Giả Hoàn ít nhiều hiểu tâm tình của Triệu Di Nương, trong Vinh quốc phủ, cái tiểu viện nhỏ này chính là thiên hạ của nàng, mơ ước xoay quanh ăn ngon mặc đẹp, bây giờ ngày tốt lành ấy tới quá đột ngột, tựa hồ chưa thích ứng kịp.
Phóng nhãn đánh giá gian phòng, hắn hỏi:
- “Nương, trong phòng này toàn đồ mới nha. Song sa, màn, tủ quần áo, đều đổi mới rồi?”
Triệu Di Nương nói:
- “Là Nhị nãi nãi đưa tới đổi cho ta. Ta đều nhận hết lấy. Tặng không, không lấy thì uổng phí”
Hắn tính toán sổ sách với Vương Hi Phượng, nàng ba ba chạy tới “lấy lòng” Triệu Di Nương là chuyện rất bình thường, thực ra Triệu Di Nương là ái thiếp của Giả Chính, vốn có thể hưởng thụ được đãi ngộ này trong phủ. Lại hỏi:
- “Hai nha hoàn này là Phượng tẩu tử phân phối? Nhi tử nhìn người trong viện nhiều hơn chút.”
Tiểu Thước cười hồi đáp:
- “Là Lão thái thái cho. Xuân Vũ, Hạ Hà đều là nhị đẳng nha hoàn trong phủ. Bây giờ trong phòng tiền tháng là đủ ngạch đưa tới.” nhắc tới tiền tháng, trên mặt dào dạt nụ cười.
…
…
Trong phủ nhất đẳng đại nha hoàn Uyên Ương, Hổ Phách, Kim Xuyến, Thải Hà, Tập Nhân, Mị Nhân,...đơn giản trong phòng các “đại chủ tử” Giả mẫu, Vương phu nhân, Bảo Ngọc. Còn Tiểu Thước, Tình Văn, Như Ý, Tiểu Cát Tường, mấy nha hoàn của các tiểu thư chỉ là nhị đẳng, xuống chút là nha hoàn vẩy nước quét nhà.
Nghe Tiểu Thước say mê kể mấy thứ vụn vặt, nho nhỏ trong nhà, thật không biết làm sao, hắn giờ có vạn lượng bạc, quan tâm gì tới mấy lượng bạc, mấy xâu tiền một tháng của nhất đẳng, nhị đẳng nha hoàn…
Cũng là thuận miệng hỏi mấy người mới, hàng ngày phục thị Triệu Di Nương, tình hình ổn là tốt rồi.
Đang nói chuyện, nhũ mẫu Trương ma ma đi vào, cười xòa cho mọi người chào:
- “Gặp qua Di nương, gặp qua Tam gia, gặp qua mấy vị cô nương.” Tư thái điệu thấp rất nhiều.
Một, hai năm không gặp Trương ma ma tướng mạo có vẻ già đi trông thấy, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Hắn đã ở tầm cao mới, không phải thù dai không buông, nhưng Trương ma ma hắn không thể ưa nổi, có thể bị ấn tượng ban đầu quá xấu…
Triệu Di Nương để cho nha hoàn lấy tới một cái ghế, nói:
- “Ai nha, Trương ma ma ngươi đây là đến tìm Hoàn ca nhi có việc gì?”
Trương ma ma ha ha cười, gượng cười với Giả Hoàn:
- “Tam gia bây giờ càng có tiền đồ. Chúng ta những nô tài này trong lòng cao hứng. Nô tỳ có cái đại tôn tử năm nay mười hai mười ba tuổi, muốn cầu Tam gia ân điển, thưởng cho hắn miệng cơm ăn.”
…
Giả Hoàn liếc qua Tình Văn, Như Ý, Tiểu Thước mấy nha hoàn thờ ơ đứng đó, chắc vẫn còn ghét bỏ, vốn muốn cự tuyệt, cuối cùng hắn không tính toán nhỏ nhặt, nói:
- “Được thôi. Ngươi ngày mai để hắn đến Vọng Nguyệt Cư tìm Tiền Hòe đi.”
Trương ma ma mừng rỡ, thiên ân vạn tạ, dập đầu lại nói một sọt lời hay ý đẹp, tâng bốc lan man.
Giả Hoàn khoát tay, nói:
- “Không cần. Mẹ ta ở đây, ngươi mỗi ngày tới chuyên cần một chút, tới nhiều một chút.” Trương ma ma dạng này có thể cho Triệu Di Nương giải buồn, nói chuyện. Đến nỗi cháu trai Trương gia có thể dùng được hay không, cần nhìn năng lực.
