Chương 36: Bảo nhị gia hiểu đạo nghĩa

-

Bảo Trâm, Tương Vân đối thoại, Vương Hi Phượng và Lý Hoàn cũng không biết.

Vinh quốc phủ, khu tiểu viện phổ thông, nơi ở của Giả Hoàn.

Lý Hoàn cẩn thận lật xem bàn đọc sách của Giả Hoàn, một chồng giấy, sách thật dày. Cũng là bút ký tâm đắc học tập Tứ thư, bản thảo văn chương. Nàng giờ đây xem như minh bạch vì cái gì việc học của Giả Hoàn so với nhi tử nàng Giả Lan tốt hơn nhiều.

Bút ký học tập của Lan ca nhi cộng lại không bằng một nửa Giả Hoàn.

Lý Hoàn trong lòng tán thưởng, trên mặt không lộ thần sắc, thu bút ký của Giả Hoàn, lại thêm trên bàn bày một chồng bản thảo, cầm lên lật qua lật lại, nhịn không được kinh ngạc “A...” một tiếng

...

Vương Hi Phượng đang tra hỏi nghi vấn hai đại nha hoàn trong phòng, Tình Văn và Như Ý, tính toán tìm kiếm thêm sơ hở. Nàng hiện tại tâm tình phức tạp mà cẩn thận, phải giữ ra hết văn chương đắc ý của Giả Hoàn, nắm chắc thắng lợi trong tay.

Bảo Ngọc ở trước mặt chỉ chứng, Giả Hoàn vẫn không nhận. Chuyện này sợ không có đơn giản như vậy.

Vương Hi Phượng không biết chữ, sự tình sưu kiểm bút ký tất nhiên là từ Lý Hoàn phụ trách. Nghe thấy tiếng Lý Hoàn, liền hỏi:

- “Châu đại tẩu tử, thế nào?”

Lý Hoàn giương lên bản thảo trong tay, nói:

- “Lại có bản thảo Hoàn ca nhi viết thoại bản. Ta khó mà phân chia, cùng nhau đưa cho Lão gia tài quyết a.” Lần này là Giả Chính lời nói, nàng không dám buông lỏng.

Vương Hi Phượng gật gật đầu, không còn tra hỏi nghi vấn hai cái nha hoàn đang “Nơm nớp lo sợ”, cùng Lý Hoàn hai người cầm hết đống giấy tờ, bản thảo rời đi.

...

Trong phòng,

Nơm nớp lo sợ chỉ là Như Ý, niên kỷ còn khá nhỏ thời gian bị khi phụ cũng lâu nên nàng thực sự sợ Vương Hi Phượng. Gặp Vương Hi Phượng, Lý Hoàn bọn người đã đi , Như Ý thật dài thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực nói:

- “Làm ta sợ muốn chết. Tình Văn tỷ tỷ, Tam gia sợ là xảy ra chuyện , chúng ta nhanh đi thông tri Di nãi nãi!”

- “Nói vớ vẩn!” Tình Văn tay mắt lanh lẹ, giữ chặt tay của Như Ý đang muốn chạy đi, bốc hỏa mắng:

- “Ngươi điên rồi, thông tri Di nãi nãi? Ngươi là ngại Tam gia bị chết không đủ nhanh a?”.

Tình Văn tính tình nóng nảy, nhưng khá thông minh, đã sớm cảm thấy Triệu di nương là phiền toái của Tam gia, cứ xem tình cảnh Tam cô nương liền biết, dựa theo thuyết pháp mới của Tam gia:

Chắc chắn là Heo đồng đội.

- “A...” Như Ý tâm tình bối rối bình tĩnh hơn một chút, lấy lại tinh thần. Quả thật chính xác như Tình Văn tỷ tỷ nói tới, thông tri Di nãi nãi không chỉ không được tác dụng gì, còn phản tác dụng. Ngược lại đối với Tam gia bất lợi.

Tình Văn nói:

- “Hai chúng ta đuổi sát theo Nhị nãi nãi, Châu đại nãi nãi đi nơi Lão tổ tông nhìn một chút. Động tĩnh lớn như vậy, trong phòng không gạt được, sẽ nói với tiểu nha hoàn là Nhị lão gia muốn kiểm tra bài tập của Tam gia, Tam gia muốn được tặng thưởng.”

