một bộ phim xúc động muốn khóc.
Giả Hoàng đem trang giấy giao cho Thúy Mặc, nói: “Ngươi cầm đưa cho Tam tỷ tỷ xem. Đọc xong sẽ buông lỏng.”
Thúy Mặc gật đầu, cam tâm tình nguyện hướng Giả Hoàn thi lễ.
…
...
Một màn về sau được ghi chép trong 《 Chu Sử 》 - Giả Hoàn Truyện
- Hoàn thời niên thiếu, nếm đắng cay bởi trưởng bối trong phủ ghét bỏ. Một ngày, nhị tẩu tử mật báo, buộc tội Hoàn. Mọi người đều tin điều đó. Hoàn liền nói: Há phải một lời Thánh Nhân có thể nói? "Chính công" rút lui. Tẩu cố hỏi, Hoàn lại biện. Cuối cùng vô tội.
- Kết thúc, Hoàn phẫn nộ, miệng tụng một khuyết《 Thanh tùng 》. Trong phủ mọi người đều sửng sốt và không bị hại nữa.
……
Lịch sử ghi chép lúc nào cũng đủ loại “Vi Tôn Giả Húy” và ẩn dụ, để cho đời sau tự tìm tòi, phân tích
Thiên thứ nhất trong “Giả Thanh Tùng thi tập”, bài thơ 《 Thanh tùng 》hoàn cảnh ra đời chính là thế.
Mấy trăm năm sau, Bốn chữ “Không bị hại nữa” (Bất Phục Hại Hĩ), gây ra không biết bao nhiêu cuộc tranh luận bóp méo sự thật.
...
...
Quay trở lại hiện thực,
Cùng lúc Giả Hoàn, Bảo Ngọc, Vương phu nhân, Tiết di mụ, Hình phu nhân, nhóm tiểu thư phân biệt trở về phòng, Vưu thị, Tần Khả Khanh, Vương Hi Phượng hành lễ Giả mẫu cáo lui đi ra.
Từ Vinh Hi Đường, ra cửa hậu viện chính là đường hẻm nam bắc, đi mấy bước đã đến tiểu viện Phượng tỷ tỷ. Ánh nắng vàng buổi chiều chiếu xuống hoa viên Vinh quốc phủ, đình viện, cây cối, cảnh trí hiên tuấn tráng lệ.
Vưu thị thân hình cân đối, áo choàng ngắn ngân sắc thêu hoa văn, phong vận thiếu phụ đa tình, đi cùng con dâu Tần Khả Khanh nói chuyện, đầy cảm thán:
- “Hoàn ca nhi hôm nay thật không tưởng nổi. Đem Lão thái thái, Phượng tỷ nhi tức giận!”
Phượng tỷ nhi hôm nay khuôn mặt xem như vứt sạch, liên tục cho Giả Hoàn “Phun” bại lui.
Tần Khả Khanh dáng người thướt tha tinh xảo, tính cách ôn nhu hòa bình, nói khẽ:
- “Hắn sợ là kết cục không được tốt!”
Vưu thị gật đầu, nói:
- “Đều là người thông minh, ai coi ai là đồ đần đâu! Ta xem Lão thái thái, Thái thái trong đầu là có ý kiến.”
Nàng hôm nay đối với Giả Hoàn là có thái độ không vui, nhưng cuối cùng không dám ra mặt nói hắn. Vừa rồi Giả Hoàn công lực mắng chửi người thực sự để cho nàng có chút sợ hãi! Có trời mới biết Giả Hoàn có thể hay không tôn trọng nàng, vị Trân đại tẩu này!
...
...
Vương Hi Phượng thật sớm trở về chỗ ở, tâm trạng phiền muộn.
Lúc này là tháng sáu ở giữa, thời tiết khốc nhiệt.
Bình nhi đi bên ngoài bưng nước lạnh mau tới cấp cho Vương Hi Phượng rửa mặt, chỉ thấy nãi nãi ngồi ở bên bàn tròn “Ọe” Một tiếng, khăn tay che miệng, tất cả đều là vết máu đỏ thẫm.
- “A...! Nãi nãi, nãi nãi, người không sao chứ?” Bình nhi kinh hãi đem chậu nước trong tay quẳng xuống, vội vàng tới đỡ Vương Hi Phượng.
Vương Hi Phượng khoát khoát tay, lau sạch vết máu khóe miệng, hư nhược nói:
- “Không có việc gì.” Phun ra hai búng máu tươi, trong lòng oi bức thư hoãn rất nhiều.
Bình nhi một bên phục thị Vương Hi Phượng rửa mặt, một bên khóc ròng nói:
- “Nãi nãi tội gì khổ như thế chứ, bực bội thành dạng này. Cùng lắm thì về sau mặc kệ chuyện của Hoàn ca nhi hắn là được.”