…
Mùa đông, trời sáng muộn, tối cũng nhanh, nhìn sắc trời, Giả Hoàn đứng lên nói:
- “Nương, nhi tử đi qua chỗ Tam tỷ tỷ ngồi một hồi, buổi tối lại tới chỗ nương ăn cơm.”
Nhấc lên Thám Xuân, Triệu Di Nương “hừ” một tiếng:
- “Hoàn ca nhi, ngươi bây giờ cùng nàng so với ta còn muốn thân thiết hơn a.”
Giả Hoàn không ngại Triệu di nương, nói một câu dẫn theo Tình Văn, Như Ý rời đi. Triệu di nương với Thám Xuân, đôi mẫu nữ oan gia, địa vị giờ của hắn không có tác dụng nào cho điều giải,...
Tam tỷ tỷ Thám Xuân sau này sẽ là nữ tử xuất sắc bực nào, từ dung mạo kiến chi vong tục, không phải yểu điệu thục nữ mà là nét đẹp hiện đại,... rất hiếm gặp thời cổ đại. Còn tài hoa, ngoài thư pháp cực tốt, không cần trích dẫn nhiều, Hải Đường thi xã chính là ý tưởng từ nàng. Trong Vinh quốc phủ, Thám Xuân có biệt hiệu “Hoa hồng”, để cho người ta ưa thích lại không dám chọc giận.
Người tài hoa xinh đẹp đối mặt với một người mẹ ruột như thế, thực sự khó chịu.
Đặt hắn vào vị trí một nữ tử cổ đại như nàng, tình cảnh không tốt hơn là bao. Chẳng qua hắn là người xuyên không, ý thức tôn trọng người khác hình thành mấy chục năm rồi và biết rõ bản tâm mọi người trong phủ.
...
...
Giả Hoàn từ tiểu viện Triệu di nương đi một chút đã tới Báo Hạ Sảnh Nội, nơi ở của Tam Xuân,
Cùng thời điểm, Lý Hoàn phục thị Giả mẫu, Vương phu nhân ăn cơm xong, trở về nghỉ ngơi, phái Tố Vân tiễn đưa cháo mùng 8 tháng chạp đến Vọng Nguyệt Cư, tiện thể xem Giả Hoàn có ở nhà không?
Nghe Giả Hoàn phụ trách tộc học, nàng vừa hưng phấn lại chờ mong, phải nói một tiếng với Hoàn huynh đệ về việc học của Lan nhi, tâm nguyện lớn nhất cả đời này của nàng.
Vọng Nguyệt Cư chỉ còn mấy tiểu nha hoàn quét nhà, tiếp đãi Tố Vân thông báo, “Tam gia dẫn Tình Văn tỷ tỷ, Như Ý tỷ tỷ đi chỗ Di nãi nãi, Tam cô nương.”
Tố Vân nghe xong, trở về bẩm báo,
Lý Hoàn trầm ngâm khẽ cười:
- “Ta đã biết.”
Ngược lại nàng hình như quá gấp gáp, Hoàn huynh đệ vừa về phải đi thỉnh an nương của hắn là bình thường, nàng nên chờ đợi hai, ba ngày sau mới đúng...
Lý Hoàn nghĩ nghĩ, nói:
- “Tố Vân, ngươi cho người cáo tri Đông phủ Dung đại nãi nãi một tiếng, Hoàn huynh đệ sẽ chịu trách nhiệm Tộc học.”
Tố Vân ứng với, một lần nữa ra ngoài.
...
...
Nằm trong Đông Khoá Viện, ba gian Báo Hạ Sảnh Nội cửa chính hướng về hành lang, tương liên hoa viên Vinh quốc phủ, diện tích không rộng, chỉ có Nghênh Xuân, Thám Xuân, Tích Xuân, mấy nha hoàn, bà tử vừa vặn đủ sinh hoạt.
Giả Hoàn theo hành lang trực tiếp tiến về gian phòng Nghênh Xuân, vừa vặn đủ cả Thám Xuân, Tích Xuân tụ họp chơi cờ.
Gian phòng không lớn, mới chuyển vào ở nên bày biện vẫn khá sơ sài,...
Vào đông u tĩnh, le lói dương quang từ cửa sổ hắt vào trong phòng, có chút lung linh, trong không khí thấp thoáng có tiếng cười nói mang theo mấy phần hương khí của chúng nữ nhi và đám nha hoàn ăn mặc loè loẹt, hoa khoe màu đua sắc.