- “Tốt.”

Tình Văn, Như Ý hai người an bài thỏa đáng, bước nhanh hướng về Giả mẫu viện chạy tới.

Trong lòng nóng như lửa đốt!

...

...

Khách sảnh,

Giả mẫu, Vương phu nhân, Tiết Di Mụ mọi người lần nữa ngồi xuống chờ đợi.

Nha hoàn, bà tử vội vàng phục dịch, bưng trà rót nước, dâng lên mâm đựng trái cây, điểm tâm. Giả Chính thở hồng hộc, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Vinh quốc phủ rộng lớn, quãng đường đi lại giữa các khu Đông Tây lộ phải mấy dặm đường, thời gian Vương Hi Phượng, Lý Hoàn đi đi về về, ít nhất mất nửa canh giờ.

Giả Hoàn còn đứng, thân thể nhỏ bé cũng biết mệt mỏi.

Đang suy nghĩ, cửa ra vào truyền đến âm thanh bọn nha hoàn:

- “Nhị nãi nãi, Châu đại nãi nãi trở về.”

Vương Hi Phượng cùng Lý Hoàn mang theo Bình nhi, Tố Vân đi vào.

Lý Hoàn liền đem bản thảo trong tay cho Giả Chính, nói rõ tình huống:

- “Phụ thân, phía trên là thoại bản Hoàn ca nhi mới viết, phía dưới là bút tích kinh nghĩa học tập.”

...

Giả Chính gật gật đầu, tại bên bàn so với chữ viết. Sớm đã có hạ nhân đem bản thảo “Thiện Nữ U Hồn”, “Anh Ninh” trải rộng ra. Giả Chính môn hạ, môn khách bên trong đều là nhân vật viết chữ rất tốt. Giảm thưởng bút tích không làm khó được hắn.

Vương phu nhân trong lòng sớm đối với Giả Hoàn viết thoại bản phê bình kín đáo, lúc này không nhịn được xen vào một câu, khiển trách:

- “Hoàn ca nhi, ngươi cái thoại bản kia, cũng không cần viết nữa . Đường đường Vinh quốc phủ thiếu gia, bán thoại bản, còn thể thống gì.”

Ngươi là đứng nói chuyện không đau eo a? Giả Hoàn trong bụng oán thầm, trên mặt mũi còn phải cung kính đáp:

- “Vâng, mẫu thân.”

...

...

Giả Chính giám thưởng thời gian không quá dài, chỉ là biểu tình trên mặt có chút xoắn xuýt, bộ dáng do dự, tay vuốt chòm râu uống trà.

Trong thiên phòng, đám người vốn là trong ngực đủ loại tâm tình khác biệt, chờ đợi kết quả. Hiện tại thấy thần sắc của Giả Chính, có chút hồ đồ.

Thoại bản “Anh Ninh” phạm cấm văn chương, Bảo Ngọc trước mặt mọi người chỉ chứng nói là Giả Hoàn viết, nhưng Giả Hoàn không thừa nhận. Như vậy, đến cùng là ai đang nói láo đây? Cái này đưa tới kết quả hoàn toàn khác biệt.

Giả mẫu nhẹ nhàng điểm một quải trượng, hỏi:

- “Tình huống gì?”

Giả Chính đứng dậy, thành thật trả lời:

- “ Bẩm Mẫu thân, hai thoại bản phân biệt gọi là 《 Thiện Nữ U Hồn 》 và 《 Xạ Điêu Anh Hùng Truyện 》 bút tích nhất trí tương đồng. Chỉ là, bút pháp cổ quái. Nhi tử chưa bao giờ chưa thấy qua”.

- “Từ trong phòng Bảo Ngọc lục soát ra bản thảo ‘Anh Ninh’ lại so với bút tích của Hoàn ca nhi không giống nhau.”

Giả Chính làm người cổ hủ, nhưng đang làm quan, trí thông minh không kém.

