Chương 19: Chép Đạo Kinh đắng

Gần tới chạng vạng tối, mặt trời chiều ngã về Tây, kim quang chiếu xuống bụi hoa hai bên đường, hàng cây cối phản chiếu cái bóng thật dài trên vách tường Vinh quốc phủ

Triệu Di Nương mang theo nha hoàn Tiểu Cát Tường đi theo Giả Hoàn trở lại chỗ ở của hắn.

- “Nha, Di nãi nãi tới.” Như Ý vội vàng thả xuống trong tay khung thêu, đứng dậy chào.

Triệu Di Nương cười híp mắt đáp lời, hướng về Giả Hoàn trong phòng đi.

Tình Văn cùng Triệu Di Nương nói chuyện qua, ghé vào bên tai Giả Hoàn nói:

- “Tam gia, Ngọc Hoa Lộ đưa cho Tam cô nương. Tam cô nương nói cám ơn người nhớ thương.”

Nói tới sự tình Tam cô nương muốn tránh Triệu Di Nương. Bằng không, thì nàng lại muốn mắng chửi người.

“ Ân.” Giả Hoàn cười gật gật đầu,

...

Trong lòng không quá để ý, đây chỉ là thiện ý đáp lại sự quan tâm đối với Thám Xuân mà thôi. Hắn cũng không có đi ý nghĩ cải thiện tăng cường quan hệ với nàng.

Tình Văn hì hì nở nụ cười, nàng bây giờ quan hệ với Giả Hoàn rất tốt, thân cận, mang theo Tiểu Cát Tường đi phòng bếp nhỏ lấy cơm tối.

Trong phòng ngủ, Triệu Di nương ngồi trên ghế, lười biếng đạp chân, uống trà, cười híp mắt đắc ý nói với Giả Hoàn:

- “Hoàn ca nhi, Thái thái hôm nay khen ngươi có bản lĩnh đây.”

Giả Hoàn không có nói gì, thầm nghĩ:

Đại tỷ tỷ, ta nói ngươi đến cùng không phân biệt được tình cảnh hay là giả vờ?

...

Hắn biết, Triệu Di Nương trong lòng không hận Vương phu nhân.

Người ít học, không biết chữ, nha hoàn leo lên thân phận di nương, quy củ, lễ giáo đã ăn sâu vào máu.

Ở trong mắt nàng, Đại lão bà xử phạt, quở trách Tiểu lão bà, đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Nàng hận nhất là Vương Hi Phượng, luôn cắt xén tiền tháng của nàng!

Như Ý liền cười phụ họa nói:

- “Tam gia, đây chính là được tặng thưởng a.”

Giả Hoàn bất đắc dĩ lắc đầu, đem túi sách tiện tay bỏ vào trên ghế, nói:

- “Đây coi là cái gì tặng thưởng?”

Như Ý yêu kiều cười đưa cho Giả Hoàn một bát trà:

- “Miệng khen cũng là tặng thưởng đi!”

Giả Hoàn thở dài, nói:

- “Như Ý a, người sống vì chính bản thân mình, không phải sống cho người khác nhìn. Không cần để ý người khác đánh giá.”

Liên quan tới “Nhân cách độc lập” Loại chuyện như vậy, hắn với Tình Văn thực sự có tiếng nói chung.

Nguyên bản, Tình Văn đã từng trào phúng Tập Nhân à: Tây Dương lừa gạt Cáp Ba. Lấy lòng chủ nhân!

...

Như Ý cái hiểu cái không gật đầu, nhưng nghe Tam gia nói tâm tình rất thoải mái. âm thầm ghi nhớ trong lòng,

Coi đó như đạo lý làm người, làm việc.

Triệu Di Nương đối với đứa con trai thỉnh thoảng mở miệng tung ra vài câu triết lý, tập mãi thành thói quen, vẫn là cười nhạo:

- “Phi, Hoàn ca nhi, ngươi ít nói lời vô ích. Người sống cần khuôn mặt, cây sống cần miếng da. Chiếu ngươi nói như vậy, ngươi không để ý thái độ Lão thái thái đối ngươi?”

Triệu Di Nương là người chầu rìa trong chính phòng, tại nơi này tận lực muốn làm nhân vật chính.