Giả Hoàn từ ngoài vào, cả người như bao phủ lớp hàn khí xông thẳng vào phòng, nha hoàn Ti Kỳ vội vàng nghênh tiếp:
- “A...Tam gia tới.”
...
Giả Hoàn mỗi lần nhìn thấy Ti Kỳ là một lần choáng ngợp, ngực khủng, hông to, chân dài, nếu bỏ qua mặt mũi, màu tóc, tư thái ngược lại có mấy phần nữ tử Âu Mỹ. Một phòng nha hoàn đều đứng dậy chào, tình cảnh lúc này nhẹ nhõm, tự nhiên hơn nhiều tại Thượng phòng Giả mẫu.
Thám Xuân và Nghênh Xuân đánh cờ, mỉm cười tươi tắn thả quân cờ xuống:
- “Tam đệ đệ đã qua gặp di nương?”
Nghênh Xuân cùng Tích Xuân hai người đứng lên:
- “Tam đệ đệ, Hoàn tam ca.”
Nghênh Xuân và Tích Xuân nhận một phần lễ vật như ý muốn từ Giả Hoàn, Quan hệ hòa hợp, đứng dậy chào.
Giả Hoàn mỉm cười khoát tay, nói:
- “Nhị tỷ tỷ, Tứ muội muội không cần khách khí. Giảng nghi thức xã giao ngược lại xa lạ.”
...
Giả Hoàn ngồi xuống uống nửa chén trà, hỏi Tam Xuân tình huống sinh hoạt một hai tháng này trong phủ. Tất nhiên biết nhóm tiểu thư khuê cách sống trong nội trạch quanh đi quẩn lại thêu thùa may vá hoặc đọc sách,...rất ít chuyện lý thú, nên cười nói:
- “Tam tỷ tỷ, như thế nào, các ngươi không có cùng Bảo tỷ tỷ, Lâm tỷ tỷ các nàng một chỗ vui đùa?”
Nghênh Xuân ôn nhu cười yếu ớt, chỉ cúi đầu uống trà không trả lời, Tích Xuân trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng là liễm cười.
Thám Xuân cười theo, giải thích:
- “Bảo tỷ tỷ ở nhà chuẩn bị tiệc rượu tối mai chiêu đãi Tam đệ đệ. Bảo nhị ca và Lâm tỷ tỷ trong phòng nàng chơi. Ta và Nhị tỷ tỷ, Tứ muội muội tự nhiên phải trở về.”
…
Giả Hoàn hhớ tới cặp đôi Bảo Ngọc, Đại Ngọc. Tình yêu có thể chia làm ba giai đoạn:
-Rung động mối tình đầu,
-Tình yêu cuồng nhiệt,
-Thành thục.
Hiện nay có thể nói chỉ là bắt đầu, hai người thăm dò lẫn nhau, thường xuyên cãi vã, giận dỗi, dỗ dành nhau, gọi là có hảo cảm.
Lấy cái chết của Lâm Như Hải là đường ranh giới giữa hảo cảm chuyển sang rung động mối tình đầu. Hông lâu mười một năm, Lâm Đại Ngọc sau khi từ chịu tang cha từ Dương Châu trở về Vinh quốc phủ, đó là giai đoạn mối tình đầu,
Hồng lâu mười ba năm, xây dựng hoàn thành Đại quan viên, Bảo Ngọc và cả nhóm tỷ tỷ muội muội chuyển vào ở là lúc tình yêu cuồng nhiệt, đơm hoa kết trái.
Sau đó ít lâu, Hồi 32, tình cảm hai người đủ tiêu chí thành thục.
...
Bất quá, Giả Hoàn cảm thấy, Bảo Ngọc tuyệt không phải đối tượng phù hợp với Đại Ngọc, vì giai đoạn mối tình đầu đa phần Đại Ngọc khóc lóc, tự thương bản thân mình, lo âu u sầu về tương lại mà sinh bệnh,...thời gian vui vẻ không có bao nhiêu, rốt cuộc Bảo Ngọc nên chịu trách nhiệm. Có vẻ như Bảo Ngọc còn thấy cao hứng khi Đại Ngọc khóc, vì được thỏa mãn thú vui “dỗ dành mỹ nhân”
Về sau, Bảo Ngọc không thề non hẹn biển, không cố gắng vì hôn sự của mình, thay vì bị động chờ đợi. Ngay cả khi Tử Quyên khuyên Đại Ngọc, thừa dịp Giả mẫu còn sống đem hôn sự quyết định, vậy mà hết lần này tới lần khác Bảo Ngọc một câu không đề cập tới. Điều này...
Thật sự phế vật nam nhân.