Rất rõ ràng, Giả Bảo Ngọc không thể nào viết ra “Anh Ninh” dạng văn chương trầm bổng chập trùng, tuyến nhân vật rõ ràng, mạch lạc. Hơn nữa, Bảo Ngọc tuyệt đối không dám lừa hắn. Giả Hoàn viết xác suất cực lớn, hết lần này tới lần khác bút tích cũng không tương đồng. Để cho hắn có chút khó khăn.

Giả Chính lời nói vừa ra, trong sảnh yên tĩnh lần nữa trở nên huyên náo, “Hoa aaaaa”, kèm theo đủ loại ngôn từ thán phụ, dáng vẻ sợ hãi.

Biết nội tình Bảo, Đại, Sử, Nghênh, Tích, mấy người gương mặt chấn kinh.

Thiên văn chương kia, rõ ràng là Giả Hoàn phái Tình Văn đưa đến nơi Sử Tương Vân a!

Sau đó, riêng mình tâm tình không giống nhau.

Bảo Ngọc là mộng bức, thầm nghĩ: Giả Hoàn cái này sẽ không phải đổ tội cho hắn a,

Mà Đại Ngọc, Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân cảm giác không còn gì để nói, sợ hãi thán phục, Giả Hoàn vậy mà đã sớm chuẩn bị, đồng thời trong lòng đều có hiếu kỳ.

Đây là chuyện gì xảy ra?

...

Thám Xuân thoáng phấn chấn, dâng lên hy vọng. Có lẽ Tam đệ có biện pháp vượt qua kiếp nạn.

Sử Tương Vân bội phục nhìn về phía Tiết Bảo Trâm, Bảo tỷ tỷ thấy mầm biết cây, vừa rồi hỏi nàng, chắc chắn là đã sớm đoán được.

Tiết Bảo Trâm nhàn nhã uống trà, mắt hạnh mỹ lệ, hiếu kỳ quan sát Giả Hoàn. Quả nhiên a!

Nàng nghe Sử Tương Vân nói Giả Hoàn dùng chính là bút lông viết “Anh Ninh”, liền biết Giả Hoàn chắc chắn đã sớm có phòng bị. Bởi vì, Giả Hoàn viết thoại bản dùng bút đầu cứng, kiểu chữ lăng lệ, khoa trương, cho nàng lưu lại ấn tượng phi thường sâu sắc. Mà Giả Hoàn cố ý thay đổi chữ viết quen thuộc, đã chứng minh vấn đề.

Cho nên, lúc này Dượng ( Giả Chính ) phán đoán bút tích “Anh Ninh” không giống chữ viết Giả Hoàn thường ngày, vậy sẽ không còn kỳ quái. Đã có phòng bị, dùng bút lông viết kiểu chữ chắc chắn sẽ có khác nhau.

Mỗi người học bút lông lúc, đều phải viết tự thiếp, Giả Hoàn cũng sẽ có một, hai loại kiểu chữ, điều này không kỳ quái chút nào.

Vấn đề là, Giả Hoàn vì cái gì đã sớm phòng bị?

Tiết Bảo Trâm đương nhiên không biết, lúc Tương Vân cầu bản thảo thì Thải Hà đã mật báo, nhắc nhở Giả Hoàn.

Hắn có cố tình sắp xếp, thiết lập ván cục hay không? Không ai biết.

Nhưng nếu việc đã xảy ra ngoài ý muốn, các bước tiếp theo cứ thế mà tự khởi động thì là chắc chắn!

...

...

Bầu không khí hôm nay thay đổi liên tục, một lần nữa trở nên vi diệu!

Giả mẫu trong lòng thầm than một tiếng, người con trai nhỏ này của nàng vẫn là cổ hủ a, không hiểu biến báo.

Điểm đáng ngờ tầng tầng lớp lớp, nhưng Giả mẫu, Vương phu nhân đều không tiện nói thêm lời nào. Sự tình hôm nay khắp nơi lộ ra “quỷ dị” cùng “âm mưu”. Các nàng sẽ lại không dễ dàng tỏ thái độ.

Trong thiên phòng tất cả mọi người chờ đợi Giả Chính phán quyết.

Vương Hi Phượng muốn nói lại thôi.

