-
Bình nhi lĩnh mệnh ra ngoài. Tình Văn đã sớm ở bên ngoài nghe. Một lát sau liền thấy Tình Văn đi vào.
So với thời điểm Tình Văn được ban thưởng cho Giả Hoàn, đã trôi qua nửa năm không thấy, Tình Văn lớn hơn chút, càng xinh xắn mỹ lệ.
Vưu thị trong lòng khen “Bộ dáng duyên dáng thật tốt. Tập Nhân phải kém một bậc. Lớn chút nữa, sợ rằng không kém mấy vị cô nương trong phủ.”
Vương Hi Phượng tra hỏi, Tình Văn cúi đầu nói:
- “Nô tỳ không biết chữ, không hiểu cái gì thoại bản, cố sự. Tam gia đưa cho nô tỳ cái gì, nô tỳ sẽ đưa cho Sử cô nương.”
Tình Văn là một nha đầu rất thông minh, nàng đến cùng là kiến thức có hạn, chỉ có thể cố ý nói hàm hồ chút, nếu có thể giúp Tam gia thì tốt.
Vương Hi Phượng khóe miệng lần nữa lộ ra vẻ đùa cợt, một nụ cười chiến thắng, tâm tình trầm tĩnh lại, Giả Hoàn thực sự khó chơi, cả chiều hôm nay mất bao sức lực, liền chất vấn:
- “Hoàn ca nhi, ai biết ngươi có phải hay không sẽ có hai loại bút tích? Bây giờ nhân chứng đều đủ, Bảo Ngọc cùng Tình Văn đều nói như vậy, ngươi nên nhận đi? Tất cả mọi người chờ lấy bày cơm tối đây.”
...
Giả Hoàn nhìn ra Vương Hi Phượng lúc này sâu trong nội tâm đối với hắn kiêng kị, sớm mấy tiếng trước, Vương Hi Phượng tuyệt đối sẽ không khách khí nói chuyện như vậy. Nhân chứng có , trực tiếp định tội xử phạt a, còn muốn hắn nhận sao?
Hắn vốn là đang muốn “Phun” Bảo Ngọc con hàng này, Vương Hi Phượng ngu ngốc, tự đưa tới cửa, mặt mũi này không đánh thì uổng!
Giả Hoàn khóe mắt nghiêng qua nhìn Vương Hi Phượng một mắt, khinh miệt nói:
- “Nhị tẩu tử, người đọc sách sự tình, ngươi hiểu mấy vấn đề?”
Lại vẫn là câu này!
Vương Hi Phượng đúng là tức giận phát điên, trên cổ gân xanh gân đỏ nổi lên, toàn thân run rẩy, tay chỉ Giả Hoàn, lại như á khẩu:
- “...”
Vương Hi Phượng còn chưa có nói, Giả Hoàn mở miệng đem nàng chắn trở về, ngôn ngữ nhanh chóng, xuất ngôn rõ ràng:
- “Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang. Ta lấy ‘Thiên’ làm đề, đơn giản hỏi nhị tẩu tử mấy vấn đề.”
Ngôn từ thao thao bất tuyệt, vẫn là phương thức quen thuộc, cảm giác quen thuộc:
- “Ngươi cảm thấy Thiên có hay không có đầu?”
- “Ngươi cảm thấy Thiên có hay không có lỗ tai?”
- “Ngươi cảm thấy Thiên có hay không có chân?”
- “Ngươi cảm thấy Thiên có hay không có dòng họ?”
...
...
Giả Hoàn lúc mắng Vương Hi Phượng, trong sảnh liền một hồi xao động. Nói đùa, bây giờ thế cục rõ ràng, thắng bại đã phân, Vinh quốc phủ bọn nô bộc tự nhiên biết giữ gìn uy nghiêm Nhị nãi nãi. Nhưng mà, Giả Hoàn liên tiếp mấy vấn đề “dễ hiểu” ném ra, không chỉ là Vương Hi Phượng á khẩu không trả lời được, trong thiên phòng đám người toàn bộ đều yên tĩnh, im lặng.
Không đáp lại được a!
Người đọc sách sự tình, ngươi hiểu mấy vấn đề?