Vương Hi Phượng nghe Bình nhi khuyên nhủ nàng, thu hồi trong lòng kiêng kị, hận hận mắng:
- “Phi, ta dựa vào cái gì mặc kệ chuyện của hắn? Chỉ cần hắn còn ở trong Vinh quốc phủ, ta liền muốn hắn không dễ sống.”
...
Nàng hôm nay bị Giả Hoàn mắng đầu tóc đầy bụi, lại thêm Giả Hoàn thành công “thoát thân”, hiển nhiên là một nhân vật rất khó đối phó. Trong nội tâm nàng làm sao có thể không kiêng kị?
Đang khi nói chuyện, Phong nhi đi vào bẩm báo, Vưu thị, Tần Khả Khanh tới.
Vưu thị, Tần Khả Khanh đi vào phòng xem Vương Hi Phượng, gặp nàng tức giận đến thổ huyết, hảo ngôn ấm ngữ trấn an nàng.
Phượng tỷ là thật mạnh, sĩ diện tính cách.
Vưu thị ngồi ở trên ghế uống trà, tò mò hỏi:
- “Phượng nha đầu, mọi chuyện thật tốt, tại sao cùng Hoàn lão tam lại xung đột, cãi nhau? Cái này là vì sao?”
Giả Hoàn loại địa vị con thứ dưới tầng đáy, sao có thể chọc tới trên đầu Vương Hi Phượng? Cả hai người hoàn toàn không liên quan. Hoàn Lão tam dưới tình huống bình thường muốn gặp Phượng tỷ cũng khó khăn.
Đây là vết đen! Phượng tỷ không đáp.
Bình nhi biết rõ sự tình, nguyên nhân ngay tại cuối tháng hai, Bảo Ngọc ném ngọc, đắn đo dùng từ:
- “Hoàn ca nhi từ giao thừa làm thơ hay, giống như khai khiếu. Rất có chủ kiến. Lời nói của Nãi nãi, hắn cũng không nghe...”
Vưu thị, Tần Khả Khanh vừa nghe liền hiểu. Phượng tỷ làm việc, quyền uy rất nặng. Người phía dưới nào dám không nghe lời, nàng tính khí kia có thể không “Gõ” người khác một cái? Mấu chốt hôm nay tính “sửa trị” Giả Hoàn lại không thành công. Đúng là “Cả ngày đánh nhạn lại bị nhạn mổ mắt”.
Xem như lưỡng bại câu thương a!
...
...
Hết thảy tình huống diễn ra buổi chiều tại căn phòng Lão thái thái, ngay buổi tối liền truyền khắp toàn bộ Vinh Ninh lưỡng phủ. Đến nỗi mấy chi gần tộc nhân sinh hoạt dựa vào Giả gia trong kinh thành đều nghe nói.
Câu nói của Hoàn tam gia “Sự tình người đọc sách, ngươi hiểu mấy vấn đề” được truyền tai, chính là câu trào phúng uy lực nhất trong năm Ung Trị thứ 8 tại Giả gia.
Đông phủ Giả Trân, Giả Dung phân biệt nghe Vưu thị, Tần Khả Khanh nói đến chuyện này, ngược lại đối với Tây phủ tiểu Giả Hoàn khắc sâu chút ấn tượng.
Tiểu hài tử 8 tuổi không đơn giản!
Vinh quốc phủ Đông lộ, trong gian phòng trang trí tuyệt đẹp, ngọn nến sáng tỏ đem gian phòng chiếu lên tinh mỹ dị thường, tràn ngập mui thơm nữ nhi hồng phấn yên chi.
Giả Xá, vị đại lão gia ngồi trên ghế, tuổi trên 40, thần sắc âm trầm, khuôn mặt vàng râu ngắn, tướng mạo có chút già nua tửu sắc quá độ,
Bên cạnh một tiểu thiếp trẻ tuổi xinh xắn giúp hắn nắn vuốt bả vai, thả lỏng gân cốt.
Giả Xá nhìn xem con thứ Giả Tông trước mắt, hưởng thụ lấy tiểu thiếp phục vụ, uống vào một ngụm trà sâm, thấp giọng hỏi:
- “Ngươi ngày xưa trong thư phòng gặp Hoàn ca nhi, hắn là hạng người gì.”
Giả Tông cúi đầu, hắn rất sợ Giả Xá, sợ đến lợi hại, nói:
- “Tam ca năm ngoái đọc sách cũng không có gì đặc biệt, năm nay cảm giác rất giỏi, thông minh hơn. Lan ca nhi không sánh bằng hắn, được Lâm tiên sinh rất yêu thích...”
...
Giả Xá không vui ngắt lời nói:
- “Ta hỏi là tính cách của hắn.”
