-
Bất kể nói thế nào, Giả Hoàn hôm nay là vượt qua kiểm tra rồi!
Giả Chính gật gật đầu.
Hắn từ trước đến nay là vung tay chưởng quỹ, xụ mặt nhìn Bảo Ngọc, quát lên:
- “Sau này không cho phép tái phạm, bằng không thì cẩn thận da của ngươi!”
Hắn thờ phụng chính là nho gia lý học, xem trọng chính là ôm tôn không ôm tử.
…
Giả Bảo Ngọc tất nhiên không dám cùng Lão tử hắn cưỡng lại, ủy ủy khuất khuất cúi đầu, nói:
- “Vâng, phụ thân.” Trong lòng đối với Giả Hoàn bất mãn càng nhiều.
Giả Chính đem bản thảo trên bàn đều thu lại. Tiểu thuyết thoại bản đều bị lấy đi,
Bút ký thì để lại một bên, lại nhìn nhi tử quỳ dưới đất, cả giận nói:
- “Ngươi, nghiệt súc, miệng lưỡi bén nhọn. Cút về đi học cho giỏi! Lại liên lụy đến chuyện như vậy, không quản ngươi đúng sai, ta trước hết dùng gia pháp. Coi như không có ngươi đứa con trai này!”
Giả Chính trong nội tâm đến cùng vẫn ưa thích Bảo Ngọc nhiều hơn. Quở mắng Bảo Ngọc bất quá là giả trang làm bộ làm tịch, quở mắng Giả Hoàn đích thị cảnh cáo.
Hắn hồ đồ về hồ đồ, trong lòng vẫn minh bạch, việc này chắc chắn là Giả Hoàn làm.
Giả Hoàn lưu loát từ dưới đất bò dậy, nói:
- “Vâng, phụ thân.” Nói xong, hướng Giả mẫu, Vương phu nhân thi lễ một cái, đi ra thiên thính môn.
Lúc này không đi, chờ đến khi nào!
...
Kỳ thực, Giả Hoàn muốn “đoạt danh tiếng”, bây giờ hắn sẽ “xuất khẩu thành thơ”
Một thơ, biểu đạt tâm tình, đề thăng bức cách.
Tỉ như:
“Đại tuyết áp thanh tùng, thanh tùng đĩnh thả trực”.
“Yếu tri tùng cao khiết, đãi đáo tuyết hóa thì”.
Sau đó, ưỡn ngực, vừa ngâm thơ vừa bước ra cửa.
Nhưng Giả Hoàn dù sao không phải là Hư Giang Lý Thám Hoa, loại kia người phóng khoáng, lạc quan.
...
...
Giả mẫu gặp Giả Hoàn thức thời lưu loát rời đi không còn chướng mắt, đứng lên, dừng một chút nạng trong tay, nói:
- “Hôm nay cứ như vậy. Tản đi đi!”
Trong thiên phòng đám người nhao nhao đứng dậy, vây quanh Giả mẫu thi lễ, riêng phần mình trở về, mỗi người mang tâm tình khác biệt.
Giả Hoàn sự kiện liên quan “Tài tử giai nhân”, cứ như vậy “đầu voi đuôi chuột” mà kết thúc, nhưng lại có nhiều dư âm sau đó!
Lâm Đại Ngọc vẫn đắm chìm trong tâm tình ba động kịch liệt vừa qua, trầm mặc mang theo Tử Quyên, Tuyết Nhạn trở về phòng mình.
Giả Bảo Ngọc đi theo sau lưng Đại Ngọc, miệng không cam lòng nói lầm bầm:
- “Hoàn lão tam chính là thứ tâm đen. Rõ ràng là hắn viết ‘Anh Ninh’, cần phải ỷ lại đến trên đầu ta? Còn giả mù sa mưa cho ta cầu tình. Muốn ta cảm kích hắn? Thực sự là nằm mơ giữa ban ngày!”
Lâm Đại Ngọc nhíu nhíu mày, lạnh lùng nói:
- “Bảo nhị gia nhất định là muốn để người người biết rõ chúng ta, mấy cái cô nương đều đọc qua dạng văn chương xấu xí “Anh Ninh” mới cam tâm đúng không?”
Bảo Ngọc lo lắng nói:
-“Muội muội, ta chưa từng có ý nghĩ như thế. Ta...”
Lâm Đại Ngọc rên lạnh một tiếng, không để ý tới Bảo Ngọc, trực tiếp trở về phòng ngủ của mình.