Giả Hoàn cười cười, hắn tuy nói đã từng leo lên chức vị lãnh đạo tại Công ty, xử lý quả quyết, nhưng trong âm thầm thực chất rất ôn hoà.

Cho nên, Giả Hoàn là tùy theo Triệu Di Nương tự khoe, ngồi lắng nghe, lòng suy nghĩ chuyện phiền phức của hắn:

Hình phạt của Vương phu nhân!.

...

...

Vương phu nhân nói để cho Giả Hoàn chép Đạo Kinh không phải một quyển 《 Đạo Đức Kinh 》, mà là để cho Giả Hoàn sao chép 《 Đạo Đức Kinh 》, 《 Nam Hoa Kinh 》 hai sách của Lão Tử, Trang Tử.

Lão Tử hết thảy 5 ngàn chữ. Khúc dạo đầu là câu danh ngôn ai cũng thích:

Đạo Khả Đạo, Phi Thường Đạo. Danh Khả Danh, Phi Thường Danh.

Dùng mấy ngày thời gian sao chép một bản không phí sức. Nhưng mà Trang Tử Nhất Thư chia thành Nội thiên, Ngoại thiên, Tạp thiên, hết thảy 33 thiên, tổng cộng 6 vạn 5 ngàn chữ.

Nếu là chỉ sao chép Nội thiên gồm 7 thiên văn chương còn dễ nói, chỉ có trên dưới 1 vạn 7 ngàn chữ.

Giả Hoàn không rõ Vương phu nhân nhẹ nhàng một câu nói rốt cuộc là ý gì. Chỉ có thể chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

...

Ngày thứ hai buổi chiều;

Sau khi tan học liền đi đến trong Vương phu nhân chính phòng chép sách.

Vương phu nhân muốn chép kinh thư, dùng chính là thượng đẳng mực Huy Châu, Giả Hoàn xách theo bút lông nhỏ, ngồi ở trước bàn sách, dùng thể chữ Khải tinh tế chép lấy 《 Đạo Đức Kinh 》.

Trong phòng bút, mực, giấy là một bộ hàng cao cấp từ Huy Châu so với Giả Hoàn thường dùng tốt hơn không biết bao nhiêu lần, thuộc về phạm trù văn hóa xa xỉ phẩm.

Đương nhiên, Vương phu nhân không biết chữ, Vương Hi Phượng càng không biết chữ, văn phòng tứ bảo dự sẵn cho Giả Chính dùng.

Cuối cùng được lợi thực tế là Giả Hoàn.

Bút mực viết sách hương khí, Giả Hoàn trầm tâm tĩnh khí, đọc thầm lấy Đạo Đức Kinh, từng chữ từng chữ sôi nổi trên giấy.

Thải Hà khuôn mặt trắng nõn tú khí nữ hài tử. Hôm nay đổi một thân vàng nhạt, hình dáng bên ngoài chăm chút khá tỉ mỉ, một bên đứng nhìn xem, hầu hạ Giả Hoàn, nhỏ giọng khen:

- “Tam gia, người viết chữ thật dễ nhìn.”

...

Căn phòng rất rộng rãi. Giả Hoàn ngồi tại góc này, nghe các nàng nói chuyện to như vậy mà nghe lờ mờ. Thải Hà nhỏ giọng nói không cần lo lắng các nàng nghe được.

Giả Hoàn liền cười một tiếng, hắn 8 tuổi, Thải Hà 12 tuổi, tiểu cô nương có chút ý thức cảm tình nam nữ u mê ngây thơ

Bắt đầu chủ động cùng hắn thân cận.

Thấy tia sáng có chút tối, Giả Hoàn gác lại bút, nói: “Thải Hà, giúp ta cầm hai ngọn đèn tới.”

Nhờ chép kinh, bút pháp tự nhiên tiến bộ cực nhanh, mỗi ngày viết mấy ngàn chữ, nghĩ không đẹp khó khăn.

Đương nhiên, chưa thể đạt tới tầng cấp danh gia thư pháp, tinh xảo đẹp đẽ, đạt tới cấp độ dễ nhìn đã quá tốt.

Thải Hà “Ân.” một tiếng, hiểu ý cười dịu dàng, cầm hai cây đèn nến tới.