Giả Tông giật mình, lắp ba lắp bắp hỏi vội vàng nói:
- “Tam ca... Tam ca, người rất tốt, rất trượng nghĩa...” Hắn bất quá bảy, tám tuổi như Giả Hoàn, muốn đề cập tới tính cách người khác, trong bụng tất nhiên không mấy cái từ ngữ biểu đạt
Giả Xá không nhịn được khoát tay, nói:
- “Đi, ngươi đi ra ngoài!” Đuổi Giả Tông ra ngoài, dưới đèn vẻ mặt hơi trầm tư.
...
...
Đêm xuống, Giả Liễn về đến trong nhà, nghe Bình nhi nói Vương Hi Phượng bị Giả Hoàn làm cho tức giận đến thổ huyết, vội vàng đổi quần áo đi xem nàng.
Thấy bộ dáng mệt mỏi đang nằm trên giường nghỉ ngơi, mới nói:
- “Ngươi sao phải khổ vậy chứ? Cùng Hoàn ca nhi tiểu hài tử kia tức giận cái gì?”
Giả Hoàn đưa chuyện làm ăn cho hắn, trong lòng của hắn đối với Giả Hoàn ấn tượng cũng không tệ lắm. Bình nhi vừa rồi không đối với Giả Liễn nói cặn kẽ.
Vương Hi Phượng nằm ở giường, tấm áo tơ mềm mại thật mỏng nửa che đậy tấm thân thể đẫy đà thon dài dụ hoặc, tuy nhiên sắc mặt lại vàng như nến, tức giận nói:
- “Ngươi đừng đến khuyên ta. Ta từ nay về sau cùng hắn thề bất lưỡng lập!”
Bình nhi lúc này ở một bên cho Giả Liễn nói tình huống cụ thể.
Giả Liễn nghe xong cũng nhíu mày. Giả Hoàn mắng Phượng tỷ nhi có chút quá đáng. Trong lòng của hắn không thoải mái.
Sau khi nghe xong, Giả Liễn gặp Phượng tỷ nhi đang nhìn hắn, chờ hắn tỏ thái độ, không chịu được vuốt đầu Vương Hi Phượng cười lên:
- “Tốt, Phượng tỷ nhi, đừng nóng giận!”
Bởi Vương Hi Phượng lúc này hoàn toàn không còn hình tượng, phong thái nữ cường nhân thông minh, tháo vát ngày thường, ngược lại có chút giống thê tử nũng nịu trượng phu, vũ mị tự nhiên, khiến hắn rất hưởng thụ trạng thái này.
…
Vương Hi Phượng tức giận xoay người, đưa lưng về phía Giả Liễn, cả giận nói:
- “Lão bà ngươi để người ta mắng, uổng cho ngươi còn có mặt mũi cười được?”
Giả Liễn cười ha hả nói:
- “Cái kia, còn có thể làm thế nào. Chẳng lẽ ta bây giờ tới chỗ Hoàn ca nhi đánh hắn một trận? Ngươi đừng nhạy cảm, ta chắc chắn là đứng về phía ngươi. Vợ chồng chúng ta một thể. Hắn mắng ngươi, đó là không tôn trọng ta.”
Lời này nghe rất lọt vào tai, Vương Hi Phượng lại quay lại, chống đỡ cánh tay, ngửa đầu nhìn chằm chằm Giả Liễn nói:
- “Tốt!, đây chính là ngươi nói a. Cái kia tác phường than tổ ong, 2 thành cổ phần danh nghĩa không cho phép đưa hắn, phải lấy lại. Triệu Quốc Cơ ngươi cũng đuổi đi.”
Thái thái đã quyết định, Giả Hoàn không thể viết thoại bản nữa. Nàng lại đem kinh tế bên ngoài của hắn đoạn mất. Trong phủ, tiền tháng của hắn, Triệu di nương đồng thời lũ nha hoàn, nàng cũng muốn đánh gãy. Giả Hoàn trong tay 200 lượng bạc, thời gian tới đủ sử dụng sao?
Không sợ hắn không cúi đầu. Nên dạy cho hắn biết, hậu quả đắc tội Liễn Nhị nãi nãi.
Giả Liễn có chút do dự.
Hắn khó chịu thì khó chịu, nhưng mà để cho hắn vô duyên vô cớ đem cổ phần Giả Hoàn nuốt sạch, không phù hợp với nhân phẩm của Liễn nhị gia hắn.
Vương Hi Phượng đem toàn bộ sự uất ức của nàng hôm nay nhận được từ Giả Hoàn đẩy rơi trên thân Giả Liễn.
Giả Liễn cười khổ, vội vàng chống đỡ, trấn an kiều thê trước rồi tính. Thua thiệt hắn mới vừa rồi còn cảm thấy Phượng tỷ nhi khả ái.
Cuối cùng đáp ứng hai ngày này để Lão thái thái, thái thái các nàng xử phạt, rồi đi tìm Giả Hoàn nói chuyện.
........