Không phải xem nghĩ như thế nào, mà là muốn xem làm thế nào, nói thế nào. Bảo Ngọc hôm nay có dụng ý không tốt.
Tử Quyên ngăn lại Bảo Ngọc muốn đi theo Đại Ngọc tiến vào phòng ngủ, thản nhiên nói:
- “Nhị gia hay là người trước về phòng hòa hoãn tức giận a. Hôm nay phát sinh rất nhiều chuyện.”
...
Nàng và Tập Nhân, Uyên ương, Bình nhi, Kim Xuyến, Thúy Lũ. Thúy Mặc, Tố Vân, Hổ phách, Thiến Tuyết sống với nhau từ nhỏ, cùng một chỗ trong Vinh quốc phủ, quan hệ cực tốt. Nhưng mấy năm này, mọi người phần mình đi theo chủ tử.
Nàng hôm nay chính là mở rộng tầm mắt, Tập Nhân làm ra chuyện như vậy!
Vậy mà mật báo.
Về sau ai dám cùng Bảo nhị gia chơi đùa?
Bảo Ngọc tức giận dậm chân, quay đầu bước đi.
...
Tử Quyên tiến vào trong phòng ngủ, Đại Ngọc đang tại bàn đọc sách vừa viết chữ, nhắc nhở:
“Cô nương thường ngày bản thảo đều phải cất kỹ, không thể lại cho Bảo nhị gia tùy tiện nhìn. Miễn cho có hôm nay như Hoàn Tam gia, tai ương vô vọng.”
“ Ân.”
Lâm Đại Ngọc gật gật đầu, nàng và Bảo Ngọc quan hệ tốt, nhưng mà bản thảo là tâm sự của chính nàng ( Nhật ký ), sẽ không cho Bảo Ngọc nhìn. Nghĩ nghĩ, nói:
- “Tử Quyên, ngươi cho Tuyết Nhạn đi chỗ Hoàn ca nhi xem một chút.”
Hôm nay, mấy người các nàng kỳ thực đều phải tạ ơn Giả Hoàn. Bằng không thì không thiếu được muốn bị Lão thái thái, đám bà lớn giáo huấn.
...
...
Sử Tương Vân tới trong Vinh quốc phủ ở, liền sát bên cạnh phòng Giả mẫu, cùng Đại Ngọc, Bảo Ngọc tương liên, lúc này, Tương Vân hào sảng, đại khí ngồi than thở, mặt buồn rười rượi.
“Sớm biết dạng này, ta liền không đi tìm Hoàn ca nhi cầu văn chương. Vô duyên vô cớ tăng thêm rất nhiều chuyện phiền não.”
Thúy Lũ, Sử Tương Vân tình như tỷ muội, từ Vinh quốc phủ theo tới Sử gia, chiếu cố nàng. Tính tình của nàng cùng Sử Tương Vân không sai biệt lắm, hào sảng, nói thẳng. Lúc này mới nói:
- “Cô nương nhanh đừng nói như vậy. Có quan hệ gì tới cô nương? Muốn nô tỳ nói, cô nương không nên đem văn chương cho Bảo nhị gia xem!”
Sử Tương Vân ngồi ở trên ghế, tiếp nhận chén trà Thúy Lũ đưa tới, nói:
- “Ngươi nói đơn giản dễ dàng, Nhị ca ca tại trong phòng ta, có thể không cho hắn xem sao?”
Thúy Lũ cười:
- “Vậy cô nương nói Tập Nhân tỷ tỷ không phải là được rồi.”
...
Trong chuyện này, nàng và Thị Thư, Tử Quyên cách nhìn nhất trí, Tập Nhân có chút quá đáng. Vốn chính là chuyện nhỏ thiếu gia, các cô nương cùng nhau đùa giỡn, sao có thể bẩm báo trước mặt trưởng bối Lão gia, Thái thái?
Sử Tương Vân nhẹ nhàng thở dài. Nàng không có cách nào tỏ thái độ. Tập Nhân từ nhỏ hầu hạ nàng mấy năm, nàng sao có thể nói Tập Nhân không phải? Tỏ thái độ, chỉ có thể nhịn.
- “Ai..., Tập Nhân tỷ tỷ trước giờ ôn nhu hòa thuận. Có lẽ liên quan tới Trưởng, Thứ chi tranh trong nhà. Với chúng ta không liên can gì. Thúy Lũ, hai ngày nữa, chuyện qua đi, ngươi đi tìm Hoàn ca nhi, thay ta hướng hắn xin lỗi.”
Thúy sợi gật gật đầu.
...
...