Túi da tốt, trong toàn cỏ.
Cô nương nào đối với hắn, ý định giao phó chung thân, như bị gài bẫy.
…
…
Giả Hoàn trong đầu lóe qua chút suy nghĩ, cười nói chuyện một hồi.
Thân hình cao lớn phong tráng Ti Kỳ dõi theo bóng lưng Giả Hoàn, nói với mấy đại nha hoàn:
- “Ai,...Cô nương nhà ta tại sao không có dạng người đệ đệ thế này? Cô nương nhà ngươi vốn đã rất lợi hại, lại thêm Tam gia...”
Thị Thư, Nhập Họa, Như Ý đều cười khanh khách đứng lên.
Tình Văn miệng luôn luôn rất lưu loát, kiều tiếu nói:
- “Tam gia chúng ta không phải cũng là đệ đệ của Nhị cô nươngsao? Tam gia đều nói, nếu ngươi có chuyện gì thì tới tìm Tam gia a.”
Ti Kỳ chắp tay trước ngực nói:
- “A Di Đà Phật. Ngày khác ta đi cầu Tam gia, ngươi đừng có ngăn ta ở bên ngoài cửa.”
Nhập Họa bù một câu:
- “Tình Văn, ta cũng vậy.” cô nương của nàng luôn suy nghĩ xuất gia, hi vọng có Tam gia che chở, đánh tiêu tan ý nghĩ này.
Tình Văn mắt to xinh đẹp nghiêng hai người, mím môi cười:
- “Trong mắt các ngươi, Tam gia là người tốt còn ta là người xấu a.”
....
...
Thời điểm mấy nha hoàn nói chuyện, Giả Hoàn và Thám Xuân đi dạo tới trước cửa sổ nói chuyện. Chậu than dù ấm, nhưng không tránh được mùi khó thở, tiếp nhận một chút khí lạnh từ cửa sổ tràn vào, thần thanh khí sảng.
Giả Hoàn nói:
- “Tam tỷ tỷ, ta đi Tuân Hóa cùng Sơn trưởng nói chuyện một đêm, ta đã quyết định lưu lại.”
Thám Xuân cười tươi giống một đóa hoa hồng rực rỡ, nhẹ nhàng gật đầu một cái, “ Ân.”
Nàng rất thông minh, nhanh trí, chỉ nghe một câu đã có thể hiểu được một số chuyện trong đó, những khó khăn ràng buộc của gia tộc với hắn, nàng thật sự mong hắn ở lại, có tỷ muội tình thân, nàng cũng yên tâm trong phủ, mà đỡ lo cho hắn ở ngoài.
Thám Xuân trầm ngâm nói:
- “Tam đệ đệ, ta nghe nói tộc học lý rất loạn, chướng khí mù mịt. Ngươi lựa chọn thế nào đi phụ trách tộc học đây?”
Giả Hoàn ngón tay nhẹ nhàng gõ trên bệ cửa sổ, nhìn trên bầu trời mây trắng tản mát, tự tin nói:
- “Tam tỷ tỷ, tộc học sẽ trở thành bàn đạp căn cơ của ta.”
Giờ khắc này, Giả Hoàn trong lòng đốc định.
…
…
Giả Hoàn phân biệt thăm hỏi Giả Xá, Giả Dung.
Sau đó, tin tức Hoàn tam gia phụ trách Giả gia tộc học lưu truyền khắp trong ngoài phủ...
Giả gia khai chi tán diệp trăm năm, tổng cổng có hai mươi phòng, tại nguyên quán Kim Lăng mười hai phòng, trong Kinh thành tám phòng. Vinh quốc phủ từ trên xuống dưới có hơn một ngàn người, Ninh Quốc Phủ ít hơn tầm 700 người. Mà còn lại sáu phòng ước chừng hơn 300 người. Tổng cộng hơn 2000 người, đều ở xung quanh Ninh Vinh Nhai,
Trong đêm, Ninh Vinh Nhai người đi lại đã khá thưa thớt, có vài gian phòng trong Vinh Ninh nhị phủ sáng đèn. Đông lộ, trong phòng tiểu thiếp Khâu thị vẫn còn le loi ánh nến, Giả Tông chạy tơi, cao hứng bừng bừng nói:
- “Nương, Tam ca phụ trách tộc học, phái người cho nhi tử biết ngày mai đến trường. Chờ nhi tử về sau cũng giống Tam ca thi lấy một cái công danh cử nhân trở về, để nương hưởng phúc.”
Khâu thị gật đầu, gạt nước mắt đang tràn trên khoé, cười cười ôm lấy Giả Tông.
......