Giả Hoàn lực áp quần hùng!
Giả Hoàn bây giờ không còn đơn thuần, lấy thân công kích, còn ném ra mấy cái vấn đề thực tế!
Trong sảnh, tại Giả Hoàn liên tục hỏi ra mấy vấn đề, lặng ngắt như tờ, cây kim rơi cũng nghe tiếng! Hiển nhiên là không ai có thể đáp được. Đáp không được, còn thế nào to mồm nói láo?
…
…
Giả Hoàn mở đầu nói:
- “Thiên Địa Huyền Hoàng, Hồng Hoang vũ trụ”
Xuất từ sách vỡ lòng 《 Thiên tự văn 》. Trong sảnh người nhận biết mấy chữ đều rõ. Đằng sau liên tục vấn đề, tương đương khó khăn.
Đọc qua 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》 người ta đại khái có chút ấn tượng. Nhưng cũng chỉ thế thôi. Muốn biết rõ đáp án, thì cần đọc 《 Kinh Thi 》 có trình độ tương đối để hiểu.
Mấy vấn đề xuất từ Tam Quốc Diễn Nghĩa Hồi 86 - Nguyên thoại: “Thiên có đầu hồ? Thiên có tai hồ? Thiên có chân hồ? Thiên hữu tính hồ?” Dùng nguyên thoại rõ ràng phải có khí thế. Đối trận tinh tế, trầm bồng du dương, tràn đầy nét cổ xưa. Chỉ là, Giả Hoàn cân nhắc đến trình độ nghèo nàn đám người đang ngồi, dùng lời nói văn chương không bằng sử dụng hóa câu khẩu ngữ. Hiệu quả tốt hơn.
..
..
Giả Hoàn hôm nay vì cái gì cố chấp như vậy, muốn chống lại Vương Hi Phượng tới cùng? Nguyên nhân chân chính không phải hắn oán hận chất chứa mà bạo phát.
Nguyên nhân chỉ có một: Vương Hi Phượng “sức chiến đấu” quá mạnh. Hồng Lâu Mộng, tất cả nhân vật “miệng pháo công phu” trong bảng xếp hạng chiến lực, vị trí thứ nhất tuyệt đối dành cho Liễn Nhị nãi nãi - Vương Hi Phượng. Vui cười giận mắng đều tự thành một thể, vui cười - vuốt mông ngựa Giả mẫu, mắng chửi người - thật nhiều câu từ cẩu, lừa, bộ dáng lỗ mãng buông thả, hùng hổ bưu hãn!
Hơn nữa, Phượng tỷ tỷ làm người thông minh tháo vát, phản ứng lại nhanh. Khả năng tự biện luận, dưới góc độ khoa học chính là lôgic cực tốt, cơ trí cấp bách biện.
Giả Hoàn nếu không trước tiên đem Phượng tỷ tỷ mắng cho ngậm miệng, muốn đơn thuần "giảng đạo lý”, đem tội lỗi của mình rửa sạch, hoàn chỉnh bước ra khỏi sảnh đường, đơn giản chính là Thiên Phương Dạ Đàm !
...
Một khi cùng Phượng tỷ tỷ ngôn ngữ dây dưa, Giả Hoàn dự tính chính hắn chưa hẳn có thể chiếm thượng phong, hơn nữa khả năng cao sẽ thua. Tài ăn nói của hắn, tùy được rèn luyện khi làm marketing tiêu thụ, chưa chắc đã là cao thủ hùng biện!
Khả năng phản ứng tình thế của hắn vẫn kém chút, sở trường không nằm ở nơi này!.
Cho nên, sách lược rất đơn giản: Đây là sự tình người đọc sách, ngươi Phượng tỷ tỷ không có đọc sách, vẫn là ngậm miệng cho thỏa đáng!
Giả Hoàn sở dĩ dám như thế, không chút kiêng kỵ phun Vương Hi Phượng, có hai cái nguyên nhân.
Đệ nhất, khoa cử thịnh thế, người đọc sách cảm giác ưu việt là từ trong xương cốt. Giả Hoàn mắng người không biết chữ như Vương Hi Phượng vài câu, sĩ lâm tuyệt sẽ không chỉ trích!