Tiết Bảo Trâm theo Tiết di mụ từ chỗ Vương phu nhân trở về, qua đường hẻm, ra cửa hông, chính là Lê Hương Viện.
Trở lại chỗ ở, lớn nhỏ bọn nha hoàn nhanh tới phục dịch. Tiết di mụ thoải mái ngồi trên ghế, uống vào canh đậu xanh ướp lạnh, cười nói:
- “Hoàn ca nhi, đứa bé kia thực sự là rất có tâm tư!”
Nàng công khai lập trường đương nhiên là muốn thiên về tỷ tỷ Vương phu nhân bên kia. Nhưng cùng người trong nhà nói chuyện, nàng vẫn rất thưởng thức Giả Hoàn cơ trí, có linh khí.
Tiết Bảo Trâm khẽ cười nói:
- “Nương, không có khoa trương như vậy. Nữ nhi cảm thấy chắc chắn có người sớm báo tin cho Hoàn ca nhi”. Nói xong, đem Giả Hoàn sự tình thư pháp bút đầu cứng và thư pháp bút lông nói một lần.
Tiết Bảo Trâm lại nói:
- “Hoàn ca nhi hắn hôm nay rất mạo hiểm, phàm là Tình Văn, Tam muội muội làm ra một điểm sai lầm, cũng không phải kết cục này.”
Tiết di mụ chỉ lắc đầu cảm thán.
Bảo Trâm nói kết cục là cái gì, nàng ước chừng cũng biết: Gia pháp đánh, mất nửa cái mạng, quỳ ở từ đường, đuổi đi ra ngoài phủ, tự sinh tự diệt các loại. Tóm lại, không chết cũng muốn lột da.
Nhà nàng, nếu có người viết những thứ văn chương lung ta lung tung này cho các cô nương đọc, nàng xử trí sẽ không lưu thủ.
…
Đang nói, Hương Lăng bưng ướp lạnh dưa hấu tới.
Tiết Bảo Trâm nhặt lên, ăn một khối. Nhìn xem hồn nhiên ngây thơ, Hương Lăng, mỉm cười.
Ca ca của nàng nói Tình Văn không kém Hương Lăng, hôm nay tràng diện đó nếu đổi thành Hương Lăng cái nha đầu mơ hồ này, Hoàn ca nhi sợ là muốn bị lừa thảm rồi.
Nàng và Giả Hoàn lần thứ nhất gặp mặt càng là dưới tình huống như vậy.
Như vậy, lần thứ hai gặp mặt lại là tình huống gì đây?
...
...
Thám Xuân cùng Nghênh Xuân, Tích Xuân tạm biệt, trở lại phòng mình, Thị Thư, Thúy Mặc đi theo phía sau, nhắm mắt theo đuôi.
Sau khi ngồi xuống, Thị Thư cho Thám Xuân châm trà, nói:
- “Cô nương hôm nay cho Tam gia làm chứng, sợ là có chút phiền phức. Trêu đến Lão thái thái, Thái thái không vui sẽ không tốt.”
Thám Xuân tự tin cười cười, nàng cũng không phải dựa vào sủng mị đặt chân tại Vinh quốc phủ đặt chân, nàng tự có đạo lý của nàng, cười nói:
- “Ngược lại ta thật lo lắng ngươi đây, ngươi thế nhưng là đắc tội với người.”
Hầu sách hôm nay quả thực đem Vương Hi Phượng “Đùa nghịch” một trận. Hầu sách cười khanh khách:
- “Cùng lắm là bị đuổi ra khỏi phủ thôi.”
.
Liễn Nhị nãi nãi tại Vinh quốc phủ chính xác lợi hại, uy phong, nhưng nàng lợi ích buộc chung với cô nương, lại không phải dựa vào Nhị nãi nãi. Làm như thế nào, nàng có thể không biết sao?
Thám Xuân liền cười, nói:
- “Người trong phòng của ta, đi hay ở tự nhiên do ta làm chủ.” Lại phân phó nói:
- “Thúy Mặc, ngươi đi một chuyến nơi Tam đệ, nói cho hắn một tiếng, không cần lo lắng ta.”
…
Vị đệ đệ kia của nàng, là người hữu tâm. Nàng không hề giống di nương ( Triệu di nương ), cần người chiếu cố. Bây giờ quan trọng nhất là hắn cần yên ổn. Chuyện này xa xa không có kết thúc a!
“ Ân.” Thúy Mặc cười đáp ứng.
...
...