Đang khi nói chuyện, Giả Bảo Ngọc trong bộ dáng cẩm tú ngọc công tử từ ngoài cửa đi vào, theo thẩm mỹ cổ đại, đạt tới độ tuấn tú tiêu sái, sau lưng Mi Nhân mấy cái nha hoàn

- “Nương.”

- “Con của ta, ngươi đây là từ nơi nào tới? Còn uống rượu?” Vương phu nhân vui mừng đem Bảo Ngọc kéo, vuốt ve mặt của hắn, cười hỏi.

Bảo Ngọc nằm ở trên đùi Vương phu nhân, khuôn mặt tròn đỏ au, ngửa đầu ngậm lấy viên đan Hương Tuyết mà Vương phu nhân nhét vào trong miệng hắn:

- “Nhi tử cùng Lão tổ tông tại Đông phủ Trân đại ca nơi đó uống một chút rượu. Nương, Tiết Di Mụ trong tiết Đoan Ngọ muốn tới? Nghe nói Dì có Bảo tỷ tỷ còn lớn hơn con mấy tuổi.”

Một phòng toàn người đều che miệng cười vang, liền có người trêu ghẹo

- “Bảo nhị gia ưa thích cùng tỷ tỷ muội muội một chỗ chơi, chỉ quan tâm tới Bảo tỷ tỷ, còn có vị huynh đệ Tiết Bàn đây”

...

...

Thải Hà tại bên tai Giả Hoàn nhỏ giọng nói:

- “Vài ngày trước Bảo nhị gia muốn trên miệng Kim Xuyến tỷ ăn son phấn a.”

Giả Hoàn niên linh trưởng thành, có kiểu hôn nào chưa thử, mỉm cười trong lòng, không để ý đến mấy tin tức hương diễn các tiểu nha hoàn.

Thời kỳ trưởng thành thiếu nam thiếu nữ, đối với đề tài yêu sớm như vậy thường cảm thấy hứng thú.

Giống như năm đó hắn học sơ trung tầm tuổi này, nghe ai cùng ai có biểu hiện tình cảm, cầm tay, hôn môi, lập tức truyền khắp toàn lớp.

Bởi vì Bảo Ngọc đến, Đông Khóa Viện chính phòng tràn đầy hoan thanh tiếu ngữ, oanh oanh yến yến. Nhìn ra, Bảo Ngọc trong hoàn cảnh như cá gặp nước, phi thường hưởng thụ, cao nhạc.

...

Gặp Bảo Ngọc nhìn thấy, Giả Hoàn không tình nguyện, vẫn phải đứng dậy hướng Bảo Ngọc hành lễ, cho hắn chút mặt mũi:

- “Nhị ca hảo!”

Đây là lần thứ hai hắn gặp Bảo Mặt To sau hơn một tháng kể từ cuối tháng hai đến nay.

Giả Bảo Ngọc nhàn nhạt gật đầu, không nói chuyện, càng không hỏi hắn ở đây làm cái gì, quay đầu cùng Vương phu nhân, Chu di nương, Chu Thụy gia, Kim Xuyến, đám nha hoàn bà tử nói chuyện.

Thâm tâm hắn có chút chán ghét khi thấy người Tam đệ này. Không chỉ vì sự tình kinh tế hoạn lộ, nguyên nhân cụ thể hắn cũng không giải thích được.

Đối với vẻ lạnh nhạt của Bảo Ngọc, Giả Hoàn không có suy nghĩ gì, trên thực tế, hắn đương nhiên không thích dạng tiểu nam hài có khuôn mặt tròn lớn, trắng tinh như vậy.

Thẩm mỹ cổ đại có vấn đề!

....

Bảo Ngọc chưa chắc có tâm cơ, nhưng không phải loại lương thiện.

Ngoại trừ nữ hài tử, những người khác trêu đến hắn mất hứng, hắn tức giận lên là muốn tay chân đánh người. Tiếp đó có một đống người giúp hắn “Giải quyết tốt hậu quả”.

Giả Hoàn đối với Bảo Ngọc không thích nhưng không đến mức quá thù hận.

Thù hận của hắn không có giá rẻ như vậy. Đương nhiên, huynh hữu đệ cung loại chuyện này không trông cậy được.