Thứ hai, từ phong kiến lễ giáo mà nói, xem trọng Thiên Địa Quân Thân Sư, trăm tốt Hiếu làm đầu. Tuy nhiên, Giả Liễn là con trưởng Giả Xá, mà Vương Hi Phượng chỉ có thể coi là đường tẩu. Từ lễ pháp để nói, Giả Hoàn mắng Phượng tỷ, không dính dáng tới Hiếu đạo.
Đương nhiên, nếu là đổi thành Lý Hoàn, vấn đề liền có chút to chuyện! Mà Giả Hoàn đối với Giả mẫu, Vương phu nhân, Giả Chính dạng này trực hệ trưởng bối, mặt ngoài vẫn phảicẩn thủ lễ pháp!
...
...
Giả Hoàn lần nữa đem Vương Hi Phượng mắng cho á khẩu không trả lời được, liền lập tức hướng Giả Chính nói:
- “Phụ thân, nhi tử không tán đồng thuyết pháp của Bảo Nhị ca. Nhi tử viết cho Vân muội muội cố sự không phải ‘Anh Ninh’ thiên văn chương này, tên là ‘La Sát Hải Thị’.”
- “A...!” nhóm Trâm, Đại, Sử, Nghênh, Thám, Tích cùng kinh hô một tiếng, thanh thúy êm tai, như trân châu rơi vào khay ngọc.
“La Sát Hải Thị” cũng là trong các truyện ngắn Liêu Trai Chí Dị nhưng nội dung thuần chính. Nói về một người nhi tử thương nhân Mã Ký..., đối với thực tế xã hội châm chọc cay nghiệt. Mọi người đều nghe Thám Xuân nói qua cố sự này. Nhưng mà bản thảo lại chưa từng thấy.
Giả Hoàn vậy mà cầm cố sự này làm tấm mộc che chắn. Làm sao không để các nàng cảm thấy kinh ngạc.
Cái này có thể được không?
Giả Chính khinh thường đối với Giả Hoàn biện luận, mặt lạnh hỏi Bảo Ngọc:
- “Bảo Ngọc, đây là như thế nào?”
Giả mẫu, Vương phu nhân đều nhìn Giả Bảo Ngọc.
Giả Bảo Ngọc cấp bách từ trong ngực Vương phu nhân đứng lên, hắn làm sao có thể nói dối? Rõ ràng là Hoàn lão tam viết, nghĩ đổ tội cho hắn! Tay chỉ Giả Hoàn, nói:
- “Ngươi nói láo! Ta chưa từng thấy qua bản thảo ‘La Sát Hải Thị’, ngươi rõ ràng viết là ‘Anh Ninh’, các tỷ tỷ muội muội, đều đã nhìn qua.”
“Hoắc!”
…
Trong sảnh lại là một hồi xôn xao! Mãnh liệt a!
Bình nhi đứng bên cạnh Vương Hi Phượng trong lòng thở dài: "Bảo Nhị gia không lựa lời nói, vậy mà nói các cô nương không ai xem văn chương không nên nhìn. Cái này thật sự là..."
Cao cao tại thượng Giả mẫu, Vương phu nhân mấy người sắc mặt lập tức trở nên không dễ nhìn. Đây chính là dính đến gia phong Vinh quốc phủ, danh tiếng khuê các nữ nhi.
Giả Hoàn khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh, hướng Giả Chính hành lễ, nói:
- “Phụ thân sao không hỏi một chút các tỷ tỷ muội muội, để xem thực chất một thiên văn chương kia là cái gì?”
Đây là một câu nói nhảm!
Không cần hỏi đều biết Đại Ngọc,Tương Vân, Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân sẽ trả lời thế nào. Chắc chắn là trả lời thấy qua bản thảo nghiêm túc ‘La Sát Hải Thị’.
- “Tốt, tốt...” Giả Bảo Ngọc tức giận muốn chửi thề, nhưng lúc này, một nữ tử âm thanh chen vào, nói:
- “Tam gia, nói chuyện vô căn cứ!”