Ở một diễn biến khác,
Giả Hoàn từ trong sảnh đi ra, sớm chờ ở bên ngoài, Như Ý vội vàng chạy ra đón, thanh thúy hô một tiếng:
- “Tam gia...”
Gương mặt thanh tú lộ ra vẻ mừng rỡ như sống sót sau tai nạn. Tình huống trong phòng, nàng vừa rồi lẫn trong đám người đều biết.
Giả Hoàn nụ cười ôn hòa, làm thủ thế, cùng Như Ý đứng dưới mái hiên tiền phòng chờ đợi mười mấy hơi thở đã thấy vóc người cao gầy Tình Văn từ trong sảnh đi ra, khuôn mặt nhỏ tinh xảo mỹ lệ mang theo niềm vui hớn hở, mỉm cười.
...
Giả Hoàn hướng Tình Văn vẫy tay, cùng nhau hướng về tiểu viện.
Trong sắc vàng đỏ bưởi chiều, trên con đường hẻm văng vẳng tiếng cười nói, ba cái bóng kéo dài,...rất dài.
Thật ra hắn viết thoại bản Liêu Trai Chí Dị, đã ý thức được nó không hợp thời, nhưng vẫn viết để bán bởi càng cấm thì càng hấp dẫn người đọc, chỉ có điều...
Vương Hi Phượng thiết kế hắn cũng là bình thường, cho hắn nhận ra sai lầm trùng hợp với suy nghĩ của Bảo Trâm. Nếu không có Tình Văn, Tam tỷ tỷ, hoặc thay bằng người khác, hậu quả khôn lường.
Lúc đầu là chỉ muốn tăng cường mối quan hệ với mấy tiểu mỹ nhân Kim Lăng Thập Nhị Thoa, tính cách Tương Vân hắn rất ưa thích, nên mới cho mượn nhưng quá tin tưởng người khác giữ bí mật, nhất là mấy tiểu nữ hài, để cho Vương Hi Phượng, Tập Nhân tóm được nhược điểm.
Được Thải Hà nhắc nhở, hắn đã có chuẩn bị, cũng mang theo một chút tiểu tâm tư làm thẻ đánh bạc,
Quả thật không ý thức được mức độ ác cảm của Giả mẫu, Chính lão cha đối với cố sự Tài tử giai nhân, thành ra phong hiểm quá lớn.
Sau này phải suy xét cẩn thận!
…
Trở lại nơi ở, mấy cái tiểu nha hoàn vẩy nước quét nhà còn không biết xảy ra chuyện. Ríu rít:
- “Thỉnh an Tam gia”.
Tình Văn căn dặn mấy tiểu nha hoàn bảo vệ cửa ra vào, cùng Giả Hoàn một chỗ tiến vào buồng trong, thở ra một hơi thật dài, nói:
- “Tam gia, hôm nay hù chết người ta, đến cùng chuyện gì xảy ra a?”
- “Bị người khác tính kế.” Giả Hoàn cười khổ liền đem chuyện đã xảy ra nói một lần, cảm thán nói:
- “Hôm nay rất hung hiểm, thiếu chút nữa thì không về được. Tình Văn, may mắn ngươi thông minh, cố ý nói đến hàm hồ.”
Như Ý tại trác kỷ rót trà xanh cho Giả Hoàn, Tình Văn, rồi ngồi xuống bên cạnh Giả Hoàn, nàng bây giờ đặc biệt muốn cùng Tam gia thân cận, nói:
- “Tam gia, Nhị nãi nãi tới hỏi chúng ta nhiều chuyện, nô tỳ phát hoảng định đi mời Di nãi nãi, may mắn được Tình Văn tỷ tỷ giữ lại.”
Tình Văn đứng lên, tay vịn xuống bả vai Giả Hoàn bả vai, cười khanh khách, nói:
- “Tam gia, nô tỳ cũng chỉ một điểm nhỏ thông minh a. Người thực sự là phải thật tốt tạ Tam cô nương đây.”
Giả Hoàn gật gật đầu, còn có Thải Hà.
Nhìn bên cạnh hai tiểu cô nương thân cận, Giả Hoàn cảm thấy có thể hỏi một chút hai người bọn họ có nguyện ý sau này cùng hắn rời khỏi Vinh quốc phủ.
Kinh lịch một lần hôm nay, hắn trong nội tâm khát vọng mãnh liệt trở nên nổi bật. Càng nói thẳng ra, hắn khát vọng nắm quyền thế, tài phú, sức mạnh. Hắn tuyệt đối không thể để cho sinh tử của mình bị thao túng trong tay đám phụ nhân.
.........