...

Tiểu quỷ này không nắm chắc, sao dám để cho Chính lão gia nghiệm bút tích?

Nhưng cho dù bút tích khác biệt thì sao?, còn có nhân chứng chỉ chứng Giả Hoàn. Hỏi một chút các cô nương liền biết. Nhiều người như vậy, chẳng lẽ còn sợ Giả Hoàn không nhận tội? Nàng tại trong phòng Giả Hoàn nghĩ ngay đến điểm này.

Giả Hoàn thần sắc nhàn nhạt, cô độc đứng yên chính giữa sảnh!

Giả Chính chán ghét nhìn Giả Hoàn một mắt, không có hứng thú cùng đứa con trai này đấu “Võ mồm”, hắn vừa rồi đã lĩnh giáo qua Giả Hoàn lợi hại, do dự nhìn về phía Bảo Ngọc, trong ánh mắt toát ra vẻ nghiêm khắc trước sau như một.

Bảo Ngọc bị lão tử Giả Chính dọa run rẩy toàn thân, phảng phất cái mông bị hỏa thiêu, không dám ngồi, vội vàng đứng lên.

- “Ai,...Lão gia tội gì dọa Bảo Ngọc. Hôm nay cũng không phải lỗi của Bảo Ngọc!”

Vương phu nhân bao bọc, không thể để nhi tử chịu khổ, vẫy vẫy tay nói:

- “Bảo Ngọc, đến bên ta nơi này ngồi.” Đem Bảo Ngọc kéo, thương yêu vuốt ve đầu của hắn,

- “Bảo Ngọc, con ngoan đem chân tướng chuyện này nói ra một lần.”

...

Thấy cảnh này, Lâm Đại Ngọc, Sử Tương Vân, Giả Nghênh Xuân không khỏi lo sợ bất an. Các nàng xem “Anh Ninh” dạng này văn chương, cũng sẽ bị phạt. Đồng thời có cảm khái:

Hài tử có nương, chính là tốt!

Giả Bảo Ngọc chật vật nuốt nước miếng một cái. Nhìn bàn bên kia, mấy vị tỷ tỷ muội muội, đánh giá một chút, quyết định, nói:

- “Vân muội muội, bởi vì nghe nói thoại bản Hoàn ca nhi viết hay, liền để Thúy Lũ đi hướng hắn cầu cố sự. Vào ban đêm, Hoàn ca nhi để Tình Văn đưa có sự ‘Anh Ninh’ tới. Nhi tử lúc đó trong phòng Vân muội muội, muốn xem trước cho thỏa chí. Gặp văn chương có chút vấn đề, liền giấu ở trong phòng.”

- “A..aaaaa..” Trong sảnh tức thời vang lên một hồi tiếng than thở.

...

Mọi người bàn tán thì thầm, Bảo nhị gia hiểu rõ đạo nghĩa a!

Giả Hoàn khóe miệng co giật mấy hồi, Bảo Mặt To “Rửa tay, thoát tội thật sạch a”.

Lời tóm tắt đơn giản: Cũng là lỗi của Giả Hoàn hắn, Vân muội muội muốn một cái cố sự xem thôi, hắn lại rắp tâm hại người, viết một câu chuyện “Tài tử giai nhân”. Mà Giả Bảo Ngọc hiểu rõ đại nghĩa, sau khi xem, cảm thấy không thích hợp, đem cố sự giấu rồi.

Lời nói này có hay không sơ hở? Đương nhiên là có. Nhưng mà, xem Giả mẫu, Vương phu nhân, Giả Chính đám người trên mặt ý cười đầy nhẹ nhõm, thư thái, ai sẽ quan tâm đây?

Giả Hoàn cười nhạt,

Cảm giác thật giống như “Thế gian tất cả đều là địch”!

Không chờ Giả Hoàn mở miệng tự biện bạch, Vương Hi Phượng ăn miếng trả miếng, trách mắng:

- “Ngươi trước tiên không cần nói.” Phân phó:

- “Bình nhi, đi gọi Tình Văn tới tra hỏi.” Nàng muốn đem chứng cứ củng cố vững chắc, hết đường chối cãi.