…
Nói chuyện chính Uyên ương đứng cạnh Giả mẫu, “gấm miệng thêu tâm” Uyên ương, tại Vinh quốc phủ chiến lực cũng là có thể xếp hạng. Uyên ương vừa bị Giả Hoàn mắng phát hoảng. Trong nội tâm nàng chưa hẳn có bao nhiêu chịu phục Giả Hoàn.
Kỳ thực, sự tình đến bây giờ, người có chút đầu óc đều thấy rõ ràng: “Thiến Nữ U Hồn” vấn đề không lớn, “Anh Ninh” vấn đề văn tự, tuyệt đối do Giả Hoàn viết. Đau đầu ở chỗ không ai bắt lỗi được hắn, nên hắn còn giảo biện.
Bây giờ Vương Hi Phượng chính là nộ khí, không rảnh chiếu cố toàn trường.
Mắt thấy Bảo nhị gia nói lung tung đem danh dự các cô nương đều phải kéo vào, Uyên ương không thể không đi ra nói chuyện, muốn Giả Hoàn đem tội lỗi nâng tới.
Như vậy mọi người đều tốt!
Uyên ương nhìn xem Giả Hoàn, nói:
- “Hoàn Tam gia, các cô nương cũng là người tri thư hiểu lễ, ngươi cái kia văn chương xấu xí, các cô nương nhìn một chút, chắc chắn bỏ mặc, làm sao lại đọc?”
- “Bảo nhị gia lời nói nguyên bản cũng không có sai. Nhưng ngươi vừa nói ra ngươi viết là một cái cố sự khác, liền lấy ra chứng cứ, cần gì phải Nhị lão gia hỏi thăm các cô nương?”
…
- “Hảo!”
Trong sảnh người người muốn vỗ tay ủng hộ Uyên ương. Lời nói này thực sự là rất hay! Mọi mặt đều tròn, còn muốn Giả Hoàn tự chứng nhận trong sạch.
Cái này sợ là khó khăn nhất a!
Phản bác rất thông minh:
Giả Hoàn viết là “La Sát Hải Thị”, văn chương này nếu có ngươi mang ra cho chúng ta xem? Bảo nhị gia nói chưa từng thấy a. Hơn nữa, trọng điểm văn chương đang trong tay các cô nương đây, đừng nói bản thảo tại trong thư phòng của ngươi.
...
Giả Hoàn trong lòng có chút cảm khái:
Hắn đọc Hồng Lâu đối với uyên ương ấn tượng kỳ thực rất tốt. Làm sao bây giờ lại không cùng chung một chiến tuyến. Nhẹ nhàng hít vào một hơi, quay người đối với Thám Xuân hành lễ nói:
- “Thỉnh Tam tỷ tỷ cho ta làm chứng!”
- “Úc...” một hồi tiếng thán phục. Tất cả mọi người đều nhìn về phía Thám Xuân. Thám Xuân là thân tỷ tỷ của Giả Hoàn, đây là bị ép không còn cách nào khác, chỉ có để cho thân tỷ tỷ dẫn ra pháp trường sao?
Thám Xuân đứng lên, mặt không thay đổi nói:
- “Không liên quan gì đến ngươi. Các tỷ tỷ muội muội, danh tiếng quan trọng. Thỉnh cầu Châu đại tẩu với Uyên ương tỷ tỷ hướng trong phòng ta đi một chuyến”.
- “Thị Thư, Thúy Mặc, các ngươi đi mang bản thảo của Tam đệ đưa cho phụ thân xem qua.”
….
Một mảnh xôn xao. Giả Thám Xuân thật đúng là dám cho Giả Hoàn làm chứng a!
“Hảo!”
Giả Hoàn trong lòng quát to một tiếng. Hôm nay Vương Hi Phượng thiết lập bố cục, đào hố, đến một bước này, hắn cuối cùng có thể hóa giải hoàn toàn.
Không hổ là “Mẫn Thám Xuân”! (minh mẫn, nhạy bén Thám Xuân)
Cục diện này, đổi lại Kim Lăng Thập Nhị Thoa, bất kỳ người nào tại vị trí của Thám Xuân, hắn hôm nay cũng là tử cục! Thám Xuân, chỉ có Thám Xuân mới có thể hưởng ứng thỉnh cầu của hắn, giúp hắn một lần.
....