Lạnh nhạt, lạnh nhạt, đây chính là thái độ hắn đối với Bảo Ngọc.

Giả ngồi xuống, tiếp tục khổ bức chép sách.

Mùi mực, ngửi nhiều thành thói quen. Sau một quãng thời gian, cảm thụ rõ nhất là đau cổ tay.

Đến nỗi bên cạnh tiểu cô nương xinh đẹp bồi tiếp chỉ là tạm thời. Thải Hà dù muốn không khả năng một mực bồi tiếp hắn chép sách, nói chuyện.

Lại thêm chép sách không cho phép một điểm sai. Sai một bút, viết lại cả trang giấy.

Quả nhiên là hình phạt khổ sai.

...

Ngày mười tám tháng tư ngày nghỉ.

Hắn muốn đi Vương phu nhân Đông Khóa Viện chép sách, đánh người thông tri Triệu Quốc Cơ, Tiền Hòe, Hồ Tiểu Tứ.

Sự tình đi Tây Giang Nguyệt trà lâu đổi đến ngày hai mươi bốn tháng tư.

Hồ Tiểu Tứ còn ngóng trông đi trong trà lâu ăn bữa điểm tâm, nghe một chút sách, kiến thức một phen, đối với tới trong nhà hắn tìm hắn Tiền Hòe phàn nàn nói:

- “Đọa, lại muốn đẩy trễ, Tam gia sẽ không có ý định mang ta đi a?”

Tiền Hòe cười nhạo một tiếng, nói:

- “Hồ Tiểu Tứ, ngươi cũng quá coi trọng chính ngươi a? Tam gia là muốn mang ta đi trà lâu nghe kể chuyện. Chỉ bất quá thấy ngươi và lão Hồ Đầu làm tốt, mới nói dìu dắt ngươi. Ngươi ngược quá tốt rồi, vậy mà oán trách.”

Lão Hồ Đầu đang tại trong phòng chế tác 5 cái lò lửa nhỏ Giả Hoàn đặt làm, nghe Tiền Hòe nói như vậy, trừng nhi tử một mắt:

- “Thằng nhãi ranh nói cái gì hỗn láo!”

Hồ Tiểu Tứ liền gãi gãi đầu, phân bua:

- “Ta chẳng phải vẫn kiểu nói này sao? Ngươi đừng nói cho Tam gia.”

- “Đó là đương nhiên.” Tiền Hòe cười a a một tiếng, một dạng đắc ý giáo huấn Hồ Tiểu Tứ:

- “Ngươi biết cái gì. Tam gia viết sách là chuyện khổ sai, thân bất do kỷ. Chờ cho sự tình Nhị thái thái xong xuôi, mới có thể đi ra ngoài chơi.”

Trong lòng không nhịn được vì Hoàn Tam gia “mặc niệm”. Trong kinh thành Đại Tướng Quốc Tự cửa ra vào tú tài chép sách, một bộ phật kinh muốn 1 lượng bạc mới bằng lòng viết.

Tam gia đây là chịu khổ, lại không thù lao.

Chỉ là, những lời này, hắn đương nhiên sẽ không cùng Hồ Tiểu Tứ người đần độn này nói.

...

...

Giả Hoàn gắng sức đuổi tiến độ, chung quy là tại ngày hai mươi bốn đã chép xong Đạo Kinh mà Vương phu nhân mong muốn.

Hình như do Vương phu nhân liên tục mấy ngày nhìn Giả Hoàn khó chịu, trong lòng phiền chán, chỉ yêu cầu hắn sao chép 《 Trang tử 》 đến thiên thứ 7, vừa vặn 1 vạn chữ.

Trưa hôm nay, Giả Hoàn đổi một bộ trường sam, y phục người đọc sách, Tình Văn giúp hắn buộc tóc. Trong ví mang theo mấy thỏi bạc nhỏ, trên tay cầm bản 《 Tam Quốc Diễn Nghĩa 》mới cải biên, đi ra ngoài.

Tại cửa hông chỗ cùng Triệu Quốc Cơ, Tiền Hòe, Hồ Tiểu Tứ đi tới Tứ Thì phường, tiếp tục qua Chính Dương môn theo đường cái tiến về Tây Giang Nguyệt trà lâu.

………………..